Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 15: Chương 15




Tôi vốn rất ít khi nổi giận với ai, nhất là với chuyện đã rồi thì càng không nên tức giận, có điều sáng đi học bị mọi người nhìn trộm bằng nhiều ánh mắt, bàn tán xì xầm, tôi thực không thể không khó chịu.

Cái tên Minh Nhật kia quả rất là biết thời biết thế, tuyệt nhiên không xuất đầu lộ diện cho đến khi tôi gọi điện.

- Sao đó bạn yêu? – Tiếng Nhật rất đon đả ở đầu dây bên kia.

- Đi lên sân thượng mau! – Tôi rất ngắn gọn, sau đó liền cúp máy, quay người đi về phía sân thượng, mặc kệ cả đội nhảy của tôi đang đứng gần nhìn chằm chằm.

Tôi vốn không cần một lời xin lỗi từ chuyện đã đi quá đà, cũng không phải muốn khóc lóc giận dỗi Minh Nhật, cái tôi muốn là thu âm một cái gì đó để trả đùa.

Lên đến sân thượng, tôi mở điện thoại, vào chế độ ghi âm, để vào túi áo khoác, âm thầm cười trong bụng. Tôi nhất định phải moi được cái gì đó từ Nhật và trả đũa.

Có tiếng bước chân gấp gáp sau lưng, tôi nghĩ là Nhật nên quay người lại. Nhưng không, là Thảo Uyên, bạn cùng đội nhảy với tôi.

- An ơi, cô tổng phụ trách tìm gấp. – Thảo Uyên vừa nói vừa thở gấp.

Tôi nuối tiếc rời khỏi sân thượng. Khi đi qua Thảo Uyên, có ý muốn đợi xuống cùng luôn nhưng cậu ấy có điện thoại nên tôi đi trước.

Nhìn nét mặt Thảo Uyên, tôi nghĩ là chuyện quan trọng nên rảo bước nhanh hơn. Bất chợt, dưới chân tôi có gì đó cộm lên, sau đó lăn đi rất nhanh, làm tôi không kịp trở tay, nhìn trần nhà và cầu thang đảo một vòng rồi không còn biết gì nữa.

*

Ngay khi cảm nhận được ánh sáng cũng là lúc cơn đau nhức toàn thân ập đến. Tôi không kìm được mà rên lên, mắt nặng nề mở ra nhìn xung quanh.

Năm nay có vẻ tôi rất có duyên với bệnh viện.

Nhìn quanh căn phòng trắng tinh không một bóng người, lòng tôi có chút hụt hẫng. Tự đưa mắt nhìn thân, tôi thấy tay trái và cổ chân phải bị bó bột. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi bị té cầu thang.

Tự mình với tay nhấn chuông gọi bác sỹ, tôi đợi không lâu thì đoàn người mặc áo trắng đi vào. Họ đo huyết áp cho tôi, soi mắt tôi, sau đó đưa tôi đi chụp não. Đến lúc này tôi mới biết trêu đầu mình cũng bị thương.

Sau khi kiểm tra, tôi được đưa về phòng, y tá bảo có thể gọi người nhà đến.

Trong lòng tôi, một niềm chua chát nổi lên, khóe mắt tự nhiên nóng hổi, có chút cay cay. Người nhà? Tôi đã sớm không còn kiểu quan hệ đó trong cuộc đời này.

Nằm trên giường nhắm mắt, tôi cố nhớ lại lúc mình té. Rõ ràng dưới chân tôi đã có gì đó, hơn nữa còn khá trong suốt, bởi vì cầu thang rất sạch sẽ, không thể có chuyện có gì đó mà tôi không nhìn thấy.

Đột nhiên một cơn buồn ói dội lên, tôi muốn vùng dậy chạy vào toilet nhưng toàn thân đau đớn. Lúc này, cửa phòng đột ngột mở.

- Sao vậy An ơi? – Là tiếng của Ngọc.

- An buồn ói! – Tôi thều thào.

Với sức Ngọc, dìu tôi vô toilet là chuyện không thể, vậy nên cậu ấy đưa cho tôi một túi nhựa, nhưng tôi đã không ói mà chỉ nôn khan.

- Tại sao lại bất cẩn như vậy? – Khi tôi nằm trở lại giường, Ngọc nặng giọng trách móc.

Tôi im lặng không nói, không muốn để Ngọc biết về linh cảm trong mình. Tôi nghĩ chuyện này là có người cố tình.

Khi Ngọc đang gọt trái cây thì Minh Nhật thập thò ngoài cửa, sau đó cúi đầu đi vào, dáng vẻ như đứa trẻ phạm lỗi.

- Tớ xin lỗi! – Đến trước mặt tôi, Nhật lí nhí.

- Về chuyện gì? – Chuyện clip, chuyện tôi hẹn với cậu ta lên sân thượng nên mới té, hay cả hai?

- Về toàn bộ sự việc từ hôm qua đến giờ. – Nhật tiếp tục lí nhí.

- Không sao! – Thực tình tôi cũng không giận cậu ấy.

- Thế sao cậu không nghe điện thoại của tớ?

Điện thoại? Phải rồi, điện thoại tôi đâu? Nhìn quanh vẫn không thấy, có vẻ là mất rồi.

- Không có cầm điện thoại. – Tôi trả lời Nhật.

Nhật đến được một lúc thì giáo viên chủ nhiệm dẫn các bạn cùng lớp đến thăm tôi, duy chỉ có Ngạo Quân là không thất mặt. Vì đau và mệt, tôi không tiếp mọi người được lâu, tất cả cũng hiểu ý mà ra về, phòng lại chỉ còn lại Ngọc và Nhật.

Đang ăn trái cây, đột nhiên Nhật hở dài: Mai là duyệt văn nghệ rồi, cậu không thể tham gia sự kiện năm nay mất rồi.

- Mai là Thứ Năm? – Tôi bàng hoàng.

- Phải. Cậu đã hôn mê ba ngày rồi.

Ôi trời! Tôi té nặng đến đến sao?

- Là ai đưa tớ đến bệnh viện? – Tôi nhìn Ngọc rồi lại nhìn Nhật.

- Anh trai cậu. – Nhật lên tiếng, giọng nói có gì đó không thoải mái khi phải nhắc đến Quân.

Đột nhiên trong lòng tôi, cảm giác nặng nề và mệt mỏi nhẹ đi rất nhiều. Chợt nhớ ra, tôi quay sang hỏng Ngọc: Sao Ngọc biết mà đến?

- Bạn Quân gì đó cùng lớp An gọi cho Ngọc. – Ngọc chau mày ngẫm nghĩ.

Khóe môi tôi giật giật, nếu không kiềm chế thì đã nhoẻn cười. Hóa ra cậu ấy vẫn rất quan tâm tôi.

Tôi lấy cớ mệt, muốn đuổi khéo Ngọc và Nhật về. Với tính cách của Quân, cậu ấy rõ ràng là cố tình tránh mặt vì biết lớp sẽ đến thăm, lát nữa sẽ quay lại đây.

Còn lại một mình trong phòng, tôi nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng và đau đớn. Không hiểu có phải vì té một cái nên điên rồi không, nhưng tôi luôn cảm thấy đây không đơn giản là tai nạn.

Cô y tá đẩy xe thuốc đi vào, thay bình nước biển cho tôi, tiêm vào đó một liều thuốc gì đấy. Không lâu sau, tôi bắt đầu buồn ngủ.

*

Khi tôi choàng người tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ trời đã tối. Thở hắt ra, tôi lấy tay day day thái dương. Vừa rồi tôi gặp ác mộng, mơ thấy mình đang đi xuống cầu thang thì bị một bàn tay từ phía sau đẩy mạnh, sau đó nhào té và tỉnh dậy.

Đêm Đà Lạt khá lạnh, nhưng người tôi rịn mồ hôi, lúc này thật muốn đi tắm cho thoải mái.

Tôi cố ngồi dậy, nhận ra kim trên tay đã không còn, bình nước biển ban chiều cũng không còn nữa. Vì chỉ có một tay, cả người lại ê ẩm, tôi rốt cục không chịu nổi mà rên thành tiếng.

- Ở yên đấy! – Bất ngờ, tiếng Ngạo Quân vang lên cùng chút ngái ngủ. Tôi đưa mắt khó nhọc nhìn qua, phát hiện cậu ấy đang ngồi dậy từ sofa.

Không quá khẩn trương, Quân từ từ đi đến đỡ tôi dậy.

- Cần gì? – Cậu ấy lại bắt đầu kiệm lời với tôi rồi.

- Tắm. – Đã thế thì tôi cũng không nói nhiều.

Nheo nheo mắt hồ ly nhỏ hẹp nhìn tôi, cuối cùng môi cam xinh đẹp hé mở: Được! – Dứt lời, Ngạo Quân liền bế tôi lên, đưa thẳng vào phòng tắm.

Nhìn phòng tắm, tôi cũng đánh giá được căn phòng mình đang ở thuộc mức giá cao. Trong này có vòi sen, còn có cả bồn tắm, gương thì sáng bóng, sàn nhà sạch sẽ.

Đặt tôi ngồi vào bồn tắm men sứ trắng bóng và khô ráo, Ngạo Quân bình thản lần tay mở cúc áo tôi.

- Làm gì? – Không lẽ định tắm cho tôi?

Câu trả lời của Ngạo Quân khẳng định suy nghĩ trong lòng tôi là đúng: Tắm cho em.

Tôi không kìm được đưa cánh tay lành lặn vỗ trán, còn chân lành lặn thì đạp cậu ấy ra.

Bị tôi đạp, cả người Ngạo Quân té bật ra phía sau, đập vào thành bồn tắm, đôi mày kiếm thoáng chau lại, trừng mắt nhìn tôi thị uy.

- Có bị điên không? Cậu không còn biết giới tính của mình là gì nữa à? – Tôi thực sự phát cáu.

- Ai nói nam không được tắm cho nữ? – Quân lại chồm tới.

- Người ta là cái gì của nhau thì mới thân thiết như thế. – Tôi tiếp tục đạp ra nhưng lần này chân tôi bị cậu ấy giữ lại.

Ngạo Quân nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó nắm bắt, mắt hồ ly nhỏ dài cứ liên tục sáng lên rồi lại tối sầm đi. Phải đến vài phút sau, đáy mắt cậu ấy là cả một trời ôn nhu dịu dàng: Thế thì là gì của nhau đi!

Tôi chau mày, muốn tìm lời nào đó để đánh trống lảng nhưng không kịp, trước khi tôi cất lời thành tiếng, cậu ấy đã hôn tôi rồi.

Tôi không kháng cự, không vùng vẫy, để mặc đôi môi kia cứ mãi dây dưa trên môi mình, mang theo hơi thở nam tính thật gần và mùi hương lành lạnh của riêng Quân. Dù sao sức tôi lúc khỏe còn chẳng lại cậu ấy nói gì lúc đau ốm.

Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là vì không muốn kháng cự nên lấy lí do không nổi. Biết làm sao đây, khi ngã xuống, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Quân, lúc tỉnh lại, người tôi muốn thấy nhất cũng là cậu ấy, khi bác sỹ nói gọi cho người nhà, lòng tôi khao khát có thể gọi cho cậu ấy. Tôi không thể trốn tránh nữa rồi. Tôi yêu Ngạo Quân!

Quân hôn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy để cậu ấy đơn phương một mình có chút áy náy, nên quyết định phối hợp cùng đôi môi kia.

Đến khi nụ hôn kết thúc, cậu ấy ôm tôi vào lòng. Áp tai vào lồng ngực như thế này, tôi có thể nghe tiếng tim cậu ấy đập rất nhanh.

- Anh chịu thua! Lúc trước em lừa dối anh cũng được, bây giờ tiếp tục lừa dối là em yêu anh đi có được không? – Vùi mặt vào hõm cổ tôi, Quân khàn giọng.

- Tại sao? – Ở trong lồng ngực vững trãi, tôi nói vọng ra. Tôi biết lý do chứ, nhưng lúc này lại nuông chiều con tim, muốn chính tai được nghe cậu ấy nói.

- Vì anh cần em, cần em như từng hơi thở của anh vậy. – Giọng Quân khàn đặc, nhưng lọt vào tai tôi lại là thứ âm thanh tuyệt vời nhất thế gian.

Tôi không biết tại sao lúc này hai mắt mình lại nóng ran, nước mắt cứ thế chảy dài không cách nào kiềm chế. Cần một người, thực chất còn lớn lao và khao khát hơn yêu một người. Trên thế giới này vẫn còn một người cần đến tôi, cần đến sự tồn tại của tôi, như chính sự tồn tại của anh ấy.

*

Tôi may mắn chỉ bị nứt xương tay trái và chân phải, bác sỹ nói cố định trong sáu tuần là có thể gỡ bột. Về phần đầu, qua kiểm tra cho thấy không có tổn thương gì, tình trạng buồn ói là do cơ thể vừa bị sốc, từ từ sẽ hết. Chính vì lí do đó, tôi được ra viện và trở về ký túc xá.

Vì tôi đi lại khó khăn, Quân chuyển đến ở trong ký túc xá để hằng ngày cõng tôi xuống lớp đi học, lúc không có tiết thì túc trực ở phòng giúp tôi việc sinh hoạt, chỉ đến giờ quy định không được có bạn khác giới trong phòng thì mới trở về phòng mình.

Đối với tôi, Quân vẫn kiệm lời, ít nói như trước, nét mặt trước sau lạnh lùng, không mấy khi cười, nhưng chăm sóc tôi thì hết mực chu đáo, lại quan tâm tôi theo cách riêng của anh. Mâu thuẫn giữa hai người, Quân không hề nhắc đến, kể chả chuyện trong phòng tắm khi ấy cùng với lời tỏ tình cũng không. Hôm đó, vì quá xúc động, tôi đã khóc rất lâu, sau đó ngủ thiếp đi trong lòng Quân, đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng trả lời anh. Thật lòng thì tôi đang lẩn tránh phải đối mặt với tình cảm trong lòng của cả hai. Sẽ không có cái kết tốt đẹp nào cho chúng tôi khi mà ông Hùng đã từng xem tôi là con gái, tôi lại mang tiếng lừa gạt gia đình đó. Vả lại bây giờ Quân còn trẻ, rung động cũng chỉ là thoáng qua, tôi không dám ở cạnh anh vì không đủ can đảm nghĩ đến ngày chia xa. Tôi thấy mình lúc này thật nhát gan, cũng thật mềm yếu vì không thể dứt khoát nắm hoặc buông. Thì ra đây chính là sự yếu đuối của những cô gái bắt đầu rơi vào tình yêu.

- Minh An! – Tiếng Tường từ tầng trên vọng xuống.

- Hả? – Tôi hơi ngạc nhiên vì giờ cũng đã khuya mà Tường còn chưa ngủ.

- Tớ không ngủ được. – Tôi nghe tiếng loạt xoạt chăn mền, vài giây sau thì thấy Tường trèo xuống và ngồi bên giường tôi.

- Cậu có tâm sự à? – Tôi cũng đang mất ngủ đây.

- Ngạo Quân là gì của cậu? – Tường trầm giọng.

- Anh trai không cùng huyết thống. – Tôi nói dối trơn tru.

- Cậu ta không chỉ xem cậu là em gái. – Giọng của Tường rất lạ, có gì đó run run trong cổ họng.

Tôi giật mình, trong lòng âm thầm hoảng hốt. Tôi thấy Quân đối với mình vẫn kiệm lời như ngày đầu quen biết, không lẽ người ngoài có thể nhìn thấy tình cảm của chúng tôi rõ như thế sao?

Trong khi tôi im lặng không biết nói gì, Tường tiếp lời: Cậu cũng không xem Quân là anh trai.

Mặc kệ là bọn tôi quá lộ liễu hay Tường tinh ý, tôi phải dừng suy nghĩ của cậu ấy lại: Sao cậu lại có cái suy nghĩ điên khùng như vậy? – Giọng tôi dù rất cố gắng nhưng vẫn có chút không bình thường.

- À, tên cậu ấy rất lạ, hình như không phải người Việt. – Tường nói một câu không liên quan đến tình huống hiện tại. Giọng nói của cậu ấy rất mơ màng, cảm giác như tâm hồn đang mắc lại nơi nào đó, hoàn toàn không thuộc về hiện tại.

Về cái tên của Ngạo Quân, bản thân tôi cũng thấy lạ. Đó là một cái tên hay, theo như ý của tôi là thế, nhưng không giống tên người Việt cho lắm. Có khi mẹ Quân là người Hoa cũng nên. Gương mặt anh cũng không phải giống dáng mặt người Việt.

Tôi đang suy nghĩ miên man thì một bàn tay ghi lên người khi tôi giật mình. Định thần lại, Tường đang chồm lên người tôi, bàn tay ghì lấy cánh tay lành lặn của tôi.

- Cậu làm gì vậy? – Dù trong đầu mập mờ nghĩ ra vài thứ không hay ho, tôi vẫn cố hỏi lại.

- Tớ không muốn cậu thuộc về Quân. – Mắt Tường nhìn tôi như có lửa.

- Tớ đương nhiên không thuộc về Quân. – Lúc này, tôi nghĩ tốt nhất không nên cương với Tường. Tay chân tôi đang thế này làm sao mà chống lại cậu ấy được.

- Cậu phải thuộc về tớ! – Tường gằn giọng.

- Nếu thế thì cậu phải tỏ tình và theo đuổi tớ chứ. – Tôi cố đùa dù lòng đang run lên.

- Không cần! Chỉ cần làm cơ thể cậu thuộc về tớ là được. – Gương mặt xinh đẹp của Tường lúc này trở nên gian trá đến không tưởng, khóe môi lưu luyến nụ cười nửa miệng, ánh mắt đục ngầu vì dục vọng.

Hàng cúc áo của tôi bị Tường thô bạo giật đứt, ngay sau đó bàn tay nhanh nhẹ không chế tay tôi, tay còn lại bịt miệng tôi.

Tôi chưa kịp định thần để vùng vẫy thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa bị đạp tung, ngay sau đó, Ngạo Quân xuất hiện như thiên thần hộ mệnh, lôi Tường ra khỏi người tôi.

Bên tay tôi là tiếng xô xát mạnh mẽ, nhưng tôi không thể ngồi dậy, cũng không thể lên tiếng can ngăn, cả người chỉ biết run rẩy vô lực, nước mắt cứ thế trào ra không thể kiểm soát.

Không lâu sau, tôi thấy Quân đến gần mình, dùng chiếc áo khoác của anh quàng lên người tôi, vòng tay ôm lấy tôi vào lòng.

- Không sao đâu, anh ở đây! – Ghé miệng vào tai tôi, Quân thì thào, vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.

Dù đã cảm nhận được sự an toàn, tôi vẫn nấc lên thành tiếng, không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

- Anh ở đây! – Quân cứ thế thì thào vào tai tôi ba từ ấy cho đến khi tôi bình tâm trở lại.

Khi có thể ngừng khóc, tôi đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn Tường đang bị Quân trói vào ghế. Cậu ta không vùng vẫy, cũng không chửi bới, gương mặt lạnh đến mức có thể đông chết người khác.

- Làm sao anh biết mà đến? – Tôi không kìm được, ngước lên nhìn gương mặt trong trẻo của Quân.

Không trả lời tôi, anh với tay lấy ra một thiết bị rất nhỏ đặt ngay trong cái khe giữa nệm và thành giường.

- Cái này là máy nghe trộm. – Quân giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.

- Anh đặt nó từ khi nào? – Tôi kinh ngạc, không kìm được mà liếc nhìn qua Tường. Nét mặt cậu ta lúc này rất khó coi, con mắt mở lớn phẫn nộ.

- Từ hôm đầu tiên, lúc quay lại đây vào buổi chiều. – Xem như Tường không tồn tại, Quân cúi đầu, tập trung ánh mắt vào tôi, giọng nói dù không ngọt ngào nhưng rất nhẹ nhàng.

- Làm sao anh biết trước mọi chuyện mà đặt máy nghe trộm? – Tôi lúc này không phải ngạc nhiên nữa mà là mù mịt.

- Con trai vốn rất nhạy cảm với những cô gái đẹp. – Trong đáy mắt Quân có nét cười. Vậy tức là vì anh không có cảm giác gì với Tường, nên nhận ra đó không phải con gái. Tinh ý thật đấy!

Không nhận được câu hỏi nào từ tôi nữa, Quân quay sang nhìn Tường, nét mặt cả hai đều đanh cứng lại.

- Cái này còn có chức năng thu âm. – Không cần dài dòng, người tinh ý nghe là biết đây là một lời đe dọa.

- Mày muốn gì? – Giọng Tường rất lạnh.

- Cuốn gói khỏi trường! – Giọng Quân cũng lạnh không kém.

- Được! – Tường làm gì còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi phải công nhận Quân thông minh. Ngay từ đầu biết tôi ở cùng phòng với một thằng con trai, lại không tỏ thái độ gì, cũng không vạch trần hay tách tôi ra, về điều này, tôi nghĩ Quân đã lường trước việc Tường biết chuyện bí mật đi làm của tôi. Nếu tố cáo giới tính thật của Tường, tôi cũng sẽ gặp chuyện. Nhưng bây giờ đã có đoạn ghi âm Tường quấy rối tôi, điều này liên quan điến pháp luận, cậu ta sẽ phải im lặng biến khỏi đây.

Lúc này, tôi có chút cảm thấy may mắn vì Quân yêu mình. Với cái đầu của anh, sự lạnh lùng và tính toán đó, nếu mang ra trả thù tôi vì đã từng lừa dối anh, tôi nghĩ kết cục của mình sẽ rất thê thảm.

*

Tường rời khỏi trường ngay vào sáng hôm sau, còn tôi thì bị Quân kiên quyết mang về nhà, dứt khoát không cho ở lại ký túc xá thêm một ngày nào nữa.

- Nhưng bà Hạnh đã biết em lừa bà ấy. – Tôi giả vờ thắc mắc khi cả hai ngồi trên xe.

- Anh sẽ xin bà ấy cho em ở lại. – Quân nắm lấy bàn tay lành lặn của tôi, siết nhẹ.

Tại sao một con người lạnh lùng như anh lại biết cách làm người khác cảm động đến thế này? Anh kiêu ngạo như thế, khí chất hơn người như thế, vậy mà lại vì tôi xin xỏ người mẹ kế anh không ưa. Quả thật làm người khác có muốn ngừng yêu cũng không được mà.

Dạo gần đây, tôi cảm thấy mình trở thành đứa mau nước mắt một cách ngớ ngẩn. Lúc này mắt tôi đã nóng ran, dám chắc cũng đỏ lên rồi. Để bản thân ngừng cảm động như đứa mít ướt, tôi chuyển chủ đề: Làm sao anh biết chắc Tường sẽ giở trò với em?

- Anh là con trai. Với lại anh phải bảo vệ người yêu của anh nên cần đề phòng. – Ngạo Quân xoay hẳn người qua, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt thật quá gian tà.

- Ai là người yêu anh? Em còn chưa nói đồng ý. – Tôi nheo mắt.

- Em đã đáp lại nụ hôn của anh. – Quân rất bình thản.

Tôi nghẹn lời, không thể chối cãi được mình đã đắm chìm trong nụ hôn ấy đến mức lúc này nghĩ lại còn muốn thử một lần nữa. Vả lải, hôm qua, khi gặp chuyện, tôi chỉ nghĩ đến Quân mà thôi, và anh đã xuất hiện như mọi khi vẫn thế. Vào chính lúc ấy, tôi biết mình thuộc về anh.

Thấy tôi lừ mắt, anh tiếp lời: Thật ra ban đầu anh chỉ là đề phòng thôi, nhưng sau khi điều tra kỹ thì chắc chắn.

Tôi chau mày khó hiểu.

- Thằng đó hai lăm tuổi rồi, là con trai của một ông lớn làm chính trị, nhà giàu có, lại quyền lực. Đây không phải lần đầu tiên nó giả gái để tiếp cận nữ sinh. Trước đó có rất nhiều nạn nhân của nó, nhưng không ai dám kiện vì nhà nó mạnh quá.

Trời đất, bệnh hoạn đến cái mức đó sao? Nghĩ đến việc mình đã may mắn an toàn một thời gian trước đó, tôi thật cảm kích ông trời vô cùng.

- Em rốt cuộc là vô tình ngu hay lúc nào cũng ngu? – Quân nghiêm khắc nhìn tôi.

- Tại nhìn giống con gái quá. – Tôi biết rõ anh đang muốn hỏi về việc sống chung mà không phát hiện ra giới tính thật của Tường. Về cái lí do Tường đưa ra để được ở lại, tôi giấu nhẹm, quyết không nói ra, vì nói ra rồi càng thấy rõ cái ngu của mình.

Im lặng một lúc để không bị anh la, tôi không chịu được lại hỏi: Làm sao anh có thể hành động nhanh như thế được? Đặt mua đồ nghe lén, rồi điều tra nữa. – Anh nói đặt vào hôm đầu tiên, lúc buổi chiều quay lại phòng tôi, thì tức là anh chỉ mua máy nghe lén đó trong vòng một tiếng khi đi ăn trưa.

- Cái đó anh mua lâu rồi, ngày xưa định dùng để nghe lén mã số két sắt của ba. – Anh trả lời tỉnh bơ, tôi nghe xong sửng sốt. Lúc này tôi mới nhận ra, tôi không hề biết gì về quá khứ của anh.

Xe cuối cùng cũng đến nhà, Quân bế tôi xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của gia nhân, phân phó người mang hành lí vào, sau đó mang tôi về căn phòng đối diện phòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.