Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 341: Chương 341: Âm mưu giết chồng không cần vũ khí!




Vào một ngày đẹp trời, hai anh em Trang Bảo và Trang Dụ nằm phơi nắng trong vườn nhà, khắn khít tâm sự mỏng với nhau. Trang Bảo cắn miếng xoài, chẹp chẹp miệng.

Tiểu Dụ à, dạo này Hàm Hàm cứ bắt anh xoa xoa con trùng đất độc hại, đáng ghét đó hoài luôn a. Lát hồi nó phun sữa tun tóe làm dơ tay anh hết trơn. Ghét quá chừng, hở chút nói anh dụ dỗ Hàm Hàm. Anh Bảo có làm gì đâu, anh chỉ tắm thôi a, ai kêu Hàm Hàm vô tắm chung rồi thấy thân hình quyến rũ, đẹp lộng lẫy của anh chi rồi la. Hừ, sao cuộc sống của mấy ông chồng sướng dữ vậy? Suốt ngày ăn no kiếm vợ ra đè lăn giường. Mang tiếng là trò chơi ban đêm chớ thật ra ban ngày nhiều khi còn chơi dữ dội hơn ban đêm. Azz, nhớ lại những ngày khủng khiếp đó thật là đau mông chết đi được. Nát bấy hết trơn, liệt giường chứ chẳng đùa. May mắn bây giờ anh em ta mang long thai mới không bị đè ra dứt sữa a. Anh Bảo sợ khi sinh xong bị hiếp 3 ngày 3 đêm quá.

Trang Dụ nhăn mặt nhăn mày, dùng dằn cắn miếng xoài trút giận. Hừ, mi là Cố Ngạo nè, ta nhai nát đầu sói nhà mi. Gằm gừ gừ.

Bọn họ không chờ tới khi mình sinh nở xong mới hiếp đâu. Anh đợi đi 1 tuần nữa chúng ta mang thai đúng 3 tháng là bị họ đè ra hiếp liền luôn ấy chứ. Đáng ghét, ỷ cao to, cờ rim bự được làm công cái là muốn làm gì thì làm, đi đâu cũng dê xồm chúng ta hết trơn. Ước gì Cố Ngạo là miếng xoài này, em sẽ ăn sạch sành sanh, nhai nát cúc ảnh luôn. Rồi có một ngày em sẽ phản công để được làm công. Cúc của em nó nát lắm rồi, phải đổi cúc mới dùng thôi. Cố Ngạo hàng còn zin, dùng lâu dài được. Hắc hắc!

Hai anh em ra sức mà ảo tưởng cảnh mình xxoo chồng, ôi nó sướng, phê lòi ruột. Nhưng Trang Bảo chuyển lái qua hồi ức những lần mình phản công thất bại, lần nào cũng chịu kết cục thê thảm, ôi đáng sợ phải biết. Trang Bảo đánh cái rùng mình, xua xua tay:

Thôi, anh hết dám phản công nữa rồi. Hic hic, nhớ đợt trước mua thuốc hại Hàm Hàm ai dè anh là người lãnh đạn. Ôi một cuộc chiến thảm khốc, đó baby có luôn rồi nè. Em chắc hiểu tần suất Hàm Hàm nhà anh thông động rồi ha.

Cậu ngồi dậy nắm lấy tay Trang Bảo, vẻ mặt khẩn thiết cầu xin.

Anh Bảo, anh phải đứng cùng phe với em a. Em là em trai của anh đó. Anh mấy hôm trước còn đứng trước mặt bao người nói mình còn muốn đảo chính mà. Mới qua có mấy ngày thôi sao anh đổi ý nhanh vậy? Anh Bảo, chúng ta tìm kế trả thù chồng đi nha. Anh Bảo đẹp trai, đáng yêu nhất hệ mặt trời.

Ừm! Tiểu Dụ là em trai tốt, anh sẽ cùng em vượt qua ' sóng thần '.

Trang Bảo một lần nữa dạy dột nghe theo tiếng gọi của Trang Dụ. Bởi vì sao, bởi vì phận làm anh khó lắm phải đâu chuyện đùa. Cơ mà dạo này tiểu Dụ sao nhõng nhẽo quá đi a. Lúc trước làm gì có mấy vụ này. Chậc chậc, chắc là do tiểu Dụ bị tiểu Ngạo dạy hư rồi nè. Hừ, tiểu Ngạo bà Hàm Hàm đều như nhau, dê xồm không cần chọn thời điểm. Ai biết ngoài kia có gặp ai cũng dê y như vậy không? Phải dạy chồng ngoan ngoãn, nghe lời hơn mới được.

Hai anh em chụm đầu lại, rù rì to nhỏ với nhau, lâu lâu còn liếc tới liếc lui sợ chồng mình nghe được thì chết không kịp lấy hơi. Trang Bảo vặn óc suy nghĩ biện pháp trị chồng, mãi mà không ra được cách gì hữu hiệu.

Ây da, đau đầu quá. Anh ngoại trừ cái chiêu thốn tận rốn chi thuật kia thì không biết chiêu nào nữa. Nhưng mà cách đó cũng không thể dùng được nữa. Tại bây giờ Hàm Hàm phòng bị ghê gớm lắm, muốn chọt đâu có dễ như vậy nữa. Azz, tiểu Dụ thông minh hơn anh, em nghĩ cách đi ha.

Người ta nói giết người không bằng gươm đau súng đạn là cách trả thù tuyệt đỉnh nhất trên đời này. Mà mấy ông chồng sợ nhất, đau mề nhất là chuyện gì? Hắc hắc, chỉ có chuyện đang sướng như tiên mà thoắt cái đau đớn như điên. Ôi trời, đảo chính không được thì mình dìm chết thằng nam chính luôn. Trang Dụ vừa nghĩ vừa cười khúc kha khúc khích, vẻ mặt nham hiểm đến rợn người. Trang Bảo nhìn cậu chằm chằm, thủ thỉ hỏi cậu:

Em có cách rồi hả? Nói anh Bảo nghe với. Em cười gian làm anh sợ quá đi. Tiểu Dụ của anh đang dần bị hắc hóa như trong truyền thuyết rồi.

Nhướng nhướng, mày Trang Dụ ngó ngang ngó dọc phòng tránh tai vách mạch rừng.

Anh kề sát tai lại đây em nói cách hay cho nghe.

Trang Bảo nghe vậy nhích người gần cậu hơn, hướng lỗ tai nghe ngóng.

Bây giờ anh em ta không thể đảo chính được. Tại vướng víu cái bầu, nhỡ làm con trẻ bị thương thì không hay. Chờ sau khi sinh xong, sức khỏe dàn hồi phục chúng ta mới đảo chính. Bây giờ tranh thủ thời gian chồng mình không dám ra tay mạnh bạo trả thù chút ít. Tối nay á, anh Bảo hãy tìm mọi cách quyến rũ anh Hàm, làm ảnh mê luyến anh, tiểu huynh đệ ngẩn cao đầu thị uy. Đến lúc ấy, anh hãy tìm mọi cách trốn tránh đi, bỏ mặt ảnh quằn quại muốn sướng mà sướng không được ấy. Hắc hắc, lúc đó anh ấy sẽ cầu xin anh, năn nỉ anh làm dịu đi cơn đau củ mình. Anh Bảo thích làm gì, ra điều kiện gì ảnh cũng nghe theo. Nhưng anh nhớ là phải để ảnh đau khổ lâu lâu xíu. Chớ mới có 3 phút mà bị xiêu lòng trước lời ngon tiếng ngọt của chồng là cũng như không nghen. Sau khi hoàn thành kế hoạch, anh hãy gọi điện cho em.

Oa oa oa, cách hay quá trời quá đất luôn. Tiểu Dụ thông minh, thông minh. Hừ, nhớ khi xưa lâu lâu Hàm Hàm cũng bắt anh phải nhịn sung nhịn sướng như thế. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta trả thù. Kha kha kha! .

Quên nữa, quên nữa, anh cũng nên giữ cho mình một cái đầu lạnh, một tinh thần sắt đá để không bị chồng quyến rũ ngược lại. Sơ sẩy một cái, mình sẽ là người cầu xin ngược lại chồng đó.

Ok ok ok, cách hay thế này có nên rủ anh Duy với tiểu Thần tham gia hơm? Có cách hay phải chia sẽ anh em biết a.

Cậu gãi gãi cằm xuýt xoa, lắc lắc đầu.

Cách này khó lòng áp dụng cho anh Duy với tiểu Thần lắm. Tụi mình đang mang thai, chồng có tức tới đâu cũng không dám làm gì mình. Nhưng hai người họ không thể mang thai được a, chồng bắt lại ta nói chơi trăm hiệp cúc nó nát còn hơn chữ nát. Cánh hoa tàn dưới mông mình, là cả tuổi xuân bị chồng thúc bay. Đợi khi kế sách thành công, chúng ta sẽ họp anh em bạn dâu tâm tình tiếp.

Ừm!

Trang Bảo và Trang Dụ nhếch mép cười, sau đó là ôm bụng cười to. Ha ha ha, rồi tối nay mấy lão chồng sẽ biết mùi vị song cúc hợp bích của anh em song bào ta.

Có vẻ hai anh em chẳng nhớ đến chuyện chồng mình không phải dạng vừa vừa đâu. Trời mà có sập thì họ phải quất cái sướng trước rồi trốn sau. Còn không thì chết trong sung sướng cũng là một chuyện hạnh phúc.

Từ xa xa, Cố Ngạo cùng Cố Hàm đem chè đậu đỏ với hai ly nước cam mát rười rượi đến.

Bà xã, có món ngon cho em nè. Ây da, hai anh em nói chuyện gì mà vui thế? Kể cho chồng nghe với nè.

Trang Dụ cười chủm chỉm đón lấy chén chè tùe trong tay Cố Ngạo. Giọng ngọt như mía lùi:

Không có chuyện gì hết á. Em đang suy nghĩ đến chuyện đặt tên cho con mình với anh Bảo ấy mà. Anh phải hiểu hạnh phúc khi có con là như thế nào a. Cười không nhặt được mồm luôn í.

Có ngu mới nói cho anh biết anh em em đang tám cái gì. Không lâu đâu, tối nay em cho anh biết. Khặc khặc, chè ngọt ghê.

Tiểu sinh linh trong bụng Trang Dụ chẹp chẹp miệng ngủ tiếp, nói lớ mớ: Baba đừng lấy con làm cái cớ nha. Như vậy rất xấu xa. Nghiệp quật một phát là nát hết đó baba. Con chưa muốn động đất, sóng thần đến sớm vậy đâu. ( Quá trình tưởng tượng phong phú của con tác giả:)))

Cố Ngạo nghe vợ nói vậy vui vẻ ôm chầm lấy cậu hôn tới hôn lui.

Bà xã thật là tốt nha. Chuyện tên của con thì chờ xem nó là con trai hay gái nữa. Anh sẽ nghĩ cho con mình một cái tên độc lạ, hay có 1 không 2. Trời ơi, em thơm quá vợ ơi, anh nựng miếng nè.

Sói dê xồm, anh sờ ở đâu đấy? Để yên cho em ăn chè.

Cậu mắng rủa anh một tràng, bắn chữ liên thanh vào tai anh thế mà anh chẳng chịu nghe lời. Hừ, chờ đi, tối nay thấy cảnh với em.

............................:))

Hazz, chiều qua gọi điện về nghe một tin sốc quá sốc, buồn quá buồn. ' Tự tâm ' thì Bạch Liên ngủm tỏi còn nhà tui. Oa oa oa, mấy chục con heo đã lên đường theo tổ tiên, đầu thai kiếp mới. Hic hic, mẹ nói con chọn chi cái nghề cực khổ, tốn tiền giữ vậy con hồi xưa chọn ngành khác là sướng thân rồi. Không biết mai mốt tiền học của con với em đóng sao nữa.

Nghe mà nhói lòng dễ sợ. Cảm giác mình thật vô dụng a.

???????? ????????

Viết đỡ buồn thoai, mấy bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.