Dịch: Hoài Phạm
Nút chai và Tiểu Phương Phương cùng chạm một chân ở……“Cửa thôn”. Không đúng, phải là quầy tính tiền trong quán cà phê đọc sách.
Hai người triền miên đến phát ngấy. Một luồng gió xoáy vô hình như đang xoay tròn giữa không gian bao quanh họ……
Cơ thể họ vẫn duy trì một dáng dấp huyền diệu, phát sáng vàng rực.
Tần Tri ngơ ngác nhìn bàn chân giơ lên cao ngang hông anh, hai ngón chân – ngón giữa và ngón áp út dính liền một chỗ. Nhìn theo góc độ thẩm mỹ, bàn chân ấy không đẹp, nó thậm chí là xấu xí . Anh chần chừ một chút, gương mặt cứng rắn bỗng nhiên vỡ ra một chút ánh sáng nhu hòa, xui khiến anh lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi ……”
Vì sao muốn xin lỗi? Tần Tri cũng không biết.
Quan Thục Di nhìn anh, ban đầu là nỗi xúc động trong sáng, sau đó vì sự trầm mặc của anh mà hơi lung lay, dần dần, dần dần …… Nàng xấu hổ đứng lên. Từ nhỏ, nàng chưa bao giờ dám lộ bàn chân này trước mặt ai, cũng chưa bao giờ bước chân tới phòng tắm công cộng. Ba nàng vì nàng, tuổi cao vẫn phải xách từng gàu nước về đun sôi cho con gái tắm rửa. Vất vả đều vì hai ngón chân dị dạng gắn cùng một chỗ.
Quan Thục Di bắt đầu nói những gì nàng ấp ủ, nàng muốn nói rất nhiều, rất nhiều. Biết anh được mấy tháng , kể từ lúc đầu quen biết, bây giờ nàng không muốn rời xa anh, những sợi tơ ngăn cách giữa nàng và anh càng lúc càng mỏng mảnh, nàng cảm thấy càng ngày càng gần gũi anh. Giữa hai người chỉ còn một tầng cửa sổ giấy nữa, bây giờ…… chỉ còn xem ai là người cố gắng xé rách nó, nhưng…… Dù là tầng ngăn cuối cùng, cũng không dễ chọc, nếu …… gây chảy máu…… Tần Tri ở thời điểm cuối cùng, rõ ràng đã rút tay về. Quan Thục Di có thể cảm nhận được, người đàn ông đối diện nàng đang chùn bước.
Những lời Quan Thục Di thốt ra bắt đầu ấp úng, thật sự, nàng không biết bản thân đang nói gì, nhưng nàng hiểu, nàng có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Cho nên nàng cố, cố gắng …… Nói thật rõ ý, cố gắng …… Bẻ gãy những bất an trong lòng người ấy.
“Em….. lúc nhỏ, không bao giờ dám cởi tất. Bởi vì những ngón chân này, em chưa bao giờ dám đi giày xăng đan, giày quai mảnh như những người khác. Em không thể sơn những thứ xinh đẹp lên ngón chân, dù đi giày gì, việc đầu tiên phải đi dớ trước, nó cho em cảm giác an toàn. Nhưng mà… dù người khác không biết bí mật của em, mỗi khi họ nhìn vào chân em, em vẫn cảm thấy xấu hổ.
Thật kỳ lạ, một không trộm, hai không cướp, nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ, chỉ vì bàn chân này làm em có cảm giác mình thấp đi một bậc. Em cảm thấy người ta có thể dùng ánh mắt nhìn xuyên qua giày, qua lớp tất nhìn thấy những ngón chân xấu xí của em. Bởi những ngón chân dính liền, em đã từng nghĩ mình là quái thai.
Lúc ấy, em khóc hỏi mẹ, vì sao con không giống những người khác? Mẹ nói em không phải quái thai, vì sợ mất em nên mẹ làm ký hiệu…… Lớn lên, em mới biết đó là lời nói dối thiện ý…… Thật ra, không có người nào hoàn mỹ…… Như…… Ba em bị nhiễm mỡ ở gan, mẹ em viêm khớp, thậm chí em trai, em trai, em trai……” Quan Thục Di cố tìm nhược điểm của em, như, thằng nhóc đó ngoại trừ không có tiền đồ, thân thể nói chung là khỏe mạnh, rất có tai họa trường thọ ngàn năm. Lời của nàng cứ thế ngưng lại giữa chừng, không thể nói thêm.
Người Tần Tri hơi run rẩy, anh chậm rãi ngồi xuống, luồng sáng bất thường lúc nãy, cũng vì những tia sáng mặt trời chiếu vào mái đầu làm những sợi tóc như loang loáng, đã kịp cẩn vào mắt anh một chút nhu tình, rồi đi sâu vào lòng anh. Tự đáy lòng, luồng lửa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Anh bị người phụ nữ đơn độc, thẳng thắn này cuốn hút, đúng vậy, đúng là cảm giác ấy. Quan Thục Di quá tốt so với anh, tốt hơn ngàn lần so với anh. Anh không xứng với nàng. Anh sao có thể mơ về một người phụ nữ tốt đến như vậy? Người ấy phải có một gia đình mỹ mãn, có một đứa con đáng yêu, có một cuộc sống thật trọn vẹn. Những điều này, anh không thể cho nàng.
Duy nhất trong lòng anh lúc này chỉ có cảm giác quá sức, vô cùng khổ sở, anh cố gắng kìm chế tình cảm, kìm chế nỗi ấm áp tận trong tim vừa len lỏi dâng lên cuống họng. Anh nhìn nàng, thầm thở dài. Một cô gái tốt, ông trời cho nàng hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, đôi mắt dịu dàng, tính cách đáng yêu thẳng thắn, trái tim thiện lương. Còn anh? Anh có gì để xứng với nàng? Anh thậm chí không thể cho nàng một đứa con.
“Sao vậy?” Quan Thục Di chậm rãi hạ chân, hỏi anh, bằng trực giác nhạy cảm của một người phụ nữ, nàng biết.
Tần Tri hơi cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
“ Tần Tri, a, gọi anh thế này, cảm giác thật là kỳ quái.” Quan Thục Di lầm bầm.
“Tên tôi vốn là Tần Tri, Nút chai là tự em gọi.” Tần Tri trả lời.
“Em cảm thấy tên Nút chai mới hay.” Quan Thục Di bĩu môi, xúc động vừa rồi đã qua, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm tất định đi vào chân. Khi nàng xoay người, chợt cảm thấy trong lòng ê ẩm, chua xót đến muốn khóc. Nàng đã nói đến thế, chàng ngốc này còn muốn thế nào? Nói nhiều như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Bởi vì ủy khuất, nước mắt cuối cùng cũng rơi, từng giọt vỡ tan trên mặt đất.
Tần Tri đứng dậy, cố hết sức ngồi xổm xuống: “Được rồi mà…”
“……” Quan Thục Di chỉ cố được tới đó, chân tay cứng nhắc tại chỗ. Đầu hai người vô tình dụng vào nhau, như hai kẻ đang luống cuống vì mối tình đầu thơ ngây, tim đập kịch liệt.
Trong suốt năm tháng kể từ lúc trưởng thành, chưa có người nào chạm vào chân nàng, đáy lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi ngọt ngào thầm kín. Mỗi người đàn bà, không cần biết giỏi giang đến thế nào, đều chỉ muốn phô bày những gì tốt đẹp nhất ra ngoài, chỉ thể hiện ra bên ngoài những gì người khác yêu thích, cũng chỉ mong dùng những ưu thế vốn có của mình để đổi lấy tình yêu cả đời.
Người xưa vẫn nói, làm người phải thẳng thắn. Đó là đạo lý ngàn năm.
Nhưng là, đạo lý ngàn năm này tuyệt đối không thể dùng cho tình yêu trước mặt.
Như tình cảm bây giờ, giơ bàn chân dị dạng là sai hay đúng?
Quan Thục Di không biết, Tần Tri…… Lại càng không biết.
Nội tâm Quan Thục Di sau nỗi xúc động thật lớn, bắt đầu tự bảo vệ, tự kiểm điểm, tự …… Phê phán, cùng lúc cũng miên man nghĩ ngợi lung tung. Trong óc, những suy nghĩ rối rắm như những sợi len khác màu mắc mứu vào nhau làm thành những mối rối rắm, không gỡ ra được : “Trời à!…… Thật…… Con bà nó, mình đúng là đầu heo, mình…… Làm chuyện ngu ngốc , làm chuyện ngu xuẩn nhất thế giới này ! Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào. Nhất định sẽ suy nghĩ, nhìn đi! Đúng là một phụ nữ ngu xuẩn, đúng vậy. Không biết rõ ràng đối phương có thích mình không, đã giơ cái chân dị dạng cầu tình. Mình là heo! Mình rốt cuộc đã nói cái gì?
Anh ấy nhất định đang cười nhạo mình…… Đúng vậy, cười đến chết đi? Nhưng …… Sao anh ấy còn giúp mình đi tất? Ôi, vì sao mình lại đi tất của mẹ? Trời à, còn là tất màu đen được rạn đường hoa hồng? Để mình chết đi! Chết…… Đúng, anh ấy không nhìn thấy màu sắc, nhưng mà, đôi tất này thật là quê mùa mà…… Giầy cũng quê? Mình nên đi tất trắng, loại tất chỉ một màu trắng, ôi, mình…… Là làm sao vậy? Tay anh ấy, thật ấm áp. Tóc cũng thẳng quá, mùi tóc thơm quá…… Tim mình sao lại đập nhanh như vậy…… Mình có một đôi giày rất đẹp, sao hôm nay lại không đi?…. Nếu mình đi thì tốt rồi…… Anh ấy thấy mình thế nào? Nghĩ thế nào về mình?……”
Thời gian phảng phất yên lặng, yên lặng đến không cảm nhận được thế giới. Nàng nhìn người đàn ông dịu dàng yên lặng ngồi xổm, cầm chân nàng, nhìn anh đỡ bàn chân dị tật của nàng, giúp nàng xỏ tất. Nhẹ nhàng như nâng một món đồ quý, từng chút, từng chút một…… chậm rãi xỏ tất cho nàng.
Trái tim Quan Thục Di đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi miệng, cả không gian như quay cuồng đến không tìm thấy bản thân nàng. Nàng lắc đầu, cố suy nghĩ, đôi mắt bất giác nhìn khắp bốn phía, không biết phải làm sao.
“Ôi!” Quan Thục Di đột ngột kêu lên, thân thể cũng run rẩy. Tần Tri ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn theo tầm mắt nàng đang ngây ngốc hướng ra phía cửa.
Phần 2
Dịch : Hoài Phạm
Qua lần kính dày ở cánh cửa, bất ngờ hiện ra ba khối tròn, rõ ràng là ba cái đầu to, trên mặt thể hiện vẻ kinh ngạc, nhìn sơ qua thật đáng sợ.
Tần Tri yên lặng thở dài trong lòng, hôm nay vừa ra cửa đã gặp vận xui, bị mấy tên quỷ sứ bám theo. Anh thế nào mà đến tận nơi này cũng đá không xong mấy miếng bọt nước này?
“Anh cả, chúng tôi cuối cùng cũng tìm được anh!” Ngô Gia Dương nỉ non, ứa nước mắt đẩy cửa xông vào. Sau lưng anh ta, Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên cũng vẻ mặt kinh ngạc, ba người cùng đi vào, đưa mắt đánh giá quán cà phê sách nhỏ bé, dường như không hề thuộc về thế giới trước đây của Tần Tri.
Trong mắt họ, quán cà phê mộc mạc đến dọa người, Tần Tri không thể thuộc về nơi này. Tần Tri là thần trong thế giới tinh thần của bọn họ.
Tần Tri không để ý đến nhóm người kia, còn rất chăm chú làm tiếp việc đang làm dở, nghĩa là cẩn thận giúp Quan Thục Di xỏ tất, đi giày. Hôm nay là ngày gì vậy? Những người này thay phiên nhau đến làm phiền anh sao? Lại chọn đúng thời khắc trái khoáy nhất ? Anh thật sự có vài lời cần phải nói đây.
Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên trao đổi lẫn nhau một ánh mắt kinh ngạc, anh cả mà bọn họ sùng bái nhất, lại giúp một người phụ nữ nhìn qua cũng không thu hút lắm mặc tất, mặc giầy, còn phải đi nạng? Đây là tình huống gì?
Tần Tri nâng thắt lưng, chậm rãi ngồi, anh nhìn đứng vẻ mặt kích động của ba người đứng trước mặt, vẻ mặt của họ là như thế nào đây? Không, phải nói là bốn người, còn luật sư Trần Ích Trí, vừa rồi gây xong họa thì chạy.
Vẻ mặt mếu máo, hơn nữa luôn tỏ ra suy sụp là Ngô Gia Dương, thuộc một thế gia nổi tiếng vọng tộc, ăn chơi không chịu thua kém ai. Gia cảnh người từng rất huy hoàng, nhưng bắt đầu từ đời thứ ba thì bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sa sút đến thế nào, tính cách quần là áo lượt nhà họ hoàn toàn không có biện pháp xóa bỏ.
Ngô gia sau hai đời suy tàn, đời thứ ba là Ngô Gia Dương. Ngoài một mảnh đất ở vị trí trọng yếu trong đô thị, ngoại trừ chút ít tiếng tăm và quan hệ với bên ngoài, tài sản cơ hồ đã không còn. Tuy nhiên, người nhà Ngô gia tính khí không đổi vẫn như trước thích phùng má giả làm người mập. Nơi nơi đi dự tiệc thì bọn họ thừa nhận không kham nổi những tụ hội, lại sợ giai tầng bên trên quên bọn họ. Cho nên…… Những ngày sau này của họ thật không dễ dàng.
Tần Tri lần đầu tiên nhìn thấy kẻ vô lại quần là áo lượt này mấy năm trước ở thủ đô. Lúc ấy anh đang ở phòng cảnh sát làm một ít thủ tục cho công ty mới. Đã qua chín giờ, người này dựa vách tường, vẻ mặt lưu manh bẳn gắt chỉ vào cục trưởng cục cảnh sát kêu chắt lớn, hình như là vì một bằng hữu lưu manh của anh ta bởi vì chơi mạt chược bị bắt. Sau đó Tần Tri mới biết, luận bối phận, anh ta đúng là biểu thúc* của người này, nhưng ai biết được, biểu thúc là biểu họ thứ mấy ngàn? Ngày đó cũng vừa vặn trời mưa to, Tần Tri vừa lên xe, anh ta lại không da không mặt mũi chui vào ngồi cùng. Tần Tri tốt tính đưa anh ta đi, dọc đường đi không ngừng nghe anh ta như gia gia của gia gia không ngừng khoe khoang. Sau cùng, Tần Tri đưa anh ta đến Lang thị. Người như thế, theo đạo lý thì ai cũng sẽ không dùng, vì thế nào cũng trở thành mầm tai hoạ tránh không kịp, nhưng Tần Tri vẫn trọng dụng anh ta, không chỉ nhất thời mà thực sự cộng tác trong nhiều năm.
* Biểu thúc : con trai của bà cô hoặc bà dì
Bốn năm trước, trung tâm mua bán lớn của Lang thị vừa mới trang hoàng, nằm ngay ngã tư đường lớn vừa được mở rộng. Hai lớp lưới sắt bao hai bên trung tâm cũng làm giao lộ ngã tư bị vây hai mặt. Trừ xe bus, người đi đường phải đi gần mấy chục mét mới có thể nhìn thấy cầu vượt đi thông qua. Lúc ấy Lang thị nhận vô lại Ngô Gia Dương đã hơn một năm, công ty đã nhiều lần áp lực yêu cầu Tần Tri sa thải anh ta. Tần Tri đành đưa tên ngốc to miệng kia đến làm ở chi nhánh ấy, cứ như vậy, khó xử của mọi người đơn giản được giải quyết. Người này đến đó, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày bưng một chén nước trà, uống trà của giám đốc, tổ chức cho đủ mọi trò đấu đá cho cấp dưới, lãnh đạo thiếu chút nữa bị anh ta bức thành điên. Nhưng nếu đuổi anh ta lại làm mất mặt mấy thế hệ người quen. Nhà anh ta quan hệ rất rộng là sự thật, hơn nữa quen biết nhiều, hình như ai cũng có liên hệ. Ai cũng biết ai, thật sự không có cách nào mở lướt sắt hai bên cửa hàng lớn của Lang Thị, dám mở năm mét lưới chỗ xe bus len qua để người đi đường qua lại.
Sau một năm, trung tâm thu vào mấy ngàn vạn mà lương cả năm của Ngô Gia Dương chỉ có hai mươi vạn. Không có hoa hồng, không tiền thưởng. Nhưng ngay cả như vậy, trong thâm tâm anh ta vẫn coi Tần Tri là anh cả, so với anh ruột của anh ta còn gần gũi hơn. Cho dù Tần Tri kêu anh ta đi chết, anh ta cũng chẳng từ, đương nhiên, đây là lời anh ta nói .
Về Mã Bách Đông, không rên một tiếng, mặt như mướp đắng, người này cũng là một kẻ có tài. Đôi khi, tính toán kinh doanh so với Tần Tri còn nhanh hơn. Nhưng về phương diện nhớ người, dùng người thì còn kém xa.
Trước khi gặp Tần Tri, Mã Bách Đông đang làm công việc viết hoá đơn cho một khu chợ hoa quả. Tiền lương bảy trăm nhân dân tệ. Những người quen biết đều biết nói người này là nhân tài, bởi vì anh ta có thể nội trong mười giây tính toán chi phí cho một xe hoa quả, phí đi đường, tiền thuế, lượng nhu cầu cuối cùng của dân cư thành thị đối với loại hoa quả này, trừ đi số lượng hư thối và hao tổn thông thường, cuối cùng có thể thu vào bao nhiêu. Nhưng vì sao Mã Bách Đông chỉ có thể kiếm được số tiền lương bọt bèo như vậy? Bởi vì anh ta xuất thân là nông dân, chỉ học đến hết sơ trung. Anh ta không khéo ăn khéo nói, không tiền vốn, xung quanh lại không có Bá Nhạc giúp đỡ, nên mặc kệ có thể tính rõ ràng đằng sau dấu chấm có bao nhiêu số thập phân, mặc kệ có thể nhanh chóng đoán trước đến sau ba năm đầu tư, lợi nhuận thu vào là bao nhiều, anh ta cũng chỉ có thể ở thị trường hoa quả viết hoá đơn.
Tần Tri kéo anh ta về công ty, đưa mức lương một năm mười vạn, không hoa hồng, không tiền thưởng như trước. Nhưng từ đó về sau, Mã Bách Đông chỉ làm việc vì Tần Tri, hơn nữa, anh ta chỉ nghe một mình Tần Tri, lời nói của những người khác không để vào tai. Người này nói không nhiều, tính tình cổ quái còn hơi khép kín, có phần không thích người lạ, không thích gặp người ngoài.
Trừng trừng nhìn Tần Tri là Hách Dật Nguyên, anh ta là lái xe của Tần Tri, thư ký của Tần Tri, chân chạy vặt của Tần Tri, người phụ trách tổng hợp hành chính của Tần Tri. Lương một năm tám vạn. Không hoa hồng, không tiền thưởng.
Ban đầu người này là xưởng phó của một công ty quốc doanh lão làng về bóng đèn. Anh ta phụ trách hơn một ngàn công nhân viên chức trong nhà xưởng, cộng thêm hơn ba trăm công nhân viên đã về hưu. Bản thân anh ta mở một cửa hàng sửa chữa xe. Mỗi tháng nhập vào một ngàn ba trăm chiếc.
Hách Dật Nguyên sau khi tốt nghiệp theo cha đến xưởng, làm việc âm thầm không tiếng tăm trong mười năm. Khi nhà máy thua lỗ, Hách Dật Nguyên, bắt đầu mười năm như một ngày vẫn tiếp tục vì những công nhân mà làm việc. Không ai yêu cầu anh ta làm vậy, chính anh ta cũng có một cửa hàng mặt tiền. Nhưng anh ta là một người có trách nhiệm, anh ta đảm bảo cho nhân viên bậc thấp nhất công ty, giúp đỡ nghiệp đoàn, phụ trách đoàn ủy, phụ trách hội phụ nữ, phụ trách chỗ phục vụ. Những người khác, có lẽ đã sớm quên vị lãnh đạo nhà xưởng không có thật, bởi vì khi nhà máy phá sản cũng chỉ còn tài sản là vài khu nhà xưởng rộng vài mẫu. Qua năm ấy, Lang thị muốn mở một xưởng chế biến thực phẩm. Cứ như vậy, Tần Tri theo lời Lang Ngưng, tìm người đàm phán. Hách Dật Nguyên ba mươi chín tuổi i, được nhóm công nhân viên chức đề cử là người đứng ra đàm phán. Nói cho đúng, Tần Tri đã đưa ra một vài lợi ích, nhưng bị Hách Dật Nguyên cự tuyệt. Anh ra vừa trấn an những nhân viên lâu năm, vừa đấu tranh với nhóm công nhân cố chấp muốn tranh thủ chút quyền lợi cuối cùng, vừa đối mặt với những xưởng sản xuất gần như rách nát. Cuối cùng cũng có người đứng ra nhận trách nhiệm, nói ra câu nói của Hách Dật Nguyên, chính là: “Tôi nhận mười năm tiền lương của công ty, bây giờ nhà máy không còn, tôi muốn vì tiền lương 10 năm chịu trách nhiệm đến cùng!” Tần Tri khâm phục tấm lòng anh ta, đưa anh ta đến Lang thị. Sự thật chứng minh, người này trung thực, cũng rất năng lực. Đưa anh ta vào vị trí nào, anh ta cũng nắm cục diện trong tay rất nhanh, làm tốt công tác được giao, là nhân tài quản lý xuất sắc có trách nhiệm tâm. Tuy anh ta không phải người tốt nhất, nhưng là người được tin tưởng nhất.
Lang thị đến bước đường này, không thể nói Lang Ngưng là người không có năng lực, trên thực tế cô có tài. Cô trực tiếp nắm quyền kinh doanh từ tay cha mình, quả thực là một bước tới trời, ở vị trí này, người phụ nữ không tránh khỏi có sự kiêu ngạo quá lớn. Cô chưa bao giờ cảm thấy năng lực của Tần Tri có thể làm được gì nhiều, cũng không thừa nhận những gì Tần Tri đã làm. Tần Tri không ai biết đến vẫn vì cô tổ chức một hậu phương ổn định, vì cô bồi dưỡng vô số quản lý tài năng. Những việc anh làm, cơ bản là cô nhìn không tới. Có lẽ, nếu hai người lúc ấy không có quan hệ yêu đương, Lang Ngưng sẽ nhìn ra sự thật. Nhưng thật đáng tiếc, Tần Tri ngay từ xuất phát ban đầu đã chọn sai đường chạy. Hơn nữa, anh dùng người cũng không phù hợp với Lang gia, lại thêm xương cốt Lang thị vốn đã có sẵn hương vị gia tộc. Cho nên việc tốt bị mọi người xem nhẹ, việc không tốt lại bị khuyếch đại vô giới hạn.
Một kẻ du côn vô công rồi nghề kiêu căng làm loạn, một nông dân thô lỗ ăn khô nói khốc, một tiểu thị dân tính cách ngoan cố như một tảng đá khó ngửi, cộng thêm một vị luật sư hủ lậu cay nghiệt đang gặp rủi ro Trần Ích Trí, bốn người hoàn mỹ hợp thành một thùng rác, bọn họ là tội lỗi « tày trời » của Tần Tri, sai lầm lớn nhất, là thứ đồ cặn bã đầu sỏ ở công ty của Tần Tri đó, là đại sâu mọt, là bốn chân của một con chó nhỏ. (A, dịch đến đây mà cảm thán thay cho anh Tri, bị người ta coi như cẩu >_
Tình cảm của cả bốn người và Tần Tri cũng rất kỳ lạ. Bởi vì anh cuối cùng cũng không coi họ là thâm giao, cũng chưa bao giờ để họ trong lòng. Chỉ vì anh an bài tốt mọi chuyện, mỗi ngày nhàn nhã bưng trà ngồi ở văn phòng, ai cũng không biết anh đang làm gì. May là vẫn còn Lang Ngưng tín nhiệm anh, nghe anh. Đương nhiên, đó là trong vài năm đầu tiên.
Tần Tri giữa khoảng cách, nhưng bốn người vẫn ôm ý niệm tri kỷ hoạn nạn cùng nhau trong đầu.
Mặc dù họ không nghĩ sẽ chết vì Tần Tri, nhưng những con sâu làm rầu nồi canh như vậy, Lang thị cũng không muốn lưu, trừ luật sư Trần vẫn không ngừng thắng kiện bên ngoài giúp cho Lang Thị. Luật sư Trần cũng không hiểu vì sao ông đã muốn làm luật sư tự do rồi, mọi người còn muốn giữ ông lại? Còn ba người kia, sau khi Tần Tri rời công ty hai tháng, bị công ty đuổi việc. Tất nhiên trong tâm trí Lang gia, ai muốn nuôi không một đám rác rưởi? Đương nhiên, ba người họ kiên quyết không thừa nhận mình là rác.
Nâng ly trà lên, Tần Tri nhìn thoáng Quan quả táo đã tránh ra phía sau, trong lòng tức chết ba người. Không chọn lúc nào đến, đến ngay lúc này? Thật là không vừa mắt. Anh và Quan quả táo đang tìm cơ hội nói chuyện tình cảm, lại phải tìm cơ hội khác. Ai biết cơ hội đó khi nào thì đến? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Tri càng u ám, cực kỳ u ám.
“Làm sao mà tìm được tôi?” Tần Tri hỏi lạnh như băng.
Ngô Gia Dương lập tức nịnh nọt chạy lại, hai người kia yên lặng không nói gì, chỉ vào anh ta, tự lau tội lỗi bản thân sạch sẽ, hai vị này là kẻ nhìn sắc mặt mà làm, Ngô Gia Dương chỉ là người không có đầu óc.
“Anh cả, tôi tìm mấy người bên công an, anh cũng biết tôi là người có mặt mũi có địa vị mà. Từ lúc anh đi rồi, tiểu đệ mỗi ngày đều đi khắp nơi tìm anh, khổ không nói hết. Nói thật, mỳ sợi của cảnh sát thật khó nuốt, mỗi ngày chỉ có ba loại, đều là mỳ sợi gạo, anh cả, nhắc tới căn tin mới nhớ, đồ ăn căn tin cũ thật là ngon, cái đó…… Ui! Tên ngốc Hách Dật Nguyên, sao lại đánh tôi?”
Ngô Gia Dương ôm đầu vừa kêu vừa tức giận nhìn Hách Dật Nguyên. Hách Dật Nguyên và Mã Bách Đông vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta rụt cổ, thì thào tiếp tục giải thích: “Tôi tìm vài người liên quan, cái người XX theo dõi Trần Ích Trí, tôi chỉ biết người XX biết Trần Ích Trí biết anh cả đang ở đâu, cho nên tôi lại tìm XX XX, mỗi ngày làm cái gì xx xx ở sau cửa nhà Trần Dật Nguyên, gần đây nhất, cái người XX XX gần Trần Dật Nguyên……”
“Câm miệng.” Tần Tri bất đắc dĩ bảo Ngô Gia Dương khép cái miệng đang không ngừng phun nước bọt (nguyên văn là 满嘴喷粪 – miệng đầy phân ấy ạ, ặc >O
Ngô Gia Dương ôm miệng bĩu môi, ủy khuất nhìn anh: “Anh cả, mấy tháng này XX ……”
Tần Tri dựa vào ghế dựa, hơi co người giãn cho đỡ mỏi, anh nhìn ba người trước mặt, thở dài cam chịu, nói : “Tôi nói thế này, tôi bây giờ cũng vậy. Để Phật quá giang, các anh còn có thể làm gì, cố chấp làm gì? Mọi con đường đều dẫn đến La Mã . Các anh tìm được tôi thì có ích gì? Tôi không phải Lang Ngưng, trong tay không có thế giới lớn như vậy cho các anh. Các anh nhìn đi, thế giới của tôi chỉ nhỏ như vậy, cũng đã chuẩn bị cả đời này sống như vậy. Các anh biết không? Tìm tôi cũng vô dụng!”
Hết chương 13