Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 4: Chương 4




Một tuần đợi kết quả thi với tôi không hề dễ chịu. Dù biết việc lo lắng không thể làm cho bài thi tốt lên nhưng vẫn không cách nào ngừng lại. Chính vì thế, bao tử ngày nào cũng hằn học đau đớn khiến tôi ngày nào cũng phải uống thuốc.

Thời gian dễ chịu nhất trong ngày chỉ có buổi tối sau khi đi làm về. Từ sau đêm thứ bảy tuần trước, ngày nào Khoa cũng đến đợi ở chỗ làm khi tan ca, nắm tay tôi đi hết đoạn đường vắng vẻ. Việc có một người chờ đợi khiến người ta tự động sản sinh cảm giác tích cực cùng mong ngóng. Tôi nhanh nhẹn hơn khi làm việc, đồng thời cũng hay nhìn đồng hồ hơn để mong đến giờ về.

Hôm nay là ngày công bố điểm thi, bầu trời không biết vì cớ gì sụt sùi từ lúc gần sáng. Vì là hôm nay có kết quả nên cả đêm tôi không thể ngủ, nằm nghe tiếng mưa và suy nghĩ vẩn vơ. Ngày xưa khi còn bé, tôi vốn rất thích trời mưa bởi vì rúc vào chăn và ngủ sẽ rất tuyệt. Đến bây giờ lớn thì không được thích lắm vì nó làm cho việc đi lại khó khăn, làm cho không khí ẩm ướt và làm cho lòng người bâng khuâng. Thực chất mưa thì vẫn là mưa, vẫn ru ngủ rất hoàn hảo, thứ thay đổi chính là tôi. Vì khi còn bé vô âu vô lo, nhìn thấy mưa chỉ nghĩ đến chiếc giường êm ái và chăm bông ấm áp. Bây giờ lớn lên, nhìn thấy mưa tự nhiên sẽ buồn bã bởi những ngổn ngang trong lòng.

Từ ký túc xá qua dãy phòng học có một khoảng không có mái che, chính vì vậy tôi ít nhiều dính nước mưa lấm tấm. Co chân lao thật nhanh xuyên qua màn mưa, tôi chạy lên hành lang dãy phòng học, thẳng hướng về phía bảng thông báo trường.

Điểm đã được dán lên, vì còn sớm nên cũng không nhiều học sinh vây quanh. Tôi không tìm tên mình theo chữ cái, chỉ nhìn top mười người trên cùng. Mười người đạt điểm cao nhất sẽ được xếp bên trên, thứ tự theo hạng điểm, những người còn lại thì theo thứ tự chứ cái.

Ba cái tên đứng đầu lạ lẫm tôi lướt qua không buồn nhớ. Đến hạng thứ tư, tôi thấy tên mình với số điểm hai mươi sáu. Tiếp đến thứ năm là Lê Nguyễn Bích Ngọc. Tạ ơn Chúa! Tôi không đứng nhất nhưng cũng đã đạt được học bổng. Kỳ thi sau nhất định sẽ cướp ngôi quán quân và đạt điểm tối đa.

Tôi mĩ mãn đi về lớp, lấy điện thoại nhắn tin chúc mừng Ngọc.

“Cậu bao nhiêu điểm?” – Ngọc nhắn lại cho tôi.

“Hạng thứ tư.” – Tôi từ chối trả lời điểm số, chỉ nhắn lại xếp hạng.

“Lúc trước cậu luôn đứng nhất. Kỳ thi sau hãy lấy lại điều đó.” – Điều Ngọc nói quả đúng ý tôi. Nhất định tôi sẽ lại đứng nhất. Ngọc nói với tôi điều này thực chất là vì kỳ thi vào ba tháng tới sẽ không còn cậu ấy tham gia. Học sinh giao lưu chỉ học ở trường bạn ba tháng sau đó sẽ lại quay về trường mình. Ngọc đến đây đã hơn một tháng rồi.

Đã có kết quả, tôi trút được nỗi lo trong lòng, nhẹ nhõm bước vào buổi học. Nhưng trải qua hai tiết học đầu, tôi thấy cả cơ thể mình dần chìm vào mệt mỏi, đầu nặng nề đau buốt, hai mắt nóng ran, lòng bàn tay và lòng bàn chân bừng bừng như có lửa. Không phải mới dính một vài hạt nước mưa tôi đã đổ bệnh đấy chứ?

Tự động viên mình cố gắng lên, ngày mai là chủ nhật, tôi có thể nằm ở phòng ngủ cả ngày. Chiều nay thì không được, hôm qua Ngọc nói với tôi hôm nay có anh trai ở Sài Gòn ghé lên thăm, hy vọng tôi có thể đừng về phòng vào buổi chiều. Đối với vị anh trai làm tôi có phòng không thể về này, kỳ thực tôi không tò mò lắm, không hỏi thêm câu nào liền đồng ý với Ngọc.

Buổi học kết thúc, tất cả những gì tôi muốn là nằm xuống và chìm vào giấc ngủ, không may phòng y tế vì chiều nay không lớp nào có tiết và mai là chủ nhật nên đã khóa cửa. Trời mưa lắc rắc thế này thiết nghĩ không thể điên rồ nằm ra sân thượng mà ngủ.

Tôi lê từng bước chân mệt mỏi chuếnh choáng tiến về nhà kho của trường. Nó để chứa những băng rôn khẩu hiệu, những vật dụng dùng trong ngày có sự kiện, còn có bàn ghế thừa không dùng đến và những nhạc cụ, loa thùng dành cho lễ hội.

Gọi là nhà kho nhưng bên trong rất sạch sẽ. Mọi thứ không ngăn nắp nhưng hoàn toàn không đóng bụi. Tôi chọn cho mình một góc phía sau những chiếc loa, trải một miếng vải màn dành cho sự kiện xuống đất để nằm, gấp số lớn băng rôn lại làm gối đầu, thiết nghĩ có gì đó để đặp nữa thì hoàn hảo.

Tôi vừa nằm xuống đã cảm thấy cả người vô lực cùng nóng ran, hai mắt cay rát dù nhắm vào hay mở ra cũng thật khó chịu. Sức khỏe của tôi vốn rất tốt, không hay cảm cúm hoặc viêm họng gì. Có lẽ vì gần đây ăn uống không đầy đủ lại lo lắng đến mất ngủ mới làm cho bản thân vừa nhiễm vài giọt nước mưa đã đổ bệnh.

Tôi củng cố tinh thần quyết nhắm mắt ngủ. Ngủ một giấc tỉnh lại chắc sẽ khỏe hơn. Tối nay tôi còn phải đi làm mà tình trạng này thì không ổn.

Còn chưa kịp ngủ một giấc thì cửa nhà kho có tiếng mở ra sau đó mạnh mẽ đóng vào rồi chốt luôn từ bên trong, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, hơi thở cùng với giọng cười lả lướt. Từ chỗ tôi nằm có thể nhìn thấy có tổng cộng bốn bàn chân của hai con người một nam một nữ. Cô gái từ từ nằm xuống khiến tôi có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt cùng cơ thể, đó là Nguyệt của lớp tôi. Chàng trai cũng nằm xuống, chống tay chụp hờ thân hình mình lên Nguyệt, cũng không phải ai xa lạ, là Ngạo Quân.

Từ chỗ tôi có thể nhìn rõ ánh mắt Quân tà ác đến lạnh lẽo, đôi môi cam đẹp đẽ nhấm nháp cổ Nguyệt, chiếc lưỡi hồng hào thỉnh thoảng liếm lên khiến cô bạn khe khẽ thở ra tiếng, đôi tay trắng muốt như đậu hũ non chậm rãi mở từng cúc áo đồng phục của Nguyệt một cách thành thạo.

Tại sao đến việc ngủ tôi cũng không yên thân thế này? Muốn tìm một chỗ để đặt lưng không ngờ lại chứng kiến phải cảnh nóng bỏng mắt. Hai đứa nhãi này cũng thật là! Đối với vấn đề nhạy cảm này tôi không khích lệ chẳng phê phán. Ông bà ngày xưa mười ba mười bốn tuổi đã có con thì việc đám trẻ bây giờ mười tám đôi mươi không thể coi là “yêu” sớm. Có điều nhà nghỉ cùng khách sạn như nấm mọc lên ngoài kia đâu phải xây lên để không. Còn nơi này là trường học mà.

Tiếng Nguyệt rên lên gay gắt hơn làm kẻ đã đánh mắt nhìn đi chỗ khác là tôi cũng phải nhìn lại. Chiếc áo đồng phục của cô bạn đã được tháo toàn bộ cúc, gương mặt Quân đang ẩn ở xương quai xanh của Nguyệt. Nhìn Nguyệt lúc này có thể nó là đê mê cùng mờ mịt, thế nhưng con người đang làm ra điều đó là Ngạo Quân hai mắt vẫn mở rất tỉnh táo, ánh nhìn lạnh lùng như chẳng chút hứng thú. Dù đang làm ra một việc mờ ám cùng gây lên ngượng ngùng nhưng nét mặt kia hoàn toàn phẳng lặng như nước, mang hơi hớm của sương, động tác đẹp mắt một cách kỳ lạ.

Ngay khi môi Quân từ từ chuyển xuống ngực, Nguyệt bất ngờ kéo gương mặt cậu ta lên, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi cam nhạt đẹp một cách bí ẩn. Ngay một giây sau, Quân mang cả thân mình đứng lên rời khỏi người Nguyệt. Đến lúc này tôi không còn nhìn thấy gương mặt cậu ấy nữa.

“Em... em xin lỗi.” – Nguyệt cũng đứng lên ngay sau đó, giọng nói mang đầy run rẩy sợ hãi cùng lúng túng. Đến lúc này tôi lại chỉ có thể thấy bốn cái chân mang giày.

“Cút đi!” – Đến tôi đang nằm ở đây cũng bất giác run lên vì giọng nói lạnh lùng của Quân. Trong đầu tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt cậu ta lúc này. Ánh nhìn quỷ dị lạnh lùng cùng mái tóc đen cắt tỉa đẹp đẽ vương vãi trên trán, gương mặt trắng như đậu hũ non không cảm xúc làm người khác sợ hãi.

“Em...” – Tôi nghe thấy tiếng nấc cùng thút thít của Nguyệt.

“Ba... hai...” – Khi Quân chưa kết thúc đếm ngược, tôi nghe tiếng cửa bị mở vội cùng tiếng bước chân dồn dập xa dần. Theo tính toán của tôi thì Nguyệt không có thời gian để cài cúc áo.

Rốt cuộc là điều gì làm thằng nhãi này đang mờ mờ ám ám lại đuổi con gái người ta bỏ chạy thế nhỉ. Không lẽ là kiểu quan hệ xác thịt nhưng không hôn môi?

Nguyệt chạy khỏi không lâu, Ngạo Quân cũng rời đi, để lại căn phòng chỉ còn mình tôi. Lúc này mới có thể bật ra cơn ho nãy giờ đang nén trong lồng ngực, cảm giác nhẹ nhõm và dễ chịu hơn hẳn.

Bên ngoài kia cơn mưa bắt đầu trở nên nặng hạt khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Đúng lúc này cửa phòng lại mở ra một lần nữa. Có tiến bước chân tiến càng lúc càng gần về phía mình. Tôi nhận ra đôi giày ấy, là giày của Ngạo Quân.

Tôi vội vàng nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ.

Có một vật ám áp bao phủ lên tôi, cảm giác mềm mại và mùi thơm rất dễ chịu. Tôi không rõ Quân có biết tôi giả vờ ngủ hay không, chỉ biết cậu ấy rời khỏi ngay lập tức, để lại tôi cùng chiếc chăn bông ấm áp.

Tôi thỏa mãn cuộn tròn người trong chăn, mệt mỏi không muốn nghĩ vì sao Ngạo Quân biết tôi ở đây và vì sao cậu ta lại làm như vậy, từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm nhận cả cơ thể ngày một nóng bừng.

*

Sang ngày chủ nhật, tôi thật sự đã nằm liệt giường, cả người nóng ran và cổ họng bỏng rát, đầu óc nặng trĩu đau đến ong ong.

Hôm nay Ngọc cùng với “anh trai” đi chơi trước khi người anh ấy trở lại Sài Gòn. Buổi sáng phát hiện tôi ốm còn có ý ở lại chăm sóc nhưng đã bị tôi nhất quyết đuổi ra ngoài. Ấy thế mà đi rồi vẫn không để cho tôi yên, hiện tại đang là nguyên nhân khiến chiếc điện thoại reo ầm ỹ.

“An nghe.” – Tôi mệt mỏi bắt máy, cổ họng đau rát nên nói chuyện cũng khó khăn.

“Đã ăn gì chưa An?” – Giọng Ngọc gấp gáp hỏi.

“Chưa.” – Tôi không nghĩ mình đủ sức đi xuống nhà ăn.

“Không ăn làm sao uống thuốc? Không uống thuốc làm sao mà khỏi được.” – Ngọc như bà cụ non, càu nhàu giọng nghiêm khắc.

“An ngủ một lát khá hơn sẽ ăn rồi uống thuốc. Ngọc đi chơi đi.” – Tôi rất muốn nói thêm câu “đừng làm phiền An nữa” nhưng thiết nghĩ như vậy thì tệ quá. Dù sao cũng là lo lắng cho tôi nên mới gọi.

“Ngọc sẽ về sớm với An.” – Ngọc nói như một lời hứa.

“Không cần phải như vậy đâu. Cứ đi chơi thoải mái đi. Thế nhé!” – Tôi nặng nhọc nói, cảm thấy rất mệt khi phải hoàn thành một câu dài, vội vàng cúp máy để không phải nói thêm gì.

Cả người càng lúc càng nóng và hai mắt nặng trĩu, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ mê man cho đến khi chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là Khoa gọi.

“Mở cửa cho tớ!” – Tôi vừa nghe máy Khoa đã nói nhanh.

Chuyện gì đây? Đang ở trước cửa phòng sao?

Tôi lật đật ngồi dậy khỏi giường. Rất may ban sáng vì Ngọc lo tôi mệt trèo lên trèo xuống không tiện nên bảo tôi nằm xuống tầng dưới, nếu không lúc này không biết làm thế nào xuống giường mà mở cửa cho Khoa.

Bước từng bước khó nhọc đến bên cửa, cả cơ thể tôi mềm nhũn vô lực, mắt gần như tối sầm không nhìn rõ phía trước.

Cánh cửa vừa mở ra, tôi lờ mờ nhìn thấy gương mặt Khoa cũng là lúc hai mắt nặng trĩu khép lại. Tôi nghĩ tôi đã đổ hẳn cơ thể vào người cậu ấy.

*

Khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi tính đến thời điểm này là khi còn bé. Xóm của tôi từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một đứa bé gái chính là tôi đây, vì không có bạn để cùng chơi búp bê hay bán đồ hàng nên tôi theo mấy đứa bé trai đi quậy phá đủ mọi thứ. Khi đó rất vui, tắm suối cùng hái trộm trái cây cái nào tôi cũng có mặt.

Nếu thiên nhiên có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thì xóm tôi lại chia ra từng mùa quay, kiếm, diều, bi, hình. Cũng không rõ ai đề ra điều này, chỉ biết mỗi món đồ chơi đều có mùa của nó sau đó tuần hoàn từ năm này đến năm khác không lúc thiếu thú vui.

Đến mùa quay cùng kiếm, gỗ chở nên vô cùng quý giá với bọn trẻ chúng tôi. Tôi theo đám con trai cũng tập tành cầm dao đẽo quay, đẽo kiếm, bị đứt tay không ít lần cuối cùng có thể làm ra một con quay, có điều nó không chịu quay mà chỉ lắc đầu ngầy ngậy rồi nằm im tại chỗ. So ra thì đẽo kiếm có vẻ khá khẩm hơn vì nó chỉ để cầm trên tay. Đến mùa diều, tôi lại biết thêm một môn nghệ thuật mang tên làm diều, có điều diều của tôi không bay lên, suốt ngày nhằm mặt đất mà cắm đầu xuống, nếu không cũng đảo tròn đến chóng mặt, tiếp theo vẫn là cắm đầu xuống đất. Mùa diều qua đi mùa bi ùa về, đứa con gái là tôi được trao cho nhiệm vụ thiêng liêng nhất đó là làm cái lỗ bắn bi. Sở dĩ tôi chỉ có thể làm lỗ mà không được bắn bởi vì tay tôi không hiểu kiểu gì bắn ra bi không đi xiên thì cũng đi lùi một cách thảm hại. Vì thế chỉ có thể ngồi xem mấy đứa trẻ kia vừa bắn vừa cãi nhau ầm ĩ, khi không thể tìm ra ai đúng ai sai sẽ hỏi tôi như một trọng tài. Mùa hình là lúc tôi được chơi nhiều nhất, tạt hình, khẩy hình, về món này tôi không thua một đứa con trai nào.

Sau này khi lớn lên, tôi càng lúc càng tiếc nuối những ngày thơ bé. Lớn rồi muốn chơi lại những trò đó cũng không phải không thể, có điều không có người cùng chơi nên cảm thấy buồn bã và tiếc nuối hơn nữa.

Khi người ta thật sự lớn khôn, họ sẽ muốn bé lại. Đây là một biểu hiện của trưởng thành và ích kỷ. Con nít vô âu vô lo cùng vui đùa thỏa thích là vì sự nuông chiều của người lớn. Chính vì sung sướng như thế nên mới muốn lại được bé lại, được nuông chiều và chăm sóc. Thế nhưng ai cũng muốn bé lại, không ai muốn làm người lớn. Vì vậy việc khao khát bé lại, muốn những người lớn bên cạnh lại nuông chiều mình lần nữa thực chất là suy nghĩ ích kỷ.

Thượng đế không bao giờ ủng hộ nhân loại ích kỷ, cho nên không chấp nhận quay ngược thời gian. Bởi nếu có thì ai cũng sẽ làm như vậy, cả thế giới đều là trẻ con sẽ rất loạn và nhức đầu. Vì thế, tôi khẳng định là mình đang mơ cho nên mới thấy bản thân là một đứa trẻ, đang cười nói bên binh đoàn nhỏ của mình.

Hôm nay chúng tôi tổ chức đua xe. Mỗi tay xế đều dắt theo chiếc xe đạp mini có hai bánh phụ.

Tôi chạy về nhà, lấy sáu chiếc caravat của ba thắt lại rồi cột lên làm băng rôn về đích. Trên cổ còn đeo chiếc còi trúng được từ quay kẹo kéo.

Tôi mặt mũi nghiêm nghị, hai mày chau lại đầy kịch tính, đưa còi lên miệng thổi một tiếng dài. Bốn cậu bạn nghe được hiệu lệnh đồng thời lấy sức đạp mạnh cho xe tiến về phía trước, rất quyết tâm dành chiến thắng trong giải đua này. Cả bốn có thân hình sêm sêm nhau nên gần như ngang tài ngang sức. Đích đến không còn bao xa, tôi âm thầm dự đoán năm nay sẽ có đến bốn nhà quán quân đồng giải nhất vì cả bốn đang chạy bằng nhau.

Thế nhưng không hề có ai dành chiến thắng, cả bốn vừa chạm vào băng rôn về đích đã ngã lăn ra đất, khóc hét lên ầm ĩ một mảng. Lý do là tôi cột băng rôn quá chặt, nó không tự rơi xuống như trong TV, thứ rơi xuống là bốn cậu bạn của tôi kia. Sau “giải” đua lần đó, tôi bị phạt quỳ nửa tiếng vì dám lấy caravat của ba ra nghịch, còn bị bốn thằng nhóc kia giận cho một tiếng. Mặc dù kết quả không mấy hay ho nhưng đó là một ký ức rất đẹp mà sau này nghĩ lại tôi vừa bật cười lại vừa muốn bật khóc vì nuối tiếc.

*

Tôi từ từ mở mắt ra, cảm thấy mình rất chính xác khi đoán vừa rồi là một giấc mơ. Ở hiện tại, tôi đang nằm trên giường, trên chán là cái gì đó mát lạnh mà tôi đoán là miếng dán hạ sốt.

Tôi thấy Khoa ngồi ở cuối giường, mắt đang nhìn mình chăm chú.

“Đừng cử động!” – Khoa can ngăn vội khi tôi định ngồi dậy. Nhìn kỹ một chút mới biết tôi đang được chuyền nước biển.

“Bệnh sao không nói cho tớ biết? Cậu có xem tớ là bạn trai không vậy?” – Đúng là không biết thương xót người bệnh. Tôi thế này mà còn nổi giận với tôi.

“Dù sao cậu cũng biết rồi mà.” – Tôi cười yếu ớt, chẳng còn sức mà dài dòng.

“Tớ và Văn với Quân đi xem phim, vô tình đi ngang qua bạn cùng phòng của cậu, nghe được cuộc điện thoại mới biết.” – Nét mặt Khoa rất rõ ràng giận dỗi cùng trách móc.

Tôi im lặng, không giải thích, không xin lỗi, càng không dỗ dành. Tôi không có thói quen đụng việc gì cũng gọi người giúp đỡ hoặc than thở với ai đó. Điều này đâu có ích lợi gì. Việc không có mục đích rõ ràng tôi dứt khoát không làm.

“Tớ hỏi này.” – Khoa đột nhiên đến gần tôi hơn.

Mệt quá hỏi luôn đi, đừng có bắt tôi phải trả lời nữa. Tôi rất mệt và buồn ngủ.

“Cậu đã từng yêu ai chưa?” – Thấy tôi im lặng, Khoa rốt cuộc cũng phải vào thẳng vấn đề.

Loại câu hỏi gì thế này? Đúng là các chàng trai luôn muốn biết về quá khứ của cô gái họ thích.

“Có lẽ rồi.” – Tôi bình thản trả lời, chẳng cảm thấy việc gì phải giấu diếm. Nếu tôi có làm gì sai lầm trong quá khứ thì người duy nhất tôi có lỗi là chính bản thân mình. Tôi không cảm thấy bản thân phải áy náy hay cần phải giấu diếm. Có băn khoăn thì cũng chỉ băn khoăn tình cảm ngày trước có được gọi là yêu hay không mà thôi.

“Cậu từng bị phản bội chưa?” – Khoa tiếp tục hỏi.

“Rồi.” – Nếu có thể dối lòng, tôi tình nguyện nói dối. Nhưng nếu trong lòng biết rõ đâu là sự thật thì có cần thiết không việc nói dối người khác?

“Cậu có ám ảnh điều đó không?” – Khoa không buông tha.

“Có.” – Tôi từ chối những bài nhạc buồn, phim tình cảm, tiểu thuyết và cả truyện tranh. Tất cả những gì khiến bản thân gợi nhớ đều bị loại bỏ. Đây chính là ám ảnh tận xương tủy.

“Vì vậy mà cậu không thích tớ?” – Khoa ngồi lại gần tôi hơn.

“Tớ không biết.” – Thất bại một lần không có nghĩa cả đời tôi sẽ từ chối yêu thêm. Có điều tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Hơn nữa bị rắn cắn một lần về sau thấy dây thừng cũng sẽ sợ. Lòng tin không thể nào còn nguyên vẹn như ngày xưa.

“Nhìn tớ giống người sẽ làm cậu tổn thương lắm sao?” – Ánh mắt Khoa rất buồn, nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn. Giống như đã rất tuyệt vọng và mệt mỏi.

“Không.” – Đúng là cậu ấy không giống chút nào.

“Vậy nên hãy tin tớ!” – Giọng Khoa trầm thấp, ánh mắt nhìn tôi rất kiên định.

Một tay vén nhẹ mấy sợi tóc đang dính trên gương mặt ướt mồ hôi của tôi, Khoa từ tốn cúi xuống, đem cánh môi mềm mại ép lên môi tôi, từng chút nhấm nháp ẩm ướt. Nụ hôi chỉ dừng lại ở môi, chiếc lưỡi ngoan ngoãn không quấy phá. Tôi vì mệt và vì một lý do nào đó không đẩy cậu ấy ra, chỉ im lặng tiếp nhận, cũng không hưởng ứng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.