Trong ngày lễ tình nhân này, Cố Hàm đặt biệt đưa Trang Bảo đi thưởng thức những món ngon vật lạ, đi khu vui chơi. Ngoài việc thích anh ra thì Trang Bảo thích ăn ngon với đi khu vui chơi. Đặt một chỗ riêng tư tại nhà hàng sang trọng trước đó, Cố Hàm ôm eo Tràn Bảo đi vào. Căn phòng tối thui thùi lùi, cậu bĩu bĩu môi, mặt oán giận:
Hàm Hàm không lãng mạn gì hết trơn á. Phòng không có đèn cầy, nến lấp la lấp lánh, đồ ăn ngon gì cả. Uổng công Bảo Bảo chờ đợi a! Hừ, em muốn đi chỗ khác ăn sướng hơn.
Anh cười cười, thơm lên cái môi đang chu ra một khúc của ai kia. Anh bún bún tay vài cái, cả căn phòng tối thui bỗng nhiên sáng rực rỡ với những anh đèn đủ màu. Một bàn đồ ăn ngon được bày ra dưới ánh nến lãng mạn làm Trang Bản nhìn thèm muốn nhỏ dãi. Bụm miệng đang há to mình lại, cậu ngây ngốc đi tới ngắm nghía xung quanh. Bởi không chỉ có đồ ăn mà xung quanh phòng còn đặt rất nhiều hộp quà to lớn. Cậu sung sướng nhào vào lòng anh, cười khanh khách:
Quả nhiên Hàm Hàm của Bảo Bảo là lãng mạn nhất. Em yêu ông xã quá đi hà. Hí hí, lễ tình nhân thật thú vị nha. Em đói rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu ăn đi. Ăn xong mới có sức đi chơi.
Thái độ của cậu thay đổi 180°, làm anh không khỏi bậc cười thành tiếng. Giữ cậu lại anh nhẹ giọng:
Em khoan ăn đã! Anh còn chưa có tặng quà hết cho em a.
Lại tiếp tục bún tay, một nhân viên phục vụ cẩn trọng đem một bó hoa hồng to thật to đưa tận tay anh rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Quỳ một gối xuống, Cố Hàm một tay ôm bó bông, một tay nắm lấy tay cậu hôn xuống. Giọng nói ôn nhu, dịu dàng làm cậu say đắm:
Anh tặng bà xã! Cám ơn Bảo Bảo đã yêu anh, sinh con cho anh. Có em làm vợ anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời. Em nguyện ý cùng anh bước tiếp đến con đường tương lai chứ?
Xoa xoa cái mũi cay cay, Trang Bảo nhận lấy bó hoa đầu gật gật lia lịa:
Bảo Bảo đồng ý, đồng ý! Em sẽ mãi mãi yêu anh hoài hoài luôn. Hàm Hàm đứng lên đi, quỳ lâu sẽ đau chân đó. Hic hic, về em sẽ khoe với tiểu Dụ về trình độ lãng mạn hết sẩy con bà bẩy của anh.
Vui vẻ đứng lên, anh kề sát cậu hôn lên vài cái cho đỡ ghiền. Anh bộ mặt mè nheo:
Anh tặng quà cho em rồi vậy em cũng nên đáp lễ cho anh chút xíu gì đi. Dạo này anh thiếu năng lượng trầm trọng a. Không nạp pin đủ anh liền sinh bệnh nữa cho coi.
Muốn nạp năng lượng hiệu quả nhất thì chỉ có trò chơi ban đêm thôi. Trong lòng Trang Bảo nghĩ vậy liền nằm dang rộng hai tay hai chân xuống sàn nhà, mắt nhắm nghiền lại bạo gan hô:
Hàm Hàm đến chơi Bảo Bảo đi. Thịt đã nằm sẵn chờ anh ăn đó. Anh nạp lẹ lẹ để em còn ăn cơm nữa nhen, quần áo đừng xé rách vì đây là bộ Bảo Bảo thích nhất.
Bộ dạng chờ lên dĩa của cậu ôi thật là đáng yêu đến chết người mà. Bây giờ nếu được ăn cậu thì anh đã nhào vô nhai không còn một miếng xương. Hazz, rất tiếc đời không như là mơ. Bởi vì đứa con trong bụng anh đành phải đè nén cái dục vọng to lớn của mình lại. Đỡ cậu đứng dậy, anh thở dài:
Thôi không cần đâu! Con chúng ta không thể chịu nỗi tần suất dao động không tuần hoàn này đâu. Chờ thêm vài tháng nữa chúng ta hẳn chơi. Giờ ăn cơm ha, bà xã chắc đói lắm rồi.
Xém xíu cậu quên mất mình mang thai không thể tùy tiện muốn chơi là chơi. Ngẫm nghĩ một hồi cậu mở balo lục lọi lấy hộp quà đưa Cố Hàm:
Bảo Bảo tặng quà lễ tình nhân cho ông xã. Tuy là không nạp trực tiếp được nhưng anh cũng có thể nạp năng lượng gián tiếp a. Em đã rất rất chăm chỉ, đi tìm nhiều mối quan hệ hỗ trợ để làm quà tặng Hàm Hàm đó. Anh mau mở ra xem đi.
Cầm hộp quà gói không phải gọi là đẹp như trong cửa hàng nhưng nó lại mang giá trị vô cùng to lớm trong lòng anh. Mở ra xem bên trong là một bức tranh thiếu nhi, một người nhỏ nhỏ nắm tay một người có dấu cộng trên đầu. Anh thiết nghĩ chắc người có dấu cộng trên đầu là anh rồi, còn người kia chắc là Trang Bảo. Anh lại lấy trong hộp quà ra một khung hình Trang Bảo đàn cười te tét, ngô ngô nghê nghê.
Trang Bảo háo hức nhìn anh mở quà, cậu chỉ chỉ, giải thích:
Đây là Bảo Bảo nè, đây là Hàm Hàm đang làm bác sĩ đó. Lần đầu tiên Bảo Bảo gặp Hàm Hàm ở trong bệnh viện mừ. Anh cười rất ư là đẹp trai luôn, phong độ nữa chứ làm tim Bảo Bảo thịch thịch nhảy lung tung muốn văng ra ngoài. Hình này là Bảo Bảo tự selfie á. Anh đi làm để hình này lên bàn làm việc thì lúc nào anh cũng thấy em hết. Nhìn hình anh sẽ nhớ ở nhà mình có chàng vợ xinh trai khi có ý định lén vợ ngoại tình mà quay đầu làm bờ. Chiêu này là tiểu Minh, tiểu Tinh chỉ em đó. Hí hí!
Đúng là một kỉ niệm đáng nhớ và một kế hoạch giữ chồng công hiệu nhất. Anh gật gật đầu, tiếp tục lấy món ùa cuối cùng trong hộp ra. Anh nhìn tấm thiệp đỏ đỏ, biết đó là gì nhưng vẫn cố tình hỏi cậu.
Bảo Bảo viết cái gì cho anh đấy? Hừm, nhìn có vẻ đẹp nha.
Cậu ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói:
Bảo Bảo viết thư tình cho Hàm Hàm đó. Sau nhiều ngày suy nghĩ cùng sự trợ giúp của tiểu Dụ và nắn nót viết từng chữ mới hoàn thành nó a. Anh đọc coi có cảm động tới rơi nước mắt hơm.
Mở ra xem, anh sờ sờ từng dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, anh cảm nhận một thứ tình cảm ấm áp mà cậu bao phủ lấy tim anh. Cảm động là thế nhưng chọc vợ cũng là niềm vui của anh. Vờ đau lòng anh hít hít mũi:
Đây đâu phải thư tình đâu. Bảo Bảo viết cho anh một cái đơn li dị a. Anh đau lòng quá mà. Em chẳng lẽ hết thương anh rồi?
Hoảng hồn, cậu giật lại bức thư xem xét, nhăn nhăn cái mũi:
Đâu có! Này là thư tình a. Em có nhờ tiểu Dụ kiểm tra chính tả rồi mà. Anh nhìn nè, chữ này là thư tình Bảo Bảo tặng Hàm Hàm yêu dấu.
A! Anh nhìn nhầm. Ha ha, Bảo Bảo đọc thử anh nghe xem bên trong đó viết gì. Mắt anh mỏi đọc không rõ a. Với lại em đọc thư tình cho anh thì càng ý nghĩa hơn.
Khó xử nhìn anh rồi nhìn thư tình, do do dự dự cậu miễn cưỡng gật đầu. Vì để cho chồng hạnh phúc, đọc thư có chút xíu thì có sao. Cậu bập bẹ, đánh vần nói từng chữ:
Đọc thì đọc! Hàm Hàm nghe rõ nè.
Thư tình Bảo Bảo tặng Hàm Hàm yêu dấu. Kính gửi ông xã tên Cố Hàm em là Trang Bảo với chức vụ vợ của anh. Ba em là ai em không biết, mẹ em là ai em không biết, có 1 anh trai tên Trang Duy, một em trai tên Tràn Dụ, một con trai tên bé Thỏ, một con dâu tên bé Gấu, kèm theo đứa con trong bụng chưa biết giới tính. Hôm nay em viết thư này tặng Hàm Hàm nhằm mục đích để Hàm Hàm hạnh phúc, vui vẻ. Sau này lỡ anh có thấy người nào đẹp hơn Bảo Bảo thì vẫn không chia tay Bảo Bảo, mỗi ngày mua thật nhiều đồ ăn ngon cho Bảo Bảo. Trong quá trình chung sống vợ chồng, Bảo Bảo vui vẻ hơn là đau đớn. Mặt dù đêm nào Hàm Hàm cũng bắt Bảo Bảo chơi trò chơi ban đêm thọc tiết, đau tới kêu cha gọi mẹ. Nhưng trong có cũng có tí tì ti khoái cảm, chờ chừng nào đẻ xong Bảo Bảo cho Hàm Hàm chơi tiếp. Nhận xét cá nhân Hàm Hàm rất đẹp trai, thông minh, dịu dàng, thương vợ thương con. Nhược điểm sắc lang, ham ngủ, hay gạt Bảo Bảo để thỏa mãn bản thân, thấy trai đẹp là nhìn ( Bé Thỏ). Bây giờ bé Thỏ đã có vợ tương lai mong Hàm Hàm biết tự trọng mà kiềm chế nhu cầu bản thân. Em có yêu cầu thêm là anh phải nuông chìu em mọi việc, đưa em đi chơi, đi ăn. Bảo Bảo xin cam kết sẽ yêu Hàm Hàm suốt đời, gặp thằng nào con nào cua anh là đánh phù mỏ, sinh con đàn cháu đống cho anh, thực hiện đúng nghĩa vụ làm vợ. Chúc Hàm Hàm lễ tình nhân vui vẻ. Tái bút người viết thư tình Bảo đại gia, kí tên Trang Bảo.
Hì hì, em làm thư tình hay không Hàm Hàm? Anh có vui tới phát khóc hơm?
Anh đau mề, cẩn thận cất bức thư tình đi.
Có, anh vui tới khóc không ra nước mắt luôn. Em làm sao viết thư tình hay thế?
Ừm, tiểu Minh và tiểu Tinh cho em một cái mẫu á tên là bản kiểm điểm với đơn xin việc làm kêu Bảo Bảo dựa theo viết. Sau quá trình sàn lọc, mài mò Bảo Bảo mới làm xong đó. Hí hí, Hàm Hàm chắc chắn thích lắm, mặt anh ngơ ngác dễ thương ghê.
Anh quá sốc và bất ngờ thôi. Chúng ta ăn cơm ha, lát anh dẫn em đi chơi.
Ok anh yêu! Moa moa!
Thôi thì thư tình này cũng tạm chấp nhận đi. Không quan trong hình thức quan trong tấm lòng. Vợ anh làm được thế là đã công phu lắm rồi.
Bên mấy nhóc con thì đi ra vườn tổ chức lễ tình nhân tặng quà cho vợ. Do còn nhỏ chưa đi làm, kinh phí còn hạn hẹp nên mấy nhóc tổ chức chung với nhau. Ban ngày ban mặc cấm lửa trại, vì không đủ nhiên liệu nên mấy nhóc đi lấy thêm vài cái áo độn sinicon của bà nội đốt. Trong thâm tâm mấy nhóc nghĩ chất liệu áo độn dễ cháy với duy trì lửa lâu. Một màn quậy phá cùng sến súa của mấy nhóc chính thức châm ngòi chấm hết cho cuộc đời mấy cái áo độn. Tới lúc Uông Nguyệt Hoa về đến nhà thì bà đã không còn cái áo độn nào. Bà la làng la xóm kêu có trộm biến thái mê luyến bà, đòi chồng con túc trực canh chừng. Ai cũng bỏ đi, tặng bà một câu: Mẹ quá tự luyến rồi đấy!
........................
( sorry các bạn vì mấy hôm nay không ra chương mới. Do một số lý do cá nhân mong các bạn thông cảm.)