Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 33: Chương 33: Người mới làm khó




Dịch: Hoài Phạm

“Em cảm thấy, chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng trẻ đầu tiên từ cổ chí kim trong lịch sử vì quá no mà chết. Quan Thục Di đứng lên, đi đến ban công bắt đầu chạy bộ — đã giữa trưa, nàng cần tiêu hao năng lượng.

Buổi sáng 10 giờ rưỡi, vợ chồng son xuống lầu. Bà nội gói bánh trẻo, bọn họ rất nể tình ăn không ít, cũng vì thế mà khen không dứt miệng.

Buổi sáng 11 giờ rưỡi, vợ chồng son lên lầu. Quan mẹ gói bánh trẻo, bọn họ mỗi người ăn một chén lớn, cũng vì thế khen không dứt miệng.

Buổi tối năm giờ, cha vợ Tần Tri hầm thịt dê.

Buổi tối bảy giờ, nhà chồng Quan Thục Di hầm thịt dê.

Sau đó…… Quan Thục Di ói.

Năm mới trôi qua……

Con gái Trung Quốc ở một ngàn năm trước và con gái Trung Quốc ở một ngàn năm sau thật ra đều giống nhau, mặc kệ đã trải qua đau khổ thế nào, mặc kệ đã trải qua sự đấu tranh thế nào, chỉ cần yêu một người đàn ông, gả cho anh ta, thành vợ, thành mẹ, con dâu, cô gái sẽ không còn chính mình, quên mất bản thân trước đây như thế nào.

Phụ nữ dù luôn miệng kêu mình phải khiêng nửa bầu trời, luôn mồm tôi thế kia thế nọ, thì cũng chỉ là nói, một khi đã kết hôn, cá tính từ trong máu và cốt tủy sẽ không tự chủ mà mất đi từ từ.

Quan Thục Di là người yêu ngủ lại làm biếng, trước kia phải đến trường, đi làm thì không còn cách nào. Nàng từng lập một lời thề, chờ một ngày nàng có tiền, nàng là con rùa ngu mới dậy từ sáng sớm.

Kết hôn ba ngày mới chuyển vào nhà mới, ngày đầu tiên ở nhà mới, Quan Thục Di dậy từ rất sớm, xem như quá hưng phấn mà dậy đi. Căn nhà cái gì cũng mới, gối đầu mới, chăn mới, giường mới, đồ dùng mới.

Nàng đã quên lời thề con rùa ngu, ảo tưởng chồng mình ăn bữa sáng do chính nàng làm sẽ cảm động, vì sự cảm động này, Quan Thục Di đến 5 giờ sáng đã hưng phấn không thể ngủ thêm. Nàng lăn qua lăn lại, đợi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào căn phòng ngủ hạnh phúc của nàng.

Như vậy, nàng chắc chắn sẽ cùng ánh mặt trời rời giường, làm bữa sáng tình yêu cho người âu yếm.

Quan Thục Di quay đầu nhìn Tần Tri, trong lòng tràn đầy yêu thương. Nàng lặng lẽ cầm tay Tần Tri đặt qua một bên, mặc áo khoác, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.

Nàng mở tủ lạnh, giơ tay, sau đó thở dài, trong tủ lạnh đầy ắp…… Cơm thừa, đồ ăn thừa…… Cùng lúc mở hai cánh cửa tủ lạnh, bên trái là cơm thừa nhà chồng, bên phải là cơm thừa nhà mẹ đẻ. Trong khoảng thời gian tết nhất này không ít nhà mời khách, nhà chồng cũng vậy, nhà mẹ đẻ cũng vậy, người không lãng phí, thành phố cũng không lãng phí, vì thế đồ ăn thừa, cơm thừa càng ngày càng nhiều. Bỏ đi thì tiếc nên gói lại mang về, trong nhà để không được, vậy là bỏ vào tủ lạnh trong nhà mới của bọn trẻ.

Quan Thục Di khịt mũi, lật lật mấy lồng cơm trong chốc lát, nướng một cái bánh mì trong mớ đồ ăn thừa. Còn Tần Tri, Quan Thục Di không nỡ để anh ăn đồ thừa, làm cho anh hai trứng ốp la, còn nấu một mẻ sữa mới.

Quan Thục Di đặt bữa sáng lên bàn, cầm một chai dầu, từ trong chai dầu, một bông hoa rơi xuống bàn ăn, — trong nhà mấy ngày nay không thiếu hoa tươi, mỗi nhà trong sân cũng không thiếu hoa tươi, ngày kết hôn, cổng hoa đã bị mọi người chia nhau một cách hòa bình.

Bưng bàn ăn, Quan Thục Di có một chút cảm giác thắng lợi khó nói. Đã gần 7 giờ, nàng thầm tự khen mình đảm đang, lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Nàng đặt bàn ăn xuống, vuốt tóc — nàng đã trang điểm thật trang nhã từ sớm, giả dạng bản thân hiền lành bằng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

“Chồng ơi…… À!” Quan Thục Di cất giọng như hát, ngón tay nhéo khẽ mũi Tần Tri, nũng nịu gọi.

Tần Tri đang mơ, anh đứng trên một con phố ở nước Anh, bên cạnh là một buồng điện thoại nước Anh kiểu cũ, anh đang đợi điện thoại. Trong mơ, anh hình như trở thành Sherlock Holmes, cũng không hiểu vì sao lại là Sherlock Holmes, nhưng quả thật anh đang ngậm một điếu thuốc đứng ở buồng điện thoại chờ một cuộc gọi. Trên đường rất lạnh, những mạch nước ngầm lộ ra ngoài bốc khói, bên tai, âm thanh dỡ hàng ở cảng mơ hồ truyền đến. Anh chờ, chờ…… Chờ một cái bao da rất lớn, đương nhiên, Tần Tri không thể nhìn ra màu sắc, nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết cái bao da.

Khi cái bao da xuất hiện trong giấc mơ của Tần Tri, Tần Tri phảng phất nhận ra, anh đang chờ đợi nó. Anh lại gần, cái bao da quay đầu lại nhìn anh, chớp mắt, miệng phun một câu, “Chồng ơi…… À!!!”

Tần Tri rùng mình một cái, hoảng đến nhảy dựng. Anh mãnh liệt mở mắt, đang lúc Quan Thục Di xáp lại, quệt miệng chờ một cái hôn sáng sớm.

“Aaaaaaaaa!!!” Tần Tri hét toáng, nghiêng người, lăn đến bên kia giường.

Cứ như vậy, cư dân trong khu chung cư bắt đầu một ngày mới.

Tần Tri đâm đầu vào họa, một tai họa vô cùng to lớn, bữa sáng tình yêu của vợ yêu cứ như vậy mất luôn — Quan Thục Di dỗi. Anh ăn đồ ăn thừa là một cái bánh mì, vừa ăn vừa xin lỗi. Quan Thục Di nản lòng hơn mười phút lại khôi phục sức chiến đấu. Người này cứ ăn no sẽ không còn tức giận, là loại động vật đơn thuần.

Nhà mới đã dọn dẹp xong xuôi, cả nhà tổng động viên làm việc trong hai ngày. Hai người kia không muốn ra ngoài, cùng nhau mốc meo trong phòng.

Ăn điểm tâm xong, đôi vợ chồng son quay cuồng ngồi trên sô pha, đang muốn làm vài chuyện xấu, vừa mới thọc bàn tay tội ác về phía nhau, đúng lúc đó cửa lại bị người khác mở ra – sống bên cạnh cha mẹ quả nhiên không tốt, hoàn toàn không có riêng tư, chìa khóa ai cũng có.

Quan mẹ bưng một cái nồi vào nhà. Phòng trong, hai kẻ kia vẻ mặt bối rối một đọc sách, một đan áo len.

“Đi lên?” Quan mẹ cười tủm tỉm coi như chào hỏi. Bà vừa đi vào bếp, vừa nói: “Mẹ nấu canh, đang còn nóng, mau ăn đi.”

Quan Thục Di buông áo, đi qua ôm mẹ, “Mẹ, tụi con ăn rồi. Mẹ đem về đi.”

Mặt Quan mẹ tỏ vẻ thất vọng, rồi lập tức tươi cười, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ không được……” Quan Thục Di mở nắp nồi, mùi hành lá và dầu vừng bay ra. Mẹ nấu quá ngon, nàng nuốt nước miếng, đến chạn lấy hai cái chén rồi múc vào.

“Mẹ em nấu canh, ăn ngon lắm.” Nàng đưa cho Tần Tri một chén, nháy mắt.

Tần Tri bưng bát, nể nang ăn cả hai chén. Quan mẹ đầy phấn khởi. Bà ngồi lên sô pha nhìn bọn trẻ, lại hỏi: “Ăn ngon không? Ăn ngon không?”

Có thể nói không ngon sao? Họ đành phải gật đầu liên tục, đâu có ăn, nuốt chửng đó chứ.

“Hai đứa không cần nấu ăn, sau này cứ lên lầu ăn.” Quan mẹ nói xong, lưu loát dọn chén không, đi vào bếp.

Quan Thục Di rất thản nhiên, không nhúc nhích, lại ngồi lên sô pha mở tivi xem.

Tần Tri cảm thấy hơi ngại ngùng, đứng lên đi vào bếp giúp, bị Quan mẹ đẩy đi ra. “Đàn ông con trai, vào bếp làm gì? Đi ra ngoài, đi ra ngoài.”

Quan mẹ dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, lau sạch mọi đồ đạc trên bếp rồi mới đi, trước khi đi còn dặn hai người kia cơm trưa đi lên lầu ăn.

Nghe tiếng khóa cửa, Quan Thục Di và Tần Tri lập tức ném phăng sự ngoan hiền giả tạo, vươn ma chưởng về phía nhau, còn chưa “chiếm được tiện nghi”, bên kia cửa lại vang lên tiếng lách cách…

Tần Tri khom lưng nhận hai chén canh, long trọng bưng ra ngoài, nhìn Quan Thục Di, chớp mắt, nói: “Ăn đi, món canh sở trường của bà nội, rất thơm.”

Cứ như vậy, hai người mới đầu tiên phải hoàn thành nhiệm vụ một ngày ba bữa cơm.

Họ no đến mức muốn động đậy cũng không động đậy, ngồi trên sô pha, không nói gì, nhìn nhau cười khổ.

Nhà ai cũng không đắc tội nổi!

Tần bà nội vô cùng tinh tế quét dọn trong nhà một lần, lại một lần, cười tủm tỉm rời đi, trước khi đi nói: “Hai đứa đừng nấu cơm, lãng phí, sau này xuống dưới mà ăn.”

Nghe tiếng chân bước trong hành lang, Quan Thục Di vứt chiếc áo len mới đan một nửa, phát ra một tràng rên rỉ, lăn lộn trên sô pha giả khóc, “Làm sao bây giờ? Em no đến sắp chết rồi.”

Tần Tri buông sách, mặt hơi co rút, “No là chuyện nhỏ, mích lòng là chuyện lớn. Trưa nay ghé nhà ai ăn?”

Xoay người ngửa mặt hướng lên trời, Quan Thục Di vuốt bụng, rất nghiêm chỉnh tự hỏi.

“Em đi nhà anh, anh đến nhà em.” Quan Thục Di đưa ra chủ ý.

Tần Tri lắc đầu, “Nếu ở xa còn nói được, đằng này lầu trên lầu dưới …… Hai “bà trùm” kia người nào cũng không dễ lừa đâu.”

“Em cảm thấy, chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng son từ cổ chí kim trong lịch sử vì quá no mà chết. Quan Thục Di đứng lên, đi đến ban công bắt đầu chạy bộ — đã giữa trưa, nàng cần tiêu hao năng lượng.

Chương 33: Làm khó người mới [2]

Dịch: Hoài Phạm

Buổi sáng 10 giờ rưỡi, vợ chồng son xuống lầu. Bà nội gói bánh trẻo, bọn họ rất nể tình ăn không ít, cũng vì thế mà khen không dứt miệng.

Buổi sáng 11 giờ rưỡi, vợ chồng son lên lầu. Quan mẹ gói bánh trẻo, bọn họ mỗi người ăn một chén lớn, cũng vì thế khen không dứt miệng.

Buổi tối năm giờ, cha vợ Tần Tri hầm thịt dê.

Buổi tối bảy giờ, nhà chồng Quan Thục Di hầm thịt dê.

Sau đó…… Quan Thục Di ói.

Tần bà nội nhìn thấy thì rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Bà nhéo Tần Tri một cái, dạy dỗ: “Thằng bé này, không theo phép tắc. Mới kết hôn không đến nửa tháng, người khác đã biết Quả Quả có, lại bảo hai đứa vì con mà lấy nhau. Ôi trời ôi trời……”

Tần Tri sửng sốt, mặt trắng nhợt.

Quan Thục Di từ phòng vệ sinh đi ra, chỉ vào dạ dày, sắc mặt Tần Tri mới tốt lên một ít.

Hai vợ chồng về nhà, một người đi qua đi lại khắp phòng, một người cầm cây lau nhà lau tới lau lui. Vừa chuyển nhà ngày thứ nhất, giấc mộng xinh đẹp bị sự thật vô tình đánh tan, tưởng tượng những ngày sau này, họ đều rùng mình một cái.

Vất vả lắm mới có thể ở một chỗ, có thể nói chuyện hòa bình thế giới, vấn đề tầng ozone bị thủng linh tinh, chuông cửa phòng khách lại vang động liên hồi. Quan Thục Di tức giận đến muốn quẳng đồ, nàng gào về phía cánh cửa: “Quan Ninh Thuần mày muốn chết thì nói đi!”

Bên kia cửa im lặng trong chốc lát, rồi giọng Quan Ninh Thuần khàn khàn truyền đến một cách âm u: “Bà chị à, mẹ già cho mời, chị xong rồi……”

Quan Thục Di đi qua, túm áo em, quẳng cậu ta vào nhà, “Mày mới xong rồi, tại sao không về trường học?”

Em nàng giãy dụa tránh chị, vươn tay, “Năm trăm, sáng mai em mời bạn đi ăn cơm!”

Quan Thục Di không cho, “Cái gì chứ? Muốn đòi tiền thì về nhà đòi ba, tao gả đi rồi!”

Quan Ninh Thuần đi đến sô pha, đặt mông ngồi cạnh Tần Tri, còn giơ tay ôm cổ anh, tỏ vẻ là hai anh em tốt, nói: “Bà chị, anh rể, đừng vô lương tâm mà! Từ khi anh chị chuẩn bị kết hôn, em đã nhờ bạn bè đến phụ, mấy chữ song hỷ từ cầu thang lầu một đến lầu 4 đều là bọn em cực khổ dán từng chữ, còn chuyện bếp núc trong sân lớn, mỗi ngày đổ rác……”

Tần Tri đứng lên, vào phòng ngủ, lấy ví tiền, rút một ngàn tệ đưa cho em vợ đại nhân.

Quan Ninh Thuần hết sức cao hứng, cảm thấy ông anh rể này thật có đẳng cấp. Thằng nhóc bỏ tiền vào cái bóp giả BOSS, vừa giả vờ vừa lấy lòng anh rể có tiền, “Enh rể, ông bà già gọi anh chị lên. Hình như bà nội nói chị em có thai, họ muốn họp……”

Hai vợ chồng khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải. Quan Thục Di đứng lên nhìn Tần Tri nói: “Được rồi, anh không cần lên, em lên nói với mẹ và bà.” Tần Tri gật gật đầu.

Vừa nghe đến tin đó, trong lòng anh cảm thấy hơi hồi hộp, anh nhìn Quan Thục Di, hỏi nàng: “Có?”

Quan Thục Di cầm áo khoác, mặc vào, quay đầu cười anh, “Anh muốn, còn phải xem phúc khí của anh nữa! Không có! Đừng suy nghĩ vẩn vơ, bật máy tính chơi đi.”

Tần Tri thở dài nhẹ nhõm, trở lại thư phòng. Người này thích vào blog của những người khác tham quan, trạng thái sống của con người hiện đại luôn có một sự tịch mịch chết người, mỗi người đều muốn được người khác nhìn vào, lại sợ bị người khác thấy rõ, vì thế, mọi người chỉ có thể ở Blog biểu lộ nhân cách thứ hai của mình.

Tần Tri thích vào Blog, trong mắt anh, blog là góc âm u nhất phân tích một người, một nơi để càn quấy thích hợp nhất.

Anh vừa viết xong một đoạn mở đầu văn vẻ, vừa nhìn lại, đã nghe gian ngoài truyền tới tiếng thuỷ tinh rơi bể loảng xoảng to như bom nổ. Tần Tri đứng lên, mở cửa thư phòng nhìn ra ngoài. Trên ghế sô pha anh mới ngồi đầy những mảnh thủy tinh, một viên gạch đỏ nằm chỏng chơ trên sàn gỗ, trên sàn còn một lỗ thủng lớn.

Rất nhanh, trong sân vang lên những tiếng cãi vã ầm ĩ, tiếng chửi thề của cậu em vợ vang tận mái nhà. Tần Tri vội vàng lê dép, nhanh như chớp chạy xuống.

Bồn hoa dưới lầu, vài cậu sinh viên đang ghìm một người, vừa ghìm, thỉnh thoảng lại đấm vài cái.

“Mẹ nó, cũng không xem cho kỹ nhà ai, cửa kiếng nhà anh chị tao mày cũng dám đập! @#¥%…&*[] …..” Cậu em vợ anh vừa chỉ huy đám người đấm người kia, vừa mắng.

Tần Tri đi qua, cúi đầu nhìn. Từ cái nhăn mặt mà thấy, người này chỉ trên dưới hai mươi tuổi, lúc này miệng nó ngập trong bùn và tuyết, ú ớ một chập. Tần Tri sờ túi nó, lập tức chạm vào một cái ví da. Anh nhìn về phía những bóng đèn trong khoảng sân chung.

Hiệu của chiếc ví này Tần Tri đã quen thuộc, hơn mấy ngàn tệ, tiếc là, ví thì đắt tiền như vậy, tiền bên trong còn không đến một trăm tệ. Trong ví có một tấm ảnh gia đình, Thi Hạo Khánh tươi cười đứng giữa đám người nhà.

Quan Thục Di cũng chạy tới. Tần Tri đưa ví cho nàng, nàng nhìn vài lần, kinh ngạc trợn mắt nhìn Tần Tri, “Không thể nào?”

Tần Tri bĩu môi bất đắc dĩ, “Nhà Thi Hạo Khánh quần là áo lượt quen rồi, có lẽ là thấy anh bây giờ ngồi ở vị trí cha nó nên khó chịu, tới báo thù.”

Quan Thục Di nhìn quanh quất một lúc, vốc một nắm bùn đen bên dưới mái hiên, gào lên: “Quan Ninh Thuần mày dừng tay cho tao!” Sau đó chạy qua. Nàng ngồi xổm xuống, kéo thằng bé tội nghiệp lên, lại chà bàn tay đầy bùn vào miệng nó, vừa chà, vừa la lối: “Đây không phải là con trai thứ của anh Thi sao? Thằng nhóc này lại dám uống rượu, đã vướng phải đồ con nít xúi quẩy nhà cậu lại còn uống rượu, rượu không tốt cho sức khoẻ…… Cậu nhìn cậu xem, còn nói lảm nhảm ……” Nàng càm ràm, vừa lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho em trai.

Quan Ninh Thuần cũng thông minh, cậu ta chỉ huy đồng bọn túm thằng bé xui xẻo lên lầu. Hàng xóm túm tụm dưới lầu bàn luận trong chốc lát đều tản đi, Tần bà nội và Tần gia gia vội vàng đóng cửa hàng lên lầu.

Phòng khách lầu 3, Quan Thục Di vừa dọn dẹp, vừa chửi lộn với thằng nhóc đang vất vả móc bùn trong miệng ra – Thi Á An, con trai thứ của Thi Hạo Khánh.

Thi Á An: “Phì, có loại người dám giết cha! Không dám giết chết cha, lần sau cha giết các người! Phì! Phì!”

Nhìn nhà mới bị phá thành như vậy, Quan Thục Di đau xót cả ruột. Nàng vừa dọn mảnh thuỷ tinh vỡ vừa châm chọc: “Mày có gan, thì ngay lúc này nhảy xuống đi, đừng để người khác giết mày! Chẳng có ý nghĩa!”

Thi Á An đang muốn đứng lên, Quan Ninh Thuần ấn thằng bé xuống sô pha lại chèn thêm hai chân. Quan Thục Di khoái trá, cảm thấy đứa em trai của nàng rất đáng tin cậy.

Tần bà nội nhìn quanh quất. Bà lão bị dọa hoảng, vội vàng ra cửa, nghiêm mặt gọi điện thoại cho Tần Tri: “Khuông Khuông, thâm thù đại hận gì vậy? Con nói sao đây? Đến mức tới cửa đòi mạng!”

Tần Tri treo điện thoại, đỡ bà nội vào phòng ngồi.

“Bà nội, không có gì, đâu chỉ là hiểu lầm.” Anh nói xong, nhìn cha vợ. Ông cũng hoảng không ít, Quan mẹ rốt cục phản ứng đầu tiên, nhào đến trước mặt thằng nhóc, tát một bạt tai, “Mày giết một người thử xem? Mày giết một người thử xem? Bà này không tha cho mày! Nhà mày ở đâu? Mày gọi mẹ mày tới, ba mày đâu?! Mày giết một người thử xem? Mày thử xem……”

Quan Thục Di vội vàng đi qua, kéo mẹ vào phòng trong. Nàng cũng hoảng, vụn thủy tinh rôi đúng chỗ Tần Tri đang ngồi. May mà ai cũng tránh được, lỡ mà giẫm phải? Nghĩ cũng sợ.

Tần Tri vẫn coi cái gọi là kế hoạch cải tổ gia đình của Thi Hạo Khánh là một câu chuyện cười, anh có thể đồng ý với Thi Hạo Khánh trở thành người lèo lái, bởi vì Thi Hạo Khánh cho anh quyền quyết định tuyệt đối với những quyết sách của công ty ông ta. Ở công ty khác, anh sẽ không thể có quyền lợi này. Đến lúc này, anh coi như hiểu được Thi Hạo Khánh cuối cùng đã bị cái gia đình kia bức bách đến tình trạng gì, thằng bé này mới một tháng không nã được tiền xài, đã có thể làm ra hành động như vậy. Bây giờ, cố gắng của Thi Hạo Khánh thật sự chính xác.

Thi Á An mắng to, vẫn giãy dụa muốn đứng lên. Quan Ninh Thuần ấn nó, dứt khoát không để nó làm theo ý nó. Thằng nhóc vừa giãy dụa vừa tiếp tục mắng: “Tôi không phải người, nhưng ít nhất tôi vẫn còn có nhân cách, tôi sẽ không dùng thủ đoạn dơ bẩn chiếm đoạt tài sản của người khác. Người như anh đúng là không sợ báo ứng! Người không có mắt, trời còn có mắt!”

Tần bà nội mở cửa phòng, hỏi Tần Tri dồn dập: “Mày chiếm đoạt của người ta bao nhiêu tiền? Nó nói không sai đâu, mày lấy tiền nhà ai? Tiền đó bà không cần, còn người ta, nó còn bé, bà không cần. Nó mà nói đúng, thật là làm chết người!”

Tần Tri cười khổ nhìn người cả một phòng đưa những ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi. Nhưng, nói cái này, lại không rõ cái kia. Quan Thục Di nhận ra Tần Tri đang khó xử, đến trước mặt anh, đứng cùng anh một chỗ, giải thích: “Tần Tri không phải loại người đó, bà nội, ba mẹ, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy.”

Những người trong nhà liếc nhìn nhau, vẫn tỏ thái độ không tin như cũ.

Hết chương 33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.