Dịch : Hoài Phạm
Đêm đông yên
tĩnh, thinh không tinh khiết khác thường. Dù là nhiệt độ không khí ở mức trên 0 bao nhiêu độ, hay dưới 0 bao nhiêu độ, thì đối với dân cư trong
khu chung cư này mà nói, chỉ cần có náo nhiệt là có thể nhìn – có thể
nghe, mặc kệ là ban đêm có gì gì khác đi nữa, mặc kệ là hè nóng bức hay
đông gía lạnh, họ vẫn thích thú tựa cửa hóng hớt náo loạn bên nhà hàng
xóm.
Khu vực dưới lầu hai đầy người, Tần bà nội nhân tiện bán được vài gói thuốc.
Hai mẹ con nhà họ Quan cãi nhau, không thèm để ý giọng nói thoát khỏi cổ
họng đã theo lầu 4 lướt qua cửa sổ, bay ra khỏi địa cầu……
“Bà đây muốn đẹp mặt cả đời, cuối cùng đụng phải cái mông!!!!!” Quan mẹ gầm lên giận dữ, công lực mạnh đến nỗi nải chuối Tần Tri đang cầm định đưa cho
khách hàng suýt nữa rơi xuống.
Vẻ mặt bà khách đầy vẻ ái muội,
nhìn Tần Tri từ trên xuống dưới, Tần Tri xấu hổ quay đầu nhìn bà nội,
quá hiểu biết tình hình địch quân, Tần bà nội kéo áo anh nói: “Khuông
Khuông (sọt vuông), không sao đâu, hai mẹ con nhà đó mà nháo nhác, Quả
Quả luôn giành phần thắng.”
Quả nhiên, Tần bà nội còn chưa dứt lời, từ lầu 4, một tiếng gào của Quan Thục Di làm Tần Tri buồn bực tới cực điểm.
“Mông thì không phải là thịt? Thịt ở mông còn nhiều hơn thịt trên mặt! Mỗi
lần mẹ gói bánh trẻo không phải đều phải lấy thịt sau mông heo sao?”
Quan Thục Di hét một tiếng, nải chuối Tần Tri vẫn cầm cuối cùng đã rơi
xuống đất.
Anh đưa tay sờ mặt, liên tưởng đến cái mông của anh.
Hoàn toàn không hiểu vì sao mẹ con nhà kia lại hình dung về anh như vậy ? Vì sao họ lại coi anh – rõ ràng là một loại động vật cấp cao như một
con vật có hình dáng và cấu tạo không thể chấp nhận được như thế ? Lại
còn bàn luận về «linh kiện» bên trong ầm ỹ như vậy ?
Trên lầu đã
xuất hiện âm thanh lạch cạch của đồ vật bị đập vỡ, Tần Tri rụt cổ, cuối
cùng quyết định lên lầu, tuy Quan Thục Di từng nhắc đi nhắc lại anh
không cần phải có mặt, nhưng anh cũng muốn nhắc nhở nàng, dù thế nào anh cũng là một khối thịt ngon, gói bánh trẻo (vằn thắn) được cũng có thể
xào rau được! Đương nhiên, là một người đàn ông, anh muốn cùng Quan Thục Di đối mặt với vấn đề. Khi anh vừa dừng trước cửa nhà Quan Thục Di thì
Quan ba ba mở cửa. Ông nhìn thoáng qua Tần Tri, lặng lẽ ra hiệu, kéo Tần Tri xuống lầu, vừa bước vừa nói nhẹ nhàng: “Đập đồ xong rồi, kêu con,
để con về.”
Tần bà nội vốn lo lắng theo sau Tần Tri vội gật đầu, hùa theo, không giấu diếm vẻ nịnh bợ: “Ông lão nhà tôi có trà ngon lắm.”
Cứ như vậy, một đám người rất vô lương tâm rời khỏi chiến trường, để lại trên lầu hai người phụ nữ dũng mãnh!
Quan ba ba vẫn chưa vội vã đào bới vấn đề của con gái ra với tư cách một ba
ba có trách nhiệm, thậm chí ông còn mải mê ngồi đấu cờ vua với Tần gia
gia. Tần Tri lo lắng đứng ở cửa nhìn lên, hoàn toàn không biết anh đã
trở thành vật chiêm ngưỡng của dân cư trong chung cư, tiếng tranh cãi ở
lầu 4 « rò rỉ » qua cửa sổ rơi trên mảnh sân lớn mọi người trong chung
cư vẫn hay tụ tập. Những từ ngữ mà cuộc sống trước đây của Tần Tri chưa
bao giờ tưởng tượng ra. Tiểu vũ trụ của hai người phụ nữ bắt đầu khai
hỏa……
“Mày gả ai không được? Lại lấy một thằng móc than?”
“Anh ấy không phải móc than!”
“Đúng! Nâng xe móc than, bây giờ nâng xe nó cũng không làm được, mày nói nó còn có thể làm gì?”
“…… Anh ấy…… Anh ấy…… Anh ấy cái gì cũng không làm…… Rảnh rỗi anh ấy sẽ làm cách mạng! Tự do như vậy đó!”
“Mày thiếu cánh tay, hay là cụt chân ? Tìm ai không tìm đi tìm cái thằng cận thị, lại còn cận thị nặng, người ta ăn ba gậy đã thối, nó ăn năm gậy
cũng không gõ ra một cái rắm (Khiếp! Dịch đến đây mà lạnh cả người, bà
cô này làm mất hình tượng anh Tần Tri quá sức, tức! -_-), xào đồ ăn cũng không phân nổi củ cải hay hành tây… Phì!!!!!”
“Ai nói anh ấy không phân nổi, mẹ đi mua một cân để anh ấy phân xem. Là mẹ không thèm phân rõ phải trái.”
“Ai không phân rõ phải trái ?”
“Cả thế giới đều biết mẹ không phân rõ phải trái!”
“Được! Tao lần này thật đúng là không phân rõ phải trái, nó lấy mày cũng được, mày gọi nó đến, gọi nó đến đây! Mày gọi thằng móc than kia bước qua xác bà già này. Không phải tao chết thì nó chết, mày chọn đi!”
Tần
Tri thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, anh nắm chặt gờ cửa, lắc lư vài
cái, cuối cùng cũng đứng vững. Không phải cãi đến gây hoạ chết người
chứ, ba người phía sau vẫn hoàn toàn thong thả, làm sao bây giờ?!
Quan ba ba đẩy quân mã về phía trước hai ô, liếc mắt nhìn về bóng người đơn
độc đang đứng ở cửa đầy lo lắng, càng nhìn càng không hài lòng. Nha đầu
nhà ông phải gả cho hoàng đế [ảo tưởng trước đây của Quan Thục Di], bây
giờ lại tìm chim tước trong lồng. Thân thể gầy yếu, có lẽ việc nặng cũng làm không nổi. Quả Quả nhà ông phải chịu khổ rồi……
Tần gia gia
cầm một quân cờ, sờ soạng vài cái, tháo kính lão nhìn Quan ba ba: “Thằng bé Khuông Khuông này, cháu coi như thông qua đi. Hiếu thuận, tiền kiếm
được đều đưa về nhà, tiệm tạp hoá ngoài kia là nó mua, mấy năm nay chúng tôi cũng để dành được ít tiền. Quả Quả vào nhà, toàn bộ để cháu nó
quản. Bọn nó muốn ở với chúng tôi thì ở, còn như không muốn, hai ông bà
già chúng tôi sẽ vào nhà dưỡng lão.”
Quan ba ba vội vàng lắc đầu: “Bác à, bác nói gì vậy? Có con dâu mới nào vừa vào cửa, đã đuổi trưởng
bối ra ngoài? Đừng nói việc này nữa, chúng ta đánh cờ.”
Quan ba
ba lảng qua chuyện khác, không chút che giấu việc bản thân ông không
nghĩ ý định gả con cho Tần Tri là tốt. Tần bà nội vẫn không ngừng nháy
mắt ra dấu với Tần Tri, mong mỏi anh khéo léo một chút, là một ly trà
cũng mời cha vợ tương lai một ly.
Tần Tri vẫn đứng ở cửa nghe
tiếng ồn ào trên lầu, trong lòng cảm thấy phức tạp. Lần đầu tiên, có một người phụ nữ khàn cả giọng để đòi quyền lợi, trước đây, những khi có
chuyện Lang Ngưng chỉ yên lặng khóc. Cô vẫn trách anh không chịu phấn
đấu! Không chịu phấn đấu! Trên thực tế anh đã cố sức phấn đấu. Nhưng bọn họ cơ bản là không nhìn tới.
*******
Tần bà nội nhìn một
bà hàng xóm trong sân một cách tức tối. Bà hàng xóm, vốn dĩ đang cười
tủm tỉm ngượng ngùng ôm con trốn về nhà. Buổi sáng hôm nay, Quan mẹ ở
trong sân cùng hàng xóm khoác lác. Một người hàng xóm, đã sớm không vừa
mắt với Quan mẹ dữ dằn, làm ra vẻ vô tình tiết lộ chuyện Quan Thục Di
nói dối bà trong vài tháng nay khiến cho Quan mẹ nổi trận lôi đình. Nếu
không có đứa con gái này, nhà họ không đến mức từ một hồi vui vẻ biến
thành thành trò khôi hài.
Thật ra, Quan ba ba đã sớm nhìn ra một
vài dấu vết thay đổi nho nhỏ của con và nghi ngờ, con ông có chuyện dấu
giếm họ, chỉ không nghĩ lại lớn như vậy. Thất nghiệp, mở quán cà phê
sách, còn muốn gả cho một thằng nhóc nhà hàng xóm không cha không mẹ
không bình thường!
Từng đó chuyện đả kích khiến bọn họ trở tay
không kịp. Nhưng chuyện tới trước mắt phải giải quyết, những người này
lập tức theo phép tắc truyền thống, vì vậy gọn gàng bàn bạc chuyện đàm
hôn luận gả.
Lầu 4, một tiếng gào khan rơi vào trong phòng. Quan
mẹ khóc, khóc thương tâm, là thật tâm thật lòng khóc, không mang theo
một chút giả vờ như ngày thường.
“Tôi đánh tôi này đồ miệng thối, tôi nhìn cho tốt đã không đến nỗi gây hoạ đến thối miệng…… Mỗi ngày
nguyền rủa con gái yêu gả cho cái đồ bán hoa quả …… Ôi…… Không ngờ được
nó thật sự tìm được một thằng bán hoa quả!!!!!!!”
Có lẽ động tác
của Quan mẹ doạ Quan Thục Di hoảng sợ, lúc này Quan Thục Di hung dữ
không dám lên tiếng, không cãi lại, nàng không nhắc đi nhắc lại nàng vì
Tần Tri mới hùng hồn đến thế nữa, cũng không dù doạ, mẹ không để chúng
con lấy nhau….. Con phải đi chết…… Hỗn hào như trước…… Không dám nói,
nàng tự cổ vũ mình phát ra một tiếng rên rỉ…… Oà khóc như mẹ.
“Mẹ, Tần Tri lấy con, cũng sẽ hiếu thảo với ba mẹ mà!” Lời hứa giữa tiếng nức nở, không hề có chút giả vờ.
Quan ba ba bỏ con cờ trong tay, đứng lên nói với hàng xóm: “Đi lên đi, đến lúc rồi.”
Tần gia gia gạt tàn thuốc vào đế giày, gật đầu, ông thật sự vui mừng. Ông
thích con bé Quả Quả vô địch hoạt bát, nhìn con bé từ nhỏ đến giờ, không ngờ đứa cháu «đào than» không có tiền đồ của nhà ông lại có bản lĩnh,
có thể lừa được một đứa con gái tốt đẹp như vậy về nhà. Ông cụ hoàn toàn không ngờ được, là Quan Thục Di chủ động bày tỏ với Tần Tri, cháu trai
nhà ông không phải không có tiền đồ, mà do người trên lầu – được mệnh
danh tương lai phải gả cho hoàng đế – Quan Thục Di. Tần bà nội cười tươi rói, sờ chìa khóa trong túi tiền, vào nhà mở tủ quần áo, lấy ra một hòm sắt, to bằng hộp bánh bích quy, cầm theo rồi cùng bạn đời già lên lầu.
Quan ba ba đẩy cửa, trừng mắt nhìn đôi mẹ con đang ngồi xếp bằng dưới đất
khóc lóc, Quan mẹ quay đầu nhìn ông một cái, lau nước mũi lên vách
tường, bám vào tay Quan Thục Di đứng lên, nhân tiện lườm Tần Tri một
cái.
Vẻ mặt Quan Thục Di xấu hổ, nhìn Tần Tri rồi ngượng ngùng
cúi đầu: Ban nãy nàng gào thét thề thốt, dùng mọi từ ngữ độc ác nhất
trên thế giới này nguyền rủa chính mình. Tần Tri mỉm cười với nàng, đi
theo nàng, hai người cùng nhau ngồi xuống sô pha.
Quan ba ba quyền uy chỉ chỉ vào đống đồ bể bừa bộn trong nhà: “Thu dọn hết rồi mới nói chuyện chính.”
Hai mẹ con – mới rồi còn là kẻ thù – bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn chiến
trường. Giữa chừng, vài lần chạm phải một đôi mắt, Quan Thục Di đều xấu
hổ tránh né. Lúc này mới bắt đầu kiểm điểm hành vi ban nãy, nàng quả
thật hơi quá đáng.
Hai ông bà nhà hàng xóm nghiêm chỉnh ngồi
xong, bọn họ nhìn nhau, không biết bắt đầu từ đâu. Em trai Quan Thục Di
mượn cơ hội rót nước, nhìn Tần Tri từ trên xuống dưới, có vẻ cũng hơi
không hài lòng, lại liếc mắt nhìn anh. Tần Tri cười khổ, sờ mũi nói: “Để bác trai, bác gái lo lắng, con xin lỗi.”
Quan mẹ một bụng đầy
lửa giận lập tức phản công: “Đừng theo chân tôi túm trứng dê [thổ ngữ
phổ thông (tiếng Quan Thoại) có ý châm chọc].”
Tần Tri ngậm miệng, anh không hiểu câu này.
Tần bà nội vội vàng mở hộp sắt, đặt trước mặt hai ông bà thông gia đang bứt rứt, cười theo: “Không phải con bé này sớm muộn gì cũng gả đến nhà
chúng tôi hay sao? Cháu Quan, đừng dọa bọn nó. Yên tâm, chỉ cần Quả Quả
gả vào, toàn bộ gia sản đều là của Quả Quả. Sẽ không để nó có nửa phần
tủi thân.”
Quan mẹ cầm giấy vệ sinh, lau nước mũi, hơi nức nở: “Chúng tôi gả con gái, không phải là bán con gái.”
Nói là nói vậy, bà vẫn nghiêm túc mở hòm kiểm tra này nọ, đầu tiên là mở lớp vải đỏ bao ngoài.
Sau lớp bao đỏ, một bộ vòng tay long phượng bằng vàng mười, một đôi hoa tai vàng, hai cái nhẫn, một kiểu nam một kiểu nữ. Một cái còng cổ hơi thô
vàng chói hiện lên trước mặt mọi người. Hiện giờ, cưới hỏi ở thành phố
nhỏ rất quan trọng chuyện trang sức bằng vàng phải đủ ba món, tốt hơn là bốn món, rõ ràng Tần nãi nãi đã sớm chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa bà đã cẩn
thận chuẩn bị bốn món, cả bốn đều nặng, ước chừng là những món trang sức bậc nhất, sắc mặt Quan mẹ lập tức hớn hở, cười tươi rói.
Chứng
từ bất động sản, tiền tiết kiệm gởi ngân hàng, khi lần đầu tiên Tần Tri
nhìn thấy chúng, lúc thấy cái tên của anh nằm trên những tờ giấy chứng
nhận, hai hốc mắt Tần Tri đỏ bừng.
Quan mẹ mở sổ tiết kiệm,
khoảng chừng tám chín mươi vạn, bà và Quan ba ba rất kinh ngạc, không
ngờ đến, nhà họ Tần mở tiệm bán hoa quả lại có thể tích luỹ tài sản
nhiều đến vậy. Với bằng đó tiền, con gái nhà họ không sợ phải khổ sở.
“Quả Quả nhà chúng tôi đã có nhà ở, chuyện sính lễ chúng tôi muốn nói rõ
ràng. Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái, là bảo bối nuôi dưỡng đến
bây giờ, rất được nuông chiều. Một đầu ngón tay cũng không dám động [một đầu Tần Tri đầy mồ hôi lạnh chảy xuống], cho nên sính lễ chúng tôi muốn có năm mươi vạn. Số tiền này, các vị đừng cho là chúng tôi tham, chúng
tôi sẽ đưa hồi môn lại, chẳng những thế còn đưa nhiều.”
Dường
như, trận náo nhiệt vừa rồi đã biến mất không tăm tích, nhưng đề cập đến chuyện dựng vợ gả chồng, Tần Tri vẫn có cảm giác đang sống trong mơ,
chẳng lẽ họ không hề lo lắng việc anh không nghề nghiệp? Không hề lo
lắng việc anh không thể có con. Anh vừa muốn mở miệng muốn nói, Quan
Thục Di mạnh mẽ ngắt vào nửa bên mông anh một cái, Tần Tri đau đến run
rẩy, ngậm miệng.
Hai người đàn bà lúc này đã đến mức «một tấc
chẳng từ»* , tài ăn nói so với Tần Tri – lúc trên bàn đàm phán – còn
chuyên nghiệp hơn chuyên gia.
(nguyên văn : 寸土不让- thốn thổ bất nhượng – tấc đất không nhượng, thành ngữ Trung Quốc)
Tần bà nội: “Sính lễ của chúng tôi, xung quanh mấy con phố này không tìm ra đâu, ông lão nhà tôi nói, bây giờ con dâu đều lái xe, chúng tôi cho lại một chiếc xe. Chừng nào gả vào sẽ mua.”
Tần Tri buồn rầu nhìn Quan Thục Di, nhưng nàng vui vẻ nhếch lông mày.
Quan mẹ cười: “Đã có tình cảm lâu năm, dù sao cũng định mua, không bằng hai
nhà chúng ta mỗi bên một nửa, cùng lắm có thể coi là tiền hồi môn, cứ
tính vào tiền bồi thường trước đây cho chúng tôi.”
Tần bà nội
cười: “Đó chỉ là số tiền lẻ, tôi có tiền, chúng tôi đưa năm mươi vạn,
còn phải chỉnh trang nhà cửa, hai cháu muốn Quả Quả ở nhà nó, chỉ cách
nhau lầu trên lầu dưới, chúng tôi không có ý kiến, nhưng tiền đồ đạc,
tiền sửa sang nhà này tính ai ? Đừng đợi đến lúc đó, một cây đinh cũng
đòi chúng tôi, nói thế hơi quá nhưng cứ phải nói trước.”
Tần Tri
há miệng, định nói cứ tính cho anh, dù sao anh cũng muốn cưới nàng bằng
bất cứ giá nào, chút tiền ấy với anh mà nói thật sự không có gì. Chưa
kịp nói, bà nội anh đã thò tay nhéo vào bên mông còn lại. Anh đành phải
tiếp tục ngậm miệng.
Quan ba ba ngẩng đầu, lặng lẽ mở một túi mây mềm, rút ra một bàn tính đưa cho Tần gia gia: “Sửa sang là chuyện nhỏ,
xem bọn nó muốn theo phong cách nào, kiểu Anh hay kiểu Mĩ đều được,
chúng tôi chỉ có một đứa con gái. Tiền trang hoàng nhà cửa chúng tôi bỏ
ra, đồ dùng trong nhà hai bác mua.”
Quan mẹ bồi thêm một câu:
“Toàn bộ đồ đạc phải là của Đại Huy Hoàng [hàng của hãng sản xuất đồ
dùng sinh hoạt lớn nhất thành phố – chú thích của tác giả]. Một thứ cũng không được mua ở hãng khác.”
“Được.” Tần gia gia vỗ đùi, đồng ý .
Tần Tri quay đầu nhìn Quan Thục Di, vẻ mặt nàng không chút e dè, đầy vẻ hớn hở. Nàng thật sự vui mừng.
Sẽ lấy người phụ nữ này? Hơn bảy tháng, mỗi ngày, mỗi ngày ở cùng với
nàng, Tần Tri đã thích nàng, bây giờ, anh nợ nàng cả cuộc đời, nhưng
nàng có thể nắm tay anh đi hết quãng đời còn lại mà không cần đến con
cái không? Tần Tri do dự .
“Năm năm trước tiền lương của con đã
gửi ở nhà, chắc là không dưới sáu vạn. Cho con ba vạn, con muốn mua quần áo. Con cần đồ cưới! Số còn lại để em con cưới vợ.” Quan Thục Di nói
rất khí khái.
Quan mẹ lại trừng mắt: “Cho mày cái rắm, món tiền
đó là đào của ba mẹ, nuôi mày lớn như vậy, còn ghi chép ấy nhỉ, không
cho mày. Đưa mày một vạn, trả lại cho Ngụy Cầm, quán cà phê sách đó là
chúng mày mở, còn cộng thêm người khác là tính làm sao?”
Quan
Thục Di ủ đột nắm chặt tay Tần Tri, xem ra hai người vẫn chưa nói chuyện quyền lợi. Lòng bàn tay Tần Tri toàn bộ là mồ hôi lạnh, nỗi bất an của
anh từ trong lòng bàn tay toát ra cả bên ngoài, Quan Thục Di ghé vào tai anh, thì thầm: “Đừng sợ, có em đây!”
Tần Tri nở nụ cười, anh mới không sợ, anh chỉ kinh ngạc với tốc độ làm việc ở thành phố nhỏ, không
nghĩ tới lại nhanh chóng đạt “tiêu chuẩn quốc tế”, đã đến mức bàn chuyện cưới xin.
“Của hồi môn, chúng tôi muốn tám chiếc áo lông dê, tám chiếc quần lông dê, toàn bộ đều phải là nhãn hiệu Than Dương!”
“Toàn bộ xe hoa phải là Camry [ Quan mẹ quan tâm đến loại xe H-X5, gọi là
Camry – chú thích của tác giả, nhưng bạn nghĩ hình như bà ấy nhầm, H-X5
là tên một loại nhớt dùng cho xe ô tô của hãng Shell ] ít nhất mười lăm
chiếc, không được treo bong bóng, toàn bộ phải kết hoa tươi!”
“Chăn bông, đệm giường đều phải là hàng mới, còn để nguyên trong thùng!”
“Còn thiếu hai chiếc quạt điện!”
……
Trong cuộc đời Tần Tri, kể từ lúc hiểu biết, anh từng nghĩ đến chuyện anh sẽ
muốn kết hôn theo kiểu thế nào, đám cưới lãng mạn thế nào, vui vẻ thế
nào, nhưng hôn lễ ở thành phố nhỏ này làm suy nghĩ của anh hơi rối loạn, lại có cảm giác “nên là như thế”. Trước lễ cưới, anh muốn lặng lẽ đền
đáp cho hai người thân đã yêu thương anh hơn hơn hai mươi năm, không,
gần ba mươi năm qua. Hình như ông bà vẫn nghĩ điều đó thật bình thường.
Anh muốn hiếu thảo với ông bà, anh phải quý trọng hai người già không vụ lợi nhất trên thế gian. Tâm huyết cả đời, tất cả đều bày trên mặt bàn.
Tình cảm lớn lao này, Tần Tri cuối cùng cũng hiểu được.
Cha mẹ yêu con gái.
Ông bà yêu cháu.
Tần Tri muốn khóc, tưởng đối với này thành nhỏ gào khóc khóc lớn, nỗi ủy
khuất nghẹn ở trong lòng từ năm sáu bảy tuổi, anh muốn trút hết ra
ngoài, niềm vui tràn đầy trở thành một tiếng khóc.
Hết chương 16