- Triệu Vân Y! Em không thể qua được mắt của anh đâu! Em ghen! Đúng không?
Cô chớp vội đôi mắt tròn xoe của mình nhìn hắn, môi mỉm cười rồi nói.
- Không có!
Thiên Hàn nhướng mày nhìn Vân Y, cười nửa miệng hỏi.
- Không có? Em định lừa ai?
Vân Y cau có nhìn Thiên Hàn, tay chợp lấy cái gối đánh vào hắn rồi nói.
- Anh không tin em? Vậy đi tìm Tô Linh Thực gì đó của anh mà tin đi!
- Em ghen!
Vân Y không trả lời, quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn hắn. Thiên Hàn biết cô đang né tránh mình, hắn mỉm cười nhẹ rồi cầm lấy bả vai cô kéo qua.Vân Y cau mày nhìn Thiên Hàn, khó chịu nói.
- Hừmm! Làm gì vậy?
- Triệu Vân Y! Em an tâm, trong tim anh chỉ có mình em Triệu Vân Y em mà thôi! Không có thêm một ai khác nữa! Mãi mãi!
Vân Y nhìn vào ánh mắt của hắn, tuy ánh mắt có chút lạnh lẽo nhưng vẫn pha chút ôn nhu diệu dàng và vô cùng chân thành. Nghe hắn nói vậy cô thực sự rất vui, lòng bỗng thấy ấm lên lạ kì nhưng lại tỏ vẻ nghi hoặc.
- Không tin!
- Không tin?
Hắn nhìn cười cười tà vươn tay giữ ót cô lại nhanh chóng áp môi mình lên môi cô, tay vẫn ôm lấy eo thanh mảnh kia. Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn nhưng rồi cũng phối hợp cùng hắn nụ hôn này. Day dưa một lúc rồi Vân Y cũng khó chịu đẩy hắn ra khiến hắn luyến tiếc rời khỏi đôi môi của cô.
Vân Y lấy tay che lại gương mặt đỏ ửng của mình lại, ngại ngần né tránh hắn. Khóe môi Thiên Hàn cong lên nở nụ cười nhẹ rồi nói.
- Triệu Vân Y! Em đã tin chưa? Nếu không tin thù anh sẽ...
Cô nhìn vào ánh mắt ma mị của hắn, mặt lại đỏ ửng lên vội lên tiếng.
- Không không không! Em tin em tin!
Thiên Hàn cười khẽ rồi lại nhìn cô với ánh mắt ôn nhu vui vẻ, môi mấp mấy hỏi.
- Vậy em ghen đúng không? Trả lời mau!
Cô phùng má mím môi cầm cái gối để lại y cũ rồi nói.
- À ừm đi ngủ đi ngủ thôi! Trễ rồi!
Nói rồi cô nằm xuống quay lưng về phía hắn. Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy rồi cũng nằm xuống, từ từ lên tiếng.
- Y Y! Quay sang đây!
Cô im lặng không trả lời, từ từ quay sang nhìn hắn rồi hỏi lại.
- Hửm? Chuyện gì?
Thiên Hàn im lặng nhích lại gần Vân Y, tay đặt lên eo cô rồi ôm chặt, hôn nhẹ lên trán cô, môi cười nhẹ rồi nói.
- Ngủ ngon!
Cô mỉm cười vui vẻ nói hai từ “Ngủ ngon” với hắn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu sáng len lõi rội vào gương mặt đang say ngủ của cô, cô cựa mình nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra, quan sát người cạnh bên mình đã không còn ở đó nữa, thầm suy nghĩ chắc hắn đã dậy và đến công ti rồi.
Cô ngồi dậy vươn vai một cái rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân một lúc sau đi ra chải chuốc tóc lại rồi đi xuống nhà.
- Vân Y! Cháu dậy rồi à! Vào ăn sáng luôn nhé!
- Dạ vâng!
Cô mỉm cười trả lời rồi đi vào nhà bếp kéo ghế ra ngồi vào bàn, cô quay sang dì Hà hỏi.
- Dì Hà! Thiên Hàn đâu rồi ạ?
Dì Hà vừa dọn thức ăn ra vừa nói lại với Vân Y.
- À thiếu gia đã đến công ti rồi cháu! Ngài ấy có bảo dì khi nào cháu thức thì bảo cháu ăn sáng và tầm 10 11h gì đó thì đem cơm đến công ti cho ngài!
- Cháu đem đến ạ?
- Thiếu gia bảo vậy!
- Vâng cháu biết rồi!
[...]
Sau khi ăn sáng xong cô giúp dì Hà dọn dẹp rồi đi ra vườn, buồn tay không gì làm nên cô lấy bình tuới vài khóm hoa, ngồi ngắm chúng một lúc rồi đi vào nhà, lên phòng thay quần áo, sửa soạn rồi bắt đầu đi đến tập đoàn Bạch Thiên.