Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 52: Chương 52: Chương 12.3




Type: Dobby

Tùng Dung lẳng lặng rúc vào lồng ngực anh, tâm trạng rối bời. Cô biết cách nghĩ của mình có vấn đề, nhưng suy cho cùng là một luật sự lâu năm, bản chất vẫn có phần mạnh mẽ, quyết đoán. Cô thầm quyết định, thôi thì cứ hành động như Chung Trinh nói, cướp về tay đã rồi tính sau!

Nghĩ vậy, cô bất chợt giơ cánh tay không bị thương lên, ôm ngang hông Ôn Thiếu Khanh thật chặt.

Sau đó, Tùng Dung cho Ôn Thiếu Khanh chọn giữa ghế sofa và phòng cho khách, nhưng anh cứ nằng nặc đòi ngủ ở phòng ngủ chính. Vậy là cô dứt khoát đá anh ra khỏi phòng.

Nhưng khi nằm trên giường đau đến mất ngủ, cô mới nhận ra việc Ôn Thiếu Khanh nhất quyết đòi ngủ ở phòng ngủ chính cũng không phải anh cố tình gây sự. Có lẽ ngay từ đầu anh đã đoán được tình hình sẽ như thế này.

Cô lần tìm điện thoại gọi cho Ôn Thiếu Khanh. Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, vài giây sau tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ngồi dậy, chỉnh lại quần áo mới lên tiếng: “Cửa không quá.”

Ôn Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tùng Dung không ổn, cũng không chọc ghẹo cô nữa. Anh ngồi ngay ngắn bên giường, kiếm tra tay cô cẩn thận, “Đau lắm đúng không?”

Cô gật đầu, “Ừ.”

“Lớp bó bộ không có vấn đề gì.” Anh kiểm tra lại rồi mới nói: “Đau là phản ứng bình thường thôi. Nếu quả thật đau quá thì không cần cố chịu đựng, uống thuốc giảm đau đi. Để anh lấy nước cho.”

Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng cầm cốc và lọ thuốc vào, “Nước hơi nóng, đợi chút.” Nói xong cầm chiếc cốc đổ nước qua lại, đợi nhiệt độ giảm xuống.

Động tác hết sức nhàm chán, anh lại vô cùng chăm chú, không để rớt một giọt nước nào.

Tùng Dung nhìn đến ngơ ngẩn. Ngày bé khi đổ bệnh, bố mẹ cũng vây quanh giường cô, đổ nước giảm nhiệt, cũng cho cô uống thuốc như thế. Giờ máy đun nước quá phổ biến, đã chẳng còn ai kiên nhẫn đợi nước nóng nguội đi, cứ pha thêm nước lạnh vào là xong. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy một người cùng trang lứa với mình làm động tác này.

Anh từng là người đi du học, luôn tiếp xúc với y học tiên tiến nhất, nhưng thỉnh thoảng làm việc lại có tác phong khá cổ xưa, vẻ điềm đạm và tỉ mỉ ấy khiến người ta cảm nhận rõ nét sự kiên trì.

Cô cảm thấy vô cùng xúc động, lên tiếng: ”Không cần phiền phức như vậy, tỏng tủ lạnh có nước khoáng, pha vào là được.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô qua làn khói trắng, “Anh không thấy phiền.”

Trái tim Tùng Dung rộn lên trước ánh mắt anh. Cô nói lảng sang chuyện khác: “Mai anh không đi làm à? Muộn thế này rồi, em uống thuốc xong thì anh đi ngủ đi.”

Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh rất gọn gàng cẩn thận, “Không sao, anh coi như trực ca đêm thôi.”

Ánh mắt Tùng Dung rơi vào bàn tay đặt trên chiếc cốc thuỷ tinh, nhìn cổ tay anh không ngừng xoay chuyển. Còn có thể nói gì đây? Co chỉ cảm thấy người đàn ông này tiềm ẩn sự quyến rũ chết người.

Một lát sao cô mới nhớ ra, nói: “Chung Trinh bảo ác anh trực ca đêm cũng có thể ngủ.”

Ôn Thiếu Khanh đặt mu bàn tay lên thành cốc thử nhiệt độ, đưa cốc và thuốc cho cô rồi mới nhướng mày ung dung hỏi: “Chung Trinh còn nói gì nữa?”

Tùng Dung nhận lấy, suy nghĩ một chú, “Chung Trinh còn nói, anh sẽ kể chuyện ma cho em nghe, bảo em lúc nghe phải phối hợp một chút, tạo điêu kiện cho đôi bên làm hoà.”

“Uống thuốc đi.” Ôn Thiếu Khanh hất cằm ra hiệu, hơi nhíu mày, “Khiến cậu ta nhọc lòng rồi.”

Tùng Dung uống thuốc xong, đặt cốc ở đầu giường, “Em uống xong rồi, anh đi ngủ đi.”

Ôn Thiếu Khanh liếc cô, “Hết đau rồi à?”

Tùng Dung gật đầu yếu ớt, “Ừm.”

Ôn Thiếu Khanh cầm lọ thuốc nhìn lại, “Công hiệu nhanh như vậy, anh phải xem rốt cuộc là thành phần gì.”

Tùng Dung khổ sở, lại bị trêu.

“Không ngủ được thì nói chuyện chút đi.” Anh cầm lấy bàn tay bị thương của cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay, “Có muốn biết ở trong lòng anh, em là người như thế nào không?”

Sao anh lại không nhận ra sự hoang mang trong cô? Cô đã dè dặt không chủ động mở miệng, vậy thì anh sẽ nói.

Tùng Dung sửng sốt, gật đầu rất nhanh, “Như thế nào?”

Ai mà không muốn biết mình là người như thế nào trong lòng người yêu chứ?

Sắc mặt Ôn Thiếu Khanh trầm lắng, đôi mắt rũ xuống như đang nghĩ ngợi, tay lại liên tục vuốt ve ngón tay cô. Thời gian dần trôi, mãi sau anh chợt bật cười, ngẩng lên nhìn cô, nói: “Anh cũng không biết phải hình dung thế nào nữa. Anh chỉ biết là, trong lòng anh, không ai tốt hơn em.”

Nụ cười khiến khuôn mặt dịu dàng của anh như bừng sáng. Tùng Dung trông vậy, ngẩn người. Đây mà là câu trả lời sao?

Cô ngạc nhiên, “Chỉ vậy thôi?”

“Tiếp theo mới là trọng điểm.” Ôn Thiếu Khanh nhích lại gần, một tay Tùng Dung, tay kia áp lên má cô, “Vì không có ai tốt hơn em, nên về sau nếu anh có nói em không tốt, em phải nhớ, đấy đều là chiêu trò mà thôi.”

Tùng Dung chớp mắt, bật cười.

Bàn tay đang áp lên má cô giật nhẹ, kéo mặt cô tới gần, “Anh lật cả át chủ bài cho em xem rồi, em không cảm động mà còn cười.:

Tùng Dung không cười anh, cô cười chính bản thân mình. Tự cô còn không biết mình bị lộ từ bao giờ, vậy mà lại để Ôn Thiếu Khanh nhìn ra, đây chính là điều tối kỵ đối với một luật sư! Cô cười mình quả nhiên không phải ngoại lệ trong tình yêu, nghe được mấy lời ngon ngọt, tâm trạng lập tức tốt lên.

Tùng Dung hắng giọng, vẫn không nhịn được cười, nghiêng đầu hỏi anh: “Tự lật át chủ bài cũng là chiêu trò của anh đấy à?”

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu mỉm cười, ôm lấy khuôn mặt cô, dịu giọng: “Không phải. Với người khác có thể là chiêu trọ, nhưng đối với em, là thật lòng thật ý.”

Lý trí của luật sư Tùng dần tan rã, khuôn mặt ửng lên.

Mãi sau Ôn Thiếu Khanh mới lùi lại, day day ấn đường, thở dài bất đắc dĩ, “Tiêu Tử Uyên nói đúng, vợ làm luật sự khó giải quyết thật!”

Tùng Dung nghe thấy chữ kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại mau chóng cúi xuống, vờ như không nghe thấy gì, “À... Em buồn ngủ rồi.”

Ôn Thiếu Khanh ngầm hiểu ý, khẽ cười đứng lên giúp cô tựa đầu vào gối, “Nằm xuống đi.”

Ai ngờ anh vừa nhấc gối lên, một tấm ảnh chợt bay ra rơi xuống mặt đất.

Tùng Dung trông thấy, khuôn mặt lập tức biến sắc, chỉ có thể im lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhặt.

Ôn Thiếu Khanh nhặt lên nhìn, hai ngón tay nắm lấy một góc tấm ảnh, lẳng lặng nhìn cô, biểu cảm khuôn mặt vô cùng khó tả.

Luật sư Tùng giữ bình tĩnh, “Anh có quyền nghi ngờ em lấy, nhưng pháp luật nước ta tuân thủ nguyên tắc ai đưa ra suy đoán thì cũng đồng thời phải cung cấp chứng cứ, nói đơn giản thì, khi đương sự nêu một ý kiến thì cũng phải có trách nhiệm trình chứng cứ ra. Anh có chứng cứ gì chứng mình là em lấy?”

Ôn Thiếu Khanh khoan dung bất ngờ, “Anh không bảo em lấy, anh chỉ tò mò sao nó lại ở chỗ em.”

Tùng Dung mỉm cười, “Em cũng rất tò mò.”

“Nằm xuống đi.” Ôn Thiếu Khanh cất ảnh chụp về chỗ cũ rồi vỗ gối ra hiệu cho cô nằm xuống, “Giữ cho cẩn thận, anh trót xoá mất ảnh rồi, chỉ còn mỗi tấm này thôi.”

Tùng Dung nằm xuống, quay lưng về phía anh, thầm nhủ trong lòng, đúng là phải giữ thật cẩn thận. Đó là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Ôn Thiếu Khanh tắt đèn giúp cô, “Cẩn thận, đừng đè lên tay, tốt nhất là nằm ngửa để ngủ.”

Tùng Dung lơ mơ nói: “Anh mau đi ngủ đi.”

Ôn Thiếu Khanh cười cười, đóng cửa đi ra.

Hôm sau Tùng Dung bị tiếng thét của Châu Trình Trình đánh thức. Vừa mở mắt, cô đã thấy Châu Trình Trình đang nhìn chằm chằm vào tay mình kêu gào.

Sau khi bịt miệng Châu Trình Trình, Tùng Dung mới có co hội lên tiếng: “Sao cậu tới đây?”

Châu Trình Trình kéo tay cô xuống, “Mình gọi cho cậu, em họ cậu nghe máy mình mới biết chuyện cậu bị gãy xương! Thế là mình tới thăm cậu ngay! Hôm nay có vụ tranh tái sản khốn kiếp lắm mà mình không xem, nhờ người khác làm thay rồi! Mình quả là thật lòng yêu cậu mà!”

Tùng Dung ngơ ngác, “Chung Trinh ở đây?”

Châu Trình Trình gật đầu, “Đúng vậy, cậu không biết à? Mình tưởng đêm qua nó ngủ ở nhà cậu.”

Tùng Dung chột dạ, đêm qua đúng là có người ngủ ở nhà cô, chỉ có điều không phải Chung Trinh mà thôi.

Cô rời giường ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên thấy Chung Trinh ngồi trên sofa đọc sách. Cô lẳng lặng nhìn về phòng cho khách, không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Khanh đâu. Chắc là anh đã đi trước khi Châu Trình Trình đến, nếu không, với tính cách của cô nàng, hẳn sẽ ầm ĩ đến vỡ nhà mất.

Nghe thấy tiếng động, Chung Trinh ngẩng lên nhìn, cười giải thích: “Hôm nay sếp em có hai ca phẫu thuật, gọi em đến chăm sóc chị.”

Biết chắc Ôn Thiếu Khanh không có ở đây, Tùng Dung mới thở phào nhẹ nhõm, “Em sắp thi cơ mà?”

Chung Trinh hớn hở, “Thế nên sếp đã vạch ra trọng tâm ôn tập cho em rồi! Nghe nói trước kia hồi còn đi học ở Đại học X, môn nào sếp em cũng đứng đầu khoa Y. Được sếp tóm tắt trọng tâm cho, em còn lo gì không giành được học bổng!”

Châu Trình Trình nhìn Chung Trinh rồi lại nhìn Tùng Dung, ngây ra một lúc mới sực tỉnh, “Đúng rồi, cậu đã nói với mình rằng sếp của em ấy là Ôn Thiếu Khanh.”

Tùng Dung gật đầu, “Cậu cứ ngồi tự nhiên, mình đi rửa mặt.”

Tùng Dung rửa mặt xong mới phát hiện có vấn đề. Giờ là mùa đông, tay cô bị thương không mặc được áo dài, chỉ có thể mặc tạm chiếc áo phông cộc tay.

Nhưng quần ngủ…

Cô nhìn thứ gọi là nút buộc ngoại khoa, cảm thấy đau đầu. Cô thật sự không biết cởi, bèn ngẫm nghĩ một lát, dù sao với tình trạng hiện tại mình cũng không ra ngoài được, thôi cứ vậy đi.

Nhưng… ba việc gấp của con người1 thì phải làm thế nào?

1Ba việc gấp của con người: Con người có ba nhu cầu không thể chậm trễ, lần lượt là đại tiện, trung tiện và tiểu tiện.

Cô đứng ở cửa phòng ngủ gọi Châu Trình Trình: “Trình Trình cậu vào đây một lát.”

Châu Trình Trình đang ngồi trên sofa lật quyển sách to bự của Chung Trinh, nghe thấy vậy liền đứng dậy đi về phòng ngủ, “Cậu gọi mình à?”

“Ừ.” Tùng Dung kéo cô nàng vào, đóng chặt cửa phòng rồi mới lôi quần ngủ ra, “Cởi giúp mình.”

Châu Trình Trình nhìn dây lưng quần ngủ, “Cậu thế này là…”

Tùng Dung quẫn bách, “Không cởi được.”

Châu Trình Trình lật qua lật lại dây lưng quần, “Cậu buộc kiểu gì vậy?”

Tùng Dung trả lời qua quýt: “Buộc bừa thôi.”

“Một tay? Cái nút buộc này trông quen lắm!” Châu Trình Trình chợt há hốc miệng, “Đây là nút buộc ngoại khoa đúng không? Ôn Thiếu Khanh buộc cho cậu đấy à? Hai người…”

“Không! Chúng mình không có gì cả!” Tùng Dung lập tức ngắt lời cô nàng, “Sao cậu biết đây là nút buộc ngoại khoa?”

Châu Trình Trình vênh mặt, “Mình hiểu biết nhiều.”

Tùng Dung bĩu môi, “Nói thật đi!”

Châu Trình Trình thu lại vẻ đắc ý, thành thật trả lời: “Gần đây mình đang xem một bộ phim liên quan đến nghành y, thấy ở trong phim.”

Tùng Dung cạn lời, “Cởi giúp mình trước đã.”

Châu Trình Trình nắm lấy sợi dây quần, gật gù dạy bảo Tùng Dung, “Dung Dung à, đầu của đàn ông và eo của phụ nữ đều là nơi không được tùy tiện cho người khác đụng vào! Lúc Ôn Thiếu Khanh buộc cái này cho cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”

Mặt Tùng Dung nóng lên, hắng giọng, “Có thể xảy ra chuyện gì được hả/”

Châu Trình Trình ngẫm nghĩ, “Nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao các cậu cũng là quan hệ đó mà, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường thôi. Không đúng, không đúng. Hai người làm lành rồi à?”

Tùng Dung miễn cưỡng gật đầu, “Coi như vậy đi…”

Châu Trình Trình hào hứng, “Anh ấy dỗ cậu kiểu gì thế?”

Tùng Dung nhíu mày, “Cậu cởi ra giúp mình đã, mình muốn đi vệ sinh!”

Châu Trình Trình mất bao thời gian, khó khan lắm mới cởi được nút. Tùng Dung vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thay chiếc quần không có dây buộc, vứt quần kia vào một góc, quyết định không dung đến nữa.

Châu Trình Trình vẫn không tha cho Tùng Dung, đi theo cô ra khỏi phòng ngủ, “Mau nói đi, rốt cuộc là dỗ thế nào? Mình muốn biết thật mà!”

Tùng Dung bất lực che mặt, ngẩng đầu lên trông thấy ánh mắt hóng chuyện của Chung Trinh. Cậu cười hí hứng: “Chị họ, em cũng muốn biết!”

Tùng Dung lườm cậu, “Ôn tập cho tử tế đi!”

Chung Trinh không để ý đến lời uy hiếp của cô, tiếp tục hỏi: “Kể chuyện ma rồi đúng không?”

“Chuyện ma là sao?”

Tùng Dung bị hai người quấy rầy đến đau đầu, may có tiếng chuông cửa vang lên giải cứu, “Chị đi mở cửa.”

Vừa ra đến nơi thì trông thấy Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch tay xách nách mang đứng ngoài cửa.

Tùng Dung tránh chỗ cho hai người đi vào. Đàm Tư Trạch vừa định mở miệng, Tùng Dung dùng ánh mắt chặn anh ta lạ, “Chung Trinh, em vào phòng đọc sách ôn tập đi, bọn chị phải bàn chuyện công việc.”

Hiếm khi Chung Trinh không có ý kiến, ngoan ngoãn đi vào phòng đọc sách.

Tùng Dung quay sang nhìn Châu Trình Trình, “Chung Trinh nhất định sẽ nghe lén, cậu tới phòng đọc sách trông nó.”

Châu Trình Trình là người trong nghành, biết rất có nhiều vụ án cần bảo mật, nghe lời đứng dậy đi vào phòng sách.

Vừa vào phòng đọc, quả nhiên thấy Chung Trinh đang áp vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Cô đẩy cậu ra, đóng chặt cửa, “Này, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng nghe lén.”

Chung Trinh vẫy tay với Châu Trình Trình, “Chị Trình Trình, bọn mình cùng nghe đi!”

Châu Trình Trình lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị không nghe. Là người làm việc trong nghành tư pháp, chị rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác.”

Nghe thấy hai chữ “riêng tư”, Chung Trinh chợt nhớ tới lần bị Ôn Thiếu Khanh phạt chép tay Y đức, sợ hãi ôm ngực không dám nghe lén nữa, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ôn tập.

Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch nhanh chóng rời đi, chỉ có điều, lúc đi khuôn mặt cả hai trông hết sức nghiêm trọng Châu Trình Trình tò mò, “Họ sao thế?”

Tùng Dung trả lời: “Đến tháng.”

Châu Trình Trình cười lăn.

Tùng Dung nhìn đồng hồ treo tường, “Thôi, đừng cười nữa. Không cần giúp mình đâu, cậu về đi làm đi.”

Châu Trình Trình lắc đầu, ngồi lì trên ghế sofa, “Khó khăn lắm mới có lý do chính đáng để xin nghỉ, tuyệt đối không thể lãng phí.”

Thời tiết hôm nay khá đẹp, Tùng Dung tiện tay cầm quyển sách, ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, “Không về xem màn kịch “khốn kiếp” của cậu à?”

Châu Trình Trình thở dài, ôm chiếc gối đi đến, “Cần gì phải xem màn kịch khốn kiếp nào. Xem cuộc đời mình đây là đủ rồi này!”

Tùng Dung gập sách lại, tò mò hỏi: “Lại sao thế?”

Châu Trình Trình ủ dột, “Còn sao nữa? Gần dây vợ cửa kiểm sát trưởng giới thiệu đối tượng cho mình, lịch sắp xếp dầy lắm, mình còn phải chạy sô đấy!”

“Xem mắt à?” Tùng Dung nhịn cười, giọng nghiêm túc: “Tốt lắm mà.”

Châu Trình Trình lườm cô, dẩu môi, “Tốt gì mà tốt? Mấy đối tượng xem mắt của mình ấy mà… Ôi, không nhắc thì thôi…”

Tùng Dung không ngờ Châu Trình Trình đã đi xem mắt thật, “Khủng khiếp lắm à?”

Châu Trình Trình than thở, “Khủng hay không thì thôi không nói quan trọng là chiều cao! Không hiểu sao giờ đàn ông ngày càng thấp, mình thậm chí còn không dám đi giày cao gót.”

Thời gian trước, luật sư chuyên phụ trách giải quyết ly hôn ở văn phòng luật nghỉ sinh. Đung lúc có thời gian nên Tùng Dung nhận vụ khác chuyên nghành một lần. Ai ngờ vụ ly hôn này còn cẩu huyết hơn cả phim thần tượng. Hai vợ chồng họ Lưu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng trở nên giàu có. Sau đó ông Lưu ngoại tình, thậm chí còn sắp xếp cho người tình làm việc dưới quyền mình. Hai người nhập nhèm với nhau ngay trước mắt vợ chính hơn nửa năm, không cẩn thận bị bà Hà, lúc đó đang theo họ chồng là họ Lưu phát hiện. Thế rồi bà vợ làm ầm ĩ, phẫn nộ đòi ly hôn, không ngờ ông Lưu lập tức đồng ý, chỉ đợi ly hôn để cưới người mới. Nhưng người phụ nữ đang dở dang giữa họ Lưu và họ Hà này đột nhiên đổi ý, không chịu ly hôn, không muốn “đôi tiện nhân kia” được hưởng lợi từ cơ nghiệp mà mình vất cả gây dựng.

Tùng Dung vốn cho rằng đối phương làm sai trước thì cô có thể cố gắng khiến ông ta phải trắng tay ra đi. Nhưng ai ngờ đối phương đột nhiên quăng ra chứng cứ chứng minh bà Hà bao trai trẻ ở ngoài, thật đúng là… nồi nào úp vung nấy, khiến cô và luật ư đối phương không kịp trở tay.

Nhớ tới chuyện này, cô cùng thở dài, “Còn có thể vì lý do gì nữa. Có học thuyết nói phần nào thường sử dụng thì sẽ phát triển, ít dùng thì thoái hóa, luyện tập cái chân giữa quá nhiều thì hai chân còn lại tự khắc ngắn đi thôi.”

“Ha ha ha...” Châu Trình Trình không hiểu nỗi khổ của Tùng Dung, nghe cô nói xong liền ngửa đầu cười sặc sụa.

Tùng Dung nhớ tới khuôn mặt trang điểm như thiếu nữ của bà Lưu tuổi đã ngoài bốn mươi kia thì không cười nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.