Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 306: Chương 306: Biến thái có tập đoàn!




Lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng, Cố Ngạo thở phào nhẹ nhõm một bộ dạng không đứng đắng xoa xoa tiểu huynh đệ của mình. Cố Diễm cười khinh bỉ, mỉa mai anh:

Em có thật là có chuyện cần bàn với tụi anh không đấy? Rõ ràng em chỉ muốn lấy cái cớ để che mắt thiên hạ. Hừ, vợ ăn kem thôi mà cũng hứng cho được. Em quá sắc lang rồi Cố Ngạo à.

Cố Hàm đứng kế bên nghe vậy cũng có chút nhột nhột trong lòng. Thật ra lúc nhìn Trang Bảo ăn kem anh cungc hứng dữ lắm. Tằng hắng giọng, Cố Hàm lên tiếng:

Anh cả đừng nói đến vấn đề này nữa ha. Anh nói một mà đụng chạm đến hai người lận đó.

Nhìn xuống đũng quần của Cố Hàm, Cố Diễm nghẹn lời tức đến nỗi muốn bốc khói. Cố Ngạo có đồng minh đắc ý cười ha hả. Thả ra mấy câu bông đùa để Cố Diễm nhập bọn:

Anh cả nghe thấy rồi đó! Đâu phải chỉ mỗi mình em có suy nghĩ đen tối. Anh thử tưởng tượng cái dáng vẻ vợ anh ăn kem xem thế nào. Chội ôi, vừa liếm vừa mút kiểu đó kích thích gần chết luôn. Tối nay anh thử đưa kem cho anh Duy ăn là biết được cảm giác của tụi em liền. Nếu không phải vợ tụi em đang mang thai thì giờ này chắc anh không thể nói chuyện phím với anh em tụi em vầy đâu. Hắc hắc!

Ngẫm nghĩ lại mấy lời Cố Ngạo nói cũng có lý. Chuyện này rất đáng để thử, biết đâu tối nay vợ chồng mình có được một đêm vừa hoang dã vừa lạc thú a. Một số hình ảnh 18+ xuất hiện trong đầu Cố Diễm làm anh muốn xịt máu mũi đến nơi. Cố Diễm hít sâu một hơi, khoác vai hai thằng em mình:

Anh cũng sắp nổ tung đến nơi rồi. Ba anh em chúng ta đi tắm nước lạnh sẵn bàn bạc kế sách hạ bệ ả hồ ly thúi cùng cáo quảng gia chết tiệt kia. Hiện tại con của bạn tiểu Hàm vẫn đang ở trong tay bọn chúng. Dù sao một phần nguyên nhân là do chúng ta liên lụy đến họ. Con nít là vô tội, chuyện người lớn không nên để ảnh hưởng đến chúng.

Cả Cố Ngạo và Cố Hàm đều gật đầu đồng tinh với Cố Diễm. Ba anh em nối bước đi vào nhà tắm của Cố Ngạo nhằm hạ nhiệt tiểu huynh đệ không biết liêm sĩ là gì. An ổn ngâm mình trong bồn, Cố Ngạo nói:

Em đã cho đàn em đi tìm tung tích của thằng bé bị bắt cóc rồi. Hừ, nội trong đêm nay em không thấy đứa bé đó ở nhà mình thì tất cả đàn em của em đều bị trừ lương. Chỉ có cách này mới thúc giục được tinh thần làm việc của họ. Dạo này ăn no rửng mỡ quá bọn họ sinh ra cái tật lười biếng.

Được Cố Ngạo chà lưng thoải mái vô cùng, Cố Hàm vuốt vuốt tóc, nhắm mắt hưởng thụ.

Đã quá, em chà mạnh thêm tí nữa là vừa. Tại ai bảo dạo này em mê trai bỏ huynh đệ, trách bọn họ cũng tội. Chậc, mấy vụ bắt cóc kiểu này đâu phải một sớm một chiều là giải quyết được. Em làm như họ là thần thánh không bằng.

Cố Diễm tự nhiên trơ trọi có một mình, hơi ganh tỵ, chỏ mỏ cà khịa:

Hai anh em mấy người thân thiết quá hen? Chắc mấy người đâu coi người anh cả như tôi ra gì. Chậc, tự nhiên khó chịu muốn đánh lộn quá vầy nè.

Từ đâu xông đến, Cố Hủ trần truồng nhảy cái chung vào bồn. Ta nói nước văng tung tóe đầy mặt ba người kia.

Em tới đây! Mấy anh tắm chung mà không rủ em gì hết trơn hết trọi. Nãy vợ em qua thăm bé Gấu với tiểu Hi mới biết ba anh đi bàn chính sự. Chính sự gì nói em nghe với!

Ba người anh lớn im lặng chăm chăm cùng nhìn xuống tiểu huynh đệ của Cố Hủ xong đồng loạt cười ha hả. Cố Ngạo vỗ vai Cố Hủ:

Bọn anh bàn chính sự y chang em vậy đó. Vợ ăn kem, nóng quá cần giải nhiệt. Em nhìn đi, bọn chúng quá khí thế đúng không? Ha ha!

Bốn anh em bắt đầu đọ súng với nhau. Cố Ngạo cà khịa cực mạnh.

Ái chà, hình như tiểu huynh đệ của anh cả ngắn hơn của em một tí, của anh hai nhỏ hơn của em một xíu, của tiểu Hủ là thua thiệt cả về chiều dài lẫn độ to luôn nhen. Tính ra huynh đệ của em là hoàn hảo nhất. Ha ha!

Nghĩ sao của em hoàn hỏa nhất? Đàn đánh, anh em đè cái thằng này ra vặt lông chân nó.

Cố Hàm giữ chặt tay, Cố Hủ ghìm chặt phần bụng còn phần chân do Cố Diễm phụ trách. Chơi ác, Cố Diễm nắm một nhúm lông chân giật mạnh ra. Cố Ngạo đau xanh mặt, la hét:

A a a! Trời ơi, anh cả chơi nhổ lông gà hả gì đấy. Đau chết em rồi! Thả ra, thả ra. Em cà khịa có tí thôi mà.

Ha ha, đừng hòng. Hôm nay bọn anh sẽ cho em biết thế nào là lợi hại.

Cười trên nổi đau của người khác, ba anh em thay phiên nhau vặt lông Cố Ngạo. Kết cục, Cố Ngạo ứa nước mắt nhìn một bên sạch bách không còn cộng lông, một bên còn nguyên. Tức tối, Cố Ngạo mắng liên tục:

Mấy người thật độc ác. Ôi đau chết mất! Vặt gì không đều gì hết. Lát mắt cạo bên còn lại nữa a. Tối nay vợ em hỏi em biết trả lời thế nào đây?

Cố Hàm nói nhẹ bâng:

Thì em nói với vợ do em làm đổ ba bình nước sôi nên lông chân rụng hết. Ha ha, nhìn đi, chân em đỏ thế dụ tiểu Dụ thế nào mà em ấy chẳng tin.

Chồm lấy cái dao cạo râu, Cố Ngạo rẹt rẹt triệt lông chân. Ở dơ cạo lông luôn trong bồn.

Hừ, Cố Ngạo đây cho mấy người tắm nước ngâm lông chân của ông. Cạo xong vài bữa nó ra lại như rừng Amazon. Chắc đi bệnh viện thẩm mỹ triệt lông chân luôn cho rồi. Khi nào cần đi nối lông giả cũng được.

Không biết tiết tháo là gì, Uông Nguyệt Hoa thấy cửa phòng Cố Ngạo không đóng liền lén lút đi vào. Vô tình bà phát hiện bốn cực phẩm, nhìn trộm đã mắt, máu mũi phun trào ngã nhào vào bồn:

A! Các con trai đáng yêu của mẹ. Mẹ cũng muốn tắm nữa a. Đến đến cởi đồ giúp mẹ đi các con.

Bốn chàng hoảng hồn nhảy ra khỏi bồn tắm, quấn khăn che của quý lại, buông một câu rồi chạy mất:

Mẹ quá biến thái!

Chạy một hồi đụng Cố Chính Khanh, Cố Ngạo dụ ông, làm biểu tình cá chết:

Ba ơi, không xong rồi ba ơi. Mẹ lên cơn thần kinh tọa xỉu trong bồn tắm phòng con rồi. Ba mau vào vớt mẹ ra đi. Mẹ có chuyện gì tụi con không chịu trách nhiệm đâu nha.

Ông tưởng thật, chạy nhanh vào phòng có ý định vớt Uông Nguyệt Hoa ra. Vừa vào, ông thấy cái cảnh thái biến của bà tạo ra. Ông chưa kịp trốn bà đã nhào tới kéo ông vào bồn.

Anh yêu, tắm với em nào. Bà xã anh hưng phấn chịu hết nổi rồi.

Ông giải giụa, khóc không ra nước mắt kêu cứu:

Có ai không cứu tôi với. Quỷ háo sắc bám người. Mấy thằng con khốn kiếp, dám gạt ba. A a a!

Nhẹ đóng cửa cẩn thận lạ, Cố Ngạo cười hả hê đập tay cùng các anh em.

Quá tuyệt vời! Đem ba hi sinh còn hơn mình bị mẹ dê. Hắc hắc, chắc ba sướng lắm đó. La hét ghê như bị đè mà. Khiếp, ba lấy đàn ông một cái là hiểu ai trong ai ngoài luôn. Chúng ta đi tìm vợ thôi, ở đây ba mẹ chơi không được tự nhiên với thúi tai chúng ta đó. Hắc hắc!

Qua lôi vợ về phòng, Cố Ngạo giả bộ khoe đôi chán vừa đỏ vừa sạch lông của mình ra. Lượng tới lượng lui mấy vòng, Trang Dụ mới phát hiện chân anh có vấn đề. Cậu lo lắng hỏi anh:

Ông xã bị gì mà chân đỏ thế? Lông đâu hết trơn rồi? Bình thường em kêu anh vặt mà anh có vặt đâu.

Bụm mặt rơi nước mắt cá sấu, anh rên rỉ:

Tự nhiên bà xã nhắc làm chi để anh đau nữa rồi nè. Hic hic, hồi nãy đi nấu nước sôi pha sữa cho em không cẩn thận làm đổ hết vô chân, lông rụng hết trơn. Bất đắt dĩ anh phải cạo luôn cái chân còn lại. Đó vừa đỏ vừa rướm máu nè. Đau muốn chớt luôn.

Nói dối không biết chớp mắt là đây chứ đâu. Tài diễn so deep của anh quá cao, Trang Dụ tin là thật, đâu lòng ôm lấy anh:

Tội ôg xã quá đi. Anh ráng chịu đau chút, em đi lấy thuốc thoa cho anh. Sau này anh phải cẩn thận chút. Hên là chỉ có cái chân bị phỏng thôi chứ mặt anh bị phỏng thì tiếc lắm.

Anh lắc đầu, ôm cậu chặt cứng không cho đi đâu. Giở trò sắc lang:

Anh không cần thoa thuốc đâu. Em hôn anh, xoa xoa giúp anh vài cái là anh hết đau liền. Bà xã, thơm anh đi.

Đưa tay vòng qua ổ anh, Trang Dụ ngồi trên đùi anh từ từ áp môi mình chạm môi anh. Chộp thời cơ, Cố Ngạo cố tình kéo dài nụ hôn đó lâu hơn, dữ dội hơn. Sau nụ hôn kịch liệt, anh liếm liếm môi, thơm khắp mặt mũi cậu, bắt câu xoa tiểu huynh đệ giúp mình.

Em xoa nó cái nà. Chuẩn bị nổ rồi! Em mai mốt không được ăn kem dụ người kiểu đó.

A? Em ăn kem thôi chứ dụ anh hồi nào? Không xoa đâu, em nể tình anh bị phỏng mới tặng anh một nụ hôn thôi. Chuyện khác thì miễn. Ái rồi rồi, em sờ, anh đừng nhỏ nước mắt. Em sợ lắm nhen.

Ra sức xoa nắn để anh thỏa mãn chút ít, trong lúc lơ đãng đó cậu nhìn kĩ thì phát hiện vết thương không phải do bị bỏng. Tay cậu siết chặt một cái đem anh muốn phế, gằng hỏi ép buộc anh thú tội. Đến bước đường cùng anh đành khai tất tần tật ra. Nhờ sự khoan hồng tiểu huynh đệ anh được tha bổng.

Bỏ tật biến thái, dụ vợ.

...........................

Bíp... bíp... bíp... Bùm ????????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.