Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 14: Chương 14: Đồng bào toàn thế giới phải chống đỡ




Phần 1

Dịch: Hoài Phạm

Những hạt tuyết mịn của cơn mưa tuyết đầu mùa đông chậm rãi bay la đà trên con đường rộng. Phiêu tán khắp trời, những bông tuyết tuyết rơi dần co cụm thành từng đốm lớn. Những chiếc xe đáng thương đang chạy trên đường không ngừng bị những vạt tuyết đầu mùa nhẹ bẫng quay cuồng va đập khắp mọi nơi. Chín giờ sáng, một chiếc Ford kiểu cũ thong thả, nghiêng ngả chạy tới từ đằng xa. Bắt đầu từ tối qua, chiếc xe này xuất phát từ Hành Dương, sau một đêm xóc nảy, lớp nước sơn trên bề mặt của nó đã bị che lấp bởi những vết bẩn ngang dọc, quả thực là rất khó nhìn ra.

Từ xa nhìn lại, chiếc xe không giống như kiểu xe Ford, mà giống như là một xe tăng mini được ngụy trang bởi lớp sơn bằng nước.

Hai tháng gần đây, giống như phải đi làm mấy ngày không nghỉ tới thứ Bảy, chiếc xe cũ kỹ xuất hiện ở Hành Dương và con đường quốc lộ của cái thành phố nhỏ xa xôi. Chủ nhân chiếc Ford là Trần Ích Trí. Giờ phút này, ông nghẹn một bụng tức tối, trong lòng mười phần ức chế nhìn phía sau xe, ba cái đầu heo đang ngủ say sưa. Những người này, trình độ mặt dày không biết xấu hổ đã đạt đến đỉnh. Bọn họ từng tuần lễ khắp nơi tìm ông cọ xe, cọ cơm. Cũng may ông đủ thông minh, bằng không đã bị họ chiếm tiện nghi không ít.

Nếu không vì nể mặt Tần Tri, ông khinh thường việc cùng ba kẻ này làm bạn bè, lại nói, bọn họ cũng chẳng thể tính là bạn bè nữa? Mà cho dù là bạn bè thì sao? Vẫn phải tính rõ ràng, hay là nên tính rõ ràng. Ông vốn là người chịu khổ, sau khi vợ chết lại càng khổ, bây giờ tạm đứng dậy được cũng chỉ từng bước qua ngày. Vì tương lai đứa con, vẫn phải không ngừng tính kế để sống tốt.

Trong thái độ của Trần Ích Trí, tiêu tiền là vấn đề, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm, có thể không boa thì sẽ không boa. Có thể ăn cơm chung nhưng tuyệt đối không mời khách. Hai năm nay, những người quen ông gọi ông là “vắt cổ chày ra nước”. Trần Ích Trí cảm thấy gọi vắt cổ chày ra nước thì có gì sai? Ông cảm thấy đây là một kiểu khen ngợi. Là một loại tán dương đối với nhân cách mộc mạc vĩ đại của ông.

Xe đi ngang qua một cổng thu phí của một thành thị cấp hai, Trần Ích Trí mạnh mẽ phanh lại. Ngồi ở bên phải miệng Ngô Gia Dương gần như chạm vào lớp kính xe. Chân Mã Bách Đông vụng trộm đạp xuống sàn để khỏi giật người khi thắng gấp không nhúc nhích tiếp tục giả bộ ngủ. Hách Dật Nguyên túm lấy Ngô Gia Dương làm đệm thịt, hai người va cả người vào nhau, giãy dụa một cách khó khăn.

“XX cái kẻ vắt cổ chày ra nước kia, anh đang làm gì?” Hách Dật Nguyên mắng to, quẳng Hách Dật Nguyên đang bám vào người sang một bên. Hách Dật Nguyên vừa thuận theo vừa làm bộ ngáy ngủ, không mở mắt.

Trần Ích Trí xoay qua, giơ tay: “Phía trước có trạm thu phí! Bỏ tiền! Mỗi người năm tệ, tôi là lái xe, miễn, cho nên, các người mỗi người lấy ra tám tệ.”

Hách Dật Nguyên và Mã Bách Đông nhắm mắt lại giả chết. Ngô Gia Dương nhìn cửa sổ huýt sáo. Bọn họ cứ như vậy đấu đá nhau, chết cũng không bỏ tiền. Từng tuần lễ qua, luôn trình diễn tiết mục như vậy, mỗi bên cùng diễn, không chịu thua cho tới khi nào xong mới thôi.

Sau đó…… Tuyết càng lúc càng lớn…… Bên trong xe càng ngày càng lạnh, Trần Ích Trí trực tiếp tắt máy sưởi, quyết định để đông chết ba cái đầu heo.

Còn giả bộ là cháu của ba ba sao! Coi như bị chết đông trên đường đi!

Thời gian từng giây một trôi qua, trong xe càng ngày càng lạnh, cuối cùng Ngô Gia Dương thua, anh ta hùng hùng hổ hổ túm túi tiền rút ra hai mươi nhân dân tệ nhăn nhúm quăng lên bàn trước kính xe, anh ta thà chết chứ không chịu khuất phục, anh ta chết cũng không đưa tiền vào tay kẻ vắt cổ chày ra nước. Anh ta chỉ là quăng tiền mua chỗ ngồi!

Trong mắt anh ta, cái này cứ coi là một loại thắng lợi đi! Có lẽ là vậy……

Trong quán cà phê sách, một đôi khác lại rất thư giãn, sự «no đủ» của hai người này cũng đến một mức cảnh giới. Cảnh giới cao đến có thể dùng từ cổ để hình dung, có thể nói thế này, dù anh mạnh mẽ mặc anh mạnh mẽ, gió mát phủ núi đồi, anh tung hoành mặc sức tung hoành, trăng sáng vẫn chiếu sông lớn.

Tần Tri nằm ở trên sô pha bọc thảm thưởng thức cuộc sống, bên cạnh anh là một máy sưởi trông như một loại quạt điện nhỏ không ngừng thổi hơi ấm. Công suất máy không lớn lắm nhưng cũng làm ấm được một góc. Quan Thục Di tiếc tiền điện, thời điểm khách không nhiều nàng chết cũng không mở điều hòa. Đông chết cũng không mở!

Nếu không phải vì cái ‘tàn chân’ của Tần Tri, tiền điện máy sưởi nàng cũng hơi tiếc. Mấy ngày trước, siêu thị có đợt khuyến mãi, nàng còn tha một cái thảm hoa hồng lớn mới tinh cho Tần Tri dùng. Cái máy sưởi giảm giá rất thấp, cả thuế mới chín mươi bảy tệ. Tần Tri đối với đãi ngộ trên một chút cũng chưa đưa ý kiến. Ở nhà, đãi ngộ của anh và ở đây nếu so cấp bậc đúng là giống nhau như đúc, bà nội cũng mua cho anh một máy sưởi nhỏ, nhãn hiệu cũng là “gấu trúc”. Thậm chí bà nội nói giá so với cái này còn giảm hơn mười tệ.

Đương nhiên, anh không nói chuyện này cho Quan Thục Di, bằng không nàng có thể lải nhải nửa ngày, lải nhải đến không còn gì. Anh sợ nàng lại trèo xe bus khiêng cái máy sưởi làm tốn của nàng mười đồng tiền kia, nha đầu này tuyệt đối làm được chuyện như vậy.

“Anh nói trận tuyết này phải vài ngày mới hết sao? Đông chết em rồi!” Quan Thục Di phụ đẩy một xe sách về, trời rất lạnh, nàng ngồi xổm trước máy sưởi, vừa hà hơi, vừa chà hai tay vào nhau, nhìn sơ có vẻ rất thảm hại.

“Phải hai ba ngày, trên báo nói, Quả Quả, mở điều hòa đi, cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.” Tần Tri nhìn nàng hà hơi sưởi ấm, hơi đau lòng.

Quan Thục Di lập tức lắc đầu: “Đừng nha, một tháng tiền điện quá ba trăm, lập tức sẽ lấn vào tiền thuế sang năm. Còn nữa, tiền đó nếu dư, không bằng cuối năm chia đôi. Phần tiền dư, em cho anh cưới vợ.”

Tần Tri buông sách, lơ đãng mỉm cười, anh hơi rời chân khỏi tấm thảm dày: “Đặt chân ở đây đi, anh bị sưởi đến nóng hổi rồi.”

Quan Thục Di cũng nở nụ cười, lời của nàng lộ ra một chút khí giận: “Bỏ vào chung? Chúng ta là quan hệ gì, Nút chai, em có thể nói trước không, bảo em bỏ chân vào? Em vẫn còn là hoa cúc băng thanh ngọc khiết, quả táo to! Để anh làm hư, em gả cho ai?”

Tần Tri né tránh: “Anh chỉ thân mật với «đồng chí quan hệ cách mạng», đáng bị đánh sao?”

Quan Thục Di giận dữ: “Đáng!”

Tần Tri: “Vậy không nói nữa.”

Quan Thục Di ngây ngốc đứng đó, đông lạnh như cương thi!

Từ ngày xảy ra chuyện trước đây cũng đã hai tháng, đối với người chưa kết hôn, những thanh niên trẻ có quan hệ nam nữ thuần khiết thường là ba phải cái gì cũng được, ái muội từng ngày cứ thế sinh ra, Còn Quan quả táo, vẫn cùng ăn cùng đi với Tần Tri như trước, chỉ là không nói chuyện cảm tình, càng không nói đến yêu đương.

Một người đứng một chỗ không tiến tới, một người là người phụ nữ bình thường đâm ra rụt rè, do đó ai cũng không nói đến chuyện đã xảy ra. Cả hai người đều hiểu, ai là người nói trước, đó sẽ là người chịu thiệt. Quan Thục Di bị choáng váng một lần, làm sao có thể ngốc thêm lần thứ hai. Nàng thờ ơ với anh, cũng như Tần Tri quyết định thờ ơ với nàng. Anh cũng không nói gì.

Đảo mắt hai tháng trôi qua, Tần Tri không nói ra. Những ngày không nóng không lạnh thật sự khô khan, làm Quan Thục Di gấp đến quá mức, bây giờ nàng là trâu ngốc qua cầu, đâm lao phải theo lao. Ngụy Cầm nói, việc này nói ra là chuyện mệt mỏi cả đời, ngẫm lại nàng cảm thấy có đạo lý. Nàng quyết định ngoan cố chống lại đến cùng! Cả cuộc đời này, nàng sẽ không bao giờ nói lại.

Nắm tay! Thề! Thề độc!

Tần Tri cũng không nói, anh thật sự không định nói. Nhưng không nói, anh lại luyến tiếc Quan Thục Di, anh sợ mình sẽ làm uổng đời nàng lại không muốn mất nàng.

Tục ngữ nói, nam nữ khi yêu đều biến thành ngu ngốc. Lời nói này thật không sai. Lần song đấu này, cả hai người là một đôi ngu ngốc.

Tần Tri kìm nén đến khổ sở, một ngày không gặp nàng, anh chỉ cảm thấy muốn chết, nhìn thấy nàng lại thấy yếu đuối đến chết. Anh hận không thể dùng hai tay tát mình hai thật mạnh để thông suốt bằng bất cứ giá nào. Rồi sợ đau, cũng không đánh tiếp. Anh nhấc chân, khí lạnh như đã len lỏi vào tận nơi này, chết cũng muốn đến rồi. Anh không dám đòi hỏi nàng…… Người khác cũng đừng mơ tưởng. Nhưng anh cũng không nói, anh chỉ nhìn nàng.

Đáng thương cho đồng chí Tần Tri, thông minh hơn ba mươi năm, trong đoạn tình cảm này lại tự mình bó mình, mà vẫn còn nửa lời mạnh miệng, anh bây giờ đang giả bộ lơ đãng, cũng là đâm lao phải theo lao. Trước tiên, nàng sẽ phải chịu thiệt thòi cả đời, sau này có gì tranh cãi, theo tính tình của nha đầu kia, tất nhiên sẽ lải nhải như thế này: “Lúc trước nếu không phải anh rõ ràng van cầu em như vậy…… Như thế, như thế…… Như vậy, như vậy……” Cái mệt này, Tần Tri chết cũng không muốn ăn.

Theo đuổi hay không theo đuổi, đó là vấn đề Shakespeare đặt ra.

Phần 2

Dịch: Hoài Phạm

Quan Thục Di lau sàn quán, gió lạnh theo khe hở chậm rãi len vào, thổi những làn hơi, một lớp băng mỏng rất nhanh xuất hiện trên mặt sàn. Nàng hơi rùng mình, quay đầu lại nhìn mùa xuân của nàng.

Mùa xuân cúi đầu đọc sách, căn bản không nhìn đến nàng.

Thật sự là rất lạnh. Từ tâm đến thân thể đều rét lạnh…… Đương nhiên, cũng còn vì một nguyên nhân khác.

Khẽ cắn môi, nghĩ đến tiền điện, Quan Thục Di kéo cây lau nhà đi qua, còn sĩ diện nói: “Chúng ta là cùng ở một thôn đúng không?”

Tần Tri buông sách, mở thảm, lối thoát anh đâu có chặn, muốn vào thì cứ vào, tìm nhiều lý do lộn xộn như vậy làm cái gì?

Quan Thục Di cởi giầy, mặt đỏ rực, ngồi vào bên kia sô pha, chuồi chân phóng vào thảm lông. Sau bốn năm cái rùng mình liên tục, cuối cùng cũng hồi phục.

Tần Tri cười tủm tỉm giúp nàng gói thảm kín lại. Tâm trạng ư? Là vô cùng khoái trá! Nét mặt ư? Như đang bay bổng!

“Đồng hương đồng thân, chúng ta phải yêu thương lẫn nhau. Đúng không?” Quan Thục Di lý sự, không chịu lép vế, cố gắng lấy lại mặt mũi.

“Ừ.” Tần Tri gật gật đầu, thông minh cho nàng bậc thang để trèo. Dù sao mục đích cũng đạt được rồi, nam tử hán đại trượng phu, lui một bước cũng không sao.

“Nút chai, chị hai mệt chết mệt sống, tỉnh đến tỉnh đi, vì chuyện quan trọng cả đời của cậu. Cậu nói đi, cậu thích dạng phụ nữ như thế nào? Chị hai giúp cậu?” Quan Thục Di sau khi khôi phục HP, bắt đầu mở miệng khó ngửi.

Tần Tri nhìn tạp chí trong tay, ảnh bìa là một mỹ nữ tuyệt đẹp. Anh chậm rãi mở miệng: “Dáng người xinh đẹp, tóc dài phiêu diêu!”

Quan Thục Di giận dữ: “Đó là ma nữ!”

Tần Tri giơ tạp chí, chỉ vào ảnh chụp “ma nữ”: “Nếu là cỡ này thì được!”

Quan Thục Di tiếp tục giận dữ, nàng chỉ vào cửa quán : “Quay đầu lại!”

Tần Tri thoải mái nằm xuống, duỗi thẳng người, để che giấu niềm vui và để có thể thoải mái mỉm cười. Nàng muốn đấu trí với anh sao? Không có cửa thắng! Giữa sự khoan khoái, anh cảm thấy hơi xấu hổ, bằng đó tuổi, nếu có thể cứ sống như vậy, anh sẽ khiến cho nàng như thế nào đây?

Nhưng …… Anh đã đùa giỡn nàng. Gương mặt nàng khi tức giận, thật đáng yêu!

Tuyết càng lúc càng lớn, ngoài của sổ xe, cần gạt nước gian nan đong đưa qua lại. Trần Ích Trí cứ hơn mười phút lại phải xuống xe lau cửa sổ. Càng lau càng bực bội. Ông không ngừng đạp phanh. Ngồi phía sau, ba người kia tiếp tục giả chết tiếp tục giả chết, chửi đổng tiếp tục chửi đổng, cứng rắn chống đỡ tiếp tục cứng rắn chống đỡ, dù sao ai cũng không nghĩ đến chuyện rời đi. Trong sự nặng nề, Ngô Gia Dương nhịn không nổi đã mở miệng, kỳ thật những lời này, cả ba người đều muốn hỏi. Nhưng bọn họ không muốn làm kẻ xấu xa.

Tần Tri thật sự ở lại Nhạn Thành? Tần Tri còn có thể giúp mọi người cùng nhau vượt qua? Tần Tri thật sự sẽ sống ở thành phố nhỏ này cả đời? Không ai có thể nhìn thấu Tần Tri. Có lẽ chính anh cũng không hiểu anh ……

“Các anh nói xem, anh cả thật sự sẽ nói rõ tất cả tại nơi đó?”

Vẫn làm bộ ngủ Mã Bách Đông chậm rãi mở to mắt nói: “Anh cả cho tới bây giờ không phải là một người không có chí lớn, trước đây ở Lang thị chỉ vì có Lang Ngưng. Hiện tại đã không còn như vậy. Ngọc quý phải trưng bày ở quầy đẹp, sợ là vị trí mà chủ tịch Thi mời anh ấy không hài lòng? Theo giá thị trường, giá trị của anh cả đang có xu hướng tăng vọt!”

Trần Ích Trí ngồi phía trước, cười lạnh: “Bây giờ còn một cô nương quả táo đấy. Nếu người ta yêu nhau tha thiết, kéo không ra, dứt không rời! Mà rồi thế nào? Anh ta thích sống ở thành phố nhỏ, các anh còn muốn đến đó giơ gậy đánh uyên ương? Nhớ kỹ, gặp Tần Tri, tốt nhất là ăn ngay nói thật, đừng dùng tâm địa gian giảo mà nói chuyện, tôi hiểu Tần Tri, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thích điều này. Nếu ai muốn đánh nhau, không tôn trọng chủ kiến của anh ta, đừng trách tôi không để ý tình cảm nhiều năm với mọi người!”

Ngô Gia Dương lập tức giải thích: “Không phải, chúng tôi không có ý định này. Đối với anh cả, tình cảm của tôi không thể kém hơn anh. Ai biết chủ tịch Thi đề ra yêu cầu đó, còn……vì có Tần Tri, mới có chúng tôi. Tôi cũng không muốn làm anh cả khó xử, vấn đề là, ngoại trừ mắt anh cả còn nhìn đến tôi, những người khác đều coi tôi như rác rưởi. Tôi cũng không hiểu, Lang Ngưng nghĩ thế nào. Hiện giờ, tình cảnh cô ta tuyệt vời rồi, Lang thị rối loạn, bảy nước tranh giành. Ai, thật sự là…… Lòng người thật khó đoán. Anh cả coi Lang Ngưng như bảo bối. Người phụ nữ ngu ngốc, bảo bối không làm, lại làm rỉ sắt, các anh nói xem, Lang Ngưng có hối hận không?”

Hách Dật Nguyên nói đến tận gốc rạ: “Hối hận thì chưa chắc, người ta hiện tại là trai tài gái sắc, nữ đẹp nam tài, cái gì cũng hoàn toàn thay đổi. Lang Ngưng đó, dù hối hận cô ta cũng không chịu thừa nhận. Cái loại đàn bà này……

Nếu tôi là anh cả, tôi cũng chọn muốn Quan quả táo, không phải nói Lang Ngưng không tốt, sống cùng người phụ nữ như vậy có sung sướng gì mà khoe. Cô ta không phải là bạn gái, cô ta là Bồ Tát ngồi trên toà sen trong nhà, cần tắm rửa sớm tối, dâng hương cúng bái. Cơ thể phải phục tùng, tinh thần phải sùng bái. Lời nói của cô ta phải là mệnh lệnh tối cao, không nghe theo anh nhất định phải chết, đây là vợ sao? Đây là sống lây lất cung phụng một pho tượng bồ tát ở Tây Thiên! Ở cùng cô ta một chỗ thế nào cũng tự ti ……

Để tôi chọn, tôi sẽ chọn quả táo cô nương, tôi thích kiểu phụ nữ này ……” Hách Dật Nguyên hồ hồ nói vài câu, lại cảm thấy không ổn lắm, anh ta ho khan vài tiếng, ngượng ngùng cười, sắc mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: “Dù sao cũng chỉ là ý của tôi, lúc này không phải vấn đề giữa anh cả và Lang Ngưng, là nhà Lang Ngưng không cần anh cả mà?”

Ngô Gia Dương vẻ mặt lo lắng, hít vào rồi lại lắc đầu: “Tôi thấy anh cả chưa chắc thích cô Quan. Người khác không biết, nhưng tôi biết. Anh cả là người yêu sâu nặng, nhiều năm như vậy… Chúng ta mỗi ngày thật tâm cười nói với anh ta. Còn anh ta? Nói đi là đi, nói cho cùng là không quan tâm đến chúng ta…… Anh nhìn ánh mắt anh ta, căn bản là không nhìn xuống cô Quan, các anh cho hai người bọn họ là quan hệ đó sao? Tôi không thừa nhận! Lúc cô ấy đánh vào đầu anh cả, âm thanh giòn tan! Làm tôi sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đó là đầu của anh cả đó, ai còn dám lấy Mẫu Dạ Xoa về nhà? Ai có thể hiểu được anh cả nghĩ thế nào là tốt rồi, trời lạnh quá, các anh nói chúng ta có phải điên hết rồi không? Ngồi ở đây bao lâu rồi?”

“Anh có thể không đến.” Mã Bách Đông đối với Ngô Gia Dương luôn luôn không có ấn tượng tốt. Lại nói Ngô Gia Dương cũng đáng thương, đi bằng đó năm vẫn chưa có địa vị xã hội.

“Tôi không thèm! Tôi không đến, các anh lặng lẽ cùng anh cả đến công ty chủ tịch Thi ăn tạp, tôi ở bên đường hít gió tây bắc? Không có cửa đâu, chết tôi cũng chết theo các anh. Vài năm qua nhà tôi mới ngẩng đầu lên được, vất vả lắm mới có thể thẳng lưng nói chuyện. Tôi không phải đang đưa ra ý kiến sao? Chúng ta không phải đang thảo luận sao!xxx xxx (tiếng chửi), một đám không có lương tâm, vai người xấu toàn để cho tôi làm !” Ngô Gia Dương cãi lại.

“Vậy nói tiếng người đi, làm chuyện của người còn thúi lắm! Tôi không thích nghe người khác nhận xét về Tần Tri, Tần Tri có lỗi với ai cũng không đến lượt anh bàn!” Trần Ích Trí lạnh lùng buông một câu.

Trong xe dần bình tĩnh lại……

Tiến vào thành phố nhỏ. Trần Ích Trí quẹo vào một trạm xăng dầu, xoay tay đòi tiền: “Trả tiền, đừng giả chết, tôi biết các anh đều tỉnh!”

Hách Dật Nguyên bất đắc dĩ đưa tay vào túi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm!”

“Con khỉ! Lúc vừa ra khỏi thành phố không phải đã đưa cho anh hai trăm sao?”

“Tôi không tính sai cho ai. Từ đây đánh xe trở về không tốn tiền? Tôi chỉ lấy nửa giá! Trả tiền, một người tám mươi!”

“Bên kia giàu có kìa, bốn mươi được không?”

“Anh định tay không vào nhà người ta? Vào tay không Quan quả táo gom mặt các anh ném các anh ra ngoài!”

Ba người chống đỡ không nổi, hùng hùng hổ hổ cầm tiền ném về phía Trần Ích Trí, Trần Ích Trí mở cửa đưa tiền cho cô bé bơm xăng, điệu bộ như ông chủ của ông chủ: “Thêm hai trăm 93 hào.”

Ngô Gia Dương và Hách Dật Nguyên đảo mắt, bắt đầu nảy sinh ý xấu, bọn họ ló đầu khỏi cửa kính xe bắt đầu trêu ghẹo con gái nhà lành.

“Bé xinh, có thể cho anh xin một cái bao tay không?”

Em gái trạm xăng vẻ mặt khinh bỉ: “Không tiễn!”

Ngô Gia Dương chỉ vào Trần Ích Trí: “Em gái nhỏ, anh trai lái xe nhờ anh hỏi em, không đưa bao tay vậy đưa tất chân được không?”

Em gái trạm xăng càng tỏ vẻ khinh bỉ: “Không tiễn!”

Hách Dật Nguyên chất phác ngơ ngác mở miệng: “Lái xe đại ca nhờ anh hỏi bé, tất chân không được, đưa anh ấy cái bát inox xin cơm đi! Nhà anh ấy cùng quẫn, thiếu cái chén cơm để xin cơm.”

Trần Ích Trí đã sớm miễn dịch với kiểu công kích như thế, đấu đá với bọn họ chỉ tổ hạ thấp bản thân. Vào thành phố, ông còn muốn tiền. Xem cuối cùng mấy đứa cháu cua ba ba nói chuyện đau hay bỏ tiền đau!

Bắt đầu vào trận tuyết đầu mùa đông , đồng bào toàn thế giới đều phải chống đỡ!

Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.