Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 127: Chương 127: Anh thích mặt mộc của em




Tầm 15h chiều thì Thiên Hàn giật mình tỉnh giấc, thấy người con gái đang nằm trong lòng vẫn còn ngủ say thì lại không nở đánh thức, định lẳng lẽ rời khỏi nhưng không được, cô ôm hắn không rời làm sao dám đi, Thiên Hàn cố gắng nhẹ nhàng gỡ tay Vân Y ra thì cô đã giật mình, mày khẽ nheo lại quay sang nhìn hắn.

Thiên Hàn thấy cô bị làm cho giật mình thì liền lên tiếng.

- Anh làm em tỉnh giấc à?

Cô dụi mắt gật đầu. Thiên Hàn thấy vậy xoa đầu cô mỉm cuời nói.

- Đi rửa mặt! Cũng 15h rồi! Chuẩn bị sang nhà ba mẹ!

Vân Y gật đầu, đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng. Thiên Hàn ở ngoài chọn một bộ quần áo xong thì cũng đi vào nhà tắm đánh răng cùng cô.

Khi Vân Y đánh răng rửa mặt xong thì cô đi ra để cho Thiên Hàn vào tắm trước. Chỉ một lúc sau Thiên Hàn đã chỉnh chu trong chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen toát lên một vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Vân Y nheo mắt nhìn Thiên Hàn. Ôi trời! Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.

Thấy cô cứ nhìn mình chăm chăm, Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy nói.

- Bạch phu nhân! Ta biết ta đẹp! Nàng không cần phải nhìn ta thế đâu?

- Bạch phu nhân gì chứ?

Vân Y nhăn mặt nhìn hắn xong quay đi để tránh hắn nhìn thấy gương mặt đang ửng đỏ của cô. Cô đến tủ đồ đứng đấy một hồi rồi cô không biết sẽ mặc bộ nào, ngó sang Thiên Hàn hỏi.

- Thiên Hàn! Đi nhà ba mẹ thì mặc đồ gì?

- Em muốn mặc gì cũng được miễn là đừng quá ngắn, quá ít vải, quá gợi cảm là được!

Cô thở dài, cảm giác hỏi hắn cũng như không, nhìn qua nhìn lại những bộ đồ của bản thân, cô lắc đầu ngán ngẫm.

- Một buổi tiệc sao?

Đứng đấy một hồi mà cô vẫn chưa biết mặc gì, thấy vậy Thiên Hàn liền đi đến, đưa cô một bộ đầm baby doll màu trắng tay lỡ, phần cổ có hai sợi dây dài để buộc thành chiếc nơ.

- Bộ này đi!

Vân Y cầm lấy bộ đồ trong tay Thiên Hàn gật đầu một cái rồi đi vào nhà tắm.

Một lúc sau cô đi ra trong bộ đầm baby doll đó, ôi đúng là rất xinh, rất đáng yêu.

Thiên Hàn nhìn Vân Y một lúc, mỉm cười thỏa mãn. Thấy hắn cứ nhìn mình, sợ bộ đồ không hợp với mình, cô liền nhăn mặt.

- Sao thế? Không hợp à? Để em thay bộ khác!

Thiên Hàn đứng dậy, đi đến gần cô, tay chỉnh lại cái nơ được buộc từ hai sợi dây lúc nãy, mỉm cười trả lời.

- Không! Rất hợp! Rất đẹp!

Vân Y nhăn mặt không vui nhìn Thiên Hàn.

- Anh là đang khen bộ váy?

Thiên Hàn cười khẩy một cái rồi cất lên giọng nói trầm ấm.

- Không! Anh là đang khen em!

Mặt Vân Y bổng chóc lại đỏ ửng, lùi lại một bước rước đi đến ngồi trước bàn trang điểm, cô không thích trang điểm gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng tha một chút son, cột tóc cao thành đuôi ngựa là xong.

Những hành động từ nãy đến giờ của Vân Y luôn rơi vào tầm mắt của Thiên Hàn. Hắn bước đến, khẽ khôm xuống đặt cằm lên đầu cô, nhìn vào gương rồi nói.

- Y Y! Em không trang điểm sao?

- Có mà! Em có tha son!

- Tại sao em không đánh phấn như những cô gái kia!

Vân Y bật cười ngước mặt lên nhìn hắn.

- Em không thích! Tha một chút son là được rồi! Sao? Chẳng lẽ em không trang điểm nhìn xấu lắm à?

Thiên Hàn mỉm cười lắc đầu trả lời.

- Không! Anh thích mặt mọc của em hơn!

Nói rồi Thiên Hàn hôn nhẹ lên môi cô một cái, tuy chỉ là một cái nhẹ nhàng nhưng chất chứ bao sự ngọt ngào trong đó.

Sau khi chuẩn bị xong, Thiên Hàn có chút việc quay về thư phòng một chút còn Vân Y thì ngồi trong phòng xem phim, gần 17h thì Thiên Hàn mới xong việc, quay lại phòng thì thấy cô vẫn đang xem phim.

Hắn đi đến tủ lấy một chiếc áo vest đen mặt vào, chỉnh lại cho ngay ngắn rồi quay sang cô.

- Đi thôi!

Vân Y gật đầu, tắt điện thoại đi đến chỗ Thiên Hàn đang đứng, hắn nắm tay cô cùng đi xuống nhà. Cả hai rời khỏi Bạch gia rồi lái xe đi đến nhà ba mẹ Thiên Hàn.

Một lúc sau, xe của Thiên Hàn dừng trước một biệt thự rộng lớn, hắn từ từ lái vào gara. Vừa vào thì Vân Y đã nhìn thấy có rất nhiều xe đổ ở đây, nhìn cũng biết khách đã đến hết rồi. Bữa tiệc được tổ chức ở sân trước. Thiên Hàn xuống xe đi vòng sang mở cửa cho cô rồi cả hai đi vào trong buổi tiệc.

Cả hai đi vào thu hút nhiều sự chú ý.

- Ồ! Bạch tổng! Cứ tưởng ngài không đến chứ?

- Tiệc nhà ba mẹ! Đương nhiên phải đến!

Nói rồi Thiên Hàn lại cầm tay Vân Y đi vào, mọi người ai gặp hắn cũng cúi chào. Thấy Thiên Hàn ông Lâm và bà Hà (Bạch Thừa Lâm ba hắn và Lục Cẩm Hạ mẹ hắn)

Bà Lục Cẩm Hà vui vẻ nắm tay cô.

- Ái chà! Sau hai đứa đến trễ thế? Bác tưởng con không đến chứ!

Vân Y mỉm cười rồi nhẹ nhàng trả lời.

- Dạ bác đã bảo thì con phải đến chứ ạ! Tại lúc nãy Thiên Hàn có chút việc nên tụi con hơi trễ!

Ông Bạch Thừa Lâm cười lớn nói.

- Con dâu đến là mẹ con vui hẳn nhỉ? Thiên Hàn và Vân Y! Hai đứa giúp ba tiếp khách! Ông bà già này thật sự không tiếp nổi!

Thiên Hàn bật cười rồi vui vẻ trả lời Thiên Hàn.

- Được! Ba để con!

Nói rồi Thiên Hàn quay sang Vân Y rồi đi ra ngoài, đến một chiếc bàn lớn gần đó, hắn lấy một ly rượu van đưa cô, nói nhỏ.

- Cầm vậy thôi! Đừng uống! Rượu mạnh sẽ rất dễ say!

Vân Y nhìn Thiên Hàn mỉm cười gật đầu.

- Bạch tổng! Lâu quá không gặp ngài! Bạch Thiên của ngài dạo này ổn chứ?

- Ha! Hầu tổng! Đương nhiên là rất ổn!

Hầu tổng đây là một đối tác của hắn và cũng là một người bạn của Bạch Thừa Lâm.

Hầu tổng trò chuyện này kia một lúc cùng Thiên Hàn rồi lại quay sang Vân Y.

- Bạch tổng! Đây là...

- À Bạch phu nhân tương lai!

Hầu tổng nghe vậy thì bật cười.

- Ra vậy! Chào Bạch phu nhân!

Vân Y nghe gọi như vậy thì đỏ mặt im lặng. Đang ngượng muốn chết thì một giọng nói gọi cô.

- Triệu Vân Y!

Vân Y quay về hướng vừa phát lên tên cô.

- Cậu!

Cậu đây không ai khác chính là Triệu Vân Trình, cậu của Vân Y. Ông cười đi đến.

- Thiên Hàn! Cháu khỏe chứ?

- Cậu! Cháu khỏe ạ!

Hầu tổng thấy Vân Trình nói chuyện với Thiên Hàn có vẻ rất thân mật, liền lên tiếng hỏi.

- Ồ ngài Triệu! Ngài quen họ sau!

- Quen chứ! Hầu tổng!

Hầu tổng cười rồi sợ sẽ cản trở họ nói chuyện nên vội nói rồi rời đi.

- Mọi người nói chuyện đi! Tôi sang bên kia nhé!

- Cậu! Cậu cũng đến đây à?

- Đương nhiên! Ông bạn của cậu đã mời thì phải đến chứ! Mà Thiên Hàn! Cháu có ăn hiếp cháu của cậu không?

Thiên Hàn bật cười vui vẻ rồi trả lời.

- Cháu nào dám ạ!

Vân Trình cười rồi nói.

- Thôi cậu vào với ông bạn già của cậu đây! Hai đứa tiếp khách vui nhé!

Thiên Hàn và Vân Y gật đầu vui vẻ. Cứ đi theo Thiên Hàn chào hỏi khách một lúc thì Vân Y cảm thấy mỏi, nói nhỏ với hắn.

- Thiên Hàn! Lục Hạ không đến à?

- Có! Nhìn đằng kia!

Nói rồi Thiên Hàn chỉ về phía bàn bên kia. Lục Hạ và Tư Vũ cũng đang nói chuyện với vài người gần đó.

Khóe môi Vân Y giật giật, ngay lúc này thì Lục Hạ và Tư Vũ cũng nhìn qua, họ mỉm cười rồi đi lại gần.

- Vân Y! Tao mỏi chân quá!

- Tao cũng mỏi đây này! Đi qua kia ngồi!

Nói rồi hai cô nàng của chúng ta nắm tay nhau lại bàn gần đó ngồi, còn hai chàng trai thì chỉ mỉm cười rồi lại bị những người khách khác lại bắt chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.