Dịch : Hoài Phạm
Tần Tri yên lặng, nhìn người
phụ nữ ngồi trước mặt anh, người phụ nữ anh từng yêu, người phụ nữ anh
có thể nhìn hành động của cô và biết cô đang mất mát rất sâu, nhưng lúc
này, anh không còn nghĩa vụ dỗ dành cô.
Lang Ngưng đốt rất nhiều
hoa hồng giấy, dường như cô muốn đốt cháy những cảm xúc nội tâm của
chính mình, cho đến khi không còn khăn giấy để đốt, cô mới cười gằn, hỏi Tần Tri: “Quan Thục Di sẽ không bởi vì em đến mà tức giận em chứ?” Lang Ngưng nói xin lỗi, nhưng giọng nói lại không có nửa ý muốn xin lỗi.
Giọng điệu của cô bình thản như chưa từng có gì xảy ra, thậm chí đượm vẻ hơi khinh bỉ.
Tôi uất ức, anh phải theo tôi, tôi không muốn, em muốn có tôi.
Tần Tri lắc đầu, nhìn cô, nếu là trước kia, anh sẽ không đối đầu với cô,
Lang Ngưng đối xử với anh thế nào, anh đối xử với Lang Ngưng thế nào?
Hai người họ đều cảm thấy khi người khác nói yêu đương cũng giống họ.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải như vậy, Lang Ngưng là loại người
không bao giờ cho ai cơ hội tìm hiểu gốc rễ con người cô, thoạt nhìn thì điều đó rất hay, nhưng cô sai, nếu cô không đúng, cô sẽ nhận lỗi rồi
sửa chữa. Cô sẽ không vì gia thế hiển hách của mình mà ỷ thế hiếp người, cô sẽ nhượng bộ trước. Khách sáo xin lỗi. Mọi người đều nói cô tốt,
xuất thân tốt, gia giáo tốt, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của
tiểu thư khuê các.
Trước kia, Tần Tri không hiểu, thậm chí anh
còn thích một Lang Ngưng như vậy. Lang Ngưng là giấc mơ của mọi người
đàn ông, cô chỉ có thể làm nữ thần. Tình yêu của cô đòi sự hoàn mỹ, đáng tiếc, cuộc sống lại tràn đầy những điều khiếm khuyết, chỉ có tiếc nuối.
Để tâm suy nghĩ, Tần Tri cuối cùng hiểu ra! Mọi thứ của Quan
Thục Di đều lấy Tần Tri làm trung tâm. Trong tình cảm, nàng biết cái gì
là tốt, cái gì không thể chạm vào. Không phải Quan Thục Di trời sinh đã
thông minh, với cách giáo dục của nhà nàng, ở nhà nàng, nhà mới là tất
cả, có nhà người đàn bà có tất cả, không có nhà người đàn bà không có cả chính mình.
Minh bạch tất cả, Tần Tri trầm tĩnh lại. Anh cười,
đưa khăn tay, mặc kệ Lang Ngưng đốt từng bông hoa giấy. Tần Tri suy tính một hồi, vẫn quyết định nói rõ một chuyện, anh không thể để Lang Ngưng
ảo tưởng. Anh sẽ lập gia đình, anh phải sống vì gia đình của anh.
Anh gọi tên cô: “Lang Ngưng.”
Lang Ngưng ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt có sự mong chờ, cô hy vọng… Sau khi mất Chương Nam Chính, cô cảm thấy có một tấm bình phong hiểu cô cũng
không tệ.
Tần Tri khẳng định với cô, “Quả Quả sẽ không vì em đến mà tức giận, có lẽ thâm tâm cô ấy cũng không nhìn em như một mối đe
doạ, không chừng sáng mai khi em vào lễ, ít nhiều cô ấy còn quan tâm
chăm sóc em, chứ không có thời gian mà giận dỗi. Hơn nữa, mấy ngày nay,
việc Quả Quả cần làm rất nhiều, em cũng biết, những chuyện trong nhà
kiểu này anh không rành lắm. Tuy anh và cô ấy mới ở gần nhau bảy tháng,
nhưng với cô ấy mà nói, như vậy là đủ. Bọn anh là người ở thành phố nhỏ, so với những người ở thành thị lớn như em vốn dĩ cội rễ khác nhau,
chúng ta tưởng quỹ đạo của mọi việc đều giống nhau, nhưng dù đi đâu, gặp chuyện gì, xương cốt bên trong vốn là thứ không thể thay đổi.
Về nhà, về ngôi nhà của mình, con người phải sống dưới mái nhà thuộc về chính mình, mới có niềm vui.
Quả Quả rất quê kệch, có lẽ cả đời này cũng không thể đi lên vũ đài của em, cô ấy không bằng em, chính cô ấy cũng biết nên không tranh. Anh là
chồng cô ấy, từ hôm kia khi bọn anh nhận giấy kết hôn thì đã như thế,
bọn anh sẽ tự có trách nhiệm với nhau. Cô ấy sẽ là một người vợ tốt, anh cũng sẽ cố làm một người chồng tốt. Theo ý em, Quả Quả có lẽ thật sự
không thể ngẩng mặt lên, vậy thì thế nào, anh sẽ lên. Việc anh làm, cô
ấy không hiểu, nhưng vậy thì sao? Anh là chồng cô ấy, cô ấy biết, vậy là được. Nghĩa vụ giữa vợ chồng là chuyện trong gia đình, nó và địa vị xã
hội không có liên quan gì với nhau. Anh biết em nghĩ gì, làm bạn, anh hỵ vọng em tôn trọng vợ anh. Nếu em vẫn tỏ vẻ khinh khi cô ấy, ngay cả bạn sợ là chúng ta cũng không thể.”
Lang Ngưng nhoài người về phía
trước: “Bảy năm, trong bảy năm, chúng ta một giờ không được thấy nhau
thì chỉ cảm thấy muốn chết, người phụ nữ có bao nhiêu cái bảy năm? Anh
đừng làm ra vẻ khó xử, em không đến để quấy rối, thật, em chỉ tới than
vãn, em chỉ không thể tin được chỉ bảy tháng mà anh đột ngột kết hôn,
nếu anh vì trốn tránh em mà kết hôn thì không cần thiết, anh xem đi, lúc này em cũng có hay ho gì? Không đến được với nhau, chúng ta cũng chẳng
cần bám víu hay tức giận, còn như vậy nữa chỉ dẫn đến cả hai cùng thua
thiệt. Anh không cần phải tự bắt anh cả đời đi lấp hố, Tần Tri, anh có
thể tìm được một người rất tốt, tốt hơn một trăm lần so với em cũng có
thể. Tin em đi, Quan Thục Di không xứng với anh, từ tâm hồn đến cơ thể,
hai người là hai thế giới khác nhau!”
Lang Ngưng nói hết, chằm chằm nhìn vào Tần Tri, như trước đây, lại muốn anh thừa nhận.
Tần Tri cười cười, anh vuốt tấm hình nhỏ dán sau di động, trên tấm hình là
gương mặt tươi cười của Quan Thục Di, lúc này, ví tiền của Tần Tri, trên cửa sổ trong nhà, thậm chí trên cửa phòng tắm bồn cầu Quan Thục Di cũng dán ảnh mình lên đó, nàng nói đây gọi là độc quyền, chỗ nào có Tần Tri
thì nhất định phải có Quan Thục Di.
Anh ngẩng đầu, giọng rất
chắc chắn, nói với Lang Ngưng: “Cuộc đời anh chỉ có thể lấy Quan Thục
Di, tình cảm bảy tháng này và bảy năm qua không khác nhau. Trước đây anh không tin, anh không tin liệu còn thứ gì có thể tồn tại sau khi tình
cảm đã bị thời gian mai một…… Nhưng Chương Nam Chính nói đúng một câu,
em muốn sao cậu ấy sẽ bắc thang cho em. Em biết rõ là giả, em vẫn đi
cùng, hái một thứ em không với tới. Quan Thục Di cũng không tin câu nói
này, nên cô ấy không bảo anh bắc thang, anh lấy cô ấy bởi vì…… Nói thật
buồn cười, trong lòng anh, Quan Thục Di…… Cô ấy là mẹ, là chị gái, là em gái, những lúc anh cần sự giúp đỡ, cô ấy sẽ giúp, anh khiếm khuyết, cô
ấy sẽ bù. Ở gần cô ấy…. Anh cảm thấy bình yên. Đời người, nói thật, chỉ
cầu có bình yên.”
Lang Ngưng vỗ bàn thật mạnh, cười gằn: “Anh
định gạt ai!? Anh đơn giản là định cười nhạo nỗi bất hạnh của em. Anh
không yêu cô ấy, anh nhìn vào mắt em mà nói, anh vốn dĩ không yêu cô ấy, anh chọn cô ấy là để trả thù em, anh muốn em hối hận cả đời.”
Tần Tri cũng cười: “Không phải, Lang Ngưng, trả thù em, anh có lợi sao?
Chuyện không có lợi, anh làm làm gì? Trước kia anh quanh co đường vòng,
lúc này mới đi đúng hướng, nếu lời này khiến em giận…… anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, Lang Ngưng, anh mong em hạnh phúc. Có lẽ là có hiểu lầm, có lẽ sáng mai Chương Nam Chính sẽ đến gặp em, nói với em, Ngưng Ngưng, là anh sai. Em cũng biết cậu ấy không dứt khoát, nhưng không xấu. Còn… Một chuyện, anh muốn nói, nhưng sợ em tức giận.”
Lang Ngưng hừ lạnh: “Tần Tri, thế nào mà anh cũng học theo anh ta, anh dừng lại đi. Trước
đây nếu nghe những lời này em sẽ rất cảm động, bây giờ, em nghe lại thấy ghê tởm, có gì thì anh cứ nói, tính em bây giờ « được » lắm, bị người
ta đá em còn nhịn được, còn cái gì khác không thể nhịn?”
Tần Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, quán sát cảnh vật quê hương, giọng anh rõ ràng
hơn: “Gần đây anh đã nghĩ thông một chuyện, dù anh và em kết hôn, cũng
chia tay sớm thôi. Lang Ngưng, em muốn cả thế giới, với anh mà nói, thứ
đó quá cao không thể lấy được. Anh là người thoả mãn với bản thân, ba
trăm tệ – anh có thể qua một tháng, ba ngàn tệ anh cũng có thể qua một
tháng.
Tuy anh và Quả Quả không có thời gian bảy năm xa xỉ để
quen thuộc nhau, nhưng… Lang Ngưng em biết không, Quả Quả sẽ chăm sóc
anh cả đời, dù anh có bao nhiêu khuyết điểm…… Cô ấy không quan tâm. Anh
muốn lấy cô ấy, bởi vì khi anh là một người bình thường cô ấy đã chăm
sóc anh như vậy, sau này dù anh gặp chuyện gì, làm gì, cô ấy cũng sẽ bao dung giúp anh, tha thứ cho anh, anh sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, vì
lấy cô ấy có thể thay đổi cuộc đời thành tốt đẹp hơn, trả giá một phần
có thể nhận được mười phần, có cô ấy, anh rất yên tâm, thậm chí anh cảm
thấy mình không xứng với cô ấy. Lời này nghe không ổn, nhưng theo anh
thấy, Quả Quả hơn em, đương nhiên cái hơn này, chỉ nói lên Tần Tri anh
không biết nhìn người.
Lang Ngưng, em là một cô gái xuất sắc, dù là Tần Tri, hay Chương Nam Chính cũng chỉ là một khách qua đường. Bọn
anh không thể tiên đoán sau này sẽ có chuyện gì xảy ra, anh nghĩ, chúng
ta chỉ có thể xác định trách nhiệm về tình cảm của mình, anh muốn có
trách nhiệm với Quan Thục Di, có trách nhiệm cả đời.”
Lang Ngưng cười cười vẻ châm chọc, nguyên một bụng oán hận, thời khắc này, cô lười phản bác, cô không nói chuyện, yên lặng suy nghĩ, Tần Tri cũng không
nói nữa, anh lấy di động nhắn tin cho Quan Thục Di, anh ở đâu, anh ngồi
với anh, anh kể lại hết rồi gửi tin nhắn. Ở tình huống này, một chút anh cũng không muốn giấu.
Chương 27:
Dịch : Hoài Phạm
Quan Thục Di đang nói chuyện với Quan mẹ, đối với những câu hỏi dồn dập của bà, nàng không biết trả lời thế nào.
Quan mẹ và Quan ba ba ngồi cạnh nhau, giờ phút này hai ông bà bắt đầu lo
lắng, đồng ý cho bọn trẻ lấy nhau -chuyện này quá vội vàng, con gái ông
bà qua năm đã hai bảy hai tám, như bị quỷ thôi thúc, vậy là nhanh chóng
tiến hành đám cưới, mặc kệ Quả Quả có đến tuổi hay không, nhưng nếu theo như lời anh chàng kia, Tần Tri lầu dưới ở thành phố lớn ‘bưng bít’ tốt
như vậy, thì dựa vào đâu lại thích đứa con gái bình thường, xuất thân
trong một gia đình bình thường như nhà họ. Chắc chắn có vấn đề, hơn nữa
vấn đề nhất định không đơn giản.
“Mẹ ơi…… Chúng con sắp phải kết
hôn, lúc này ba mẹ mới nói không phải chậm rồi sao?” Quan Thục Di trách, tay bấm loạn xạ trả lời tin nhắn cho Tần Tri. Thái độ em trai nàng lúc
này lại khá tích cực, thậm chí là mừng như điên, từ trên trời giáng
xuống một ông anh rể lắm tiền, thằng nhóc lòng vòng trong phòng vài
vòng, lặng lẽ đi ra phía sau lưng chị, lén lút nhìn nàng gửi tin nhắn,
Quan Thục Di buông điện thoại, nhéo em một cái. Hai chị em hi hi ha ha
đùa giỡn, căn bản không hề để tâm đến ba mẹ.
“Quả Quả! Mẹ và ba
mày lo muốn chết! Mày làm sao vậy?! Tần Tri mà theo như mày nói thì cái
gì mới là thật? Mày nói rõ với mẹ…… Con bé này làm sao lại như vậy? Mày
muốn chọc mẹ điên lên à?! Bây giờ chúng tao già rồi, cả một câu nói thật cũng không có, trong mắt mày còn có ba mẹ không? Mày……” Quan mẹ nuốt
nước miếng hạ giọng hỏi: “Mày đã làm gì phải không?”
Quan Thục Di sặc một cái, vội vàng đẩy em ra ngồi nghiêm chỉnh, thái độ rất chân
thành nói với mẹ: “Cái gì là nói thật hay không thật, anh ấy vẫn ở dưới
lầu, ba mẹ nhìn anh ấy lớn lên, ông nội bà nội ba mẹ cũng quen biết
nhiều năm. Chuyện nhà anh ấy từ tổ tông tám đời, ba mẹ không phải đều rõ ràng rồi? Con không hiểu mẹ nghe được cái gì? Chẳng lẽ người khác nói,
so với cái mẹ nhìn thấy còn quan trọng hơn? Hay là con không lấy anh ấy
nữa? Chờ chúng con qua lại tìm hiểu thêm vài năm, chờ con mò anh ấy từ
trong ra ngoài, xem ‘dài ngắn bao nhiêu’ thì con đã ba mươi, ba mươi
tuổi còn có thể kết hôn được không?”
“Chuyện đó thì thế nào? Họ
hàng đã đến đây, thiệp cưới cũng đã phát ra, tiền lễ đã thu đủ, con bé
này, mày còn tưởng tượng cái gì? Mẹ lo lắng mày chịu thiệt, điều kiện
người ta tốt như vậy, dựa vào đâu mà chọn mày? Hơn nữa, nó nói với mày
cái gì cũng phải nói cho mẹ biết, mẹ và ba mày phân tích cho mày, nghe
chưa?” Quan mẹ lại dồn dập, chỉ hận giờ phút này không thể giải phẫu
luôn Tần Tri mới an tâm.
Mở cửa, Quan Thục Di bất đắc dĩ: “Mẹ,
chuyện này không quan trọng, anh ấy bị bệnh mù màu, con sống với anh ấy
sẽ vất vả, anh ấy xin lỗi con, cả đời sẽ đối xử tốt với con, thế này còn không được, vậy mẹ bảo con phải làm thế nào. Chuyện này xin mẹ đừng nói nữa, mẹ còn nói nữa, ngày hôm nay xong luôn, con thấy anh ấy tốt, con
thích anh ấy. Anh ấy cũng thích con, vậy còn chưa đủ sao? Nếu mẹ lo
lắng, để con bảo anh ấy viết giấy cam đoan? Cam đoan toàn tâm toàn ý yêu thương Quan Thục Di, hơn nữa hướng về nhân dân cả nước thề thốt?”
Quan mẹ đứng lên, đi lại trong phòng, vừa đi vừa lải nhải: “Cũng không cần
như vậy, hai đứa kết hôn, mau có con, nhà có con mới gọi là có gốc. Về
sau có chuyện gì, không nhìn mặt mày, cũng phải nhìn mặt con mày, đúng
không? Chuyện của nó để mẹ nói, miễn cho họ hàng làng xóm nói mẹ vì tiền gả con…… Người nhà bên đó cũng thật là, cái gì cũng dấu, nói một chút
không được sao? Hôm qua mẹ gặp ác mộng, mơ thấy ba mày chạy vào toilet,
cả người dính phân, thối kinh……”
Quan ba ba bất đắc dĩ nhìn người vợ đầu đất quay tới quay lui, ông khoát tay về phía con, quên đi, cuộc
nói chuyện này cái gì cũng nói không rõ. Con ông cầm áo khoác, giơ tay
chào theo kiểu quân đội, sau đó bước ra cửa lặng lẽ chuồn đi, vợ già nhà ông còn lải nhải không dứt, Quan ba ba rót trà vào ly, cũng lặng lẽ bỏ
đi. Trên thế giới này, nhiều chuyện khi muốn nghĩ lại càng nghĩ không
ra, càng suy nghĩ lại càng có vấn đề, cứ để mặc bọn chúng, lúc này, có
nói gì cũng đã muộn…… Hôm kia, hai đứa còn mượn hộ khẩu. Quấy đục thêm
sẽ thế nào? Chẳng lẽ bảo con kết hôn lần nữa? Bây giờ, tốt nhất là nói
rõ ràng với hai ông bà dưới lầu mới là đứng đắn. Con ông sẽ vào ở đó,
nhà chồng đối xử tốt với nó mới là hạnh phúc cả đời của nó.
Quan ba ba đi ra ngoài, lại quay về phòng lặng lẽ cầm một hộp pháo hoa rồi mới đi xuống lầu, bồi đắp tình cảm với người quen cũ.
***
Khi quán nước đóng cửa, Tần Tri và Lang Ngưng cùng đứng ở ánh đèn đường,
điều nên nói đã nói, không nên nói cũng đã nói, lúc này, họ yên lặng,
đứng thẳng.
Những bông tuyết vẫn phất phơ, từng bông rất lớn bay
la đà, theo dự báo thời tiết, đây là trận tuyết lớn nhất những năm gần
đây. Họ nói chuyện rất lâu, mở lời, từng câu từng câu đúng công thức.
Tần Tri nói anh không tức giận, có tức giận cũng qua rồi, anh mong Lang
Ngưng hạnh phúc, Lang Ngưng cũng chúc anh hạnh phúc. Dáng vẻ của cô khi
nói câu ấy cay đắng đến nỗi Tần Tri nhớ tới câu tục ngữ “Ruộng cằn không có người canh, ruộng phì nhiêu lắm người tranh.”
“Cám ơn anh. Gặp lại sau, Tần Tri!” Lang Ngưng thật tâm nói cám ơn, hơn nữa tam biệt trước.
Tần Tri lắc đầu, anh vẫn như trước, bắt tay Lang Ngưng, anh là đàn ông,
không thể không có phong độ: “Mang theo đi, thời tiết bên này so với nơi ở của em thấp hơn cả mười độ.”
Lang Ngưng nhận cái bao tay nhìn
về phía trước, con phố nhỏ đã bị những bông tuyết bao phủ dày đặc. Cô
không ở lại, cô an ủi bản thân, cô chỉ thiếu một người tâm sự, một giọng nói trong lòng vang lên. Bây giờ, cô trút hết rồi, nhà cũng phải về.
Cuối cùng vẫn phải đối mặt, nếu Quan Thục Di không thích cô, vậy đêm nay cô sẽ đi.
“Chúng ta…… Ở chỗ này chính thức chia tay đi, em chúc anh hạnh phúc.” Lang Ngưng giơ tay, chân thành nói với Tần Tri.
Tần Tri cười cười, chỉ tay về phía xa xa, đen như mực, nói: “Nghe nói nhà
Chương Nam Chính muốn mở một làng du lịch có sân golf ở đây, đã bỏ khá
nhiều vốn, thậm chí tốn không ít ‘bôi trơn’.”
Lang Ngưng chớp mắt, nhếch lông mày nhìn về phía trước.
Tần Tri chạm mũi giày vào đất, vẽ một đầu heo, anh chỉ vào cái đầu heo,
nói: “Tuy rằng họ đã mua rất nhiều. Tuy nhiên…… Anh nghe nói vùng phụ
cận có một số hộ bị cưỡng chế, chỗ họ ở tuy không lớn lắm, nhưng mở trại chăn nuôi heo là đủ rồi, em biết đất nước đang thúc đẩy ngành chăn
nuôi, chúng ta hẳn nên đầu tư mạnh vào mảng này. Xây dựng nhà máy chế
biến thực phẩm, hiệu quả rất nhanh.”
Tế bào khắp cơ thể Lang Ngưng phút chốc sôi trào. Cô khịt mũi, hỏi anh đầy mong đợi: “Làm sao anh biết tin này?”
Tần Tri nhếch miệng: “À…… Đây là do em họ cả của thôn thượng lưu nói, em họ cả nói, anh họ lớn gần đây đang đề cập đến chuyện mua đất với người ở
đó, anh nghĩ tin tức này không sai. Đầu tư vào một công ty chế biến thực phẩm từ heo khoảng mười vạn, mười vạn mua đất, một vạn mua heo. Còn
làng du lịch, tu sửa cả mấy mươi vạn, sân golf thêm vài vạn, biệt thự an dưỡng bên cạnh vài vạn nữa, anh cảm thấy thật là ‘có ý tứ’. Đầu tư nhà
máy chế biến thực phẩm đi, có tương lai hơn. Phí tổn thấp, một năm có
thể quay vòng vốn vài lần.”
Lang Ngưng nở nụ cười, tâm trạng tốt
hẳn, cô bắt tay Tần Tri thật chặt: “Thật ra anh rất hẹp hòi. Anh vẫn
giận Chương Nam Chính đúng không?”
Tần Tri buông tay: “Anh không
tức giận, cậu ấy là gì? Anh cảm ơn cậu ấy. Anh chỉ thấy đất đai ở đâu
cũng có thể thành tiền, không đầu tư thì thật đáng tiếc .”
Lang Ngưng định bắt tay lần nữa, Tần Tri lắc đầu, anh chỉ về phía cách đó không xa: “Anh phải đi, Quả Quả tới đón.”
Quan Thục Di dẫm trên tuyết, sâu một bước, cạn một bước tới đón Tần Tri, sắp kết hôn, nếu ngã, nàng gả cho ai?
Lang Ngưng nhìn bóng người chậm rãi đi tới, lần này thật sự tỉnh ngộ.
Cô nhìn hai người họ tay trong tay, dìu nhau đi trên tuyết, người kia, trước đây là cô, bây giờ đã là người khác.
Hết chương 27