Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 39: Chương 39: Bịn rịn không rời




Con người có cái mặt tốt ấy hay không dĩ nhiên là quan trọng, nhưng làm sao để thể hiện được cái mặt tốt ấy ra thì thật sự là một nghệ thuật sống.

Ẩn Trúc quay lại thành phố J lại cảm thấy được thở phào nhẹ nhõm.

Không gian này, là một không gian không có bất kỳ liên hệ nào với Ngô Dạ Lai, cô sẽ không phải sợ khi đi qua con đường nào đó lại nhớ đến chuyện gì đã từng xảy ra, sẽ không bị ép phải nhớ lại nữa. Điều đáng sợ nhất là khi nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy ngọt ngào, mà sự ngọt ngào đó sẽ nghiến đứt mỗi sợi dây thần kinh của cô, làm cô đau đớn đến cạn kiệt sức lực.

"Quay lại trả nợ?"

Ẩn Trúc còn đang ngây người ngồi nhìn màn hình máy tính thì đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang. Ẩn Trúc uể oải ngẩng đầu, có thể mặc kệ được không? Là sếp đấy, "Vâng, em qua xem công việc thế nào?". Thực ra cô đã xem rất lâu rồi nhưng cũng không biết nên làm gì. Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Tiêu Ly, giờ khả năng làm việc tự chủ của cô càng ngày càng giảm sút thê thảm.

"Nếu không có việc gì thì có muốn đi công tác với tôi không?"

"Tính làm thêm giờ không ạ?"

"Đương nhiên."

Thực ra cho dù không tính là làm thêm giờ thì Ẩn Trúc cũng vẫn sẽ đi. Lúc này, cô không sợ bận rộn mà sợ nhất là phải ở một mình. Di động để đó mà từ sáng tới giờ cứ mở rồi lại tắt không biết bao nhiêu lần rồi. Cứ một lúc lại ôm hy vọng rồi sợ bỏ sót một cuộc gọi nào đó hay sợ không kịp thời đọc một tin nhắn nào đó; Lúc thì lại sợ phải tuyệt vọng vì hai người đã không còn quan hệ gì nữa chắc chắn sẽ chẳng có liên lạc gì đâu, thôi thì cứ tắt hẳn máy đi. Nếu như vẫn còn không có việc gì làm để dời sự tập trung đi chỗ khác, cô sợ mình sẽ tự sinh bệnh mất.

Có điều, Ẩn Trúc thật không ngờ lần đi công tác này lại vất vả như thế. Họ không đi bằng ô tô của công ty mà ngồi trên một loại tàu đi rất chậm, gần như ga nào cũng dừng lại, cộng thêm việc nhường đường ray cho tàu khác, thời gian dừng còn nhiều hơn cả thời gian nó chuyển bánh. Máy sưởi trên tàu hoạt động cũng không ổn, hễ tàu chạy là gió thổi rất lạnh, tới mức chân tay lạnh cóng hết cả. Thế nên, Ẩn Trúc thích thà rằng nó dừng lại còn hơn là chạy tiếp.

Người trên tàu tuy không nhiều nhưng cũng có người cảm thấy lạnh nên phải đứng giữa hai hàng ghế tập thể dục cho nóng người. Ẩn Trúc quấn chặt áo khoác, ngả người về phía sau: "Phải bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi?".

"Buồn ngủ rồi phải không? Buồn ngủ cũng không được ngủ, cẩn thận không cảm lạnh. Tình hình này chắc là muộn đấy, mua bộ bài chơi nhé."

"Xe bán đồ chẳng phải vừa đi qua sao? Em chợp mắt một lát, đợi xe đi qua lần nữa rồi tính."

Bên này Ẩn Trúc vừa nhắm mắt, bên kia có người bắt chuyện với Tiêu Ly thản nhiên như cô không tồn tại, "Người anh em, sao có thể đưa vợ đi chuyến tàu chậm này chứ, đi tàu kiểu này đúng là không khác gì đi đày".

"Cũng chẳng còn cách nào vì tôi không biết đường. Thời tiết này đi ô tô cũng không an toàn."

Ẩn Trúc đột nhiên mở trừng mắt, cô chợt hiểu thực ra Tiêu Ly chẳng muốn đi đâu cả, anh chỉ muốn ngắm cảnh ven đường thôi. Tàu chậm mới hay, chậm mới có thể nhìn được rõ. Nghĩ thông chuyện này rồi cô yên tâm nhắm mắt ngủ, gần đây chẳng có tối nào được ngủ ngon giấc. Lúc mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, Ẩn Trúc thấy trên người mình nằng nặng rồi tự nhiên thấy ấm hơn rất nhiều, thế là cô dần chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy người mình như nặng hơn, mở mắt ra nhìn quả nhiên là Tiêu Ly đang ngủ vùi trên đùi cô. Ẩn Trúc giật nẩy mình, chân cũng muốn co lên thì cô mới biết, hai tay Tiêu Ly đang ôm lấy đầu gối cô, trên người cô còn đắp chiếc áo khoác ngoài của anh, còn anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nằm ngủ.

Cô vừa động đậy thì Tiêu Ly lập tức ngồi dậy, nhưng tay anh vẫn ủ ở đầu gối của Ẩn Trúc, "Chỗ này của em lạnh tới mức đông cứng cả rồi, còn cứ nhất quyết ngủ ở đây nữa. Chút nữa tàu dừng, chúng ta sẽ xuống".

"Vâng", Ẩn Trúc ngại ngùng lùi chân ra, trả lại cho Tiêu Ly chiếc áo khoác ngoài, "Anh mặc vào đi, em không sao".

Bên cạnh có một đôi vợ chồng già, không biết là đã lên tàu từ bao giờ, nhìn Ẩn Trúc và Tiêu Ly rồi quay sang nói chuyện với nhau, "Nhìn xem, người ta thương xót vợ bao nhiêu!".

"Tôi không tốt với bà sao?"

"Tốt hay không tốt thì không nói nhưng không phải ai cũng biết thương vợ", nói xong bà còn quay sang nói với Ẩn Trúc, "Cháu nói xem có phải không?".

Ẩn Trúc bị khơi ra tâm sự liền gật đầu, "Vâng". Có biết thương hay không cũng rất quan trọng. Con người có cái mặt tốt ấy hay không dĩ nhiên là quan trọng, nhưng làm sao để thể hiện được cái mặt tốt ấy ra thì thật sự là cả một nghệ thuật sống. Cô và Ngô Dạ Lai đều đã thất bại trong mặt này.

Lúc xuống tàu thì trời đã tối. Cuối cùng họ vẫn đi tới tận ga cuối mới xuống, dù rất muốn ngồi tàu quay về, cũng phải là ở thành phố lớn mới tiện.

Hai người tìm một khách sạn gần nhà ga để ở. Ăn cơm xong, Tiêu Ly và cô cùng đi lên lầu, "Phùng Ẩn Trúc, Tết nhất thế này, tôi không thể đoàn tụ với người nhà cũng đủ đáng thương rồi, em lại còn trưng ra bộ mặt vô cảm thế kia, em định không cho người khác sống nữa à?".

Ẩn Trúc thở dài. Tết, năm mới, năm tuy là mới rồi nhưng sao tâm trạng của cô không thể nào mới được. Nỗi đau còn lại từ năm cũ vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim, hình như không có ý định buông tha khiến cô thấy hít thở cũng cảm thấy đau thắt. Cô thầm nghĩ, em đâu có vô cảm, chỉ là đã để vuột mất một thứ khỏi tay, giờ không biết nên nắm vào cái gì cho chắc mà thôi. Đây chỉ là tạm thời, mục đích của sự chia ly không phải là muốn một người ở lại trong hoài niệm, chia ly là để bắt đầu lại từ đầu, người cũng được, sự vật cũng được, dù gì cũng nên tìm thấy ai đó hoặc thứ gì đó đáng để thương yêu, có điều không thể giải quyết được ngay mà thôi.

"Vậy anh muốn thế nào?", thái độ của Tiêu Ly làm Ẩn Trúc không cảm thấy quá gò bó nữa.

"Cười một cái?", Tiêu Ly nói xong thì tự nhiên cảm thấy không thỏa đáng, sao có thể giống trò chơi của các vương tôn công tử thế được, "Em nghỉ đi, tôi ra ngoài đi dạo một vòng, có chuyện gì cứ gọi di động cho tôi".

Tiêu Ly không ngờ, cái gọi là đi dạo một vòng của anh lại dẫn anh tới thẳng đồn cảnh sát. Khi Ẩn Trúc nhận được điện thoại đã là nửa đêm, cô vội vàng tới đó. Mặt Tiêu Ly bị thương, đang ngồi trên chiếc ghế sô fa trong góc phòng trực ban, nhìn qua thì thấy anh vẫn còn khá trấn tĩnh.

Bên kia là ba người cả nam cả nữ. Người phụ nữ thì ăn mặc mát mẻ, trang điểm khá là đậm. Hai người đàn ông nhìn mặt không được lương thiện cho lắm nhưng trên mặt họ cũng có những vết bầm tím, xem ra cũng không bắt nạt được ai.

Anh cảnh sát trực ban cũng còn trẻ, cậu ta liếc mắt nhìn Ẩn Trúc với thái độ khách sáo, "Người nhà của ai?".

"Tiêu Ly", Ẩn Trúc vội vàng đi về phía anh, cô biết giờ không phải lúc hỏi anh về nguyên nhân.

"Ừ", đến đây ký tên và nộp tiền phạt, rồi có thể đưa người về."

"Phải nộp bao nhiêu tiền?", trên người Ẩn Trúc không mang nhiều tiền mặt.

Cô nghe nói tiền phạt có thể từ ba đến năm nghìn tệ nên tự nhiên thấy hơi lo lắng.

"Năm trăm tệ."

Ẩn Trúc thở phào, đang định móc tiền ra thì Tiêu Ly đứng bật dậy, "Tôi muốn biết sẽ xử lý bọn họ thế nào?".

"Họ là họ còn anh là anh, nộp tiền phạt xong thì anh có thể đi được rồi."

Thấy Tiêu Ly vẫn còn có ý định nói tiếp, Ẩn Trúc vội kéo anh một cái, ở đây lạ nước lạ cái mà anh còn định tranh cãi tới bao giờ. Năm trăm tệ để mua sự bình an là không hề ít.

Ẩn Trúc nộp tiền rồi nghe thêm vài câu giáo huấn, lại còn phải cười lấy lòng, cuối cùng coi như xong xuôi là có thể đưa người ra. Tiêu Ly lại không hợp tác như Ẩn Trúc, chỉ mím chặt môi không nói một câu nào.

Gọi taxi đi về khách sạn, lần này đổi lại là Ẩn Trúc tiễn Tiêu Ly về đến tận cửa phòng. Cô không định nghe anh kể về nội tình bên trong dù là vì bất kì lý do gì, đối với những chuyện liên quan đến sếp thì tai, mắt, miệng đều phải mím chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.