Qua hôm sau Cố Ngạo đưa mọi người về nhà mới. Đồ đạc khá nhiều nên anh kêu người chở qua sau. Tới nơi hai nhóc con há hốc mồm nhìn cái biệt thự chà bá lửa trước mắt. Hai nhóc không ngờ tới nhà mới mình lại đẹp dữ vậy luôn a. Vừa vào nhà tiểu Minh và tiểu Tinh đã chạy tưng tưng khắp nơi ngắm nghía
Cha ơi nhà đẹp quá à! Bự ghê luôn nga! Cha đúng chất đại gia!
Đúng rồi! Đúng rồi! Cha làm gì giàu quá vậy chỉ bí quyết cho baba đi. Baba nhà ta nghèo rớt mồng tơi cha phải giúp baba đổi đời nga. Đại gia cha!. Trang Tinh nói theo anh trai, miệng vẫn không quên trêu ghẹo baba mình.
Trang Dụ nghe xong tức tối: Con đây là chê sống với baba cực khổ quá chứ gì! Chê thì đi mà ở với cha con luôn đi! Baba không thèm hai con nữa. Một mình baba nuôi chú con kiếm tiền dư sức sống. Anh tiểu Bảo nói câu công bằng đi!
Trang Bảo gãi gãi đầu, ậm ờ: Được sống chung với tiểu Dụ tiểu Bảo anh rất vui. Nhưng mà hai cháu anh nói đúng thiệt. Tiểu Dụ đúng chất nghèo a! Tiểu Ngạo giàu thật mà! Em gả cho tiểu Ngạo sướng lắm á! Hi hi! Anh mốt cũng kiếm người giàu nuôi anh. Mặc sức ăn, mặt sức làm nũng nha!
Trang Dụ nghe Trang Bảo nói câu đầu rất vui. Mà nghe xong mấy câu tiếp theo cậu đơ người giật giật khóe miệng thu lại nụ cười, có cảm giác như ta đây bị cả thế giới chê bai không bằng Cố Ngạo ý. Cậu giậm chân máu sôi ùng ục quay đi hướng ra cửa: Mấy người thật quá đáng. Tui đây không thèm sống chung với mấy người nữa. Nuôi uổng cơm uổng gạo. Ở đây với cái tên đại sắc lang kia đi. Tui về! Về nhà cũ ở! Ở đây sướng quá mà!
Cố Ngạo được khen sống mũi nở muốn banh xác luôn. Anh cố ghìm lại cảm xúc kéo cậu lại ôm: Thôi mà! Các con đùa em thôi! Em là tài sản lớn nhất của anh đây. Có ai quý giá bằng em đâu! Nhà này anh đứng tên em rồi cho nên em là chủ nhân ngôi nhà này. Em giàu nhất! Anh nghèo! Đúng không mấy con! Em gả cho anh là cách kiếm tiền nhanh nhấy nha! Hời quá còn gì! ''
Cố Minh hi hi ha ha, níu níu ống quần Trang Dụ: Dạ đúng! Dạ đúng! Baba mới là đại gia! Đừng giận nữa mà! Nha nha!
Đúng roài! Baba là bà chủ ngôi nhà này! Cái gì của cha là của baba hết! Baba không cần phải đi. Há há há!. Trang Tinh níu bên ống quần còn lại của cậu giả bộ cầu xin
Trang Bảo cũng gật gật đầu: Ờm! Ta hay nói tiền của anh là tiền của em, mà tiền của em vẫn là tiền của em. Câu này đúng với tiểu Ngạo và tiểu Dụ lắm. Tiểu Dụ sau khi lấy chồng chính thức là người chỉ huy nhà này.
Trang Dụ khịt khịt mũi, tựa vào lòng Cố Ngạo: Xem như mấy người có lương tâm! Tôi đây bỏ qua! Có cái tôi đây là ông chủ không phải bà chủ. Tôi đây chuẩn men nha! Đàn ông đích thực!
Hai nhóc khúc khích cười trộm, nói nhỏ nhỏ: Chắc đích thực. Xmen. Đàn ông đít bự thì có! Hắc hắc hắc!
Cố Ngạo nhịn cười, nghĩ trong lòng: Em không có số làm ông chủ đâu. Bà chủ đại nhân nghe có lý hơn.
Trang Dụ không biết rằng cổ ám khí từ ba cha con kia toát ra nồng nặc tới mức nào. Vừa gian xảo vừa ranh ma cậu đích thị là cừu con ngây thơ.
Để phá vỡ bầu không khí rợn người này Trang Bảo lên tiếng: Tiểu Ngạo phòng của anh ở đâu vậy! Anh muốn về phòng nghỉ ngơi! Ở đây lát nữa ngợp thở chết!
Cố Ngạo fdưa mọi người lên lầu, chỉ chỉ một cái phòng: Đây là phòng của anh! Em bố trí theo sở thích của anh. Anh bây giờ có thể vào nghỉ được rồi!
Trang Bảo hớn hở mở cửa vào phòng mình. Anh không quên khóa trái cửa lại kẻo có người phá đám mình tâm tình điện thoại cùng Hàm Hàm yêu dấu.
Cố Minh,Trang Tinh bấy giờ cũng hỏi: Cha ơi! Cha ơi! Còn phòng của chúng con đâu! Có nhiều đồ chơi không cha? Đồ ăn vặt nữa, kẹo ngọt phải có à nha!
Cố Ngạo lôi hai nhóc con vào phòng đối diện phòng Trang Bảo: Các con thấy sao? Đẹp chứ? Cha đây làm quá tốt chứ gì!
Dạ! Tốt lắm! Trời ơi! Xe hơi! Máy bay! Gấu bự! Quá chừng đồ chơi luôn. Báng kẹo chất đầy tủ nữa. Giường êm thiệt êm, bự thiệt bự. Đã quá à! Cho cha điểm tối đa 10₫!
Trang Dụ nhìn căn phòng con mình bày toàn đồ chơi với bánh kẹo day day thái dương: Anh chiều con quá rồi đấy! Chúng nó mà bị sâu răng cái nào! Em bẻ anh gấp đôi! Cho anh sau này chỉ có thể húp cháo sống qua ngày!
Các con nghe rõ chưa! Ăn xong đánh răng cho kĩ vào! Cha mà bị rụng răng là tại các con đó! Baba tụi con thành cọp cái rồi là chuẩn bị có chuyện đấy!. Cố Ngạo làm mặt quỷ chỉ chỉ Trang Dụ.
Cậu liếc mắt chống nạnh chửi: Ai là cọp cái hả? Anh ngon lặp lai coi! Trước mặt con mà nói xấu em vậy hả! Cố Ngạo đáng ghét!
Em đừng giận mà! Anh giỡn! Anh giỡn! Bớt nóng nào! Anh thương nha! Bà xã! E...hèm. Honey.....yyy. Anh vuốt ve người cậu mặt nũng nịu cầu xin.
Hai nhíc con nhìn một màng này không khỏi ớn óc, nổi da gà. Hai nhóc chà chà tay: Cha với baba làm ơn ra ngoài dùm tụi con đi! Yêu thương thấy ghê hà, nổi da gà hết trơn. Baba và cha về phòng mà làm nũng, ân ân ái ái đi. Tụi con cần yên tĩnh chút. Hai cẩu FA cắn mấy người bệnh dại liền đấy!
Cố Minh và Trang Tinh đẩy hai người ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm. Bắt đầu cuộc chơi với căn phòng mới. Cố Ngạo bị đẩy ra, mặt ngỡ ngàng: Ơ hây! Hai cái thằng nhóc này gan to nhỉ! Láo cá ghê gớm! Nhỏ xíu mà tài năng ghê. Còn bày đặt cẩu FA, 3 tuổi đòi có bạn gái, không có cái ế á. Vậy trước đấy cha tụi bây không phải đại đại cờ hó FA hả.
Anh đừng ở đó lảm nhảm nữa. Anh dạy con thành ra thế thì đừng than vãn. Em than thì có. Đi về phong. Em mệt rồi!. Trang Dụ thở dài trách móc anh. Cố Ngạo đương nhiên vợ là trên hết quăng hai thằng con qua một bên chuyên tâm bồi vợ mình. Anh đi đến cái phòng kế bên mở cửa ra: Ten ten tén tèn! Phòng đẹp không em! Cái này làm tổ ấm cho hai ta tốt quá đúng không nè!
Cậu lên giường ngã người xuống nhắm mắt lại: Anh cũng có mắt thẩm mĩ lắm. Phòng này vừa thỏai mái vừa cảm thấy dễ chịu.
Anh phóng theo lên giường thái mái tay chân ôm eo cậu: Phòng này cách rất tốt nha! Sau này chúng ta lúc ân ái em muốn la lớn cỡ nào cũng được. Khỏi lo con nghe thấy.
Mặt cậu hồng hồng, nhéo nhéo mũi anh: Anh bớt bớt dùm em! Chưa chi mà đã chuẩn bị ghê gớm. Anh đây tinh lực dồi dào ghê nhỉ. Em không có nhu cầu đó đâu! Em muốn ngủ anh đừng có mà chọc em kẻo lát đừng trách sao mình bị đuổi ra khỏi phòng!
Tuân lệnh! Bà xã ngủ ngon! Anh ngủ cùng em! Hai người dễ ngủ hơn!. Anh tay có chút không an phận bóp bóp eo cậu, thấy có chút thịt hơn trước mới hài lòng nhắm mắt ngủ!
Chiều chiều Trang Dụ tự tay vào bếp làm cơm tối. Cố Ngạo đang quan sát cậu nấu thì thấy hai nhóc con núp sau cái cửa ngoắt ngoắt anh ra: cha! Mau lại đây!
Cố Ngạo tiến lại gần hai nhóc hỏi: Có chuyện gì mà lén la lén lúc vậy? Nói mau!
Cha còn hai ngày nữa là sinh nhật baba rồi chúng ta bàn bạc chút đi! Đừng để baba biết! Mau tìm cớ đi cùng tụi con đi!
Anh mém xiu quên, vỗ vỗ trán quay lại nói với Trang Dụ: Bà xã anh đi tắm với hai con đây! Con đòi anh tắm chung! Em chờ anh ở ngoài nha!
ừm! Anh đi đi! Ở đây vướn víu tay chân thêm!
Ba cha con tức tốc chạy vào cái nhà tắm bự bự, lột đồ ra chui vô bồn.
Tiểu Minh ngó cái cha cha nhỏ dưới đùi của cha rôig nhìn của mình với của tiểu Tinh: Cha ơi! Cái chỗ này của cha bự ghê! Nhìn sợ quá đi hà! Cha bộ là trâu hay gì bự dữ vậy!
Đúng rùi! Cha coi của con với anh có chút ní hà! Cái của cha chọi trâu cũng chết! Tội cho baba tụi con ghê!. Trang Tinh lấy tay dọc dọc tiểu cha cha của cha.
Hai con biết cái gì, cái nàu càng to càng chứng tỏ tình yêu mãnh liệt của cha dành cho baba tụi con. Mấy cái này của các con nhằm nhò gì so với cha. Chưa có tuổi đâu cưng. Đợi mười mấy năm nữa đi!. Cố Ngạo hất hất mặ tự hào, có mấy ai to được như cha của chúng mi.
Hai nhóc ngó nghiêng: ồ! Vậy sao! Cái này tụi con chưa cần lắm đâu! Mà tiểu baba của baba thì cỡ nào hả cha. Đó giờ tui con chưa tắm chung với baba lần nào. Để mai mốt tụi con rủ nhau coi thử! Hắc hắc!. Hai nhóc con nhìn nhau tà ác cười xấu xa.
Cố Ngạo vỗ mông mấy nhóc: Các con dám nhìn, cái đó chỉ cha được xem. Các con muốn tự nhìn của mình đi! Mau bàn chuyện chính! Nói mấy cái tào lao hoài!
Hai nhóc xoa xoa mông, bĩu bĩu môi: không cho thì thôi, làm thấy ghê! Tụi con không thèm! Cha chuẩn bị quà cáp gì cho baba chưa? Nói ra suy nghĩ của mình cho tụi con nghe thử!
Ờ thì! Cha quên mất chưa có biết tặng gì nữa! Các con nói coi cha nên làm gì đây!. Cố Ngạo bất đắc dĩ nhìn hai nhóc.
Cố Minh bực tức: Cha đúngbkà tệ mà! Bởi vậy thả dê lâu vậy mới dính! Gặp tụi con là dính ngay bữa đầu tiên luôn rồi. Nghe tụi con tính nè. Tiểu Tinh lập luận nào!
Trang Tinh mặt nghiêm nghị: Dạ! Cha mau chụm đầu lại đây nói nhỏ nhỏ không baba nghe giờ!.
Cố Ngạo làm theo, ba người chụm lại rù rì
Đầu tiên quà kà phải bất ngờ! Cha hôm đó giả vờ quên ngày sinh nhật của baba! Tụi con nhớ thôi, để nhắc nhở baba nhớ tới ngày đặc biệt này. Cha làm cho baba tưởng rằng quên thật rồi dụ baba ra đến điểm hẹn. Thế là bingo bất ngờ xuấy hiện. Lúc cho baba sẽ cảm động mà ôm cha hôn thắm thiết cho coi!....vầy nè! Vầy nè...!
Bàn bạc kế hoạch xong xuôi Cố Ngạo hài lòng vô cùng. Thật không ngờ hai tiểu quỷ nhà mình thông minh vậy. Trình cua bồ còn ghê hơn mấy người lớn đây như anh. May mắn có sự trợ giúp hai nhóc, thế nào Dụ Dụ nhà anh cũng xiêu lòng cho coi.