Dịch : Hoài Phạm
Bạn có thích xem thế giới động vật không? Cho dù không thích, cũng xem qua đi. Nếu bạn đã xem, xin hãy mở tâm hồn ra tưởng tượng, bạn sẽ thấy : Tự đáy lòng thong thả trỗi lên những nốt nhạc trầm bổng, đa diện…… Từ trong
lồng ngực, từng chữ, từng chữ một như được chắp thêm đôi cánh, nhẹ nhàng bay vào không gian.
Những gì đang thôi thúc chúng ta, mang theo
những âm điệu hùng hồn, bước vào cõi tinh thần cực kỳ thần thánh của
Quan cô nương, …… Nỗi ảo tưởng giữa thế giới động vật!
“Động vật ở thời điểm động dục tỏa ra một mùi hương đặc trưng của giống loài để hấp dẫn những con khác, mục đích đơn giản là duy trì nòi giống. Mùa động
dục, một vài loài thường uốn éo những động tác đặc trưng của giống loài
để thu hút sự chú ý của con khác……. Để đạt mục đích cuối cùng, như bây
giờ. Chị gái chết tiệt ! Ngày nào cũng mò vào, mỗi ngày lại đổi một mùi, mùi chanh, mùi độc dược, mùi ngọt ngấy! Bộ nhà cô ta bán sỉ nước hoa
chắc ? Còn làm bộ tìm sách này sách kia, có chắc là muốn tìm sách không
đó ? Quyển sách đó tên gì?[ thủy nhũ đại địa]*? Thủy nhũ? Thủy nhũ! Đó
là cái gì vậy?”
* : Tiếng Trung 水乳大地 : Một cuốn tiểu thuyết Trung Quốc được xuất bản vào năm 2004, viết về một thời kỳ lịch sử của đất
nước Tây Tạng.
Tần Tri cúi đầu, chăm chú đọc sách, anh không
ngẩng đầu nhìn xem Quan Thục Di đang « chĩa súng » vào ai, anh thật sự
chú tâm vào cuốn sách đang cầm, và cũng thừa biết chỉ cần anh mỉm cười
với « chị gái » kia một chút, buổi chiều đừng mong Quan Thục Di để anh
ăn ngon.
Cô gái kia đi lòng vòng vài lần, không được như ý…… Vì thế…… Thất vọng bỏ đi.
Quan Thục Di hớn hở chạy tới chỗ anh, đập một cái bốp lên lưng anh.
Tần Tri cười nhăn nhó, xoa xoa bả vai, thói quen không tốt, phải nhắc nhở cô ấy sửa.
Cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, một cô gái đáng yêu ló đầu vào. Tần Tri mỉm
cười với cô nàng rồi cúi đầu tiếp tục làm việc của mình .
Nhiệt huyết của Quan Thục Di lại bắt đầu sôi trào……
“À, loài chim vào mùa sinh sản, khi phát dục, lông chim đực dầy lên, hơi
lấp lánh để hấp dẫn con cái. Đôi khi con cái cũng sử dụng cách tương tự, vì mục đích « thỏa mãn nhu cầu », những loài chim chết tiệt này bắt đầu từ 8 giờ rưỡi sáng bay đến thôn của tôi, bắt đầu « gây chiến ». Đại đa
số các loại « gia cầm » này, lúc muốn « tìm kẻ phối ngẫu », cố gắng chải chuốt bộ lông cho đẹp nhất. Ví dụ như lúc này. Cô ta nghĩ mình là chim
công sao? Thật đáng tiếc, loại quần áo này chắc chắn tôi mặc vào đẹp hơn cô ta…. »
« Nhiệt liệt vui mừng vì Nút chai có bệnh mù màu…… Dù
cô có mặc, Nút chai nhà tôi cũng không nhìn ra! Còn nữa, chuyện anh ta
mù màu tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô, dù chết tôi cũng không nói. Cô cứ mua đi, mua đi ! Cô không phải nhiều tiền đến mức phải đốt cho hết
sao? Xem cô trong một tuần này thay đổi bao nhiêu áo váy? Nhà cô có
tiền? Thế nhà cô có phòng ở không? Nhà thì tôi có, cô có thể mỗi ngày
đổi một phòng để ở không? Nhà tôi thì có thể! Xem cô đến khi nào mới có
thể mua được nhà. Chờ đến ngày cô mặc quần áo giống nhau hai ngày liên
tục, tôi sẽ đứng dưới ánh mặt trời, rõ ràng nói với cô : Người đàn ông
này, anh ta cơ bản màu gì cũng không nhìn ra ! Không nhìn ra…. Ông trời
ơi ! Không phải tôi điên rồi chứ ?!”
Quan Thục Di núp đằng sau
giá sách mặt, vừa dọn dẹp, vừa lặng lẽ nhìn qua khe hở. Tâm tư của các
cô gái kia quá rõ ràng, càng lúc nàng càng cảm thấy bứt rứt. Nàng không
rõ vì sao lại để ý như vậy, lo lắng như vậy,…… Nàng khó chịu, rất khó
chịu, những suy nghĩ kỳ quái quay cuồng trong đầu, cũng không biết bản
thân đang làm sao. Nàng không ngừng tự an ủi : Nàng là tránh ở một bên
chê cười, đúng, nàng chê cười các cô gái kia, vừa nhìn thấy đàn ông lập
tức nhào tới. Đám phụ nữ đáng ghét, háo sắc, đại háo sắc! Thấy đàn ông
sáng mắt lên đúng là háo sắc!
Nút chai thối, chỉ đối xử với nàng tốt nhất. Mỗi ngày anh đều cho nàng táo. Tới hai quả! Mấy cô kia có không? Không có!
Nút chai thối, chỉ cười lộ răng khểnh với nàng. Mấy cô kia có được nhìn thấy không? Không có!
Nút chai thối, trên xe bus không hề ngại ngùng tựa đầu vào vai nàng ngủ gà gật. Mấy cô kia được ưu đãi này không? Không có!
Trứng thối Nút chai…… Có thích nàng không?
Không biết nữa! Chắc là thích đi?
Có lẽ!
Tâm tư Quan Thục Di cứ rối bời như vậy mà mỗi ngày bị cuộc sống tàn khốc rèn luyện !
Còn Tần Tri, anh không nói một lời thừa thãi, duy trì thái độ trong sáng, thản nhiên đối diện nàng.
Vào đông, những cơn gió lạnh đã thổi vào thành phố nhỏ. Quán cà phê đọc
sách ngày càng đông khách, tập trung chủ yếu ở khu để sách. Người đàn
ông tao nhã, dung mạo xuất trần, thần bí, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp với những người mua sách. Tần Tri đã trở thành « một nhành hoa trong
lối nhỏ ». *
Tiếng Trung : 小巷一支花 = ngõ nhỏ một chi hoa
Ban đầu, những nhân viên nữ đến mua sách ít chỉ dừng lại nói chuyện với anh vài câu. Cảnh đẹp ý vui, người đẹp ai mà không thích?
Nhưng dần
dần sau đó, họ không còn hài lòng với việc chỉ có nụ cười, họ ao ước có
được người nở nụ cười ấy. Đàn bà là loại động vật kỳ quái, còn Tần Tri,
bẩm sinh đã có một thứ gì đó khơi gợi bản năng làm mẹ của họ.
Anh ít nói chuyện, nhưng khi nói luôn vào đúng trọng tâm, không khiến cho
người khác cảm thấy ngại ngùng. Anh cũng không bao giờ giới thiệu sách
cho họ, chỉ đôi khi tự tay mang một tách cà phê đến cho họ, nửa gần nửa
xa dùng giọng nói trầm nhẹ chỉ riêng anh có hướng dẫn, cho ý kiến khi họ chọn sách. Hay có thể nói, anh dùng phương thức lấy lòng khéo léo, giữ
vừa đủ khoảng cách nói chuyện với họ, khách hàng nữ chờ anh sắp thành
hàng. Một nửa thu nhập trong quán là từ những « fan » nữ đáng yêu của
anh.
“Vì sao chị muốn đọc Ba mươi sáu kế trong văn phòng ? Tôi
cảm thấy hơi ngạc nhiên đấy. Lần trước nhìn chị viết, tôi thấy chữ của
chị rất đẹp. Nét chữ như vậy chứng tỏ người viết rất tinh tế khéo léo,
sao có thể không biết cách giao tiếp với nhân viên cùng phòng! Có lẽ chị giúp người khác mua phải không ? Tôi thấy, tứ thư ngũ kinh là một cuốn
sách hay. Phụ nữ nên đọc cuốn đó, sẽ học hỏi được nhiều đạo lý đối nhân
xử thế. Đàn ông thích những cô gái kín đáo cổ điển.”
“Mua sách? Ngày mai trời lạnh, em nhớ mặc thêm áo ấm. Ở ngoài trời lạnh, coi chừng để bị cảm mạo!”
“Cô định thức khuya đọc sách đêm? Nếu không mua sách, có lẽ cô nên trở về ngủ một chút……”
“Quyển này à ? Tôi biết, không ngờ chị cũng thích Jane Austen. Tôi rất thích
Văn sĩ này. Kiêu hãnh và định kiến là cuốn tiểu thuyết hay nhất của bà
ấy. Ngoài ra còn có Lý trí và tình cảm viết năm 1814, Emma năm 1815. Ở
đây có toàn bộ truyện của bà ấy. Chỉ riêng cuốn Thuyết phục cũng đủ để
người đọc ngây ngất. Văn phong tao nhã, trầm buồn… Nếu chị muốn mua… À,
để tôi lấy sách cho chị !
…………..
Quan Thục Di không ngờ
người ta có thể đeo một bộ mặt khác giả tạo như vậy, mà bộ mặt này lại
khiến người ta không kìm được yêu mến… Hoàn mỹ như vậy… Rất không dễ
dàng.
Nút chai nhà nàng thật sự là…… Nhân tài.
Thời gian
vừa qua, thật ra hai người đã sớm đắm chìm. Trong đoạn tình cảm này,
Quan Thục Di rất muốn biết, trong lòng Tần Tri, nàng có vị trí thế nào.
Nếu nàng là Ngụy Cầm, nàng sẽ không do dự hỏi anh: Tần Tri ! Anh thích
tôi không ?
Nhưng nàng là Quan Thục Di, mà Quan Thục Di…… Trong tình cảm vốn rất nhút nhát.
[2]
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, Tần Tri mỉm cười ngẩng đầu, nhưng sắc mặt ảm đạm
rất nhanh. Luật sư Trần vẻ mặt xấu hổ, Thi Hạo Khánh đứng kế bên ông,
vươn tay làm điệu bộ chào như phim Đài Loan : “Hi!”
Thật sự không vui.
“Anh đừng trách tôi, nếu tôi nói tôi bị uy hiếp, anh có tin không?” Vẻ mặt luật sư Trần buồn bực, lại gần Tần Tri.
Quan Thục Di nhạy cảm bước đến mấy bước, định nói gì đó. Ít khi Tần Tri lộ ra vẻ mặt « không muốn ! » rõ ràng như thế này.
“Phục vụ, cho tôi ly nước!” Thi Hạo Khánh nói hờ hững.
Quan Thục Di lập tức nổi giận.
Tần Tri ngẩng đầu nói với nàng: “Làm phiền em, Tiểu Di.”
A? Anh ấy gọi mình là gì? Tiểu Di? Phía trước là chữ Tiểu, đằng sau là chữ Di……
Quan Thục Di bị giọng điệu vô cùng dịu dàng của mỗ nam làm cho bị điện giật, nàng lảo đảo đi lấy nước, bước chân như mây, cách xưng hô thân thiết
như vậy, lần đầu tiên anh ấy nói!
Thật sự làm…… Quan quả táo phấn chấn.
Thi Hạo Khánh bưng cốc nước duy nhất uống một hơi, bên ngoài những cơn gió
không ngừng đập vào, thời tiết tháng mười một rất tệ, trước khi thuyết
phục Tần Tri ông cần một chút ấm áp……
A? Thi Hạo Khánh xem ly
nước của ông rồi nhìn nhìn ly của luật sư Trần, tay ông đảo vòng giữa
hai cái ly: “Cái gì, tại sao ly của tôi không có trà?”
Luật sư Trần che ly của mình, tránh qua một bên: “Với kẻ đê tiện mặt dày, phải đối xử cách khác!”
Tần Tri bất đắc dĩ phì cười, Quan quả táo của anh thật đáng yêu.
“Người này, người khác mới nhìn đã chán ghét! Không cho trà là đúng rồi.” Luật sư Trần tức giận nói.
Thi Hạo Khánh buông ly nước, cười sảng khoái.
“Cấm cười! Đây là quán cà phê đọc sách!” Quan Thục Di lập tức chặn họng ông – không hề cố kỵ.
Có lẽ kể từ mấy năm nay khi Thi Hạo Khánh trở nên giàu có, những người
quanh ông đều vì tiền mà phải nhịn nhục những hành động và lời nói cay
nghiệt của ông. Nhưng Quan Thục Di không có gì phải nhờ đến ông, thậm
chí, nàng có thể cảm giác được, Tần Tri từ lúc nhìn thấy ông ta hình như đã xuất hiện một tính cách thứ ba, loại tính cách này nàng không thích, nàng không thích chút nào. Điều này làm nàng lo lắng.
“Tần Tri,
cậu định cả đời này nhốt mình ở cái quán bé tí này? Cậu là cá voi, cá
voi phải sống ở đại dương mênh mông mới đúng.” Thi Hạo Khánh không vui
lảng sang chuyện khác, sau phút xấu hổ ngắn ngủi, ông bắt đầu thuyết
phục.
Tần Tri nhìn Quan Thục Di đến sau quầy, lấy ra một bao nhỏ, buổi sáng anh còn thắc mắc nàng muốn làm gì, bây giờ…… Anh nghĩ anh đã
biết.
Quan Thục Di ngồi ở cạnh cửa hình quả táo, thứ này, nàng đã dùng một bộ sách đổi lấy, nàng luôn như vậy. Nàng ôm nạng của anh, tìm
một thùng xốp cẩn thận đặt vào, gói lại rồi mang lên lầu một, sau đó lấy một xấp vải bắt đầu xỏ chỉ, kiên nhẫn may từng mũi.
Thi Hạo
Khánh cảm thấy Tần Tri không để ý tới ông, theo ánh mắt anh nhìn sang
bên kia, cô gái miệng mồm lợi hại kia ngồi sau quầy tính tiền, nắng sớm
rơi trên búi tóc đen mượt của nàng, nàng cầm một cái đê nhỏ đã cũ, mũi
kim tinh tế, rất nhỏ, sau mỗi lần kéo kim, đường may nhỏ mịn kín đáo lộ
ra. Hình ảnh đó, trong trí nhớ của Thi Hạo Khánh, hình như đã rất nhiều
năm rồi ông không nhìn thấy. Ngày xưa, mẹ ông cũng như vậy mà khâu cặp
sách cho ông.
Ba người đàn ông, một người bị phụ tình, một người
thay người tình mỗi năm, một người vợ chết. Cả ba người cầm cốc nước
ngây ngốc nhìn, cố tìm lại cảm giác an toàn trong lòng.
“Cả đời…… Ở đây, cũng không tệ.” Tần Tri đột nhiên trả lời.
“Đúng vậy…… Không, không đúng! Cái gì mà đúng!” Thi Hạo Khánh lơ đãng phụ
họa, rất nhanh bỗng nhớ tới mục đích của mình, ông quay mặt nhìn Tần
Tri, tha thiết nói: “Tôi đã nghĩ kỹ, Lang thị gặp khó khăn không phải
tôi không biết, nhưng tôi vẫn muốn hợp tác với cậu. Có cậu, dù là hành
chính hay tổng hợp, vẫn có thể giúp tôi tiết kiệm tiền trả cho mấy chục
người. Con người của tôi cậu cũng biết, không hay lượn lẹo, cũng không
đụng chạm những kẻ khác. Tôi là người thô kệch, nhưng có lương tâm. Mấy
năm nay, tôi và cấp dưới làm việc với nhau, cũng có một ít tình cảm.
Nhưng…… Nhưng con mẹ nó……”
Giọng nói đột ngột cao vút.
“Đó, đó chắc là chị dâu nhỏ rồi! Rất…… Rất có…… nội hàm! So với…… So với cô
nàng họ Lang kia còn tốt hơn nhiều, may vá thật tháo vát, so với mẹ tôi
còn nhanh tay hơn, mắt bà ấy bị mờ nhiều năm rồi.” Thi Hạo Khánh biết ý
khen ngợi thật lòng, sau đó thật kỳ diệu …… Bầu không khí bỗng dịu hẳn.
Phía ba người bên kia đang thảo luận chuyện gì kịch liệt, chỉ thấy Tần Tri
luôn nghiêm mặt lắc đầu. Quan Thục Di không nghe được những lời họ đang
nói, nhưng nhìn cử chỉ thô tục của người đàn ông mới gặp, nàng như hiểu
được, mỗi lần như thế, Quan Thục Di lại hung hăng trừng mắt nhìn ông.
Nàng lo lắng thay Tần Tri, nếu không vì nàng đã từng gặp qua vị luật sư họ
Trần kia, nàng tuyệt đối sẽ không để loại người như Thi Hạo Khánh tiếp
xúc với anh. Trong từng mũi khâu, nàng nhớ tới anh mỗi ngày chống nạng,
bước chân dường như rất đau đớn, càng nhớ càng đau lòng. Thay người
trong lòng làm một chuyện, đó là một loại cảm xúc kỳ diệu, nếu thật sự
phải hình dung bằng lời nói, loại cảm giác này có lẽ gọi là hạnh phúc.
Cam tâm tình nguyện trả giá vì hạnh phúc, tay Quan Thục Di càng lúc càng nhanh, cảm nhận những xúc cảm trong lòng đang dâng trào. Nàng muốn khâu áo cho anh cả đời, nàng muốn cùng anh đồng cam cộng khổ cả đời, như mẹ
nàng chăm sóc cho cha nàng, nàng cũng muốn đau lòng vì một người đàn
ông, chăm sóc cho người ấy.
Cuối cùng, Thi Hạo Khánh thất vọng
đứng lên, ngay cả lúc thất vọng, ông vẫn thể hiện phong độ, đưa tay bắt
tay Tần Tri, chân thành chào: “Hôm nay là lần đầu tiên, sau này tôi sẽ
đến đây mỗi tuần lễ, đến khi nào cậu đồng ý mới thôi. Bọn tri thức bằng
cấp sáng lạn kia tôi hầu hạ không nổi, nói chuyện rất mệt mỏi. Cậu có
thực tài, thêm một chút giúp sức nhỏ nhoi của tôi là có thể dang cánh,
cậu có thể tưởng tượng sau này sẽ là cục diện thế nào !”
Tần Tri
không đứng lên, anh còn chống nạng nên cứ ngồi tại chỗ, cười khách sáo,
bắt tay Thi Hạo Khánh: “Tôi sẽ không đồng ý. Tôi thích cuộc sống hiện
tại.”
“ Cậu sẽ đồng ý, cứ tin tôi. Luật sư Trần đủ kiên cường
không ? Đủ độc ác không? Đủ thâm hiểm không?……” Ông còn muốn nói tiếp,
Luật sư Trần bất đắc dĩ kéo ông ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại, buồn
rầu: “Đứa nhỏ hai nhà chúng tôi học chung trường, con tôi là người hầu
của con bà vợ ông ta……”
Hai người xô xô đẩy đẩy nhau bỏ đi, Quan Thục Di lo lắng hỏi Tần Tri: “Nút chai, anh không sao chứ?”
Tần Tri nhìn nàng, đầu tiên là cười cười, sau đó hỏi lại: “Cô quan tâm tới tôi?”
Quan Thục Di tức giận: “Anh nói chuyện thừa…… Tôi……”
Một chân Tần Tri đỡ người, cố đứng lên, vươn tay, những ngón tay anh chỉ
hơi nhẹ nhàng lướt một chút qua bờ môi nàng, giọng anh khẽ khàng: “Có
thể … chứ?”
Quan Thục Di đã hơi choáng váng. Nàng thừa nhận nàng
đang mong chờ. Thậm chí sáng nay, nàng còn tưởng tượng, nếu họ có thể ở
cùng một chỗ thì sẽ thế nào. Nàng không hiểu vì sao Tần Tri lại hỏi nàng có thể chứ? Vì sao lại nói « có thể chứ »?
“Tôi bị bệnh mù màu.” Tần Tri chăm chú nhìn vào mắt nàng.
Quan Thục Di ngoái nhìn bên trong quán, kỳ quái, hôm nay làm sao vậy, một người cũng chưa thấy tới.
Không có người, thật tốt.
Nàng không biết trả lời Tần Tri thế nào về chuyện ấy, cũng nhìn lại anh, hé miệng nhưng không thốt ra lời nào.
“Tôi bị bệnh mù màu rất nặng, có lẽ cả đời này cũng không thể biết được màu sắc bông hoa sẽ tặng cho em.”
Quan Thục Di căng thẳng nắm chặt tay, khẽ cắn môi. Nàng đột nhiên xoay người cởi giầy và tất chân phải, giơ chân lên cho anh nhìn, nói ngây ngô:
“Anh nhìn đi, em có hai ngón chân dính liền.”
Sau đó, Tần Tri cũng choáng váng…
Đây là… Tình huống gì?
Hết chương 12