Dịch : Hoài Phạm
Bối rối, mọi người vội đưa Lang Ngưng vào nhà Tần Tri, Đậu Kiến Nghiệp ngồi yên ở trên xe vẫn không
nhúc nhích. Mọi người đã quên con quỷ không hay ho này, quăng anh ta lên xe. Đậu Kiến Nghiệp bất đắc dĩ cười khổ, nửa ngày mới tìm lại được tinh thần, chuyện thức đêm rồi lái xe anh ta sẽ không bao giờ làm nữa. Hơi
thở dài một chút, anh ta khởi động xe rời khỏi khu phố. Anh ta biết, về
nhà cũng không có ai lo lắng, anh ta đã quen bị đối xử thờ ơ. Cho nên,
anh ta quyết định tìm một nhà nghỉ tắm rửa rồi ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục
chơi game.
Ngụy Cầm đi theo Quan Thục Di vào phòng mới mở các món đồ vừa được đưa tới, vừa tán gẫu vừa thu dọn, chuyện có liên quan đến
Lang Ngưng, Quan Thục Di không nói dối Ngụy Cầm.
“Trưởng thôn à, quỷ vào thôn, cậu còn ở đây làm loạn cái gì?” Ngụy Cầm nghe xong, đẩy Quan Thục Di xuống lầu thăm dò.
Quan Thục Di cười cười, quay đầu nhe răng: “Mình không đi, đi cũng vô dụng.
Nhưng mà cậu, cậu đá sếp nhỏ ra cửa, hình như không được hay lắm?”
Ngụy Cầm che miệng, nói đến mới nhớ tới người bị cô bỏ rơi ở cổng khu chung
cư. Cả một ngày lôi kéo người ta làm tài xế chạy việc, xong chuyện, lại
quên người ta, Nguỵ Cầm vất khăn lau, chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa nói:
“Vậy mình đi tìm anh ta, anh ta lòng dạ hẹp hòi, không có việc gì lại
thích học Lâm Đại Ngọc rơi nước mắt chôn hoa, thương hại bản thân, nếu
không tìm cho anh ta chuyện gì để làm, sợ là tự mình thương hại mình cả
đêm, thơ cổ cũng làm.”
Quan Thục Di nhìn theo bóng cô, phồng
miệng lải nhải: “Ừ…… Có ý đó, ừ…… Có cái gì bên trong…… Còn thơ cổ, sao
cậu ấy biết rõ vậy! À! À! Có gian tình……”
Có một số việc, đương sự luôn luôn mù mờ hơn những người đứng xem.
Quan mẹ cẩn thận nhìn khắp trong phòng, bà bưng một mâm kẹo dụ mấy đứa con
nít của họ hàng rời khỏi phòng, sau đó lặng lẽ khóa trái cửa.
“Quả Quả, nói chuyện với mẹ một chút.” Vẻ mặt Quan mẹ nghiêm nghị.
Quan Thục Di ngơ ngác nhìn bà mẹ, còn nói chuyện? Lớn như vậy, mẹ nàng rất
ít khi dùng hai chữ cao quý này. Quan ba ba cũng từ phòng bên đi ra,
cũng nghiêm trang ngồi trước mặt con, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
Quan Thục Di đứng lên, xả tay áo xuống, cũng ngồi trên sô pha, vậy thì nói
chuyện. Lúc này, chứng nhận kết hơn cũng đã lấy, nàng không sợ gì nữa.
***
Ngã tư phố cổ Phượng hoàng có một tiệm Fastfood, nơi này văn hóa hoàn toàn
mang phong cách Âu Tây dù xương cốt thì vẫn Trung Quốc. Trong quán bán
khoai chiên sắt sợi, đồ uống đựng trong ly giấy, vách tường được trang
trí. Tên quán cũng thú vị, gọi là [lúa mạch làm chè], cách đó không xa
trên một phố khác, còn có một tiệm Fastfood tên là [ ăn gấp ], quán kia
chỉ có hai cánh cửa sổ không lớn, chiều nào cũng mở cửa lúc 5 giờ rưỡi,
giữ độc quyền về bạch trảm kê (một món ăn chế biến từ gà).
Tần
Tri đưa Lang Ngưng – vừa hoàn hồn lại vào quán này, bọn họ ngồi trong
một góc, bất luận là anh hay Lang Ngưng, cả hai đều cần nói chuyện
nghiêm túc một lần. Điều này, đúng ra khi hai người chia tay đã phải
làm, chỉ vì theo bản năng, cả hai đều lảng tránh.
Tần Tri đẩy ly cà phê giấy chén người bán hàng vừa bưng lên về phía trước nói với Lang Ngưng: “Uống đi cho nóng.”
Lang Ngưng quấn khăn quàng cổ, làm từ lông dê – món hàng nhập khẩu thành một chiếc áo choàng bao quanh người cô, gật đầu, bưng chiếc ly tao nhã uống một ngụm, lập tức đặt xuống không dám uống miếng thứ hai.
Tần
Tri nhìn thấy, nở nụ cười, giọng anh mang theo một tia áy náy vì tiếp
bạn không chu đáo: “Chỗ này là ngon nhất, khu trung tâm bên kia có một
quán dùng cà phê nguyên chất, có điều thành phố nhỏ, ban đêm ít hoạt
động, giờ này đã đóng cửa. Lần trước anh và Quả Quả đi dạo, muốn uống
một ly cà phê, chỉ toàn mùi mốc, có lẽ hạt đã trữ hơn nửa năm. Chắc chắn là em không thích, hay là…… Gọi một ly nước trắng?”
“Tần Tri,
anh đừng nghĩ ngợi, em thật lòng muốn chúc mừng anh nên mới tới, không
cần phải đề phòng em. Em không làm gì đâu.” Vẻ mặt Lang Ngưng lộ vẻ hiểu rõ.
Tần Tri ngượng ngùng cười: “Không phải vậy, anh thật sự rất
vui. Bạn học có thể đến, anh phải cám ơn em, em cũng biết, bạn bè anh
không nhiều lắm.” Anh nói xong, lại thêm một câu: “Quả Quả cũng bảo anh
cám ơn em.”
Lang Ngưng ngẩng đầu, cũng cười: “Trước kia khi anh
còn ở bên em, chưa từng nói nhiều như vậy. Thế nào mà mới bảy tháng đã
bắt đầu khách sáo với em. Em là bạn cũ, anh nói vậy làm em hơi hoảng,
khách sáo quá, anh định nói với em, anh sắp kết hôn, bảo em đừng quấn
lấy anh? Anh quá đề cao mình rồi.”
Tần Tri bưng ly hồng trà
chanh, uống một ngụm, đối với câu nói của Lang Ngưng, anh không trả lời, nói nhiều cũng vô dụng, nếu cô không phải đến quấy rối thì không nên
xuất hiện. Vài chuyện, Tần Tri biết anh phải nói rõ ràng, đoạn tình cảm
này, chém không đứt, sẽ dây dưa không rõ.
Cậu thanh niên phục vụ
vừa bưng thức uống, vừa lặng lẽ đánh giá Lang Ngưng. Cậu ta cảm thấy
người phụ nữ ngồi ở bên đó thật sự quá xinh đẹp, làm cả quán nước như
bừng sáng.
Hôm nay, Lang Ngưng mặc một bộ áo liền quần lông dê
thuần màu đen cao cổ, áo choàng ngoài màu trắng ngà được thêu hoa mặt
ngoài, tóc cô uốn theo kiểu mà chỉ có những người phụ nữ sống ở thành
phố lớn mới có thể tìm được nơi làm, theo phong cách Tây, quá nổi bật.
Người phụ nữ mỹ lệ, mắt to, mũi cao thẳng, môi không tô son đã lộ ra màu đỏ thắm tự nhiên. Người đàn ông ngồi đối diện cô cũng đầy vẻ tuấn tú,
không giống như người vùng này. Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu nâu nhạt, xắn lên vài lớp, vừa nhìn biết ngay là hàng hiệu. Nhìn nghiêng,
đường cong nhấn từ tai anh ta đến cằm trông rất tự nhiên, rất đẹp! Hơn
nữa da rất trắng, giọng nói không mang một chút âm hưởng giọng người
trong vùng, dịu dàng, từng chữ từng chữ âm sắc rõ ràng…… Hai người này,
có lẽ từ vùng khác đến đây du lịch? Mà thành phố này thì có gì hay đẹp
mà tham quan? Mải nghĩ, cậu phục vụ đá trúng thùng rác lăn vài vòng,
những người khách trong quán nhất loạt ngước mắt lên nhìn cậu.
Lang Ngưng xuất hiện làm Tần Tri kinh ngạc, cũng hơi mệt mỏi. Anh không muốn làm cô tổn thương, cũng không muốn ai tổn thương anh, bảy năm tình cảm, Lang Ngưng không muốn tiếp tục với anh, thủ đoạn cô rời khỏi anh cũng
không thể nói nổi, nếu xét về mặt đạo đức. Bảy năm, cô đã cho anh một
hồi ức quá đẹp. Nên anh không thể lên án Lang Ngưng, nhưng….. Anh cũng
không định an ủi cô, bây giờ, anh chỉ có thể dỗ Quan Thục Di. Bằng không cô gái kia có thể cắn anh đến chết.
Tự Tần Tri cũng không hiểu,
từ khi nào anh bắt đầu sinh ra nỗi e ngại với Quan Thục Di, cả về ý thức trách nhiệm. Tuy rằng đa số thời gian đều là Quan Thục Di dỗ dành anh.
Lang Ngưng nghịch cái thìa duy nhất, lát sau ngẩng đầu hỏi Tần Tri: “Anh thật sự khó xử?”
Tần Tri suy nghĩ, gật đầu: “Quả Quả tuy sẽ không nói gì nhưng sẽ không vui. Anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, em…… Không cần lo lắng.”
“Em không lo lắng!” Lang Ngưng lập tức phản ứng, nhưng rất nhanh đã cười
khổ: “Em đã nghĩ rất nhiều, từ khi nhà Chương Nam Chính trở mặt, em đã
định tìm anh nói chuyện, trước đây anh nói em thái quá, quá sĩ diện, bây giờ……Tật xấu này em cũng không sửa, em vẫn còn rất sĩ diện, em không
muốn nói với ai, em sợ họ chê cười, chê cười em người tốt không chọn,
bây giờ chịu báo ứng, anh biết mà, em ghét bọn họ đánh giá. Nghĩ tới
nghĩ lui, đành phải đến chỗ anh tị nạn. Để em tâm sự một lần đi, em thật sự không thể nói được với ai khác.”
Tần Tri quay đầu nhìn ngã tư đường bên ngoài, một người lái xe đạp quẹo gấp, xe đổ, trượt chân ở ven đường, mặt anh ta mặt trượt trên đất một đoạn, người đi đường nhanh
chóng vây lại, có giúp đỡ, có phụ gạt tuyết, nhưng đại đa số chỉ vây lại rồi nhìn, mà người càng đến nhìn càng nhiều.
“Nam Chính nói thế nào?” Tần Tri hỏi Lang Ngưng.
Chương 26
Dịch : Hoài Phạm
Lang Ngưng buông tay: “Ngày đầu tiên, anh ta hỏi em, có thể nuôi anh ta không, nếu có thể, anh ta sẽ bỏ cha theo em.”
Tần Tri nhíu mày: “Không phải tốt sao?”
“Đáng tiếc Chương tiên sinh nói xong thì giống hoàng hạc một đi không quay
lại, điện thoại tắt máy, thư cũng không gửi về, em đến đó thì anh ta
không đến…… Công ty nhà anh ta anh ta cũng không đến…… Trước đây em làm
việc, lúc nào anh ta cũng đứng ở cổng công ty chờ em…… Xin lỗi anh, nói
câu này hơi quá đáng, xin lỗi.” Lang Ngưng nhớ ra, khi cô và Tần Tri
chưa chia tay, cô đã vụng trộm hẹn hò với Chương Nam Chính.
Hai
người đều hơi xấu hổ, lặng lẽ ngồi như vậy, bắt đầu yên lặng không nói
gì tự làm chuyện của mình, Tần Tri nhớ tới một câu thơ cổ, ”người vứt bỏ tôi, ngày hôm qua không thể giữ, người khiến lòng tôi rối loạn, ngày
hôm nay càng nhiều ưu phiền”. Dù bây giờ anh có phiền, anh cũng sẽ không nói những lời khó nghe, Lang Ngưng biết rõ tính cách này của anh mới
dám thoải mái đứng trước mặt anh.
“Em không biết cậu ấy ở đâu?” Tần Tri hỏi Lang Ngưng.
Lang Ngưng ngẩng đầu: “Ai, Chương Nam Chính? Em nghĩ anh ta đang ở trên mặt
trăng bào hố, có điều phải nói, chuyện chờ em lúc hết giờ như thế anh
chưa từng làm. Đôi khi người ấy làm việc dứt khoát hơn anh.” Lang Ngưng
nói xong nhìn thẳng vào mắt Tần Tri.
Tần Tri cười khổ: “Anh cảm thấy…… Đó chỉ là hình thức. Xin lỗi.”
Lang Ngưng khoát tay: “Không sao, không sao, trước đây có lẽ thật sự còn khờ khạo, hư vinh quá nặng, lầu trên lầu dưới mỗi ngày gặp, chờ hay không
chờ cũng chỉ là hình thức, có lẽ anh nghĩ như vậy?”
Tần Tri lại
trả lời rất thành thực: “Không…… Nghĩ tới. Anh không hay nói chuyện với
người khác. Cũng không biết người khác yêu đương thì phải thế nào, anh
xem phim, mấy bộ phim ngày xưa khi nói về tình cảm đều rất cô đọng,
không kịch liệt như vậy.”
Lang Ngưng bật cười vui vẻ: “Anh cũng
không biết phải tiếp cận với «người mới» thế nào? Những cô gái ở thành
phố nhỏ đôi khi còn chú ý đến cái đó hơn nhiều. Anh không gần gũi, cô ấy không nói gì sao?”
Tần Tri lắc đầu, rất thản nhiên trả lời:
“Đều là cô ấy chủ động gần gũi anh…… Đôi khi, anh bận, cô ấy không đến…… Anh nghĩ anh sẽ thất vọng.”
Lang Ngưng kinh ngạc: “Ai? Vì sao?
Bởi vì tiền của anh? Hay bởi vì anh có địa vị xã hội? Tuy ở chỗ em anh
rất bình thường, nhưng ở đây lại là lông phượng và sừng lân (ý chỉ món
hàng hiếm gặp).”
Tần Tri suy nghĩ, nhưng khi trả lời lại mang
theo một chút đắc ý, vừa hàm xúc vừa như có ý khoe khoang rõ ràng: “Khi
cô ấy mới biết anh, còn tưởng anh là thợ đào than đá. Hơn nữa…… Cho đến
bây giờ anh cũng chỉ là một người làm công. Cũng không phải là rất giỏi, Quả Quả không thèm để ý điều này, anh ở đây có địa vị xã hội? Em nhìn
anh cao quá.”
“Vậy cô ấy xem trọng anh cái gì? Màu sắc không thể phân biệt, nói dễ nghe cũng không nói nửa câu, thoạt nhìn thì ở chung
rất tốt, thực ra thâm tâm còn ngang ngược hơn lừa, chuyện gì cũng tự
mình quyết định, không thèm hỏi ý ai, tốt đẹp hay phá hoại, chuyện gì
cũng tự mình tạo ra tự mình tiêu hóa, sau lớp da có ba linh hồn ba tính
cách, không có một cái thuộc tính người, Tần Tri, anh là kẻ mâu thuẫn,
với em thì bảy năm tình cảm, với cô ấy thì bảy tháng kết hôn. Tuy tình
cảm của chúng ta xảy ra vấn đề là em không đúng, nhưng em tự tin em hiểu anh, cuối cùng cô ấy thích anh ở chỗ nào? Em muốn biết, anh có thể nói
cho em biết không? Anh không biết anh khoe khoang hạnh phúc với em không phải lúc sao? Em cái gì cũng chưa nói sai, anh dựa vào đâu mà một lần
hai lần đối xử với em như vậy?” Lang Ngưng hét, từng câu từng câu trút
ào ào, không biết là nói với Tần Tri, Chương Nam Chính hay là chính cô.
Tần Tri không hiểu anh sai ở chỗ nào mà Lang Ngưng lại giận dữ. Anh cảm
thấy anh không nên dỗ dành cô. Anh không có nghĩa vụ này, nhưng không
dỗ, thì…… Anh nhìn Lang Ngưng – lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập,
vỗ mu bàn tay cô, an ủi: “Đừng lo lắng, là anh không đúng, xin lỗi em,
sẽ không chọc em nữa, em từ từ nói, đừng khóc…… Khóc, anh không thể dỗ…… Lại khiến em tức giận. Hơn nữa, anh dỗ dành em…. Quả Quả sẽ không vui.”
Lang Ngưng đang muốn khóc, nhưng một câu của Tần Tri khiến
những giọt nước mắt nghẹn trở lại, khoé mắt cô như vướng hai giọt lệ,
nhìn vào vẫn khiến người ta phải đau lòng, trước đây, Tần Tri không chịu nổi nhất là những khi gương mặt cô như vậy. Một khi nhìn thấy, sẽ bằng
mọi cách đồng ý, tuyệt đối không dám cưỡng lời.
Lang Ngưng cầm khăn quàng cổ lau khóe mắt. Nhân viên phục vụ đã đưa một hộp khăn giấy lên bàn.
“Cám ơn.” Tần Tri vội vàng nói, cậu phục vụ lại hung hăng liếc mắt nhìn anh. Tần Tri âm thầm nín nhịn, bực bội anh không thể lập tức đi khỏi chỗ
này.
Lang Ngưng cố kìm những cảm xúc, thở một hơi dài: “Xin lỗi, không liên quan đến anh, chỉ là mấy ngày nay em thật sự hoảng loạn. Ba, mẹ, trong nhà, trong công ty, chuyện tình cảm, mọi chuyện không hay ho
cứ ập đến, trước khi đến em vẫn tự hỏi liệu có mang rắc rối đến cho anh
không, nhưng thật sự em không có ai để chia sẻ, bên ngoài mọi người đều
thấy em rất hoàn hảo, điều kiện gia đình tốt, bản thân cũng biết vươn
lên. Lang Thị không lớn, nhưng công việc cần giải quyết liên tục ùa tới. Như em, trong mắt mọi người, em đang oán hận, đáng ra em không nên gặp
chuyện như thế……”
Tần Tri không biết lúc này anh đang trở thành
cái gì của Lang Ngưng, anh hiểu người phụ nữ này, vì hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ cô rất ít khi thổ lộ cảm xúc với bạn bè, tự cô dồn ép cô, mới
nhìn thì thấy rất thoải mái, thật ra bởi vì quá phòng bị nên lại nhạy
cảm hơn những người khác nhiều. Tần Tri yên lặng nghe, cũng như bảy năm
trôi qua trước đây, bình thường cũng chỉ có thể yên lặng nghe cô, anh
rút khăn giấy đưa cho Lang Ngưng, an ủi: “Họ không phải em, em cũng
không phải họ, họ không biết chuyện, em cũng đừng quá khó chịu. Người
khác cũng chưa hẳn là nói em, chính họ cũng có những chuyện phải
lo……Lang Ngưng, anh thật sự không cố ý khiến em để ý, bây giờ anh chỉ có thể làm một người bạn khuyên giải vài câu, anh muốn kết hôn, anh…… Anh
biết anh rất yêu Quả Quả. Lại nói nhiều… Anh không phải là người nhiều
lời. Nếu anh nói nhiều, anh cảm thấy có lỗi với cô ấy.”
Lang
Ngưng gấp khăn giấy, cô nắm khăn giấy thành một đóa hoa hồng màu trắng
để vào gạt tàn, sau đó quẹt diêm châm vào, lặng lẽ nhìn bông hoa biến
thành một đám tro tàn. Sau đó, cô lại cuốn một đóa, lại thiêu, lại cuốn.
Hết chương 26