Cố Ngạo nghiêm túc mà quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ. Mọi người bên ngoài thấy vậy cũng ngại vô lỡ làm anh xấu hổ thì cũng ngại. Trang Bảo thì không hiểu tại sao Uông Nguyệt Hoa lại mắng Cố Ngạo trong khi Trang Dụ tự đập đầu bị thương. Nghe bà tường thuật lại mọi chuyện, Trang Bảo cảm giác tội lỗi tột cùng lát hồi khóc hu hu. Tự trách mình đã phá hoại tình cảm vợ chồng của em trai còn làm em trai bị thương. Ra sức vỗ về, Trang Bảo mới thôi không khóc nữa đi theo Trang Duy mua chút cháo cho Trang Dụ.
Trang Dụ nằm trên giường từ từ mở mắt ra, đầu đau làm cậu khó chịu, có cảm giác hoa mắt chóng mặt. Cố Ngạo vui mừng sờ mặt cậu, ôn nhu hỏi:
Em cuối cùng đã tỉnh rồi. Em có thấy khó chịu lắm không? Em uống nước không anh lấy cho em uống?
Cậu mơ hồ lắc đầu, mắt ngân ngấn nước nhìn anh, phát ra giọng nói yếu ớt:
Em không sao, anh đừng có bận tâm. Anh đi về làm việc của anh đi, mặc kệ em.
Cố Ngạo cúi đầu, khoanh tay nghiêm túc quỳ tiếp, cảm giác hối lỗi dâng cao.
Anh biết mọi chuyện là do anh nên mới làm em bị thương. Anh không nên giận lẫy tự tiện bỏ về trước. Em bây giờ muốn đánh muốn mắng anh thế nào thì anh cũng chịu. Giờ em muốn anh tự đập đầu vào tường anh cũng làm ngay luôn. Miễn sao em nguôi ngoai cơn giận của mình là được.
Không cần đâu! Anh đi về đi. Em đâu có đáng để anh hạ mình quỳ xuống như vậy. Cái này là em bất cẩn đi không nhìn được bị đụng đầu, không liên quan đến anh.
Cậu nói xong nước mắt lại chảy, bụm mặt lại khóc sướt mướt. Cố Ngạo đưa tay ôm lấy Trang Dụ, đau lòng tự trách mình.
Em đừng khóc mà. Chuyện này là do anh hết. Anh cứ luôn miệng hứa sẽ không làm em đau lòng, không làm em bị thương. Nhưng hết lần này đến lần khác chính mình tổn thương em. Đá cửa dập mũi giờ đụng từng bể đầu. Anh không xứng đáng làm chồng của em nữa. Anh tự kết liễu mình luôn.
Cố Ngạo chống tay đứng lên nhắm ngay bức tường bệnh viện đâm đầu vào cái rầm. Trang Dụ hoảng hồn thấy anh tự bạo ngược mình vậy vội vàng chạy đến chỗ anh.
Anh bị điên hả? Khi không đâm đầu vào tượng làm gì a? Hu hu! Anh chết rồi là em ở giá đó. Khốn kiếp, anh là cái đồ khốn kiếp. Trán sưng đỏ lên hết rồi, em đi gọi bác sĩ. Hu hu. Anh đúng là muốn bức điên em thêm lần nữa mới chịu mà.
Cậu lính quýnh tay chân vừa khóc vừa muốn chạy ra ngoài, trong cả người khốn khổ hết chỗ nói. Anh ghìm chặt cậu lại, đưa môi mình lên môi cậu hôn một cái.
Em đừng đi, anh không sao hết. Em tha thứ cho anh đi mà. Mặc kệ em làm gì anh cũng không giận, đánh anh mắng anh đại đi. Bình thường em mắng anh hoài, mắng riếc anh quen rồi. Bà xã, Dụ Dụ!
Chùi hết nước mắt, nước mũi vào áo anh, cậu gật gật đầu.
Ừm! Em không giận anh nữa. Tự nhiên anh bỏ đi làm gì chứ? Em có làm gì anh đâu. Dù có thì anh phải nói cho em biết chứ.Im im vậy em biết đường đâu mà lần. Hức hức!
Đúng là chuyện chỉ có chút xíu, tự nhiên anh giận khơi làm chi không biết. Cố Ngạo gãi gãi đầu, ngập ngừng nói:
Tại vì tối qua em không ngủ chung làm chuyện ân ái với anh mà vui vẻ quá trời nên anh hơi hơi mất mát ở trong lòng rồi. Hồi nãy nữa, hở chút anh Bảo lại nhắc tới anh hai, tình cảm biết bao nhiêu. Anh lòng dạ hẹp hòi không được vậy nên ghen tỵ xíu xìu xiu. Rồi sau đó em nói anh suốt ngày bám theo em riếc chán ghét anh nên anh buồn. Muốn tình tứ cầu em lột cho con tôm em cũng từ chối cộng thêm anh Bảo quấy khóc nữa chứ. Bị vợ phũ phàng biết bao nhiêu lần bởi vậy lòng tổn thương, tính đi uống rượu giải sầu miếng. Anh chưa kịp đặt đít ngồi xuống uống rượu là anh cả gọi tới em bị thương nên phăng tới bệnh viện luôn. Anh bị mẹ mắng cho một chập, ba mà không cản lại chắc giờ miệng anh dính hết một cái đế giày cao gót ???? của bà rồi. Em coi mặt anh nè in mỗi bên 5 ngón tay dài thong lòn nè. Anh tự tát mình hai cái bồi tội trước xong quỳ tới khi em tỉnh thì phạt tiếp. Giờ anh đập đầu cũng đập đầu rồi giờ chúng ta làm hòa được chưa? Hay em muốn anh đập đầu thêm mấy cái nữa?
...
Kể lại nguyên nhân, diễn biến thôi cái mặt có cần ủy khuất đến vậy không trời? Nghe anh kể xong cậu cảm giác tất cả mọi chuyện đều là tự mình làm tự mình chịu, xui xẻo liên lụy luôn đến anh vậy đó. Cậu thở dài thườn thượt, vùi đầu vào ngực anh trách khứ:
Anh sao mà đáng ghét quá đi. Anh lớn rồi làm như là con nít 2 tuổi không bằng, tự nhiên ganh tị với anh hai. Anh nghĩ thử xem, ngày nào anh cũng đè em ăn hại em đau mông muốn chết luôn. Được cái cớ cho mông xả hơi nên em vui tí thôi. Còn chuyện anh Bảo là tại anh ấy không thể tự chăm sóc bản thân tốt được, em quan tâm tí thì có sao đâu. Anh ấy là anh trai của em mừ, còn anh nè tay chân rắn chắc, đầu óc minh mẫn mà đòi hỏi hoài. Anh đáng ra phải bồi cho em ăn đó. Chán gì đâu. Hazz! Nói túm lại lỗi cũng do em một phần, thích mắng anh lung tung bị đụng bể đầu cũng đáng. Coi như đợt này huề, không ai nợ ai nữa.
Ừm. Anh không lẫy vô cớ nữa. Dụ Dụ, anh yêu em nhất. Bà xã của anh. Moa moa! Cùng làm sau này anh bớt tình thú lại là được. Hi hi. Để anh bế em về giường.
Ngồi dựa vào thành giường, Trang Dụ đưa tay xoa trán anh:
Anh có đau lắm không? Giờ anh đi kêu bác sĩ thoa thuốc đi. Mặt mày cũng ửng đỏ hết trơn. Bình thường em tán nhẹ chút anh là đau rồi, giờ in hẵn 5 ngón tay thì đau cỡ nào. À đúng rồi, anh quỳ ở đây lâu chưa?
Anh cười hề hề, ngốc lăng lắc đầu:
Anh không đau gì hết á. Đầu anh cứng lắm anh còn sợ phải đền tiền vì làm nức tường bệnh viện kìa. Quỳ vì vợ thì có gì phải sợ, anh da mặt dày không biết mắt cỡ là gì hết. Bà xã của anh bị thương anh mới đau lòng a. Em từ khi hết bệnh về sống với anh thì đầu óc hậu đậu lắm a. Một năm không biết em đụng đầu, trượt chân té mấy lần rồi. Đếm không xuể luôn, đi đứng thì từ từ, nhìn đường nữa a. Anh đâu phải lúc nào cũng canh em không để em bị té sấp mặt được.
Cậu sưng sỉa, bậm bậm môi nói:
Tại anh hết chứ bộ. Anh chơi em riếc làm em đau toàn thây, bị tào tháo dí tối ngày, không chạy thì biết làm gì? Nói mà không biết ngượng. Xía!
He he, ai kêu em là vợ của Cố Ngạo chi. Người gì đâu vừa đẹp vừa quyến rũ làm anh chìm đắm vào bễ tình a. Nói chứ hồi lúc em bị bệnh á, anh nhịn dữ lắm luôn để không làm chuyện bại hoại với em. Tắm nước lạnh riếc anh miễn dịch với nó luôn, giờ có lấy nước đá ngâm may ra xoa dịu tiểu huynh đệ anh bớt hưng phấn chút xíu. Anh còn suy nghĩ 100 điều giáo huấn vợ dán khắp nơi để lúc nào cũng phạt em. Hắc hắc! Chỉ là anh nghĩ thôi chứ chưa làm, sợ em mắng rát lỗ tai.
Đồ bại hoại. Anh còn nói nữa. Anh lừa em hôn anh, làm chuyện tùm lum khiến anh thoải mái giờ nói nhịn. Xạo ke! Em mà biết khi tỉnh táo lại bị anh hành xác thế em giả điên hoài luôn.
Cậu cười cười nhìn anh, anh cũng cười nhìn cậu. Hai người nhìn qua nhìn lại chu môi thơm nhau thắm thiết.
............... Một câu nhịn, chín câu lành............