Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 53: Chương 53: Chương 12.4




Type: Dobby

Chung Trinh ngồi trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng cười to liền chạy ra nhìn, ai ngờ vừa bước ra đã thấy Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa từ bao giờ, một tay cầm chìa khóa, tay kia cầm đồ ăn.

Vì Ôn Thiếu Khanh đã vạch ra trọng tâm ôn tập cho Chung Trinh nên địa vị của anh trong lòng cậu hiện giờ cao vô cùng. Cậu cung kính hỏi: “Sếp tan làm rồi à?”

Tùng Dung nghe tiếng, khuôn mặt cứng lại, quay đầu nhìn ra cửa.

Ôn Thiếu Khanh bình thản gật đầu, “Hôm nay bệnh viện ít việc nên xin nghỉ nửa ngày về nấu cơm.” Nói xong lại gật đầu chào Tùng Dung và Châu Trình Trình.

Tùng Dung bình tĩnh hỏi: “Sao anh có chìa khóa nhà em?”

Chung Trinh nhảy ra, “Em đưa. Em đưa.”

“À.” Tùng Dung gật đầu, dửng dưng quay đi ngắm cảnh bên ngoài cửa số, lòng lại thầm kêu gào. Anh đứng đó bao lâu rồi? Vừa rồi chắc không nghe thấy cô nói gì chứ? Chân giữa là gì chắc anh không hiểu đâu nhỉ? Mà nghĩ lại, anh là bác sĩ, sao có thể không hiểu?

May mà Ôn Thiếu Khanh không nói gì thêm, đặt đồ ăn xuống, rửa tay rồi mới đi tới.

Châu Trình Trình nháy mắt cười gian với Tùng Dung biết điều nhường chỗ, “Bác sĩ Ôn ngồi chỗ tôi này.”

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười cảm ơn, sau khhi ngồi xuống liền cầm tay Tùng Dung kiểm tra, Uống thuốc chưa?”

Thấy vẻ mặt khó tả của Châu Trình Trình, Tùng Dung trừng mắt uy hiếp cô nàng rồi mới trả lời: “Uống rồi.”

Châu Trình Trình nhịn cười, đi đến sofa, ngồi quay lưng về phía hai người, gọi cậu chàng thần kinh thô Chung Trinh lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người đến.

Chung Trinh ngây ra rồi nhanh chóng hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh Châu Trình Trình, quay lưng về phía kia. Tùng Dung nhìn hai người trước mặt, thật sự không nói nên lời. Nếu không muốn làm phiền họ thì lấy cớ đi vào phòng đọc sách là được. Rõ ràng thích nhìn còn giả vở không muốn quấy rầy, mà còn trắng trợn như thế. Chắc chắn Ôn Thiếu Khanh đã nhận ra, cô cắn nhẹ môi, cảm thấy càng thêm bối rối.

Nhưng Ôn Thiếu Khanh vẫn bình thản như không thấy, điềm nhiên hỏi: “Còn đau không?”

Tùng Dung nhìn chằm chằm hai cái lưng trước mặt, lơ đãng trả lời: “Đỡ nhiều rồi.”

Tùng Dung nghĩ anh chỉ hỏi thăm sức khỏe thôi, ai ngờ Ôn Thiếu Khanh thình lình hỏi tiếp: “Em thấy chân anh có dài không?”

Côn còn mải tập trung dùng ánh mắt “phóng dao” về phía hai người kia, vô thức hỏi lại: “Chân nào?”

Ôn Thiếu Khanh chợt cười, “Em có thể nhìn thấy chân nào?”

Tùng Dung sững người, nghoảnh sang nhìn anh, mặt lại đỏ lên, cau mày hỏi: “Anh lại muốn nhận văn bản luật sư nữa à?”

Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đáp: “Không. Anh chỉ muốn nói với em là, học thuyết phần nào thường sử dụng thì sẽ phát triển, ít dùng thì thoái hóa thật ra chưa chắc đã chuẩn. Dù sao chày sắt, gậy sắt cũng có thể mài thành kim thêu.”

Châu Trình Trình và Chung Trinh ngồi ở sofa quay lưng không nhìn, làm như không tồn tại, nhưng hai bả vai đang run lên đã tố cáo bọn họ. Trông thấy tấm lưng run run của cả hai, Tùng Dung càng cuống. Xưa nay cô luôn rất bảo thủ ở những chuyện như thế này, vậy mà cứ liên tục bị anh đùa giỡn. Cô tức giận đứng lên định bỏ đi, Ôn Thiếu Khanh ở phía sau còn hỏi: “Em đi đâu thế?”

Tùng Dung không còn mặt mũi nào ở lại phòng khách, hung hăng đáp: “Đến phòng đọc sách viết văn bản luật sư gửi cho anh!”

Ôn Thiếu Khanh vui vẻ nhắc: “Đừng dùng tay phải nhé!”

Tùng Dung sập mạnh cửa phòng đọc sách, nhốt kẻ đầu sỏ cùng hai khán giả ở bên ngoài. Ôn Thiếu Khanh ngồi thêm một lát rồi đứng dậy về nhà nấu bữa trưa, trước khi đi còn dặn Chung Trinh: “Chốc nữa gọi chị họ cậu sang ăn trưa nhé.”

Châu Trình Trình hí hứng hỏi: “Bác sĩ Ôn, tôi sang ăn chực được không?”

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu, “Hoan nghênh.”

Anh vừa đi khỏi, Châu Trình Trình đã đi tới gõ cửa phòng đọc sách, “Dung Dung, anh ấy đi rồi, cậu đừng ngại nữa, ra đi.”

Tùng Dung mở cửa, trừng mắt với Châu Trình Trình, “Con mắt nào của cậu thấy mình ngại?”

Nụ cười trên mặt Châu Trình Trình càng thêm tươi. Cô nàng khoác vai Tùng Dung, “Hóa ra bác sĩ Ôn dỗ cậu kiểu đó hả? Ha ha, không ngờ một giáo sư nghành y như anh ấy trêu đùa người khác lại nghiêm túc mà tỉnh bơ như vậy, đúng là được mở mang đầu óc!”

Ráng hông trên mặt Tùng Dung còn chưa tan hết, cau mày lườm cô bạn,”Vẫn còn nói!”

Châu Trình Trình lập tức bịt miệng, “Không nói nữa, không nói nữa. Ăn của người khác thì không được nhiều lời, dù sao chốc nữa mình cũng định đi ăn chực, nhân tiện kiểm tra tài nấu nướng của chồng tương lai của cậu.”

Tùng Dung mặc kệ cô nàng, nhìn sang cậu chàng Chung Trình đang cười ngờ nghệch, “Em nữa, ai bảo em chưa chìa khóa nhà cho anh ấy?”

Chung Trinh cười ngây thơ đáp, “Sếp em bảo là không được tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho người khác.”

Tùng Dung tức giận, “Vậy mà em còn đưa cho anh ấy.”

Chung Trinh gãi đầu, vẻ mặt càng ngây thơ, “Nhưng sếp em bảo, sếp em là người nhà, em mới là người khác nên tịch thu của em.”

“Ha ha…” Châu Trình Trình bật cười, “Anh mình nói đúng thật, nhà họ Ôn dạy dỗ con cháu đều hết sức khiêm nhường lễ độ, cướp chìa khóa mà còn nói nghe có đạo lý như vậy…”

Tùng Dung che mặt, cảm thấy quả thực không thể nhận đứa em họ này nữa. Cứ mở miệng ra là “sếp em bảo”, hình như trong mắt cậu, ngoài Ôn Thiếu Khanh ra thì chẳng còn ai khác thì phải.

Châu Trình Trình chợt kêu lên, chỉ vào tay Tùng Dung, “Vừa rồi còn định hỏi trên lớp thạch cao ký gì đấy, giờ thì mình nhìn ra rồi. Tên của Ôn Thiếu Khanh đúng không? Nhưng anh ấy ký tên ở đó làm gì?”

Chung Trinh lập tức lấy điện thoại di động ra, “Em có clip, chị Trình Trình có muốn xem không?’

“Xem chứ!”

Tùng Dung giật mình, “Chung Trinh!”

Chung Trinh cười hớn hở xuyên tạc ý của cô, “Chị họ cũng muốn xem ạ, chốc nữa em gửi cho chị nhé.”

Hai người ngồi chụm đầu xem một lúc. Tùng Dung tự biết đã không thể cứu vãn, cũng chẳng ngăn cản thêm, làm bộ bình thản ngồi đó nhìn hai người. Nhưng lúc câu nói mờ ám “Là của tôi” kia vang lên, khuôn mặt cô vẫn không kìm được mà đỏ ửng.

Châu Trình Trình xem xong, sờ ba chữ “Ôn Thiếu Khanh” trên cánh tay Tùng Dung, nụ cười như có như không, “Ôn Thiếu Khanh.”

Tùng Dung cố ra vẻ bình tĩnh gạt tay cô nàng, cảm thấy ngôi nhà này đã không còn chỗ cho mình dung thân, liền sang nhà hàng xóm gửi văn bản luật sư.

Ôn Thiếu Khanh đang thái thịt, nhìn văn bản luật sư Tùng Dung đưa đến, cười với cô, “Viết xong nhanh thế cơ à?”

Tùng Dung ngẫm nghĩ, nghiêm túc giải thích: “Người ngoài nghành nên không biết rõ, chắc anh không hiểu văn bản luật sư là gì. Nói đơn giản thì văn bản luật sư chính là một bức thư đe dọa hợp pháp.”

Dứt lời, cô ngừng lại nhìn Ôn Thiếu Khanh đợi phản ứng của anh.

Ôn Thiếu Khanh đổ thức ăn vào nồi, gật đầu hùa theo, “Luật sư Tùng muốn đe họa anh cái gì?”

“Đe dọa để anh không trêu em nữa.”

Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ hoang mang, “Anh trêu em bao giờ nhỉ?”

“Em không nói gì hết. Anh nấu ăn tiếp đi.”

Không ngoài dự đoán, bữa ăn mà Ôn Thiếu Khanh nấu đã giành được lời khen ngợi tấm tắc của Châu Trình Trình. Cô nàng cũng rất thích Nhường Chút, sau bữa ăn liền ôm bụng đùa nghịch với chú chó.

Đêm qua Tùng Dung ngủ không ngon, ăn cơm xong bắt đầu thấy mệt, chào mọi người rồi về nhà.

Cô tựa vào cửa sổ định sưởi nắng đọc sách một lúc, chẳng ngờ mới đọc vài trang liền ngủ mất, tỉnh lại thì thấy Châu Trình Trình và Chung Trinh đang áp sát vào mình, mỗi người cầm một chiếc bút nhớ sáng tác truyện tranh trên lớp thạch cao ở tay cô. Cô cúi đầu nhìn, bác sĩ mặc áo blouse, y tá đeo khẩu trang, luật sư mặc áo choàng luật sự, kiểm sát viên mặc đồng phục, quan tòa… vẽ cực giống, cô xem mà chóng mặt, đột ngột rút tay về, “Hai người vừa phải thôi nhé! Rốt cuộc hai người bao nhiêu tuổi rồi? Làm thế này tôi sao ra ngoài gặp người khác đây?”

Chung Trinh bị cô đàn áp lâu năm ,nghe vậy thì sợ không dám động vào nữa, nhưng Châu Trình trình vẫn chưa thỏa mãn, cầm bút vẽ tiếp, “Còn mấy nét nữa là xong rồi! Cho mình vẽ thêm chút nữa thôi!”

Tùng Dung không tránh được, vừa ngẩng đầu thì thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi cách đó không xa đang cười xem trò vui. Cô cau mày: “Sao anh không cản họ?”

Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh thậm chí còn ngây thơ hơn cả Chung Trinh, “Anh cản rồi nhưng họ nói là anh viết chữ lên đó trước, không có tư cách cản. Anh thấy nói thế cũng có lý. Thật ra… vẽ cũng đẹp mà.”

Tùng Dung nhìn một đống hình người trên tay mình, “Anh làm thầy giáo mà như thế à?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung mấy giây, chợt ra vẻ nghiêm khắc với Chung Trinh, “Cậu nhìn cái mặt cậu bây giờ đi. Đã nói bao nhiêu lần rồi? Làm bác sĩ mà suốt ngày cư toe toét, bệnh nhân sẽ cảm thấy cậu đáng tin sao? Đâu ai đồng ý cho một bộ biểu tượng cảm xúc phẫu thuật cho mình.”

Chung Trinh trợn mắt, tay vẫn cầm chiếc bút nhớ, sao tự nhiên sếp lại đổi tính, “Ơ…”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào phòng đọc sách, “Cậu không nghiêm túc một chút được à? Còn không mau đi ôn tập, cậu có muốn tốt nghiệp không?”

Chung Trinh ủ rũ cầm bút nhớ đi về phía phòng đọc sách, vừa đi vừa phàn nàn: “Sao lại là tổn thương đến người vô tội…”

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, dịu dàng hỏi: “Như thế em đã hài lòng chưa?”

Châu Trình Trình cười lăn lộn, Tùng Dung che mặt giả chết.

Tùng Dung vào phòng đọc sách, bóng đèn Châu Trình Trình chỉ sáng được một lúc rồi tìm cớ chuồn đi. Tùng Dung tiễn Châu Trình Trình ra ngoài, lúc trở về thấy Chung Trinh đang đứng nháy mắt trước gương trong nhà vệ sinh, bèn đi qua hỏi: “Em làm gì vậy?”

Chung Trinh máy móc quay lại, chỉ vào mặt mình, “Chị họ, em đang nghiêm túc, chị có thấy em nghiêm túc không? Trông rất đáng tin đúng không?”

Tùng Dung chỉ vào khóe miệng cậu, “Lúc nghiêm túc thì khóe miệng phải nằm ngang, đừng có vểnh lên.”

Chung Trinh lập tức gào to: “Đấy là bẩm sinh, em biết làm thế nào được? Với lại, em còn có mắt cười nữa. Khẩu trang cũng không cứu nổi!”

Tùng Dung nhìn cậu thương hại, “Thế nên chị lúc nào cũng lo em sẽ bị người nhà bệnh nhân đánh chết.”

Chung Trinh kêu khóc chạy về phòng đọc sách. Lúc Tùng Dung quay lại chỗ sưởi nắng thì thấy Ôn Thiếu Khanh đang ngồi đó, tập trung đọc cuốn sách cô đọc dở lúc trước.

Cô đi đến gần, “Chiều anh không phải đến bệnh viện à?”

Ôn Thiếu Khanh dường như đang đọc rất say sưa, không buồn ngẩng đầu, “Không.”

Tùng Dng hỏi dò: “Sách này… hay không?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Hay.”

Tùng Dung đi qua giật quyển sách trên tay anh, chỉ vào hàng chữ trên bìa, yếu ớt hỏi: “Anh là bác sĩ, đọc Luật Hôn nhân chăm chú như vậy làm gì?”

Ôn Thiếu Khanh chỉ cho cô nhìn vào một trang sách, “Anh thích điều này.”

Tùng Dung cúi đầu nhìn, dòng chữ kia viết: “Nếu phối ngẫu của quân nhân đang trong thời hạn phục vụ yêu cầu của ly hôn thì bắt buộc phải được quân nhân đồng ý…”

Tùng Dung nặn ra một nụ cười méo mó, “Thế anh đọc cho kỹ, chưa biết chừng say này cần dùng đến.”

Nói xong, cô quay lưng đi về phòng ngủ trưa, còn bác sĩ Ôn ngồi bên cửa sổ đọc Luật Hôn nhân hết cả buổi chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.