Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 145: Chương 145: Cố Ngạo - Trang Dụ : Dàn trận! Lỗ chút không sao đâu em.




Cố Ngạo và Trang Dụ sáng sớm đã tới quán bánh ngọt chờ a Khờ mang người tới. Anh kêu gọi nhân viên: Tất cả mọi người tập hợp lại đây. Nhanh nhanh tôi có chuyện muốn nói với mấy người.

Nguyên đám nhân viên tập trung đông đủ, tò mò không biết hai ông chủ kêu mình lại làm gì? Dạ! Có mặt! Ông chủ Cố có việc gì sai bảo ạ.

Anh khoanh tay, đi tới đi lui ra lệnh: Hôm nay chúng ta chỉ tiếp hai người khách nam duy nhất thôi. Mấy người khách còn lại hôm nay không thể vào đây ăn. Hai người các cậu ra đuổi khéo khách về cho tôi. Bốn người các cậu thì làm việc như bình thường, mấy người làm bếp cũng vậy. Còn tất cả những người khác thì đi thay trang phục bình thường, giả vờ làm khách trông quán. Ai bồ của ai ngồi chung hôn hít, uống nước gì kệ mấy người. Không có tốn tiền! Yên tâm, tùy việc nặng nhẹ lương thưởng thêm cho từng người. À, quên nữa! Ai làm bánh nhớ nhét cái giấy trúng thưởng này bên trong. Cái bánh đó là dành riêng cho khách của tôi. Đừng có đem ăn bậy bạ, chờ họ tới tôi kêu thì bê ra. Lấy mấy chai xịt tuyết đưa đây cho tôi luôn. Chuyện này khá quan trọng đấy, nó ảnh hưởng tới cả một phả hệ sau này của khách chúng tôi. Rồi đi làm theo kế hoạch đi.

Trang Dụ gãi gãi đầu, hỏi anh: Anh làm cái quái gì vậy a? Rồi bữa nay em chẳng những không kiếm được đồng xu cắc bạc nào mà còn lỗ nặng nữa. A Khờ và bạn cậu ta tới cần gì đuổi khách của em.

Anh cầm mấy chai xịt tuyết ngắm nghía, ngồi xuống ghế: Em lỗ có nhiêu đâu. Anh lỗ mới nhiều đây này. Em có biết cái đồng hồ của anh gần 10 triệu không hả? Đem tặng không cho người khác đấy. Làm không công còn lỗ nữa, sướng ích gì đâu. Anh cũng không phải là cấm em kinh doanh nhưng em nghĩ thử coi nếu đám nam hủ nữ khách ruột của em vô thì kết quả sẽ ra sao? Vừa thấy hai ông nội kia vào mấy người đó chắc vồ dô họ hỏi mấy câu xyz... A Khờ chưa kịp cua, anh chưa kịp quan sát là tên kia chạy mất dép. Se duyên khó lắm nha. Em coi như bỏ tiền tích đức đi, lương của em bửa nay anh trả. Anh giàu nức vách mà, sợ chi không có tiền xài. Hắc hắc!

Trang Dụ ngồi xuống cạnh anh, chống cằm tiếc tiền: Mẹ ơi! Bữa nay lỗ nặng rồi. Tự nhiên chơi ngu nhiều chuyện chi giờ tốn tiền quá. Cỡ 100 người vầy tới là em nghèo sập nhà luôn ấy chứ. Anh giàu nức tường còn em nghèo gạch. Hic hic. Uổng quá! Nói chứ bửa nay chỉ là tìm hiểu còn tốn nhiều thời gian để se duyên xong lắm.

Anh ôm eo vợ, lợi dụng thời cơ bóp mông, bóp đít cậu ăm tí đậu hủ. Sắc lang riếc quen, anh cười cười: Tiềm chỉ là phù du thôi em à. Bỏ đi.

Anh dê quá, bóp chỗ nào đấy hử. Lấy cái tay sói xám anh ra ngay. Hừ, anh nói hay lắm. Tiền là phù du nhưng ngu là phù mỏ đấy. Anh chơi kiểu đó là con mắt còn lại với cái miệng của anh được em thi công lại đấy. Tật nhây nhây, dê dê ???????? không bỏ được mà.

Hai người vờn nhau làm.chút chuyện mờ ám. Điện thoại trong túi cậu đổ chuông. Alo! Anh Dụ đây. Sao rồi a Khờ, người kia có đi tới đây không?

Dạ có! Anh ấy đang thay đồ. Chắc cỡ 1 tiếng nữa tụi em mới tới. Anh Cố đúng là hau ghê luôn dự đoán như thần ấy. Em về nói về phầm thưởng cái đồng hồ lag ảnh hớn hở đòi tới liền, mà em nói hôm nay mới có vụ phần quà may mắn. Hí hí, em cúp máy đây. Ảnh ra rồi.

Anh áp tai nghe ké, được ta khen lỗ mũi hĩnh hĩnh thấy phát ghét. Ôi chao! Anh thật là thiên tài mà. Mai mốt anh chắc chuyển qua làm ông mối cho người ta. Việc này coi bộ vui.

Cái đồ tự tin thái quá. Ai làm chẳng được, em khinh nghiệm không thiếu chỉ thiếu tiền chi thôi. Hứ! Khen cái quái gì, chưa chi hết mừ.

Bà xã à! Em ghen ăn tức ở với anh luôn a. Anh là chồng em đấy nha. Em ghen ăn tức ở vậy coi chừng bị trời phạt, nghiệp quật qua quật lại liên hồi. Sướng lém. Hắc hắc. Nói chứ, tiền của anh là tiền của em mà. Em có phung phí tới già cũng không thiếu tiền.

Anh kéo cậu ôm vào lòng, xoa dịu để vợ anh vui. Cậu thỏa mãn vùi đầu vô ngực anh, lầm bầm: Coi như anh có lương tâm. Em nói thì nói vậy chứ cũng muốn chồng em được hãnh diện với mọi người. Hơn nữa a Khờ có được hạnh phúc càng tốt. Đỡ phải để a Khờ tốn thời gian với người kia hơn. Bảy nam là thời gian dài đằng đẳng, thanh xuân ai trả lại được.

Mấy nhân viên ngồi ăn bánh miễn phí nhìn qua hai ông chủ học hỏi. Có bồ hết rồi mà ăn cẩu lương của người khác đâu có được. Nhà mình có thức ăn mà. Mỗi cặp sáp sáp lại hôn môi chụt chụt, ôm nhau tình tứ, cười hí ha hí hố. Mấy em hủ nữ thì buồn thui thủi, bị đủi đi về không khai thác được tin tức gì cả. Mấy chuyện này là nguồn vui lẻ sống của mấy ẻm đang trong tình trạng ế trường tồn, ế vĩnh cửu, muôn năm, muôn năm.

A Khờ cười tươi rói, được người thầm thương chở đi ra ngoài. A Khờ ảo tưởng khoảng khắc mà anh ta quỳ gối xuống cầu hôn mình ' đồng ý làm vợ anh suốt đời nha! Anh sẽ luôn yêu thương em. '

Thấy cậu cười bu vơ như thằng bệnh thần kinh trốn trại ????????. Hàn Đông vỗ vai cậu hỏi: Tên đầu lợn kia, cậu đan nghĩ cái gì mà cười dữ vậy. Mặt đỏ như đít khỉ rồi kìa. Đầu lợn, có nghe tôi nói gì không đấy?

A Khờ giật mình, gật đầu lia lịa: ừ ừ. Tui đồng ý. Đồng ý hai tay hai chân.

Cậu đồng ý cái gì đấy. Đồng ý để tôi đem cậu thải vô bệnh viện tâm thần à? Thích thì tôi chở tên đầu lợn cậu vào đó.

A Khờ xấu hổ lắc đầu lia lịa: Hàng Đông Đá đừng làm vậy với tôi mà. Tôi lỡ mồm nói bậy thôi. Tôi là đang ảo tưởng mình trúng thưởng cái đồng hồ mắt tiền đó đấy. Nếu trúng là tôi quá may mắn luôn.

Hàn Đông mặt vô biểu tình, kiên định nói: Cậu đừng có mơ có được nó. Cái đồng hồ đó nhất định phải là của tôi. Mà tôi không cho cậu kêu tôi là Hàng Đông Đá nữa. Tên tôi không có chữ Đá, tôi nhắc lại tôi là Hàn Đông. Đầu lợn cậu bỏ ngay cách xưng hô đó cho tôi.

A Khờ cười hì hì, ngốc nghếch gãi gãi đầu: Tôi thích gọi cậu như thế đấy Hàng Đông Đá. Ai kêu cậu gọi tôi là đầu lơn hoài chi. Có qua có lại nha, xưng hô vậy thân thiết hơn. Cậu yên tâm tôi không giành đồng hồ đó với cậu đâu. Tối có trúng thưởng cũng đem tặng cho cậu. Coi như hai năm qua cậu cho tôi ở nhờ miễn phí. Hì hì

Hàn Đông khó tin liếc cậu một cái rồi tập trung nhìn đường lái xe tiếp. Cậu có biết trị giá cái đồng hồ đó bao nhiêu không mà đem tặng cho tôi dễ vậy? Nó đắc lắm đấy, dư sức để cậu mua được một căn nhà đấy.

Có sao đâu. Tiền không quan trọng với tôi lắm mặt dù thiếu nó thì tôi sẽ chết đói. Nhưng với tôi cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không quan trọng bằng cậu. Hàng Đông Đá của tôi!

Hàn Đông mặt hồng hồng nghĩ trong lòng cái ten đầu lợn này sao mà sến súa thế không biết. Cái gì mà có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng tôi? Ngốc hết chỗ nói nhưng mà tôi thích. Phải chi cậu không phải là trai thẳng thì tốt biết mấy. Khụ khụ. Cậu làm quá lên rồi đấy. Tôi đâu có vĩ đại thế. Cậu ảo nhà tôi cũng phải dọn dẹp, nấu cơm bù rồi còn gì nữa. Tôi và cậu không có ai nợ nần ai gì hết. Nếu cậu mà chọc tôi thì tôi đá đít cậu ra khỏi nhà tôi ngay lập tức. Có cái, cậu chịu để cái đồng hồ kia nhường lại cho tôi nên tôi hôm nay bao cậu ăn bánh ngọt + một bữa cơm tối.

A Khờ không tin nổi vào lỗ tai mình, cậu hỏi lại lần nữa: Hàng Đông Đá! Cậu bao tôi ăn tối thiệt á. Chúng ta ăn cơm cùng nhau? Tôi có mơ không đây? Bảy năm biết cậu đây là lần đầu tiên cậu chủ động đi ăn với tôi đấy.

Đồ đầu lợn. Thật đấy! Trước tiếc tiền giờ không tiếc nữa. Bao cậu ăn không tiếc tiền.

A Khờ giơ tay bắt trớn tát vô mặt mình cái bốp: chát! Ây da. Là thật nè. Yea yea! Vui quá đi.

Trông biểu tình a Khờ vui vậy Hàn Đông tâm trạng cũng phấn khởi không ít. Cậu ấy đáng yêu chết mất. Mặt dù mình thích cậu ấy, yêu cậu ấy đến cỡ nào cũng không thể lôi cậu ấy vào thế giới không thấy đường đi này của mình. Mình điên thật hồi nãy lại đi ước cậu ấy không phải là trai thẳng. Như vậy hại cậu ấy thêm thôi. Cái miệt thị, khinh bỉ của người đời đối với anh đã đủ rồi khổ rồi. A Khờ ngốc lại hiền vậy không chịu nỗi mấy cái khắc nghiệt này của xã hội đâu. Cứ để tự mình đơn phương, đau một mình thế thôi. Người mình thương hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.