Hôn nhân là cả hai người phải cùng hạnh phúc. Cô vẫn luôn tự cho rằng, chỉ cần cô yêu thì có thể mang lại hạnh phúc cho anh, chỉ cần cô yêu thương và có được con người anh thì sẽ hạnh phúc mãi mãi. Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân mình và đánh giá quá thấp Ngô Dạ Lai. Hoặc sẽ có một người như thế, chỉ cần bỏ ra chút quan tâm yêu thương sẽ khiến anh hạnh phúc, nhưng người đó rõ ràng không phải cô.
Cô không đơn thuần chỉ vì những bức ảnh đó mà nghi ngờ anh, không tha thứ cho anh chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, rốt cuộc cô có thể hiểu anh bao nhiêu? Thứ mà cô mất chính là niềm tin về cuộc hôn nhân này, một niềm tin bất chấp tất cả để yêu anh. Nhận về lại quá ít nên dù cho là ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng chân.
Cũng có thể sự bi thương và tuyệt vọng là ảo giác do đêm tối mang lại, hoặc do nhìn thấy những tia nắng đầu tiên trong ngày, trái tim cũng nhờ đó mà bừng sáng theo, sự mệt mỏi nhất thời này rồi cũng sẽ qua đi. Nhưng Ẩn Trúc không muốn tự mình an ủi mình hết ngày này đến ngày khác như thế nữa, cũng không muốn tự mình phải đối mặt với tâm trạng của chính mình, không ngừng phủ định chỉ có thể khiến tâm trạng cô ngày một xấu hơn.
"Em đến đây chỉ vì muốn nói chuyện này?"
Vốn dĩ không phải thế, tâm trạng Ẩn Trúc rối bời, nếu lúc này làm thật thì cô sẽ không còn cơ hội để làm lại nữa. Nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng như gỗ đá của anh, cô vẫn gật đầu.
"Sao em không nói ngay từ đầu?", Ngô Dạ Lai móc thuốc ra, thử mấy lần nhưng vẫn chưa rút ra được điếu nào, sau đó thẳng tay xé rách bao thuốc, rút ra một điếu châm lửa, vừa hút thuốc vừa bóp trán, "Em nghĩ kỹ rồi?".
"Vâng."
Đây là một kết cục nằm trong dự tính chẳng phải thế hay sao? Ngô Dạ Lai lại không hề có cảm giác như trút được gánh nặng, anh đã đi sai một nước cờ và không giữ được phòng tuyến của mình. Bây giờ ly hôn lại không phải là vấn đề thủ tục đơn giản, cũng không phải là giải quyết được vấn đề tồn tại bao lâu nay nữa mà anh phải cố gắng để xóa bỏ hình ảnh của cô ra khỏi trái tim mình. Không biết khi xóa bỏ đi hình ảnh của cô có giống như việc tẩy đi chữ viết từ một chiếc bút máy hay không, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có những vết còn in hằn lại.
Ngô Dạ Lai hút liền một lúc ba điếu rồi mới nói: "Ngày mai anh vẫn còn một ngày phép, anh cùng em về để làm thủ tục". Giải quyết cho nhanh gọn, Ngô Dạ Lai ngăn không cho mình nghĩ đến việc liệu cô có hối hận hay không, dùng tờ giấy đăng ký kết hôn để ràng buộc cô nhưng đã bào mòn tuổi xuân của cô. Anh đã ảo tưởng chiếm vị trí đó quá lâu, không nên tiếp tục ích kỷ nữa.
"Cũng không cần vội như thế đâu...", Ẩn Trúc chưa nói hết câu, mình không vội nhưng nếu kéo dài sẽ càng gây phiền phức hơn cho anh thôi.
"Anh và em đều không dễ sắp xếp thời gian, giờ có thể làm thì làm luôn đi", Ngô Dạ Lai lại châm một điếu thuốc, "Mấy năm nay, em vất vả quá rồi, sau này chắc sẽ tốt hơn".
Ẩn Trúc thở dài, biết Ngô Dạ Lai có chút hiểu lầm mình. Là vì cô không chịu được khổ sao? Nhưng nếu mở miệng ra giải thích thì cô lại cảm thấy giờ có nói gì cũng vô ích. Những lý do cô nghĩ đến trước kia, cuối cùng cũng đều là vì khổ, thật sự thì vẫn là vì bản thân cô không chịu được khổ.
Ngày hôm sau trên đường về nhà, họ trao đổi qua với nhau và đều cảm thấy vẫn chưa nên cho bố mẹ hai bên biết chuyện thì hơn. Ẩn Trúc có thể thường xuyên ở lại thành phố J, Ngô Dạ Lai có thể ở lại doanh trại, trước giờ cũng đã không hay tiếp xúc với bố mẹ mấy nên giấu cũng dễ. Đợi một thời gian nữa, để bố mẹ hai bên biết chắc họ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Có điều, đến lúc ấy gạo đã thành cơm, họ có muốn không chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi. Mặc dù biết không nên làm như thế nhưng không phải đứa con nào làm chuyện sai trái cũng có đủ dũng khí để nhận sai và đối mặt với sự khuyên giải và thuyết giáo của bố mẹ, tình hình hiện tại của vợ chồng cô đành mặc kệ mà làm liều một lần.
Thủ tục giải quyết rất nhanh, có điều trình tự chi tiết thế nào thì Ẩn Trúc chẳng còn nhớ chút gì nữa. Họ chỉ trả lời vài câu hỏi, nộp những giấy tờ được yêu cầu. Giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu về nhà lấy, đơn ly dị thì chép của một người khác cũng đang làm thủ tục cùng lúc với vợ chồng cô. Tóm lại, cả quá trình rất nhanh, đến mức Ẩn Trúc cảm thấy mơ hồ trước tất cả những gì vừa xảy ra. Tất cả đều giống như một giấc mơ, chỉ đáng tiếc là không phải một giấc mơ đẹp.
"Phùng Ẩn Trúc, phiền cậu lần sau trước khi đến thì báo cho mình một tiếng được không hả? Cho dù không tiện thông báo trước chuyện sẽ nói thì cậu làm ơn đừng chuẩn bị một tin tức giật gân như thế làm quà được không? Tim gan của mình bị cậu dọa cho sợ đảo lộn hết cả rồi đây này."
Ẩn Trúc nằm trên giường của Thạch Chỉ với ánh mắt đờ đẫn, Thạch Chỉ nói gì cô đều để ngoài tai. Di chứng sau khi ly hôn đến lúc này mới dần dần phát tác.
"Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cậu kìa, cậu vẫn còn yêu anh ta mà, sao lại ly hôn? Người làm thủ tục cho các cậu cũng chẳng có trách nhiệm gì cả, hôn sự của quân nhân mà có thể tùy tiện giải quyết cho các cậu như thế à?", Thạch Chỉ như có mười vạn câu hỏi tại sao vậy, cằn nhằn nguyên một ngày nhưng Ẩn Trúc cũng không thèm tiếp lời.
"Chắc là vì nản lòng rồi ! Anh ấy không yêu gì mình như thế, mình vẫn có thể hoàn toàn yên tâm mà sống, cho dù có gặp phải chuyện này chuyện kia, mình cũng có thể cố gắng. Nhưng bây giờ thì không cần phải thế nữa rồi", Ẩn Trúc ăn xong bát cháo cũng có thể hoàn hồn lại, rồi cô giải thích ngắn gọn với Thạch Chỉ. Thạch Chỉ vẫn đang sốt ruột, không ngờ nghe bạn giải thích xong, giọng Thạch Chỉ không những nhỏ đi mà còn nói to hơn.
"Gì cơ? Ngô Dạ Lai giỏi nhỉ! Nơi quê mùa hẻo lánh như thế xem ra đều là có tính toán cả, đến người như anh ta mà cũng đi sai đường, thật coi thường!"
"Không nghiêm trọng như thế đâu!"
"Vậy thì người nghiêm trọng hơn là cậu rồi, chuyện chẳng có gì mà cũng ly hôn, có cần phải làm thế không?"
"Thạch Chỉ, tha cho mình đi ! Mình giờ có nhà không thể về, xin cậu cho mình một mảnh đất yên tĩnh đi, cảm ơn cậu!"
"Không thể là do cậu sai, có gì đáng nói đâu. Cậu phải để mình bình tĩnh lại, mình mới có thể cho cậu nghỉ được chứ!", thực ra Thạch Chỉ không phải muốn gây chuyện mà chính bộ dạng khép kín của Ẩn Trúc mới khiến cô ấy sợ hãi, giờ Ẩn Trúc chịu mở miệng nói nên cô phải ra sức tìm đề tài để nói chuyện với bạn.
Thấy Ẩn Trúc lại như sư thầy đang ngồi thiền không thèm để ý gì đến mình, Thạch Chỉ đành ném ra quả lựu đạn cuối cùng, "Phùng Ẩn Trúc, đau đầu phải không? Vậy chúng ta lại nói đến một chuyện còn khiến cậu đau đầu hơn".
"Chuyện gì?", xin tha cũng vô ích, Phùng Ẩn Trúc đành ra vẻ tò mò.
"La Linh gọi điện thoại nói, Thẩm Quân Phi quyết định quay về quê lập nghiệp."
"Thế thì sao?"
"Công ty của họ chuẩn bị phát triển từ phần mềm thêm sang phần cứng nên phải xây nhà máy, nghe nói là chọn xây ở thành phố J."
"Ừ", Ẩn Trúc lại chẳng cảm thấy có gì phải đau đầu, cô chỉ gật đầu, "Nói xong chưa? Giờ nếu cậu để mình ngủ một lát thì mình rất cảm ơn. Cậu cũng nhân lúc mình nghỉ mà đi uống nước cho đỡ khát, cậu không làm luật sư quả thật là đáng tiếc".
Thạch Chỉ lao đến ôm chặt lấy Ẩn Trúc, "Thấy chưa, mình đã nói rồi mà, đây gọi là đã loạn lại càng thêm loạn. Anh chàng Thẩm Quân Phi này thật không biết nhắm thời gian mà xuất hiện làm cho người muốn giúp đỡ chỉ muốn kéo chân anh ta lại".
Khó khăn lắm Ẩn Trúc mới thoát được ra vòng tay của Thạch Chỉ, cho dù cô mặc kệ không màng đến mọi chuyện nhưng vẫn cảm giác như Thạch Chỉ có điều gì đó khác thường, nhưng khác thường ở đâu thì để sau hẵng hay vậy.
"Ngày mai mình về."
"Sao thế ? Tưởng thật à, mình đâu có ý định đuổi cậu? Dù cậu có ở lại chỗ mình thật thì mình cũng đảm bảo khoản ăn uống cậu sẽ được phục vụ đầy đủ."
"Mình biết. Có điều trước Tết mình đã xin nghỉ sớm hai ngày nên muốn về sớm hơn một chút."
Thạch Chỉ cảm thấy nếu Ẩn Trúc quay về bận rộn với công việc thì có thể sẽ tốt hơn. Cô cũng còn một đống việc lộn xộn cần phải giải quyết, chẳng may lại chơi Tết vui vẻ hết mình cùng một thằng trẻ con. Giờ thằng trẻ ranh đó kêu gào đòi cô phải chịu trách nhiệm, thế giới này quả thật đảo lộn hết rồi.