Trước hôm nhà trai đem sính lễ qua hỏi cưới, Uông Nguyệt Hoa bắt tất cả các thành viên trong gia đình kể cả mấy cháu dâu nhí đi mua đồ mới để chuẩn bị cho một trong những ngày quan trọng nhất đời của Dương Tuấn. Mới bốn giờ sáng hôm sau, bà đã khua chiên, gõ mỏ réo gọi mọi người dậy. Dương Tuấn là nhân vật chính trong ngày này mà còn không sửa soạn, trang điểm bằng bà. Cậu ngáp ngủ, thay đồ này nọ khoảng 30 phút là xong. Duy chỉ một mình bà trang điểm như mình là cô dâu trong ngày cưới làm liên tục 3 tiếng đồng hồ mới trang điểm xong cái mặt, thêm 1 tiếng để thay đồ. Trong thời gian đó, người ta đã có thể ngủ được một giấc no say. Trang Bảo uống éo trong lòng Cố Hàm, miệng lầm bầm lầu bầu trách khứ:
Bảo Bảo buồn ngủ quá đi. Mặt trời còn chưa mọc nữa mà dậy làm gì a? Mẹ này kì cục ghê, người ta đang trong giai đoạn thèm ngủ mà.
Cố Hàm cũng buồn ngủ gần chết, thay đồ mới cho mình và Trang Bảo xong là ngồi chiếm đóng cái ghế sopha. Anh vuốt ve lưng cậu:
Bảo Bảo ngoan, em ngủ chút đi ha, lát anh gọi em dậy. Oáp, em được coi như là baba của tiểu Tuấn đó ráng chịu đựng chút vì hạnh phúc của tiểu Tuấn ha. Azz, chúng ta còn khá trẻ thế mà sắp có sui gia rồi. Đời nhiều cái ngộ ghê!
Ừm, Hàm Hàm ôm Bảo Bảo chặt hơn đi. Em lạnh! Chẹp chẹp!
Ít ra Trang Bảo người ta còn thức nói chuyện vài ba câu, chớ Trang Dụ thôi rồi ngủ say như chết, nằm trên giường chăn ấm nệm êm ai gọi cỡ nào cũng không dậy. Cái này là do Cố Ngạo đã nuông chiều cậu quá đà đây mà. Bởi vậy anh Ngạo nhà ta có cớ ngủ nướng thêm vài tiếng. Đám nhóc cũng tương tự, thay đồ rồi là nằm rải rác trên nền nhà banh càng ngủ, ngái khò khò, quy luật vợ ai người nấy ôm, ôm nhầm làm đấm vô mồm gãy răng. Tội nghiệp nhất vẫn là Cố Chính Khanh bị Uông Nguyệt Hoa làm phiền tới tấp. Một chút lại hỏi màu son này đẹp không, tóc uống vầy đã đủ quyến rũ chưa, bộ này đẹp, bộ kia đẹp... Làm cuộc sống của ông muốn đảo điên điên đảo.
Lúc nhà trai đem sính lễ qua, cả đám vẫn say mê chìm đắm trong giấc ngủ ngon. Bà Tạ, ông Tạ xì xà xì xầm:
Ông coi có phải bọn họ bị ngộ độc thực phẩm không? Sao mà cả đám nằm hết trên nền nhà vậy?
Uông Nguyệt Hoa cùng Cố Chính Khanh chạy xuống, thấy cảnh này cũng hoảng hồn vội vội vàng vàng lay mọi người dậy. Tạ Huân vỗ vỗ mặt Dương Tuấn:
A Tuấn dậy nào, anh đến hỏi cưới em đó nha. Dậy dậy, ba mẹ anh đến rồi.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó xung quanh, tôi là ai? Đây là đâu? Á, chết ngựa, nhà trai tới rồi. Thôi xong, quả đầu chắc xù như sư tử hà đông.
Anh... anh đến sớm vậy? Em còn chưa chuẩn bị gì hết!
Sớm gì nữa mà sớm! Bây giờ là 9 giờ sáng rồi đó cưng ơi là cưng.
A a a... Xấu hổ chết đi được. Anh chờ em xíu, em đi rửa mặt cho tỉnh ngủ cái.
Ngồi đối diện nhau, hai bên đều không biết gọi thế nào cho phải. Tuổi của cả Cố Hàm và Trang Bảo chỉ bằn tuổi con trai lớn của ông bà Tạ, giờ kêu anh xui nó ngượng ngượng làm seo ý. Đã vậy còn tới hai anh xui, không có bà xui. Uông Nguyệt Hoa cười hề hề:
Xin chào, mọi người cứ xưng hô như bình thường thôi. Mặc kệ gọi nhau như thế nào, cái quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của hai đứa nhỏ. Không biết hôm nay hai vị đến đây với mục đích gì?
Bà biết họ tới đây là vì mục đích gì mà vẫn cố hỏi lại cho bằng được. Nhìn một dàn quà quà cáp cáp ở đằng sau là biết rồi. Bà Tạ cười tủm tỉm nhìn qua Dương Tuấn một chút mới trả lời.
Ừm, hôm nay vợ chồng tôi đưa con trai đến đây là để hỏi cưới Dương Tuấn a. Mặc dù tình cảm đồng giới này vẫn còn chịu nhiều sự kì thị nhưng tôi tin rằng hai đứa nó nếu yêu nhau sẽ vượt qua được tất cả. Phận làm cha làm mẹ thì phải cố giúp con mình có được hạnh phúc a.
Trang Bảo không đợi Uông Nguyệt Hoa nói mà mình đã gật đầu lia lịa.
Cưới đi cưới đi, tiểu Tuấn nhà Bảo Bảo là chàng dâu tốt có một không hai đó nga. Nhưng mà vì bé Gấu không muốn rời ra anh Tuấn của nó, hi hi, hay là để tiểu Huân ở rễ nha nha nha. Bảo Bảo hứa cuối tuần sẽ để tiểu Tuấn và tiểu Huân về thăm hai người.
Trang Bảo nói rồi nháy mắt với tiểu Hi một cái ý là mọi chuyện để baba lo, baba lo không được thì cha lo, cha lo không được thì cả nhà lo. Tối qua tiểu Hi cùng bé Gấu qua bàn chính sự với Trang Bảo về việc ở rể này. Lời thoại cũng là tiểu Hi biên soạn cho Trang Bảo. Ông Tạ, bà Tạ không một chút đắng đo mà đồng ý ngay.
Được, chúng tôi đồng ý để tiểu Huân qua ở rể nhà tiểu Tuấn. Vài hôm nữa chúng tôi sẽ mua nhà gần đây, có gì đi qua đi lại cho thuận tiện. Nhà chúng tôi hiện tại đúng là hơi chật thiệt. Bất quá đám cưới thì phải chờ hai đứa nó học xong đã. Bây giờ đưa sinh lễ giữ vợ trước, xem như một cái bảo đảm ban đầu cho tình cảm của hai đứa nó. Lỡ sau này tiểu Huân có phụ bạc gì tiểu Tuấn, coi như toàn bộ của hồi môn chúng tôi mất hết.
Cố Chính Khanh bấy giờ mới lên tiếng, thể hiện khí thế bề trên hừng hực lửa.
Thật ra nhà chúng tôi cũng không có thiếu thốn gì về chuyện tiền bạc nhưng có cái bảo đảm tạm thời vậy cũng tốt. Tuổi đời hai đứa còn quá trẻ, có thể bây giờ thích nhưng tương lai thì không ai có thể biết trước được điều gì. Phải để thời gian thử thách tình cảm của tụi nhỏ thôi. Vậy hai bên chính thức trở thành xui gia với nhau, tuy là còn khó khăn trong cách gọi nhưng ráng tập riếc quen thôi.
Ông Tạ búng búng tay, con trai con dâu đem từng món sính lễ tới, món nào cũng giá trị lựa chọn rất tỉ mỉ. Bé Gấu mặc áo vest phẳng phiu đến nắm tay Dương Tuấn kéo qua rồi nắm tay Tạ Huân đan lại với nhau. Bé Ngước cổ lên cao muốn trật khớp, cười nhe răng trông đáng yêu vô cùng.
Chúc anh trai và anh trai hạnh phúc nha. Còn nữa, còn nữa sau này có sinh em bé thì cũng đừng bỏ mặt bé Gấu nha. Bé Gấu có quà tặng cho hai anh á.
Bé Gấu móc trong túi ra một hộp nhẫn đưa cho Dương Tuấn. Cậu mở ra xem thì bên trong là một cặp nhẫn đôi có khắc tên luôn của hai người. Quá cảm động, Dương Tuấn cuối xuống bế bé Gấu lên hôn lên má bé mấy cái.
Cám ơn bé Gấu. Bọn anh sẽ trân trọng món quà này. Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không bỏ rơi bé Gấu đâu.
Hi hi, bé Gấu chỉ chọn nhẫn thôi, tiền là cha Hàm chi á. Bé Gấu không có tiền. ( èo thật ra bé có nhiều tiền tại bé không nhớ thôi). Hai anh đeo nhẫn vô đi chớ. Vợ chồng là phải đeo nhẫn nga.
Tạ Huân lấy một chiếc nhẫn đeo vào tay cậu rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Dương Tuấn đỏ mặt, ngượng ngùng đeo nhẫn lại cho anh. Đám nhóc hồ nháo, cầm đầu là tiểu Minh, tiểu Tinh:
Hôn đê, hôn đê, hôn đê.
Bé Gấu giả bộ mắc cỡ, che mặt lại:
Hai anh thơm nhau đi, bé Gấu không nhìn trộm đâu.
Tạ Huân chủ động ôm eo Dương Tuấn, tiến sát đến hôn cậu. Bé Gấu liếc liếc nhìn trộm qua kẽ tay thầm biện hộ cho mình bé chỉ liếc trộm không có nhìn trộm.
Vợ chồng Cố Ngạo, Trang Dụ vừa lúc đi xuống thấy cảnh này mà tâm cũng xúc động đậy theo. Trang Dụ tựa vào lòng Cố Ngạo, tâm trí nhớ lại chuyện ngày xửa ngày xưa.
Ây da, chúng ta xuống hơi muộn thì phải. Thấy cảnh này làm em nhớ tới lần chúng ta đám cưới ghê. Thời gian trôi qua nhanh thật đó.
Ừm, nhanh thật. Chờ đến đúng 10 năm ngày chúng ta lấy nhau, vợ chồng mình hấp hôn lại ha. Anh sẽ tổ chức một buổi tiệc thật long trọng đại như ngày mình vừa mới cưới luôn.
Cũng được, vợ nghe theo ý ông xã.
Cố Ngạo cùng Trang Dụ cũng có một màng hôn đỉnh cao sau ánh hào quang của cặp chính kia. Tràn vỗ tay nhiệt liệt, hoan hô chúc phúc giống như dành tặng cho cả Cố Ngạo và Trang Dụ.
Nghi thức coi như tạm kết thúc, cả nhà kéo nhau đi ăn mừng tại nhà hàng đã đặt sẵn. Dương Tuấn đổi cách xưng hô gọi ba mẹ của Tạ Huân là ba mẹ luôn, Tạ Huân cũng y chang như vậy. Người lớn cụng rượu bia, đám nhóc cụng bò húc, ồn ào náo nhiệt cả một vùng. Anh em song bào Bảo Dụ cụng sữa, hic, ngày vui mà không được uống rượu buồn ghê hà.
........................:))
Theo mình nghĩ bài ' Tự tâm ' thì vua là công, Bạch Liên là thụ a. Ôi trời, nhân vật chuẩn đẹp luôn. Mỗi tội cái kết SE. Hic hic.