Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 67: Chương 67




Ở Triệu gia...

Sau khi Vân Y, Thiên Hàn và Lục Hạ rời khỏi đó thì Liễu Vân Trình cũng lấy lại phong thái uy quyền của mình, kéo chiếc áo lại phẳng phiêu rồi ngồi lại xuống ghế, nhẹ nhàng nâng bình trà lên rót nước vào ly, bình thản đưa lên uống mặc cho ông Triết Lập, mẹ con Âu Tư Nhã và bà Thẩm Kiều cứ nhìn mình chăm chăm. Ông nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, khóe môi khẽ nhếch nhẹ rồi nói.

- Thẩm Kiều! Bà có lời gì muốn nói với tôi không?

Tim bà Thẩm Kiều vừa thót lên khi nghe cậu Vân Trình hỏi thế. Khóe môi bà ta giật giật, mặt tái nhẹ, miệng lắp bắp.

- Ông... Ông hỏi vậy là sao? Tôi... Tôi không hiểu?

Vân Trình đưa ánh mắt vô cảm nhìn Thẩm Kiều, cười nửa nói.

- Không hiểu? Hay không muốn hiểu?

Bà ta tỏ vẻ ấp úng nhìn chồng mình.

- Tôi...

Không chờ bà ta nói thêm lời nào, cậu Vân Trình đứng dậy đi về phía Triệu Triết Lập và mẹ con Âu Tư Nhã, nhìn họ với ánh mắt cay nghiệt, lời nói lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng.

- Triệu Triết Lập! Tôi nói cho chú biết, khi nào ba mẹ tôi và tôi còn sống trên đời này thì ngôi nhà này vẫn là của tôi, còn nếu lỡ một mai mất đi rồi, thì ngôi nhà này viễn vĩnh là của Triệu Vân Y cháu tôi! Không có chuyện không làm mà muốn có ăn đâu, đã ăn chực còn dắt thêm chó vào, chú là đang tưởng mình đi công viên à? Làm gì ăn gì cũng được?

Triệu Triết Lập nghe ông ta nói vậy thì nóng giận, tay vô thức giựt lấy cổ áo cậu Vân Trình.

- Liễu Vân Trình! Ông nói gì hả?

Ánh mắt Vân Trình cương định, môi nhếch lên nói.

- Ăn chực dắt theo chó! Chú nghĩ tôi sợ chú à?

Triệu Triết Lập đưa nấm đấm lên định tấn công Vân Trình thì bỗng dừng lại, tay đẩy cậu ra trong tức giận. Vân Trình mỉm cười, tay nhanh chóng nắm thành quyền và chuyện gì đến cũng sẽ đến, một tiếng “Bốp” vang lên và hiện tại khóe môi của Triệu Triết Lập đã rỉ máu. Lúc nãy bị Thiên Hàn đấm cho một cái giờ lại bị thêm một cái nữa của Vân Trình, ha sao chịu nổi.

Vân Trình nhếch khóe môi của mình lên tạo nụ cười khinh bỉ.

- Chú không đánh thì tôi đánh! Ái chà mà có vẻ hơi bẩn đấy.

- Liễu Vân Trình? Ông có ý gì hả?

- Bình thường ghét bỏ con gái mình, lúc cần tìm đến van xin! Hừ tôi nói vậy chú cũng đã đủ hiểu rồi chứ? Hừ!

Vân Trình nói xong quăng cho họ nụ cười khinh rẻ rồi bỏ tay vài túi quần nhanh chóng bước đi. Năm nay cậu Vân Trình đã sắp bước sang tuổi 48 rồi nhưng vẫn còn giữ nguyên phong thái lịch lãm, lạnh lẽo và cao lạnh kia. Đúng là cậu của Vân Y.

[...]

Sau khi bỏ lên phòng thì Vân Y đã “đánh” một giấc dài cho đến chiều rồi tự mò dậy thức làm vệ sinh cá nhân, mặt còn mơ ngủ ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà.

Dì Hà đang loay hoay thấy cô thì vui vẻ hỏi.

- Cháu dậy rồi à?

Cô mỉm cười, chào dì Hà rồi đưa mắt xung quanh tìm hình bóng quen thuộc nhưng không thấy, nhẹ giọng hỏi.

- Thiên Hàn đâu rồi dì?

- À thiếu gia vừa ra ngoài rồi!

- Anh ấy có nói đi đâu không ạ?

- Không! Thiếu gia chỉ dặn khi nào cháu dậy thì bảo cháu ăn tối trước đi xong ngủ sớm không cần chờ thiếu gia về!

Cô tiến lại cái bàn trong bếp ngồi, miệng lầm bầm.

- Đi đâu vậy không biết?

Vừa dứt câu thì bên ngoài đã có tiếng chuông cổng. Dì Hà định đi nhưng cô nói để cô ra mở nên dì Hà cũng gật đầu đồng ý. Vừa đi cô vừa nghĩ Thiên Hàn về, môi đang mỉm cười tươi rối ra mở cổng đập vào mắt người đứng trước mặt thì nụ cười vui vẻ tắt hẳn, thay vào đó là gương mặt lạnh như tiền.

- Tìm ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.