Dịch: Hoài Phạm
[Bên trong khá ấm áp, những đứa trẻ ăn mặc rất sạch sẽ, được xếp nằm trên giường gỗ, có ngủ, có đùa, có khóc. Cô bảo mẫu vội vàng qua lại, miệng dỗ dành, mỗi bước đi lại đọc tên từng đứa bé cho Quan Thục Di nghe. Không đứa trẻ nào hoàn toàn lành lặn…
Không cách nào hình dung được nỗi bi ai lớn đến thế. Chúng tập trung trong căn phòng này, không thể dùng từ ngữ đặc biệt hay xúc động nào để miêu tả, đó là sự bi thảm tự bộc lộ, không có chỗ bám víu, không thể nắm bắt, là nỗi đau hư vô, mạnh mẽ níu lấy hai túi nước trên mắt Quan Thục Di, dày vò.]
Sáng sớm, đôi vợ chồng son ra ngoài, vì hôm sau đã là năm mới, người trên đường như sóng triều, cái gì cũng đẹp. Quan Thục Di ban đầu muốn cùng Tần Tri mua vài thứ đến nhà từ thiện. Tần gia muốn quyên hai vạn tệ, trong lòng ba người già trẻ như có bom hẹn giờ, một ngày không được dỡ xuống, Tần gia gia và Tần bà nội mất ngủ một ngày. Để ông bà ngủ ngon, Tần Tri và Quan Thục Di quyết định ra ngoài hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nhưng, trên đường đi nhất định không thể mang phụ nữ đi, bởi vì, nếu cho đi, chắc chắn biến thành đi mua hàng tết.
Quan Thục Di mua được mấy câu đối xuân, tượng thần tài, và mấy viên kẹo mạch nha hình ông táo lên trời …… Nàng ức chế vì không được tiêu tiền, nên tiêu luôn tiền được lì xì khi lấy chồng.
Bên tai, tiếng nói của mọi người hoà vào nhau, ong ong vang lên, nghe rất rối rắm, nhưng trong lòng lại có một cảm giác yên bình, hiền hoà kỳ diệu, và cảm giác an toàn.
“Hôm kia em thấy trên mạng có bán áo khoác lông dê, bà nội mặc rất hợp, trên lầu có một chỗ bán, anh chờ em đi mua, em về ngay.” Quan Thục Di dúi vài túi nilon vào tay Tần Tri, quay người đã không thấy bóng.
Tần Tri gật đầu, mua một hộp đồ uống nóng, ngồi xuống một băng ghế, ngoan ngoãn chờ vợ. Anh hưởng thụ cảm giác này, hưởng thụ cái gọi là “anh chờ, thế nào em cũng về”, rất hi vọng, rất ngọt ngào, rất thỏa mãn, rất vững tâm. Cùng nhau rời giường, cùng nhau ra phố, cùng nhau bàn bạc mọi chuyện, cùng nhau vì những việc này việc nọ trong nhà. Trong khung, Tần Tri ý thức anh đã có một gia đình nhỏ.
Một thằng bé ngồi cạnh anh đang gào thét, chỉ vào con gấu bông rất lớn trước cửa một tiệm đồ chơi, khóc nức nở. Đôi vợ chồng trẻ bất đắc dĩ túm cánh tay thằng bé. Con gấu bông lớn bằng một người trưởng thành, có lẽ họ không đủ tiền, không thể mua cho thằng bé.
“Nếu con không đứng lên, ba quăng con nằm đây! Bán con luôn!” Ông bố trẻ uy hiếp.
Tiếc rằng thằng bé hoàn toàn không để ý tới, nó tiếp tục lăn lộn, tiếng gào ngày càng thảm thiết. Vào tai Tần Tri, tiếng khóc chói tai như âm thanh khi giết heo. Anh nhìn cảnh ồn ào, trong lòng mệt mỏi thay cho họ. Anh và Quả Quả không có con là chính xác, tuyệt đối chính xác. Lúc này, Tần Tri nhìn đứa bé, cố gắng đào bới những thứ phiền toái thuộc về bọn trẻ con, phiền nhiễu, dơ bẩn. Anh biết, anh đang sử dụng phương pháp gây tê truyền thống của người Trung Quốc. Không thể có con, tuyệt đối không thể.
Trên toà cao ốc, tiếng nhạc quảng cáo biến thành những viên đạn đâm vào lỗ tai từng người trong thành phố nhỏ, một nhóm người xúm vào một quầy bán hàng rong. Chỉ nhìn chứ không mua. Quan Thục Di từ trên lầu vui vẻ chạy xuống, dúi vào tay Tần Tri một cái bọc khổng lồ.
“Đây là…… Một cái áo khoác lông dê?” Tần Tri buồn bực nhìn cái bọc.
Quan Thục Di rất đắc ý, dương cằm tự đắc, “Đây là…… Áo lông dê cho cả nhà.”
Tần Tri kéo nàng ngồi xuống, “Em mua cũng bị ăn mắng. Đợi bà nội càm ràm xong, mẹ em thế nào cũng càm ràm. Càm ràm tới khi em hỏng luôn, hỏng đến mức thề từ nay về sau không bao giờ mua cái gì cho nhà nữa.”
Quan Thục Di lắc đầu liên tục, “Không đâu, em nói với nhà ba mươi tệ một cái, một trăm tệ bốn cái, thế nào bà và mẹ chẳng chê em mua ít…… Á, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
Tần Tri nhìn theo tầm mắt Quan Thục Di, Đậu Kiến Nghiệp xách theo một đống đồ đứng ở một tiệm giày lầu một, Ngụy Cầm ngồi gần anh ta, đang thử một đôi giày. Đậu Kiến Nghiệp không ngừng đánh giá, Ngụy Cầm nghe lời anh ta, không ngừng đổi giày.
“Em nhìn lầm sao?” Quan Thục Di dụi mắt, như không thể tin được. Hai người không nên ở gần nhau nhất trên thế giới này lại ở cùng một chỗ ?
Tần Tri cảm thấy không có gì kỳ quái. Anh đưa nửa hộp đồ uống cho Quan Thục Di, “Nhìn lầm cái gì! Hai người đó rất hợp nhau, sao lại không thể ở cùng nhau? Tuổi đến, tình cảm nảy mầm, cũng cần có một người bạn đời. Thế mà em cũng nói được, đúng là người no không biết nỗi khổ của người đói!”
Quan Thục Di dường như đuối lý, cong lưng. Tuy hai người kia không lại gần, nhưng nàng vẫn bắt nó trở thành chuyện bí mật, ra vẻ kín đáo thì thào với Tần Tri, “Hai người đó là kẻ thù, kiếp trước chính là tử thù, kiếp sau vẫn có thể là tử thù. Thật đó, tin em đi, hai người đó mà kết hôn, ít nhất bảy ngày một trận, mười lăm ngày ly hôn. Đó là một bi kịch, đại bi kịch! Em muốn ngăn cản bọn họ, phải ngăn cản!” Nói xong nàng lập tức đứng lên. Tần Tri giữ chặt tay nàng.
“Đừng lẫn lộn nữa, người ta cư xử tốt, sao lại không thích hợp? Có người còn nói anh và em không thích hợp thì sao!”
Quan Thục Di liếc Tần Tri một cái, “Ai nói?”
Tần Tri lập tức đưa chai nước lên miệng mình, lắc đầu liên tục, tay kia cũng không buông ra.
Quan Thục Di giãy vài cái không được, đành phải ngồi xuống. Nàng chống má, đã không còn tâm trạng mua sắm, mọi ký ức về hai người kia chỉ nhớ về sự đối chọi của họ, với những hình ảnh đó, làm sao có thể yêu nhau? Hai người đó sao lại hồ đồ mà đến với nhau?! Nàng quả thực không thể tưởng tượng.
“Vợ, người ta mới đầu không thích nhau là vì “cẩn thận”, hết cẩn thận mới phát hiện ưu điểm, nhìn thành thói quen, chẳng còn để ý đến khuyết điểm. Vì sao gọi là oan gia, đây mới là oan gia, chính tông oan gia!” Tần Tri an ủi, vỗ đầu Quan Thục Di.
“Chuyện em với anh, tới bây giờ em đâu có gạt Ngụy Cầm.” Quan Thục Di sốc đến nỗi mặt uể oải.
Nhìn vẻ mặt vợ yêu buồn bực, Tần Tri biết nàng bị đả kích. Có điều, anh cảm thấy Ngụy Cầm không sai, nếu nói với Quan Thục Di, dựa vào thái độ vừa rồi của nàng, chắc chắn chỉ có thất bại. Chuyện ác này, anh nhất định không để Quan Thục Di làm. Đây là chuyện nếu nhớ đến sẽ giận cả đời, sẽ chịu thiệt thòi. Nếu người ta thật sự thành đôi, Quan Thục Di và Ngụy Cầm sợ là ngay cả bạn cũng không làm được.
“Hai người đó là họ hàng, không thể kết hôn!” Quan Thục Di thì thào nói.
Tần Tri cười cười, “Em thật là, họ hàng tám đời không đến, nhà nước không phản đối, em càng không có quyền!”
“Mẹ Đậu Kiến Nghiệp khó lắm, Ngụy Cầm gả vào đó sẽ bị khinh thường!”
“Có khó đấu bằng mẹ em không?”
Quan Thục Di ngẩng đầu rất mạnh, nhếch khóe miệng mang theo một chút uy hiếp nhìn Tần Tri. Tần Tri nhấc tay đầu hàng, “Anh sai. Chuyện mẹ vợ đại nhân đều là em nói, đâu đến phiên anh đói bụng xen quàng?”
Quan Thục Di gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chính trị, nhìn Tần Tri đầy thâm tình: “Đồng chí Tần Tri.”
Tần Tri khom người: “Dạ.”
“Đồng chí Tần Tri, từ sau khi kết hôn, anh có phát hiện đột nhiên anh trở nên lắm mồm không?”
“Không phát hiện.”
“Đồng chí Tần Tri, từ sau khi kết hôn, em phát hiện ra sức quan sát của anh rất mạnh, còn học bắt chước. Mẹ em đến phiên anh nói?”
“Anh sai rồi, vợ. Em có thể nói bà nội anh, anh tuyệt đối không tức giận.”
“Không được nhận sai!”
“Vì sao?”
“Em muốn hưởng thụ mùi vị vợ chồng cãi nhau, như vậy mới có cảm giác đã kết hôn.”
“Được rồi! Kiên quyết không nhận sai, rồi sao?”
“Sau đó, anh nói đi, vì sao Ngụy Cầm không nói cho em biết? Từ nhỏ bọn em đã chơi với nhau, cậu ấy và Đậu Kiến Nghiệp thật sự không thích hợp……”
“Vợ, em không phải mẹ Ngụy Cầm, đây là chuyện nên để mẹ cô ấy lo lắng. Đúng không?”
Đậu Kiến Nghiệp cầm tờ hóa đơn đi trả tiền, Ngụy Cầm đứng lên, cúi đầu nhìn kỹ đôi giày đi trên chân. Chân cô giơ lên, hơi xoay, mang theo một chút dáng vẻ ngây thơ của một cô gái đang yêu. Đậu Kiến Nghiệp chạy về, đưa hóa đơn cho Ngụy Cầm. Hai người nói nói cười cười, bộ dạng vô cùng thân thiết, thỉnh thoảng lại lơ đãng làm vài động tác âu yếm, chứng minh rằng đã sớm có “gian tình” từ lâu.
“Hai người đó không hợp chỗ nào hết. Ngụy Cầm đáng thương, cuối cùng cô ấy phải làm sao bây giờ?” Quan Thục Di kéo tay Tần Tri cầu cứu.
Tần Tri đối với sự quan tâm không đúng chỗ của nàng không biết nói gì. Anh kiên nhẫn vuốt tóc nàng, an ủi, “Em lo lắng cái gì?”
Quan Thục Di nhìn cặp tình nhân kia, nói: “Em lo điều kiện nhà Đậu Kiến Nghiệp quá tốt; em lo mẹ Đậu Kiến Nghiệp quá hung dữ; em lo tính tình Ngụy Cầm không tốt không khéo chiều lòng người; em lo Đậu Kiến Nghiệp chơi bời lêu lổng; em lo hai người đó môn không đăng, hộ không đối; em lo Ngụy Cầm thiệt thòi; em lo những chuyện đó sẽ xảy ra, Ngụy Cầm vẫn cứ khăng khăng; em lo cậu ấy tổn thương, lại không nói cho em biết……”
Tần Tri bị tình cảm thân thiết cực kỳ hồn nhiên giữa Quan Thục Di và Ngụy Cầm làm cho cảm động. Ở thành phố mà anh làm việc, tình cảm giữa những người phụ nữ phát triển thành tình thương thuần khiết của người mẹ như thế này, gần như không có khả năng.
“Này…… Quan quả táo, chúng ta về nhà đi! Có chuyện gì em tìm dịp thích hợp nói với cô ấy, không nên xen vào ngay lúc này, quấy phá người ta hình như không phải lắm.”
Quan Thục Di đập bàn, đứng lên, “Em không ngăn cản mới là không phải!”
Tần Tri trợn mắt, há hốc miệng nhìn vợ anh đập bàn, ào ào chạy đến hiệu giày, như vợ chính bắt tiểu tam, ngốc B hò hét túm hai người trước mặt. Với điều này, anh hơi khó hiểu. Anh cho rằng, dù là là bạn bè thân cỡ nào, Quan Thục Di cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của Ngụy Cầm, nghĩa vụ của một người bạn hẳn là chỉ nên góp ý mà thôi.
Chương 32: Chuyện bên cạnh mình [2]
Dịch: Hoài Phạm
Một giờ sau, bốn người tìm được một quán trà, đàm phán. Tần Tri không hiểu vì sao phải dùng thái độ đàm phán, anh càng không hiểu vì sao Quan Thục Di bắt anh ra pháp trường — vì sao anh phải ngồi bên cạnh Đậu Kiến Nghiệp “yếu ớt”?
Người tình nhỏ bị phát hiện bí mật, vẻ mặt Ngụy Cầm xấu hổ, cúi đầu. Đậu Kiến Nghiệp cũng cúi đầu, đùa giỡn với gói thuốc lá.
“Này, hai người có làm gì có lỗi với chúng tôi đâu? Quan quả táo nhà tôi cũng không phải mẹ hai người, sao lại dùng thái độ đó?” Tâm thâm Tần Tri nghĩ thế, nhưng anh không dám nói.
“Bốp!” Quan Thục Di vỗ mạnh lên bàn.
Hai người kia hơi run rẩy, càng cúi đầu thấp hơn. Tần Tri càng không hiểu, họ cúi đầu cái gì với Quan quả táo?
“Bắt đầu từ lúc nào?!” Quan Thục Di chất vấn, bộ dạng hoàn toàn như Quan mẹ thứ hai.
Ngụy Cầm xoa những ngón tay với nhau, nói nhỏ: “Sau ngày hai người kết hôn.”
Thái độ hai người này rất kỳ quái. Đầy lén lút, vô tình ngẩng đầu, chạm vào mắt nhau, lập tức nhìn ra chỗ khác.
Tần Tri nắm tay Quan Thục Di, tay nàng rất lạnh, thậm chí phát run. Tần Tri hơi kinh ngạc, anh thấy việc này khá kỳ lạ, định mở miệng khuyên nhủ, nhưng ngẩng đầu nhìn, nước mắt Quan Thục Di đã đầy hai má, anh lại im lặng.
Quan Thục Di sắp xếp chữ nghĩa, e hèm mấy tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Đậu Kiến Nghiệp, dựa vào điều kiện nhà anh, anh có thể tìm bất cứ ai, đúng là như thế, vì sao lại là Ngụy Cầm? Anh có biết, sau đó, mẹ anh sẽ khiến cậu ấy đau lòng, người chung quanh sẽ làm cậu ấy tổn thương, còn anh, anh không có khả năng bảo vệ cho cậu ấy – anh chưa từng học cách bảo vệ cho ai, anh sẽ không biết cách.”
Đậu Kiến Nghiệp ngẩng đầu, nhìn Ngụy Cầm, nhìn vẻ mặt không thể tin của Quan Thục Di. Ngụy Cầm nhếch khóe miệng nhìn anh ta cười cười, trong nháy mắt, Đậu Kiến Nghiệp nghĩ, anh ta đã nhận được một cử chỉ khẳng định. Bằng đó ngày, bắt đầu từ lần gặp kỳ lạ trong phòng họp, rồi yêu nhau, anh ta cũng không hiểu mình thích Ngụy Cầm ở chỗ nào.
“Tiểu Quan đúng là hiểu tôi.” Anh ta mào đầu rất không tự nhiên.
Quan Thục Di gật đầu cười lạnh, “Đúng vậy, anh ngoại trừ chơi game, trốn đời, cái gì cũng không. Nếu gửi hồn ở gia đình bình thường, còn có thể giải thích, nhưng nhà anh thì khác. Anh trai anh rất tài giỏi, anh cũng có thể làm được, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh cố gắng.”
Ngụy Cầm muốn thanh minh cho Đậu Kiến Nghiệp vài câu, suy nghĩ nửa ngày, phát hiện Đậu Kiến Nghiệp cực đoan, uất ức trường kỳ, mẫn cảm, dễ bị thương tổn, đúng vậy, vì sao cô thích anh ta? Đồng cảm sao? Cô ngồi lặng, không biết phải làm thế nào mới có thể tiếp tục tình bạn nếu…. Cô và Quan Thục Di đều là những cô gái ở thành phố nhỏ, ngay từ đầu với tình yêu đã không có nhiều lựa chọn, càng phải để ý đến hoàn cảnh của mình. Cách đây mấy tháng, Ngụy Cầm vẫn là một người theo chủ nghĩa thực tế trần trụi.
Bạn trai : Không cần quá cao, cao hơn mình một chút là được.
Kiếm tiền : Không cần quá nhiều, hai người gộp lại đủ dùng là được.
Nhà ở : Nhất định phải có, thuộc về chính mình là được.
Bằng cấp : Không cần quá cao, nhưng, khi ngồi đông người tình cờ có thể khoe khoang là được.
Không cần quá đẹp trai, có trách nhiệm là được.
……
Lúc này, người bạn tốt nhất của cô tìm được một người mà cuộc sống của anh ta hoàn toàn không có giao điểm với nàng. Quan Thục Di còn có thể đưa ra vài lý do giải thích cho điều này, bởi vì nàng tràn đầy bản năng của một người mẹ, mà đó lại đúng là thứ Tần Tri cần. Nhưng Đậu Kiến Nghiệp? Gia đình anh ta quá ổn, vóc dáng cao lớn, bề ngoài không tệ, bằng cấp đủ, hoàn toàn là người ở một thế giới khác nếu so với cô. Ngụy Cầm hơi bất ổn, nhưng bảo cô rời xa Đậu Kiến Nghiệp thì không thể. Cô đã rơi vào, hoàn toàn đắm chìm.
Đậu Kiến Nghiệp cầm ấm trà, tự rót cho mình một ly. Vẻ mặt Tần Tri giúp anh ta bình tĩnh hơn.
Lại uống thêm mấy chén trà, Đậu Kiến Nghiệp cuối cùng cũng sắp xếp xong những lời cần nói. Anh ta ngẩng đầu kiên định, ánh mắt nhìn thẳng Quan Thục Di, mang theo sự khen tặng, một chút cầu xin, và một ý tứ muốn tìm kiếm lời giải đáp. Giọng anh ta rất nghiêm trang, có lẽ, cả đời anh ta chưa bao giờ đứng đắn như vậy.
“Trước đây, mọi người hay so sánh tôi với anh trai tôi, đối với cô, tôi không thông minh bằng anh tôi, dù cố gắng học tập, làm việc cỡ nào đi nữa…… A…… Trời phú cho mỗi người, cơ hội là khác nhau, anh tôi và cha mẹ đã nếm đủ cay đắng rồi. Ban đầu cha mẹ gây dựng sự nghiệp, anh tôi sống với tôi, coi như phải tội.
“Tôi không phải sống cực khổ, cho nên cũng dễ dãi với bản thân. Tôi không viết chữ để đẹp mặt, tôi không như anh tôi hiểu được đau đớn, tôi không có năng lực như anh tôi, tôi không làm việc được như anh tôi, tôi không kinh doanh giỏi như anh tôi…… Cái gì tôi cũng không có, ngoại trừ cái họ.
“Tôi ghen tị với anh tôi, tôi oán hận mọi người. Từ khi bắt đầu đến trường tôi đã phân bì với anh, phân bì với chính mình, phân bì với mẹ. Tôi lo lắng cái này, lo lắng cái kia, lo lắng đến lo lắng đi, bản thân lại càng trở nên hèn mọn, nhân cách cũng càng lúc càng hạ thấp.
“Tôi thích Ngụy Cầm, trước mặt tôi, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến anh tôi, hay nhà tôi. Cô ấy thích quản lý tôi, cái gì cũng quản, chơi game cũng xen vào, hút thuốc cũng xen vào, thời gian ngủ cũng quản. Ở cùng với cô ấy, cô ấy luôn mắng tôi, lời mắng đa số không phải vì tôi không có tham vọng ……”
Đậu Kiến Nghiệp nhìn Ngụy Cầm, Ngụy Cầm cười với anh ta, anh ta nói tiếp, giọng càng kiên định.
“Cô ấy cảm thấy tôi không biết tự chăm sóc mình, cô ấy đau lòng, cô ấy đau lòng vì Đậu Kiến Nghiệp, làm sao Đậu Kiến Nghiệp có thể không yêu cô ấy? Con người tôi, khi ở giữa đám bạn bè thích náo động, nói chuyện chua ngoa, khiến người ta ghét. Tôi biết, bọn họ đi với tôi…Cũng vì nể mặt cha mẹ tôi, giữ mặt mũi cho anh tôi, nhà tôi không thể cho họ tiền hay mặt mũi. Tôi tuy ngu xuẩn, nhưng tôi biết cách lợi dụng mấy thứ này.
“Từ lúc còn nhỏ, thầy cô, xã hội, công ty, dù tôi làm chuyện quá đáng thế nào, luôn sẽ có người giải quyết tàn cuộc, đến trường trốn học cũng thế, yêu sớm cũng thế, đánh nhau cũng thế, nhuộm tóc cũng thế, tất cả các lần thi cử cũng thế. Tôi làm việc không tốt, tùy hứng, cực đoan, hay mắng chửi người, người càng nhiều, tôi càng điên. Bọn họ nhìn vào mặt tôi, vừa thèm muốn, vừa khinh bỉ. Tôi biết, nhưng, đây là cuộc sống của tôi, nhà của tôi, tôi còn có thể làm gì? Các người cười tôi không biết phúc mà hưởng. Thật ra, mỗi gia đình đều phải có vấn đề, có những thiếu sót không thể giải quyết được. Mà tôi phải sắm vai một nhân vật như vậy ở nhà. Cô xem, chuyện gì cũng phải có người gây ra. Nếu tôi vượt qua anh tôi, sẽ có vấn đề khác, đúng không?”
Quan Thục Di không biết phải trả lời Đậu Kiến Nghiệp thế nào, nàng dường như bị chấn động. Trong mắt nàng, Đậu Kiến Nghiệp không nên minh bạch mọi chuyện như thế, nhưng anh ta lại rõ ràng như thế.
Tần Tri nhìn người đàn ông trước mặt bị bắt buộc nói mọi điều tệ hại của bản thân, lúc này, dường như anh đang nhìn thấy Chương Nam Chính, mà như lại không phải Chương Nam Chính.
Đậu Kiến Nghiệp rút ví da trong người, lấy từ đó ra một tờ giấy đặt lên mặt bàn, cười cười – mang theo một chút đánh trống lảng, nói: “Tôi muốn cô yên tâm, thật đấy, Tiểu Quan, tôi muốn thẳng thắn mà đặt bản thân mình ở đây, để cô an tâm. Cô yên lòng, Ngụy Cầm sẽ yên lòng. Trong tờ giấy này có bốn mươi vạn, mấy năm nay, tôi vẫn lặng lẽ làm đại lý cho hãng bia, là số tiền lời kiếm được do buôn bán, không liên quan đến tiền nhà tôi.”
“Tôi mua một căn chung cư, mua từ năm kia. Ngụy Cầm có đến chơi, cô ấy cũng thích. Căn hộ không lớn, chỉ hơn tám mươi m², chỉ lớn hơn một căn phòng một chút. Tôi muốn…… Muốn sống chung với Ngụy Cầm, không muốn so bì với bất kỳ kẻ nào. Cô nhìn đi, tôi là Đậu Kiến Nghiệp – một kẻ không có tiền đồ, chỉ biết chơi game, nhưng ít nhất tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Xin cô tin tôi, tôi sẽ không để chuyện gia đình quấn vào cuộc sống của mình. Nếu cha mẹ tôi thật sự làm Ngụy Cầm tổn thương, vậy thì chúng tôi sẽ bỏ đi thật xa, tôi đi tìm công việc khác. Tôi không có tiền đồ, nhưng tôi nghĩ…… Sau này, tôi có thể xem như trụ cột trong gia đình. Người khác nghĩ như thế nào là chuyện của họ, chỉ cần Ngụy Cầm muốn dựa vào tôi, tôi sẽ bằng lòng vì cô ấy làm mọi thứ. Chắc chắn là như thế, tiền này, bây giờ tôi để Ngụy Cầm giữ……”
Đậu Kiến Nghiệp dúi tờ giấy vào tay Ngụy Cầm, Ngụy Cầm không nhận. Hai người đẩy qua đẩy lại một lúc, Ngụy Cầm đột nhiên ôm Đậu Kiến Nghiệp, oà khóc.
Tần Tri cầm áo khoác của Quan Thục Di, giúp nàng mặc vào, kéo tay Quan Thục Di – đang không biết làm sao, cười cười, rồi giúp nàng vuốt lại vài lọn tóc cho gọn.
“Anh nói rồi, chúng ta về đi. Bạn bè, có đôi khi cũng cần có điểm dừng. Em đã làm rất tốt.”
Quan Thục Di không phản kháng, mặc kệ Tần Tri kéo đi. Khoảnh khắc đóng cửa lại, Tần Tri nhìn lướt qua đôi trai gái đang nắm tay nhau.
Anh nghĩ, Đậu Kiến Nghiệp và Chương Nam Chính vẫn khác nhau. Đậu Kiến Nghiệp ít nhất còn biết anh ta muốn cái gì, phải làm thế nào, hơn nữa anh ta yên lặng cố gắng, gánh vác trách nhiệm của bản thân. Còn Chương Nam Chính, ừ…… Thật đúng là khó mà nói cậu ta rốt cuộc là loại người thế nào!
Chương 32: Chuyện bên cạnh mình [3]
Dịch: Hoài Phạm
Một trăm bộ quần áo con nít, ba mươi hộp kẹo, thêm hai vạn tệ, Tần Tri và Quan Thục Di chuẩn bị cả một ngày, cuối cùng cũng xong. Tần Tri thuê một chiếc xe kéo kéo mấy thứ này đi, cùng Quan Thục Di hoàn thành nguyện vọng của ông bà nội.
Nhà từ thiện của thành phố nhỏ khó tìm, họ phải tìm vài người bạn mới hỏi được chỗ.
Ra cửa, Tần bà nội còn chỉ huy Tần Tri mang từ trong nhà ra vài bao lớn quần áo không mặc đến. Tần Tri lật qua một ít, đa số là mới. Ông bà tiết kiệm, tiết kiệm rồi tiết kiệm, kết quả là càng để càng nhiều, trên người lại toàn là quần áo cũ, mỗi năm không thay đổi.
Hai vợ chồng ngồi trong xe, nói liên miên suốt đường đi. Tâm trạng Quan Thục Di tốt một cách kỳ lạ. Tần Tri không hiểu vì sao nàng hưng phấn như thế. Quan Thục Di giải thích: “Lâu rồi chưa làm chuyện tốt, hơn nữa làm việc thiện trong lòng rất vui, em cảm thấy mình cao thượng hẳn lên.”
Tần Tri tức cười, không nói gì nắm lấy tay nàng.
“Chúng ta đến đó, thấy có duyên phận với đứa bé nào thì đưa về nuôi, được không?” Lời Quan Thục Di mang theo một chút vui đùa, một chút nũng nịu.
Tần Tri vẫn không nói, cầm tay nàng như cũ.
Xe kéo chậm rãi đi vào nhà từ thiện. Quan Thục Di mở cửa xe, kinh ngạc ngó khoảng sân rộng. Thành phố không lớn, từ nhỏ đến giờ, Quan Thục Di đi qua con đường này vô số lần, từ cửa sổ xe bus nhìn nơi này, từ cửa sổ xe taxi nhìn nơi này, thỉnh thoảng mua vài món đồ cũng đi ngang qua con đường này, nhưng nàng không biết đây là nhà từ thiện.
Họ đứng ở trong sân trong chốc lát, quan sát khắp nơi, cảnh đón tiếp nhiệt liệt trong tưởng tượng không xuất hiện.
Một lát sau, một ông cụ canh cổng đẩy cửa ra, ngó ngó họ một chút, chậm rãi đi tới. Đầu tiên, ông nhìn thùng xe, lại nhìn đống hàng hoá sau xe, giọng điệu rất bình thản: “Hai người ở đơn vị nào có hảo tâm đến tặng quà? Sắp qua năm mới, nghỉ hết rồi, không có người!”
Quan Thục Di lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Tần Tri đi tới, đưa cho ông một điếu thuốc. Ông nhìn hiệu, nhét vào miệng. Tần Tri vội vàng giúp châm lửa, nói: “Thưa bác, chúng tôi không phải ở đơn vị nào hết, chúng tôi tự đến. Bác cứ tìm một ai đó, chúng tôi giao những thứ này là được.”
Ông cụ thấy kỳ lạ, quay người vào phòng thường trực gọi một cuộc điện thoại, bắt chuyện một cách thăm dò: “Vào đi, trong phòng ấm áp hơn.”
Phòng thường trực thật sự ấm và dễ chịu, Tần Tri cùng Quan Thục Di ngồi trong chốc lát, càng ngày càng cảm thấy vô vị.
“Bên kia có phòng triển lãm, tôi đưa anh chị đi xem?” Ông cụ đứng lên, kéo ngăn kéo lấy ra một xâu chìa khóa, mở cửa đi vào nhà trong, quay đầu nhìn cánh cửa, nói.
Quan Thục Di và Tần Tri đưa mắt nhìn nhau, đành phải đứng lên theo ông cụ.
Hai người đi dọc theo phòng triển lãm, cả ba vách tường là những tấm ảnh chụp, ban đầu họ còn chăm chú nhìn, xong một mặt tường, họ hơi bất đắc dĩ. Phần lớn là lãnh đạo đi thị sát, còn lại là các công ty lớn hảo tâm. Phía trước mỗi bức ảnh chụp là hàng đống đồ ăn, hộp quà, đứng sau là nhân viên công ty cười tươi rói ôm một vài đứa bé, nghìn bài một điệu (bài nào như bài ấy). Thật đúng là!
Quan Thục Di bĩu môi, có lẽ cảm thấy dối trá, nàng kéo Tần Tri muốn đi. Đi bên cạnh, ông cụ cầm chổi lông gà quét bụi liếc mắt nhìn anh, lại lầm bầm vài câu: “Cảm thấy dối trá phải không? Loại dối trá này nếu có nhiều mới tốt. Hai năm gần đây, nhiều người miệng trơn như bôi mỡ, nhưng xoay người, gặp người đã than khó sống. Túi có tiền, thà rằng lãng phí, cũng không muốn đến dối trá một lần.”
Tần Tri ngượng ngùng cười cười, đành phải giữ Quan Thục Di lại, tiếp tục làm ra vẻ rất có hứng thú đi xem.
Một cơn gió bắc thổi vào, cửa sổ rung bần bật, lầu hai mơ hồ có tiếng trẻ khóc truyền đến. Quan Thục Di chạy khỏi phòng triển lãm, đứng dưới cầu thang nghe ngóng trong chốc lát, định đi lên.
Muốn cũng bằng không, dưới cầu thang còn một cửa sắt đã khoá. Cánh cửa chia thế giới làm hai nửa, một nửa có tiếng khóc của đứa bé, một nửa lại không thể đi lên. Quan Thục Di hơi vội vàng.
Bên hông ông cụ dọn vệ sinh, chùm chìa khóa va vào nhau leng keng, nhưng ông không mở miệng, cũng không nhìn nàng.
Quan Thục Di nhìn vào cánh cửa sắt một cách mong chờ, nhìn thấy một cô bé mặc quần áo hoa thò đầu ra khỏi cầu thang.
“Bé con, cháu xuống đây đi!” Quan Thục Di lấy kẹo trong túi, bắt chuyện.
Cô bé chạy xuống. Có lẽ là sốt ruột muốn trốn, đến trước mặt Quan Thục Di, cô bé không cầm những viên kẹo đủ màu sắc, lại ngồi xổm xuống.
Quan Thục Di cũng ngồi xuống, tò mò nhìn đứa trẻ. Nàng thừa nhận mình tò mò, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với cô nhi, lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới của cô nhi.
Cô bé mặc một chiếc váy phấn hoa, ngực còn đeo một cái yếm. Ngồi nghỉ chốc lát, cô bé chậm rãi đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi cửa sắt.
Quan Thục Di lại hoảng sợ. Đứa bé này, trên môi, trên lớp da ở ngón tay đều là màu đỏ, đỏ bầm, gần như đen.
“Lệ Lệ bị bệnh tim bẩm sinh.” Phía sau vang đến một tiếng giải thích. Quan Thục Di quay đầu lại, một người đàn ông khoảng ba lăm ba sáu tuổi, vóc dáng không cao lắm, đang cười cười. Tần Tri yên lặng, đứng cách đó không xa, cũng không lại chỗ nàng.
Nam đồng chí đầu tiên tự giới thiệu họ Quách, sau đó bắt tay hai người rất mạnh, miệng đầy “Cám ơn”, “Thật có lỗi”.
“Giám đốc không có ở đây, tôi phụ ở căn tin, tiếp đón không được chu đáo, sơ xuất quá!”
“Vì sao phải nhốt bọn trẻ lại?” Quan Thục Di chỉ cánh cổng sắt, giọng không vui, hơi chất vấn.
Quách đồng chí tốt tính giải thích: “Những đứa trẻ đều lớn cả, nếu chạy loạn khắp cả lầu, không chú ý coi chừng, chạy ra ngoài thì không hay. Chị xem, lỡ Lệ Lệ chạy ra, lại phát bệnh, bên cạnh không có ai rồi làm sao bây giờ?”
Quan Thục Di không nói nữa, nhìn Tần Tri cầu cứu như cũ. Tần Tri đi tới, lại không đi về phía nàng. Anh nhìn người đàn ông đang nở nụ cười khách sáo, xin lỗi: “Làm phiền anh, xin lỗi. Chúng tôi muốn gửi ít đồ rồi đi.”
Người họ Quách vàng xua tay, bảo không có việc gì, lại chỉ vào một phòng khách, nói: “Chúng ta đi tham quan trước?”
“Tôi có thể vào thăm mấy đứa trẻ không?” Quan Thục Di yêu cầu .
Anh ta nói với vẻ áy náy: “Chỗ chúng tôi không đồng ý cho vào thăm. Chị xem……”
“Xin anh, tôi chỉ muốn nhìn mấy đứa bé một chút. Cả ngày nay tôi đã muốn, lúc mua đồ cũng muốn, mua quần áo cũng muốn. Tôi không nhìn được thì sẽ không yên tâm.” Quan Thục Di nói như van xin, dù Tần Tri kéo tay nàng rất mạnh, nàng vẫn khăng khăng.
Vẻ mặt anh Quách khó xử, nghĩ ngợi nửa ngày, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm cự tuyệt: “Bọn trẻ có cuộc sống của chúng, không phải để cho người ta vào tham quan.”
Tần Tri hơi thở dài, mở miệng: “Anh ơi. Là thế này, tôi cũng là cô nhi, chúng tôi vừa kết hôn, ông bà trong nhà cho hai vạn tệ, bảo chúng tôi dù thế nào cũng phải đưa tới. Chúng tôi thật sự không phải muốn tham quan, vợ tôi chỉ muốn nhìn mấy đứa trẻ một chút, không có ác ý. Anh xem có thể nói với giám đốc của các anh không?”
“A, sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ? Cậu ở đây vào thời viện trưởng nào?” Ông cụ đang hờ hững trông cửa đột nhiên tỏ ra hứng thú, đi lại gần hỏi. Lúc này, trên mặt ông ta đã có nét tươi cười ban đầu không hề xuất hiện, còn sờ đầu Tần Tri, như đang đối xử với cháu mình.
“Tôi được nhận nuôi.” Tần Tri giải thích. Anh vẫn đứng không nhúc nhích, mặc cho bàn tay thô ráp của ông cụ rờ rẫm vào tóc anh, vuốt ve đầu anh.
Ông lão vuốt tóc chốc lát, lại hỏi rất quan tâm: “Nhà nhận nuôi cậu tốt với cậu không?”
“Tốt.” Tần Tri trả lời một chữ gọn lỏn.
Bên kia cầu thang, một cô trông trẻ chạy xuống, ôm lấy Lệ Lệ đang ăn kẹo, thò tay vào trong mở cửa đi vào, hỏi rất to: “Người của công ty nào có hảo tâm vậy?”
Hai vợ chồng lại xấu hổ.
Bên kia, anh Quách gọi điện thoại một lúc, cuối cùng quay lại nói họ có thể lên xem.
Quan Thục Di quay đầu gọi Tần Tri, Tần Tri lại lắc đầu. Nụ cười của anh rất miễn cưỡng, giọng anh đáp lại cũng đầy miễn cưỡng, “Em đi đi, anh không đi.”
Vừa nhìn thấy Lệ Lệ, Tần Tri bắt đầu cảm thấy khó chịu. Quan Thục Di rất muốn an ủi anh, nhưng bây giờ không phải lúc.
Quan Thục Di đến cạnh cô trông trẻ, nhìn Lệ Lệ đang được ôm trong tay cô, vỗ vỗ tay, cô bé rất hiền lành để nàng bế, hình như chưa biết sợ người lạ là cái gì.
Không có ai dạy cô bé phải ngại ngần, cũng không có ai nói với cô nếu người xa lạ đến, đừng đi với người ta. Những đứa trẻ ở đây là như thế, anh muốn ôm, nó sẽ để anh ôm.
Nhìn bóng Quan Thục Di biến mất ở cầu thang, Tần Tri vẫn đứng bất động tại chỗ, chờ nàng.
“Tôi gói bánh trẻo, cậu ăn không? Tôi lấy dầu cho cậu?” Ông lão giữ cổng vươn tay, lôi Tần Tri đi.
Giọng ông khàn khàn lại ôn hòa, như ông nội anh ở nhà. Ma xui quỷ khiến, Tần Tri không có một tia phản kháng đi theo ông. Người ở đây khiến anh có cảm giác hơi quen thuộc, dường như trước đây anh từng tới đây. Mùi trên người ông cụ, mùi mà cô bé tên Lệ Lệ mang theo, hình như anh từng ngửi thấy, rất quen thuộc, lại không biết phải nói là chuyện nào, phát sinh trong trí nhớ khi nào hay ở đâu.
Chương 32: Chuyện bên cạnh mình [4]
Dịch: Hoài Phạm
Lòng Quan Thục Di như nhuyễn ra, bước vào phòng trẻ sơ sinh ở lầu hai, nước mắt của nàng không kìm nổi. Những đứa trẻ được chăm sóc tốt, thật sự tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy một nỗi khổ sở nói không nên lời.
Bên trong khá ấm áp, bọn trẻ ăn mặc rất sạch sẽ, được xếp nằm trên giường gỗ, có ngủ, có đùa, có khóc. Cô trông trẻ vội vàng qua lại, miệng dỗ dành, mỗi bước đi lại đọc tên từng đứa bé cho Quan Thục Di.
Không đứa bé nào lành lặn.
Không cách nào hình dung được nỗi bi ai lớn đến thế. Sự bi ai tập trung trong căn phòng này, không thể dùng từ ngữ đặc biệt hay xúc động nào để miêu tả, đó là sự bi thảm tự bộc lộ, không có chỗ bám víu, không thể nắm bắt, là nỗi đau hư không, mạnh mẽ níu lấy hai túi nước trên mắt Quan Thục Di, dày vò.
Những đứa trẻ đều được sinh ra từ tử cung ấm áp của người mẹ, có lẽ, khi mẹ chúng sinh chúng ra, đã từng trăm vạn lần chờ đợi, nhưng, bởi vì không trọn vẹn, đảo mắt, chúng lại bị vứt bỏ.
Sau khi bị vứt bỏ, chúng được nhà nước tập trung ở chỗ này, trong căn phòng này, cùng sống, cùng sinh hoạt trong sự mỏi mòn vô hạn. Thế giới không biết chúng, chúng cũng không biết thế giới. Không có ai vì sự cô độc hay bất lực mà phân xử, không có ai có trách nhiệm với cuộc đời của chúng.
Quan Thục Di không thể hiểu, cũng không có thể lý giải. Vì sao 10 tháng mang nặng đẻ đau, nói bỏ là lập tức ném xuống? Nàng muốn ôm những đứa trẻ này, muốn ôm từng đứa một trong căn phòng này.
“Hay chị đừng bế nữa. Chị ăn mặc sạch sẽ, lỡ có đứa nào tè lên áo chị……” Anh Quách cười nói, tay đã nhanh nhẹn thay tã cho bảy tám đứa bé trong nháy mắt.
Quan Thục Di khịt mũi, muốn nói, lại không mở miệng được. Trong phòng có điều hoà, bầu không khí hơi ẩm ướt, nhưng, cũng có một chút hương vị của sự chết chóc…… Cả đời nàng, lần đầu tiên ngửi thấy mùi nước tiểu nồng đậm như vậy, mùi khai trộn lẫn với mùi phấn rôm vây khắp người nàng. Cũng phải, hai ba mươi đứa bé chen chúc trong một căn phòng, dù dọn dẹp thế nào cũng không thể thật sạch sẽ?
Quan Thục Di cúi người, sờ nhẹ vào một cái cằm của một đứa bé múp míp nằm trên một chiếc giường nhỏ lớn bằng người nàng, thằng bé lập tức hé miệng cười khanh khách.
“Nó tên là Ích Ích, đáng yêu không? Thằng nhóc rất hăng hái, ai sờ cũng cười.” Anh Quách lại gần giải thích.
“Nó làm sao vậy?” Quan Thục Di hơi nghẹn ngào. Một đứa trẻ đáng yêu thông minh như vậy, cuối cùng đã phạm sai lầm gì để bị bỏ lại nơi này.
“Ôi, Ích Ích của chúng tôi không cao được, cả đời chỉ có thể một con búp bê không thể lớn!” Anh Quách lại gần ôm thằng bé, đu đưa ru vài cái, thả trở lại giường.
Nghe tiếng cười của thằng bé, Quan Thục Di chảy nước mắt.
“Chị nhạy cảm quá, mới vào phòng thứ nhất, chẳng lẽ chị muốn khóc đến lầu 5?” Anh Quách rứt một miếng giấy trong cuộn giấy vệ sinh, kéo xuống đưa cho Quan Thục Di.
Quan Thục Di lau nước mũi, miệng lầm bầm cái gì đó. Bên kia, cô trông trẻ đi tới vỗ vai nàng, tiếp tục làm công việc của mình.
Phòng thứ hai, phòng thứ ba, bọn trẻ cũng như vậy, bởi vì không trọn vẹn, cho nên phải vào đây.
Quan Thục Di đến từng phòng một theo chân anh Quách. Nàng khóc quá nhiều, anh Quách đành phải dừng lại, cùng đứng với nàng ở hành lang chờ nàng khóc xong.
“Thật ra chị không phải khóc, thật đấy, bọn chúng vui rất nhanh. Con nít mà, không biết bi thương, không biết yêu là gì thì sẽ không bi thương. So với những đứa trẻ nhỏ, những đứa lớn hơn mới đáng thương. Cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, biết có ba mẹ, biết có thân tình, biết thế giới rộng lớn thế nào, biết được ôm thì rất dễ chịu, đảo mắt, lại bị quăng đến đây, đó mới là bi thương? Như Lệ Lệ…… Hay tôi.”
Quan Thục Di ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu. Anh Quách cười cười tỏ ý không sao, vén ống quần. Quan Thục Di lúc này mới kinh ngạc nhận ra, hai chân anh Quách một bên thô nhám, một bên mềm như không xương.
“Anh…… Cũng là cô nhi?”
“Đúng vậy, tôi lớn lên ở đây.”
Quan Thục Di nhìn chân anh ta, hai cái chân không giống nhau bị che dưới hai ống quần, nếu không nhắc tới thì không thể nhìn ra.
“Thế này đâu phải là dị tật gì đâu, sao lại như thế?” Quan Thục Di tức giận.
Lại đưa cho Quan Thục Di một miếng giấy, anh Quách cười rất tươi, vẻ mặt như không hề để ý.
“Có lẽ họ thích những đứa trẻ toàn vẹn. Cái gì cũng vậy, xuất phát đều như nhau. Những đứa trẻ tàn tật cũng chẳng thuận lợi hơn, một lần phiền lụy là cả đời. Có lẽ lúc đầu bọn họ sẽ khóc, tôi nghĩ vậy, nhất định sẽ khóc, nhưng sau khi khóc xong bọn họ thế nào, tôi không biết.”
Quan Thục Di giật nhẹ giấy vệ sinh, ngoái nhìn xuống dưới: “Chồng tôi, anh ấy bị mù màu, cho nên…… Cũng bị vứt bỏ.”
“Nhìn tình hình anh chị, sống được đã là không tệ?”
“Nhưng anh ấy không thể có con, còn tôi thì muốn.”
“Bệnh mù màu di truyền phải không? Anh ấy không sai.”
“Ừ, là di truyền. Nhưng nếu là con gái thì sao? Con gái sẽ không bị bệnh.”
Quan Thục Di giải thích, giải thích cho người đàn ông xa lạ, cũng là giải thích cho chính bản thân nàng.
Anh Quách nghĩ ngợi, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, cả một cái bật lửa đưa cho Quan Thục Di. Quan Thục Di kinh ngạc nhìn anh ta.
“Không phải bảo chị hút, chị nhắm mắt, rồi hãy đốt thuốc.”
Quan Thục Di cầm điếu thuốc, khép mắt, sờ soạng cái bật lửa. Đốm lửa lay động hai bên tay nàng, dời qua dời lại, đốt nóng vài thứ, nhưng nàng tìm không thấy phần đầu của điếu thuốc để mồi lửa. Không thể châm lửa cho điếu thuốc lá, nàng đành phải mở mắt nhìn.
Anh Quách nhận lại bật lửa và thuốc lá, nói: “Thế giới này là thế giới của những người toàn vẹn, mọi đồ vật đều căn cứ theo những người mà thân thể và tinh thần toàn vẹn phát minh sáng tạo ra. Một thứ đối với chị mà nói rất đơn giản, đối với người mù mà nói, lại rất khó để làm. Chồng chị có lẽ là vì đã trải qua quá nhiều khổ sở, sợ con mình sau này sẽ phải tủi nhục, sợ con lại phải gánh chịu những nỗi khổ sở trong lòng anh ấy. Có lẽ chị có thể lý giải được. Chị xem, chỗ chúng tôi cũng có vài đứa sau khi phẫu thuật đưa về nhà, vẫn có thể phụng dưỡng người già lo chuyện ma chay, cũng có thể yêu thương chị, cho dù không phải con ruột.”
Quan Thục Di không nói, lại theo bản năng vuốt ve bụng nàng – Kinh nguyệt của nàng tháng này chưa thấy tới.
Anh Quách nhìn cử chỉ của nàng, suy nghĩ rồi hỏi: “Chồng chị bị bỏ rơi năm bao nhiêu tuổi?”
“Trên dưới sáu tuổi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, mẹ tôi có nói với tôi, khi đó, chuyện này huyên náo cả một con phố, có điều…… Ông bà anh ấy đối xử với anh ấy rất tốt, cái gì cũng vì anh ấy.”
Chỉ vào một chiếc ghế nằm ở hành lang, Quan Thục Di và anh Quách qua đó ngồi xuống. Trong bụng Quan Thục Di có quá nhiều lời không có ai để nói, đến mức cơ hồ nàng sẽ sụp đổ. Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều bồn chồn, mỗi khi nảy sinh một ít tình huống tương tự, phải chạy vào WC, mỗi một lần nàng thất vọng lại càng bất an.
Hành lang đã có vài đứa trẻ chạy tới. Có lẽ là bị kẹo của Lệ Lệ hấp dẫn, chúng nhanh chóng từ lầu 3 chạy xuống, ùa đến trước mặt Quan Thục Di. Chúng không nói tiếng nào, nhìn nàng. Những đứa trẻ khi chạy cũng không ồn ào, chỉ im lặng chạy.
“Buổi sáng không phải vừa phát táo và bánh bích quy sao?” Anh Quách ngồi xổm xuống hỏi chúng.
Quan Thục Di sờ túi, vội vàng đứng lên chạy xuống lầu. Không lâu sau, người lái xe ôm mấy thùng đồ ăn, đi theo nàng lên lầu.
Anh Quách ngăn Quan Thục Di – đang muốn phát quà. Anh ta mở ra một hộp kẹo, chỉ lấy một nắm, sau đó đặt vào tay một đứa trẻ một viên. Đứa bé đầy vẻ thoả mãn lẩn đi, cũng không đòi thêm. Bọn chúng đồng loạt chạy đến cầu thang thì dừng lại, ngồi trước cầu nhìn qua, không nhìn Quan Thục Di, chỉ nhìn chằm chằm hộp kẹo.
“Từng đứa bé, thân thể không đồng đều, vài đứa vừa thay răng, răng cũng không tốt lắm, còn mọc dài nữa lại càng không ổn .” Anh Quách đùa, lại cầm kẹo vào một căn phòng, còn khóa cửa ngoài.
Anh ta nhìn thấy vẻ mặt Quan Thục Di không vui, đành phải nói thêm: “Chị cho quà nhiều, chúng tôi cám ơn, nhưng đối với chúng tôi, thật sự là không thể ngày nào cũng phải chiều theo từng đứa như vậy. Vả lại, trong viện đã có quy định, trừ cơm canh là những thứ thiết yếu, buổi sáng buổi chiều chỉ có thể thêm cơm. Thích thì cho, cho sẽ lại đòi hỏi, lại không thể như cũ. Chị xem, một cô trông trẻ của chúng tôi phải chăm sóc hơn hai mươi đứa, nếu từng cô đều chiều chuộng bọn trẻ không hạn chế như ở những nhà bình thường, điều đó là không thể. Họ phải làm theo quy định, chỉ cam đoan những đứa trẻ này khỏe mạnh, còn sống là được. Kẹo của chị cũng được, nhưng chị cho xong rồi đi, chị đi rồi, còn có thể quay lại sao? Dù có, có thể một năm đến vài lần không? Đừng tùy tiện gieo hy vọng …… A, xin lỗi, tôi nói quá lời.”
Quan Thục Di im lặng trong chốc lát, đứng lên, lấy tiền từ túi đặt vào tay anh Quách. Nàng hết sức chân thành, thận trọng nói: “Tôi sẽ quay lại, không dám cam đoan, nhưng tôi sẽ trở lại, đến nhìn, đến làm một vài nghĩa vụ có thể làm. Thật sự cám ơn anh. Anh khiến tôi hiểu trách nhiệm nếu so với một chữ yêu đơn giản còn nặng nề hơn nhiều. Tôi chỉ biết lý thuyết ở trường lớp, nhưng tôi đã hiểu được. Cám ơn anh.”
Anh Quách cười cười, rút ra một quyển biên lai, nói nghiêm túc: “Tôi viết cho chị một tấm biên lai, năm sau, chị lại đến một lần, bổ sung giấy tờ. Chị nhớ ghi lại địa chỉ của chị, đừng làm anh hùng vô danh, phải kêu bọn họ viết một bản tin, tốt nhất là báo chí, dù chỉ là giả tạo. Để có được nhiều người như hai người, chị nên nói thật hay vào!”
Quan Thục Di từ đầu đến cuối chỉ xấu hổ.
Hết chương 32