Không được đi mà không nói lời từ biệt, tình yêu của em.
Em đã thức suốt một đêm, bây giờ trên mặt em lộ rõ vẻ buồn ngủ.
Chỉ sợ trong giấc ngủ em sẽ mất anh. Không được đi mà không nói lời từ biệt, tình yêu của em.
Nếu anh như vậy, em sẽ ngừng ca hát.
– Tagore –
Đó là một giấc mơ đẹp, đẹp đến mức anh không muốn tỉnh dậy. Trong giấc mơ
có phòng học rộng rãi, hàng cây ngân hạnh xanh tươi, hồ nước trong vắt,
có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi, có nụ cười của Tư Nguyên. Trong giấc mơ
có hoa mùa xuân, cỏ mùa hè; trong giấc mơ có rất nhiều những hồi ức anh
muốn trân trọng và nâng niu. Nếu cuộc sống có thể mãi mãi tồn tại như
trong giấc mộng, anh quyết định ở lại đó, không tỉnh dậy nữa.
“Rốt cuộc Lập Đông sao thế?” Tỉnh Thành hỏi Đường Di.
“Sức khoẻ cậu ấy quá yếu, tinh thần bị kích thích nên lâu tỉnh!” Đường Di
hỏi Tư Nguyên, “Vừa rồi cô nói gì với cậu ấy? Có vẻ như trong lúc hôn mê tinh thần của cậu ấy hơi thay đổi.”
Tư Nguyên lắc đầu, “Tôi không nói gì, tôi cứ nghĩ anh ấy đã chết.” Môi cô trắng bệch, có thể thấy cô đang vô cùng sợ hãi.
Đường Di không hỏi nữa, cô nói: “Vất vả cả ngày, mọi người đói rồi, đến nhà
ăn của bệnh viện ăn thứ gì đó đi, có lẽ lúc quay lại Lập Đông đã tỉnh.”
Lần đầu tiên Hoắc công tử không hứng thú với ăn uống, anh nói với Đường Di: “Kết quả phân tích cắt lớp mà cô nói đã có chưa?”
“Ngày mai, mọi người cần chuẩn bị tâm lý.” Đường Di nói xong rồi ra khỏi phòng, đứng đợi ở bên ngoài.
Ba người đều bất động.
Cuối cùng Chu Lập Đông cũng tỉnh vì những giọt nước mắt rơi trên tay anh quá nóng. Đó là nước mắt, nước mắt của Tư Nguyên, anh không muốn để cô buồn vì anh, vì thế, anh mệt mỏi mở mắt, cố gắng nở một nụ cười.
Tư Nguyên đang nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng và đau khổ.
“Chu Lập Đông!” Cô thầm gọi tên anh. Anh động đậy ngón tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đặt lên cánh tay anh.
Mắt dần dần nhìn thấy rõ hơn, anh thấy phía sau cô còn có Tỉnh Thành và
Hoắc Yến Phi. “Cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Hoắc Yến Phi thở phào nhẹ nhõm.
Tỉnh Thành vội vàng bước tới đầu giường, dịu dàng vỗ vai Tư Nguyên, “Đừng
khóc nữa, Chu Lập Đông tỉnh rồi!” Tỉnh Thành vẫn mặc bộ lễ phục lúc
sáng, trên chiếc áo vest còn dính vệt máu, trông hơi nhếch nhác.
Tư Nguyên lấy tay lau nước mắt, vô tình động tác đó khiến Chu Lập Đông
nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của cô.
“Chúc mừng hai người… đã đính hôn!” Chu Lập Đông cắn răng, kìm nén cảm giác đau đớn, thốt lên vài tiếng qua kẽ răng.
Tỉnh Thành nghĩ Tư Nguyên sẽ giải thích, sẽ phủ nhận, sẽ nói cho Chu Lập
Đông biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô không làm thế, cô nhìn anh cười, nụ cười rạng rỡ, cô đứng dậy ghé người sát bên Tỉnh Thành, nói một câu
rất rõ ràng: “Cám ơn!”
Chu Lập Đông nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt của anh.
Bụng Hoắc công tử bắt đầu sôi lên, cả ngày không ăn, anh lại có cảm giác
thèm ăn. Đúng lúc đó, Đường Di và Phương Châu đến, Hoắc công tử nói với
Tỉnh Thành và Tư Nguyên: “Chúng ta phải đi ăn gì đó!”
Bước ra
khỏi bệnh viện, Tỉnh Thành và Tư Nguyên yên lặng đi bộ cùng nhau. Cô
không biết mệt mỏi, anh cũng không bảo dừng lại, luôn đi cùng cô. Cho
đến khi đi được một đoạn rất xa, Tư Nguyên mới dừng lại.
“Em mệt không?” Tỉnh Thành giúp cô lau mồ hôi rồi hỏi.
Tư Nguyên lắc đầu, đột ngột hỏi một câu: “Lập Đông sẽ chết sao?”
Tỉnh Thành ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào.
Tư Nguyên cười, “Có lẽ anh ấy không có quyền được chết. Anh ấy còn rất
nhiều gánh nặng, còn những giấc mơ vừa cao vừa xa anh ấy cần phải theo
đuổi, làm sao anh ấy có thể chết được?”
Tỉnh Thành ôm Tư Nguyên vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, “Lập Đông sẽ không chết!”
Tư Nguyên cười, “Vậy thì tốt! Tỉnh Thành, chúng ra kết hôn thôi, tháng sau, hoặc tháng sau nữa!”
Tỉnh Thành ngạc nhiên, “Tư Nguyên, em làm sao thế?”
“Không sao, em thấy mệt rồi! Để em dựa vào anh một lát, một lát…” Cô thu người vào lòng Tỉnh Thành, giống hệt một con mèo đang sợ hãi.
Trong
lòng Tỉnh Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu, kết hôn! Giấc mơ của anh bao
nhiêu ngày đêm? Thậm chí anh muốn dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy
tình yêu của cô, để có thể được kết hôn với cô. Bỗng nhiên cô chủ động
nhắc đến việc kết hôn cùng anh, vì sao anh có thể không vui mừng? Vì sao anh có thể không đồng ý?
Nhưng vì sao Tư Nguyên đưa ra quyết
định kết hôn vội vàng như thế? Anh nhớ đến Lập Đông vẫn đang nằm trong
bệnh viện, không tránh được cảm giác khổ sở. Tư Nguyên ơi Tư Nguyên, em
thật ngốc! Hà tất phải bắt ép mình như thế? Lẽ nào kết hôn có thể giúp
em chặn tất cả mọi đường lùi? Chẳng trách em cảm thấy quá mệt? Đó là vì
em quá lương thiện hay quá độc ác?
Tỉnh Thành lắc đầu, “Không vội!”
Tư Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao không vội? Anh không sợ em bỏ cuộc giữa đường sao?”
“Em có thể làm như thế không?” Bất giác tay Tỉnh Thành nắm chặt lại, có vẻ như anh vẫn còn lưu luyến cô.
“Em không biết.” Tư Nguyên không muốn đối mặt với câu hỏi này, cô không đo được lòng mình.
Mặc dù Tỉnh Thành cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng anh vẫn cười, “Tư Nguyên, em hãy lựa chọn lại một lần nữa đi, anh và Lập Đông, em hãy chọn lại một
lần!”
Tư Nguyên ngạc nhiên nhìn anh.
Cuối cùng anh vẫn không muốn làm cô khó xử!
Kết quả kiểm tra của Chu Lập Đông giống như dự đoán của Đường Di, ung thư dạ dày giai đoạn cuối!
Lúc biết tin này, Hoắc Yến Phi và Tỉnh Thành đang uống cà phê ở công ty,
Hoắc công tử pha một bình Blue Mountain, khắp phòng thơm mùi cà phê.
Mình vừa gọi điện đến bệnh viện, họ nói tình trạng của Lập Đông rất tốt!”
Hoắc công tử rót một cốc cà phê cho Tỉnh Thành, “Ăn trộm ở nhà mình đấy, Blue Mountain chính hiệu, ưu tiên cậu giá rẻ.”
“Đi, mang đi,
mình không thiếu.” Tỉnh Thành đang buồn phiền vì chuyện của Chu Lập
Đông, tình hình rõ ràng khiến anh không yên tâm.
“Thôi, uống đi,
nhìn dáng vẻ thiếu ngủ của cậu, chắc chắn đêm qua ngủ không ngon, lấy
lại tinh thần đi.” Hoắc Yến Phi cầm cà phê định uống, đúng lúc đó chuông điện thoại của Tỉnh Thành vang lên.
Phương Châu gọi điện đến,
“Đường Di nói có kết quả kiểm tra của Lập Đông rồi, giống với dự đoán
của cô ấy, ung thư dạ dày giai đoạn cuối!”
Tỉnh Thành ngã xuống
ghế, không nói được lời nào, anh vẫn hoang tưởng Đường Di sẽ nhầm, bây
giờ nhìn lại, anh không có cách nào lừa dối mình được nữa.
“Ung
thư dạ dày, giai đoạn cuối!” Hoắc công tử cũng nghe thấy, cốc cà phê
trong tay rơi xuống đất, khắp nền nhà là mảnh thuỷ tinh vụn vỡ, hương cà phê toả mùi thơm khắp phòng.
Sáng sớm ngủ dậy, tim Tư Nguyên đập rất mạnh, cô nghĩ tối qua mình ngủ không ngon. Gặp ác mộng suốt đêm
khiến cô mệt mỏi, ở công ty còn có một đống việc đang đợi cô làm. Không
kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vàng đến công ty.
Dự án hợp tác với
Cửu Đỉnh đã vào giai đoạn cuối, đợi sau khi nghiệm thu, công ty sẽ có
rất nhiều vốn. Gần đây, tài chính của công ty rất căng thẳng bởi mấy dự
án lớn không trả tiền, nếu tiếp tục như vậy, công ty sẽ đối mặt với nguy cơ bị phá sản. Ông Châu cũng biết tình hình, nhiều lần đến gặp Tô Sỹ
Khánh ở Cửu Đỉnh để đòi tiền, nhưng lần nào Tô Sỹ Khánh cũng viện cớ
thoái thác, ông Châu chỉ có thể đợi đến khi hoàn tất nghiệm thu công
trình rồi tính tiếp.
Buổi trưa, Tư Nguyên gọi điện cho Tỉnh
Thành, Tỉnh Thành đang ở viện 301, bên cạnh còn vang lên giọng nói của
Hoắc Yến Phi, Tư Nguyên vội vàng nói: “Không có chuyện gì, em chỉ muốn
hỏi anh ăn cơm chưa?”
“Chưa!” Tỉnh Thành trả lời đơn giản, “Có
kết quả kiểm tra của Lập Đông rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, anh và Hoắc công tử đang ở đây làm thủ tục nhập viện.” Tâm trạng của anh đã
bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tư Nguyên lảo đảo không đứng vững ngã va vào bàn làm việc.
“Buổi tối đi làm về em đến thăm đi, bây giờ cậu ấy cần sự ủng hộ của tất cả mọi người.” Tỉnh Thành dặn dò Tư Nguyên.
Tư Nguyên an ủi mình, bây giờ y học phát triển, chắc chắc có thể điều trị được bệnh ung thư dạ dày!
Nhớ đến Chu Lập Đông, Tư Nguyên cảm thấy buồn, vừa mới ba mươi tuổi vì sao
lại mắc bệnh ung thư dạ dày? Không phải anh luôn biết cách dưỡng sinh và bảo vệ mình sao? Không phải ngoài bản thân mình anh không quan tâm đến
bất kỳ điều gì khác sao? Vì sao anh không thể ích kỷ hơn nữa, để cho
người khác mắc bệnh này?
Chu Lập Đông, có vẻ như anh không yêu
bản thân mình, không yêu mình nhiều như yêu người thân của anh, anh quan tâm đến quá nhiều người, quan tâm đến quá nhiều chuyện nên anh không
thể ích kỷ hơn được nữa. Những gì ẩn chứa trong lòng anh, lẽ nào người
khác có thể hiểu hết được?
Tư Nguyên thở dài, cô có nên đi thăm anh không? Với tư cách gì?
Tỉnh Thành nói: “Tư Nguyên, em hãy lựa chọn lại một lần nữa đi, anh và Lập
Đông, em hãy chọn lại một lần!” Vì sao anh bảo cô chọn lại? Lẽ nào anh
nhận ra những do dự và đấu tranh trong lòng cô? Nhìn thấy cô là người
một dạ hai lòng? Nhìn thấy cô vẫn còn vương vấn?
Không cần lựa chọn nữa, cô đã quá mệt mỏi rồi…
Chu Lập Đông nghĩ mình bị chảy máu dạ dày, chỉ cần cấp cứu kịp thời sẽ
không có gì phải lo lắng, ở viện theo dõi vài ngày là được, trước đây
anh cũng đã từng phải nằm viện vì bệnh này.
Nhưng lần này Tỉnh Thành và Hoắc công tử làm thủ tục nhập viện dài ngày cho anh, Chu Lập Đông cảm thấy có điều gì đó lạ lùng.
Cảm giác đau đớn ở dạ dày đã giảm nhiều, nhưng vẫn khiến cơ thể mềm nhũn không đứng dậy được.
“Mình bị sao thế?” Anh hỏi Hoắc Yến Phi thường xuyên đến bệnh viện thăm anh.
“Cái dạ dày của cậu…” Hoắc công tử nói được nửa câu rồi dừng lại, “Chịu khó dưỡng bệnh đi!”
Chu Lập Đông nằm trên giường bệnh, cười khẽ, “Không thể cứ nằm ở bệnh viện không đi làm mãi như thế này.”
“Còn đi làm gì nữa? Tỉnh Thành đã đến công ty cậu xin nghỉ phép dài hạn
rồi.” Hoắc công tử cắn đầu lười, “Suýt chút nữa thủng dạ dày, nên ngoan
ngoãn ở đây một thời gian!” Nói xong, anh cầm bình nước lao ra khỏi
phòng.
“Cậu chạy đi đâu?” Đúng lúc đó Đường Di bước vào, thấy thái độ hốt hoảng của Hoắc công tử, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Bệnh của Chu Lập Đông, làm thế nào để nói với cậu ấy?” Hoắc công tử nắm chặt tay lại, đấm lên tường ngoài hành lang.
“Đã thông báo cho người nhà cậu ấy chưa?” Đường Di hỏi.
“Tỉnh Thành nói chưa thông báo vội, lo bố mẹ cậu ấy biết sẽ bị sốc, cả nhà
cậu ấy chỉ có một mình cậu ấy xuất sắc.” Hoắc công tử cũng không biết
phải làm như thế nào.
Đường Di nghĩ, “Từ từ hãy nói cho cậu ấy biết, cần phải theo dõi diễn biến tâm trạng của cậu ấy.”
Chu Lập Đông ở bệnh viện mấy ngày, Tư Nguyên không đến thăm anh. Anh hiểu,
cô đã đính hôn với Tỉnh Thành nên không thể có nhiều ràng buộc với anh
được nữa. Cuối cùng, cô đã lựa chọn Tỉnh Thành và từ bỏ anh. Nếu anh là
Tư Nguyên, anh có lựa chọn như thế không? Ai không muốn lựa chọn một sự
tốt đẹp từ lúc đầu và sự yên ổn về sau này?
Một người là người yêu, một người là anh em, anh có thể làm gì?
Anh chỉ có thể vùi đầu vào gối, yên lặng khóc trong đêm. Người ta nói đàn
ông không dễ rơi nước mắt, đó chỉ là vì chưa đến mức độ đau thương vào
tận trong tim!
Chu Lập Đông nhớ căn phòng trong Greenville ở đại
học Giao thông, ở đó anh có thể nhìn thấy toàn nhà Tư Nguyên kiên cố, có thể nhìn thấy hàng cây ngân hạnh dưới ánh hoàng hôn, có thể giúp trái
tim anh gần Tư Nguyên hơn.
Tỉnh Thành không biết làm thế nào, kéo tay Tư Nguyên, “Đến bệnh viện thăm đi, bệnh của Lập Đông có lẽ…”
Tư Nguyên cố chấp lắc đầu, cô có sự kiên quyết của mình.
“Đừng vì điều gì khác, hãy vì bọn anh là bạn bè!” Tỉnh Thành dịu dàng khuyên nhủ cô.
“Làm bạn bè, em cũng đã đi một lần!” Cô không dám đi lần thứ hai, cô sợ nếu
đi nữa, mình sẽ mềm lòng, sẽ bất chấp tất cả ở bên anh để anh không rời
xa.
“Tư Nguyên,… Lập Đông, cậu ấy luôn rất yêu em!” Giọng của
Tỉnh Thành trầm trầm. Cậu ấy luôn yêu cô sao? Có lẽ yêu, nhưng cô bị ảnh hưởng bởi quá khứ nên hoài nghi về tình yêu đó và phủ nhận tất cả.
Tư Nguyên cảm thấy đau đầu, “Tỉnh Thành, em nên làm thế nào?”
Tỉnh Thành cầm tay cô, truyền cho cô cảm giác ấm áp và sức mạnh, “Đừng nghĩ
nhiều quá, đi theo tiếng gọi trái tim mình là được! Anh sẽ ủng hộ em.”
Bởi vì anh yêu em, Tư Nguyên!
Câu cuối cùng anh không thốt lên thành lời.
Chu Lập Đông không ăn được gì, tinh thần sa sút, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rất lo lắng, Tỉnh Thành đứng trước mặt Chu Lập Đông gọi điện cho Hác Tư Nguyên: “Tư Nguyên, tài nghệ nấu ăn của em không tồi, em nấu cháo cho
Lập Đông ăn đi!”
Nghe thấy Tư Nguyên nhanh chóng đồng ý, tâm trạng của Chu Lập Đông rất tốt, buổi trưa anh uống sữa và ăn nửa chiếc bánh kem.
Hoắc công tử giơ ngón tay cái với Tỉnh Thành: “Có hiệu quả!”
Quả nhiên, buổi tối Tư Nguyên mang cháo đến. Tư Nguyên đã tháo chiếc nhẫn
đính hôn, ngón tay thon dài cầm bát cháo đưa cho Chu Lập Đông, Chu Lập
Đông ăn được hai bát.
Tư Nguyên vẫn đứng bên cạnh Tỉnh Thành, dáng vẻ của hai người rất thân thiết.
Chu Lập Đông tự cười mình, ánh mắt trở nên buồn bã, cảm giác này không hề
dễ chịu, nhưng anh tin vừa rồi ánh mắt của Tư Nguyên nhìn anh rất lo
lắng! Anh khát khao được cô dành cho anh một chút tình cảm.
Mấy
ngày sau, thỉnh thoảng Tư Nguyên đến bệnh viện, có lúc đi cùng Tỉnh
Thành, có lúc đến một mình, lần nào cô cũng mang đồ ăn đồ uống cho anh,
có lúc cũng ngồi lại cùng anh một lát, cô không nói gì, anh cũng không
nói gì, hai người yên lặng nhìn nhau.
Có vài ngày cô không đến,
dạ dày của anh rất đau, không ăn được gì, để mặc cho Đường Di truyền
nước hoa quả. Anh nhớ đến khoảnh khắc hai người yên lặng nhìn nhau, có
lẽ đây là hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Anh không tiện hỏi Tỉnh Thành tình hình của Tư Nguyên, cô không đến thăm anh, anh tin cô đang bận làm việc.
Chu Lập Đông linh cảm thấy bệnh tình của mình không đơn giản, bởi vì mỗi
lần kiểm tra anh nhận thấy quy trình rất nghiêm ngặt, hơn nữa hàng ngày
Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đều đến bệnh viện, gần như không rời anh nửa
bước.
Cuối cùng, anh cũng tìm được cơ hội hỏi Đường Di: “Rốt cuộc bệnh tình của tôi thế nào?”
Với sự thông minh của anh, sớm muộn gì anh cũng biết, Đường Di không giấu
anh nữa: “Cậu bị mắc bệnh ung thư dạ dày đã một thời gian, bây giờ có
thể đang ở giai đoạn cuối.”
Chu Lập Đông bình tĩnh hơn Đường Di nghĩ rất nhiều, “Có cứu được không?”
“Đương nhiên!” Đường Di khẳng định.
“Tỷ lệ bao nhiêu?”
“Năm mươi phần trăm!” Thật ra một nửa của năm mươi phần trăm cũng không
được, Đường Di không thể làm mất niềm tin của anh, cũng không thể nói
tình hình quá lạc quan khiến anh nghi ngờ. Chu Lập Đông quá thông minh,
có một số lời nói dối vô hiệu với anh.
“Tỉnh Thành biết không?”
“Biết, nhưng vẫn chưa báo cho người nhà của cậu, điều này cần nghe ý kiến của
cậu.” Đường Di khâm phục sự chu đáo của Tỉnh Thành.
“Đừng nói, họ sẽ không chịu được sốc.” Quả nhiên giống hệt lời Tỉnh Thành nói, “Cũng
đừng nói cho Tỉnh Thành và Yến Phi biết tôi đã biết chuyện này, nếu
không họ sẽ càng lo lắng hơn.” Chu Lập Đông dặn dò.
Chu Lập Đông
về Greenville ở đại học Giao thông một lần. Giữa tháng Sáu, vào kỳ tốt
nghiệp, rất nhiều người đang chụp ảnh, ngoài cổng phía nam của đại học
Giao thông vô cùng náo nhiệt. Anh nhớ lại năm mình tốt nghiệp, vội vàng
xách hành lý bỏ đi, sợ rằng mình sẽ hối hận. Thời gian đó anh thật là
dũng cảm, không hề nghĩ đến sau này sẽ như thế nào.
Chú chó nhỏ
thấy anh về, vô cùng vui mừng, lấy móng chân cào lên quần anh, anh nhận
ra ánh mắt của nó giống hệt anh, bình thản, dịu dàng. Anh ngạc nhiên,
nhiều ngày trôi qua, nó vẫn nhảy nhót khoẻ mạnh như thế, ra ngoài ban
công, một túi đồ ăn cho chó đang mở, bên trong đã gần hết thức ăn. Chậu
nước trong nhà vệ sinh cũng vơi già nửa. “Nhóc con, khát vọng sống của
mày thật lớn!” Chu Lập Đông cười, nghĩ đến việc sẽ đem tặng nó cho ai
đó.
Anh bước vào thư phòng, thu dọn những cuốn sách mình đã đọc, có một số mới chỉ đọc được một nửa.
Chu Lập Đông mở cửa sổ phòng bếp, một lần nữa để hình ảnh toà nhà Tư Nguyên lọt vào trong tầm mắt. Thu dọn xong tất cả, anh mới đến bệnh viện.
Tỉnh Thành và Hoắc công tử suýt chút nữa lo lắng đến phát điên, thấy Chu Lập Đông yên ổn quay về mới yên tâm. Hoắc công tử liên tục trách móc: “Cậu
ốm như thế mà chạy lung tung đi đâu?”
“Không chạy lung tung, mình chỉ về Greenville ở đại học Giao thông cho chó ăn.” Chu Lập Đông kiên nhẫn giải thích.
“Chết, quên mất chuyện con chó!” Hoắc công tử nói. “Cậu ở đây dưỡng bệnh, ngày mai mình sẽ giúp cậu cho chó ăn.”
“Không cần, trước khi quay lại đây mình đã mang nó tặng cho người khác rồi!” Chu Lập Đông nói.
Nhìn thấy thái độ của Chu Lập Đông, Tỉnh Thành dường như có tâm sự gì đó,
anh nghi ngờ Chu Lập Đông đã biết được điều gì, “Sau này có chuyện gì
nói trước với bọn mình một tiếng rồi hãy làm.”
Đường Di mời bác
sĩ giỏi nhất đến giúp Chu Lập Đông kiểm tra lần cuối trước khi làm phẫu
thuật. Bác sĩ không động sắc mặt, kiểm tra tất cả chỉ tiêu rồi kiểm tra
tình trạng tâm lý của anh.
Chu Lập Đông cố gắng tỏ ra không để ý, nói với bác sĩ: “Cái dạ dày đáng chết này giày vò tôi suốt một thời
gian dài, thật sự rất khó chịu.”
Bác sĩ nhìn Đường Di rồi gật đầu với anh và nói: “Mắc bệnh này rất khổ!”
Kiểm tra xong, Đường Di cùng bác sĩ rời khỏi phòng, Phương Châu đến đón Đường Di đi làm về, nhân tiện vào thăm Chu Lập Đông.
“Yên tâm đi, tất cả sẽ không có vấn đề gì.” Phương Châu nháy mắt với Chu Lập Đông, “Tự bảo trọng!”
“Cảm ơn!” Chu Lập Đông cười.
Sau đó, Tư Nguyên đi làm về cũng tiện đường ghé vào, hai ngày không gặp, Tư Nguyên thấy Chu Lập Đông gầy đi nhiều, “Anh không ăn được sao?”
“Anh nhớ món cháo em nấu!” Chu Lập Đông nhìn cô.
“Được, ngày mai em sẽ mang cho anh!” Tư Nguyên yên lặng ngồi xuống cạnh anh.
“Tư Nguyên, lúc nào em kết hôn với Tỉnh Thành?” Chu Lập Đông đột nhiên hỏi.
Tư Nguyên cảm thấy như có một tảng đá chẹn trong lòng, “Em không biết, vẫn chưa quyết định ngày! Anh hỏi làm gì?”
“Ồ!” Chu Lập Đông nằm xuống giường, “Anh đang nghĩ xem nên tặng em món quà nào trong ngày cưới!”
Tư Nguyên ngẩng đầu, cố gắng không nhìn xuống, sợ rằng sẽ để lộ vẻ bình
tĩnh giả tạo của mình, cô nói: “Lập Đông, em đã từng yêu anh!”
Niềm vui trong lòng Chu Lập Đông không thể diễn tả thành lời, nhưng anh
nhanh chóng cảm thấy buồn bã. “Đã là quá khứ rồi!” Anh thở dài, không
biết quý trọng những thời khắc tốt đẹp, bây giờ mọi thứ đều đã quá muộn.
Tư Nguyên cười khổ sở, “Phải, đã là quá khứ rồi.”
Sau này chỉ có thể nhớ lại mà thôi, có lẽ, gặp nhau không bằng nhớ.
Ngày Chu Lập Đông được phẫu thuật, Tư Nguyên không thể đến bệnh viện thăm anh vì công ty của ông Châu xảy ra chuyện.
Tô Sỹ Khánh ở Cửu Đỉnh vì vấn đề kinh tế bị kiện nên trốn ra nước ngoài,
tiền công trình ở Thừa Đức của ông Châu tạm thời không có cách nào thi
hồi, đồng thời, Thẩm Lợi ở Cửu Đỉnh cũng phủ nhận đã từng hợp tác với
ông Châu, nếu sự việc không được giải quyết ổn thoả, tạm thời không có
tiền để duy trì các dự án khác, ông Châu sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản, Tư Nguyên thấy buồn thay cho ông Châu.
Ông Châu nhốt mình ở trong phòng, có vài người vào khuyên nhủ nhưng không thấy ông ra ngoài. Tư Nguyên lau mồ hôi trán, chạy vào phòng ông Châu, thấy ông đang ngồi
thẫn thờ.
“Rồi sẽ nghĩ ra cách, xe đến núi ắt có đường, bây giờ chú không được suy nghĩ tiêu cực!”
Ông Châu gật đầu, “Chỉ trách tôi lúc đó quá vội vàng, không nghe lời khuyên của cô nên bây giờ công ty mới nên nông nỗi này, liên luỵ đến tất cả
mọi người.”
“Chú đừng nói lời như thế!” Mắt Tư Nguyên đỏ hoe.
Ông Châu vội vàng xé một tờ giấy trong cuốn sổ, “Vu Minh là bạn của tôi,
nếu công ty phá sản, cô đến chỗ ông ấy, tôi đã nói trước giúp cô rồi,
đây là điện thoại của ông ấy.”
Tư Nguyên nhìn số điện thoại và
địa chỉ trên tờ giấy, “Chú đang làm gì thế?” Làm việc cùng nhau lâu như
thế, ông Châu cũng giống như người nhà của cô, bây giờ bỗng nhiên giục
cô đi.
“Tính cách của cô rất mạnh mẽ, đi nơi khác khó tránh được chèn ép.”
“Cháu không đi đâu cả.” Tư Nguyên nhanh chóng vò nát tờ giấy rồi vứt xuống
đất, “Bây giờ, chúng ta cần sự giúp đỡ, đồng thời tìm Tô Sỹ Khánh, vạch
trần âm mưu của Thẩm Lợi.”
“Nói nghe dễ thế? Cô ta đã tính toán, sẽ không để cho chúng ta có bất kỳ cơ hội nào.” Ông Châu suy nghĩ rất tiêu cực.
“Thế mới cần chúng ta thử!” Tư Nguyên nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Với sự giúp đỡ của Đường Di, ca phẫu thuật của Chu Lập Đông diễn ra thuận
lợi. Lúc tỉnh dậy, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi, không nhìn thấy Tư Nguyên, anh không tránh được cảm giác
thất vọng.
Tỉnh Thành gọi điện cho Tư Nguyên mấy lần nhưng không
ai nghe máy. Lúc tối đến giờ về, Tư Nguyên mới gọi điện cho Tỉnh Thành,
giọng cô vô cùng mệt mỏi: “Ca phẫu thuật của Lập Đông có thuận lợi
không?”
“Nếu tiện, em đến thăm cậu ấy!” Tỉnh Thành dặn dò.
“Em làm thêm giờ, có lẽ muộn em mới đến đó được.”
“Ừ, để anh nói với Lập Đông.”
Chu Lập Đông ngủ rồi tỉnh dậy vài lần mới nhìn thấy Tư Nguyên. Tóc cô đã
dài chạm đến vai, rất trang nhã, chỉ có điều nét mặt cô vô cùng mệt mỏi, cô liên tục viết tên mình lên lòng bàn tay Chu Lập Đông, Chu Lập Đông
cười mãn nguyện và yên tâm ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, Tỉnh Thành và Hoắc công tử cũng rất mệt, Tỉnh Thành ngủ một giấc ngay trên ghế
trong phòng làm việc của Đường Di. Tư Nguyên bước ra khỏi phòng bệnh, đi tìm Tỉnh Thành và Hoắc công tử, cô nhìn thấy Tỉnh Thành đang ngủ say.
Tư Nguyên vặn nhỏ điều hoà, lúc ngủ đối diện với hướng điều hoà thổi, không bị cảm mới lạ.
Nghe thấy tiếng động, Tỉnh Thành tỉnh giấc, nhìn thấy Tư Nguyên, anh mỉm cười: “Em đã thăm Lập Đông rồi sao?”
Tư Nguyên gật đầu, cô cũng rất mệt, ngồi xuống bên cạnh Tỉnh Thành rồi
hỏi: “Cắt mất già nửa dạ dày, sau này Lập Đông sẽ làm thế nào?”
Tỉnh Thành sợ cô lo lắng quá, vội vàng an ủi cô: “Bác sĩ nói chỉ cần phục hồi tốt, sau này sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.”
Tư Nguyên vẫn không yên tâm, “Lập Đông không thể chết, đúng không?”
Tỉnh Thành không biết nên trả lời cô như thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Tô Sỹ Khánh vẫn không có tin tức gì, Cửu Đỉnh bắt đầu chuẩn bị lên sàn.
Chu Lập Đông hồi phục lại sức khoẻ, bảo y tá giúp anh mang máy tính xách
tay đặt ở đầu giường. Gần đây Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi về công ty,
theo yêu cầu của Chu Lập Đông, tập trung tất cả tài sản, đợi đến khi Cửu Đỉnh lên sàn sẽ mua cổ phiếu.
Mấy ngày nay, Tư Nguyên vô cùng
mệt mỏi nhưng vẫn dành thời gian đến bệnh viện thăm Chu Lập Đông, hôm
nay, trong phòng bệnh xuất hiện một vị khách không mời – Thẩm Lợi.
Bụng của cô ta đã khá to, nhìn thấy Tư Nguyên và Chu Lập Đông, cô ta vô cùng giận dữ: “Sao, công ty của ông Châu đó sắp phá sản, cô vẫn còn thời
gian đến đây quyến rũ đàn ông sao?”
Tư Nguyên luôn không có thiện cảm với Thẩm Lợi, “Cô, vì sao cô muốn hại tổng giám đốc Châu?”
Thẩm Lợi cười, “Vì sao? Cô nói đi! Tôi muốn ông ta phải trả giá vì cái tát!”
Trong lòng Tư Nguyên dường như có thứ gì đó vỡ vụn, lần đầu tiên cô thốt lên
một câu nói cay nghiệt: “Vì sao không muốn tích đức cho đức con của cô?”
Thẩm Lợi cúi đầu, nét mặt tối sầm lại, “Cô nghĩ tôi không muốn? Không phải
là tại cô sao? Vì cô cướp mất Chu Lập Đông nên con tôi mới không có bố.”
Nhìn thấy Thẩm Lợi nói năng điên cuồng, Chu Lập Đông nói với Tư Nguyên: “Em
giúp anh lấy ít nước nóng, hôm nay anh vẫn chưa rửa mặt!”
Tư Nguyên đi rồi, Chu Lập Đông nhìn Thẩm Lợi, “Cô hy sinh Tô Sỹ Khánh vì muốn báo thù Tư Nguyên và ông Châu sao?”
Thẩm Lợi lạnh lùng cười nói: “Không chỉ có thế, cũng là để ngăn anh không lấy được từ ông ta bất kỳ tin tức nào của Cửu Đỉnh.”
Chu Lập Đông lắc đầu, “Cô biết, Tô Sỹ Khánh có thể quay lại cắn cô bất cứ lúc nào.”
“Ông ta đã không còn cơ hội nào nữa, nhận lợi ích từ tôi, ông ta còn dám để lộ điều gì nữa sao?”
Chu Lập Đông lạnh lùng nhìn Thẩm Lợi, “Có lúc đừng tự tin quá, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
“Móng tay nhọn là anh sao? Tôi đến đây cũng là để nói với anh, anh sẽ không
lấy được cổ phiếu của Cửu Đỉnh, Tô Sỹ Khánh đi rồi, thế lực của anh ở
Cửu Đỉnh không còn nữa, đó là cái giá để tôi đẩy Tô Sỹ Khánh đi.”
Chu Lập Đông bình tĩnh dựa vào đầu giường, “Một thời gian không gặp, không
ngờ cô lại trở nên thông minh như thế, hôm nay mục đích của cô đến đây
không chỉ đơn thuần là để nói với tôi những điều đó chứ?”
“Đương
nhiên không phải, tôi đến đây tìm anh để đưa ra điều kiện. Cho anh một
cơ hội cuối cùng, cùng tôi rời khỏi đây, để đứa con của tôi mang họ của
anh, anh sẽ có một nửa Cửu Đỉnh.”
“Nếu không thì sao?”
“Anh sẽ không có gì hết, Song Nguyệt sẽ phá sản.”
“Tôi cần suy nghĩ.”
“Tôi chỉ đợi anh ba ngày.”
Lúc Thẩm Lợi bỏ đi, Tư Nguyên mang nước đến. Cô ta giận dữ nhìn Tư Nguyên, “Nếu ông Châu phá sản chính là do cô hại!”
Tư Nguyên quay đầu đi không thèm để ý đến cô ta.
Tư Nguyên lấy khăn ngâm vào nước ấm, vắt khô rồi đưa cho Chu Lập Đông lau mặt, nhân tiện giúp anh thu dọn sách ở đầu giường.
Trong cuốn sách có một thẻ đánh dấu trang, đó là một chiếc lá ngân hạnh khô
đã bị rách thành hai mảnh, phía sau được dán bằng băng dính nhưng không
khéo. Cô cầm chiếc lá đó trong tay, nhớ lại nhiều năm trước dưới toà nhà Tư Nguyên, cô đã nhặt một chiếc lá khô, muốn làm cho Chu Lập Đông một
thẻ đánh dấu trang thật đẹp.
Chu Lập Đông nhìn dáng vẻ thất thần của cô rồi nói: “Đợi bao giờ có cơ hội em làm giúp anh một thẻ đánh dấu trang nhé!”
Tư Nguyên gật đầu.
Ba ngày sau, Thẩm Lợi đến tìm Chu Lập Đông, hai người nói vài câu rồi Thẩm Lợi vội vàng bỏ đi.
Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đều ngạc nhiên không biết người phụ nữ này đến
đây làm gì? Hoắc công tử còn nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ vẫn còn tình
cảm với Chu Lập Đông!”
Cửu Đinh lên sàn, áp lực lên ông Châu rất
rõ rệt, công ty không thể giải thể. Đúng thời khắc quan trọng, Chu Lập
Đông bảo Tỉnh Thành mang đến một khoản tiền lớn, vấn đề này của ông Châu mới được giải quyết.
Tư Nguyên biết, việc này do Chu Lập Đông giúp đỡ.
Mấy ngày nay, cô thường xuyên đến bệnh viện bởi tâm trạng của Chu Lập Đông
không tốt lắm, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi cũng không giúp được gì. Chỉ
khi nhìn thấy Tư Nguyên Chu Lập Đông mới không trầm tư nữa, cho dù cô
không nói gì với anh, anh cũng cười vui vẻ.
Trong vòng nửa tháng, giá cổ phiếu của Cửu Đỉnh tăng gấp đôi, Song Nguyệt kiếm được một khoản tiền lớn.
Sau khi Song Nguyệt bán hết số cổ phiếu đó không lâu, Tô Sỹ Khánh bị cảnh
sát bắt ở Thượng Hải, nhanh chóng gây ảnh hưởng xấu tới Cửu Đỉnh, đồng
thời thừa nhận dưới sự chỉ thị của Thẩm Lợi, ông ta đã lợi dụng dự án
xây dựng khu biệt thự nghỉ mát ở Thừa Đức để thu lợi cá nhân.
Sau đó, người phát ngôn của Cửu Đỉnh tuyên bố sẽ thanh toán số tiền nợ cho
các công ty có liên quan. Ông Châu được thanh toán tiền dự án, trả cho
Tỉnh Thành gốc và lãi số tiền đã mượn của Song Nguyệt.
Lúc này, cổ phiếu của Cửu Đỉnh đã trượt xuống rất thấp, Chu Lập Đông bảo Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi mua về.
Ông Châu không còn phải chịu đựng cảm giác buồn bã nữa, ông cảm ơn Tư
Nguyên: “Sau này cô sẽ có hai mươi phần trăm cổ phần trong công ty, có
thể chuyển thành tiền mặt, hoặc được hưởng lợi tức.”
Tư Nguyên không muốn nhận, “Tiền lương chú trả cho cháu không ít, nếu cầm thêm cháu sẽ không yên tâm.”
Ông Châu đành nói: “Vậy đợi lúc nào cô kết hôn, tôi sẽ tặng cô đồ trang
sức, dù sao bởi quan hệ với Tổ Kế, tôi cũng được coi là người đằng nhà
gái.”
Tư Nguyên cảm thấy ấm áp trong lòng, “Nếu kết hôn, chắc chắn sẽ không thể thiếu chú.”
Cuối tháng Bảy, Chu Lập Đông bắt đầu hoá trị liệu, sự giày vò về thể xác
khiến tâm trạng của anh càng sa sút. Thỉnh thoảng Tư Nguyên đến bệnh
viện thăm anh, lúc về, anh tiễn cô đến tận cổng Năm Cây Tùng rồi nhìn
theo bóng dáng của cô.
Có lúc, Tỉnh Thành và Hoắc công tử lần
lượt đến chăm sóc anh, nhưng bị anh đuổi về. “Mình không bị bệnh nhập
cao hoang¹ nên đâu cần phải làm phiền nhiều người thế này?” Tỉnh Thành
và Hoắc Yến Phi đành quay về, thông qua Đường Di để hiểu tình trạng bệnh tình của anh và thỉnh thoảng đến thăm.
Đã nhiều ngày Tỉnh Thành
không gặp Tư Nguyên, anh nói muốn để cô lựa chọn lại từ đầu nên không
muốn để bất kỳ áp lực nào ảnh hưởng đến cô.
Tư Nguyên chủ động
gọi điện cho Tỉnh Thành, nói với anh các vấn đề trong công việc, hỏi ý
kiến của anh, có lúc quan tâm đến anh như một người bạn hoặc một người
yêu.
Không ai nói nhiều, chỉ giữ liên lạc.
Khi Chu Lập Đông kết thúc giai đoạn điều trị, anh về quê tĩnh dưỡng.
Hôm anh đi, trời mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, gió thổi điên cuồng nên
máy bay không thể cánh, Tỉnh Thành đành giúp anh mua vé tàu, “Giường mềm cũng rất thoải mái! Chỉ có điều thời gian lâu hơn.”
Chu Lập Đông cười, nhìn Tư Nguyên, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi, trời mưa to nhưng họ đều đến tiễn anh, anh cảm thấy mãn nguyện.
“Tĩnh dưỡng vài ngày rồi mau quay lại, cậu còn phải khám bệnh nữa!” Hoắc Yến Phi giúp anh xách hành lý, dặn dò.
Chu Lập Đông nở một nụ cười ấm áp, “Mình sẽ quay lại, thật vui khi gặp được mọi người.” Ánh mắt của anh dừng lại trên người Tư Nguyên, “Tư Nguyên,
có lẽ em hận anh, cảm ơn em!”
Tư Nguyên điềm nhiên cười, khẽ lắc
đầu, “Lập Đông, em không hận anh nữa, thật đấy, bởi vì, em vẫn…” Cô
không nói hết câu, Chu Lập Đông đã ngắt lời cô: “Cho dù thế nào, em cũng phải hạnh phúc! Em và Tỉnh Thành đều phải hạnh phúc, đời người ngắn
ngủi, đừng để mình nuối tiếc!”
Lúc nói cây này, anh nhận ra thật
sự mình đã được giải thoát, không còn bất kỳ suy nghĩ ích kỷ nào nữa,
lần đầu tiên anh thật lòng chúc phúc cho Tư Nguyên và Tỉnh Thành.
“Vâng, em sẽ không nuối tiếc!” Tư Nguyên cố gắng không rơi nước mắt.
Mưa càng lúc càng to, hận rằng không thể nuốt gọn toàn bộ thế giới này, lần cuối cùng, Chu Lập Đông ôm Tư Nguyên với toàn bộ sức lực của mình, môi
anh dừng lại trên mặt cô nhưng không để lại dấu ấn lên đó. “Anh đi đây!” Nói xong, anh quay người bước lên tàu.
Mưa rơi xối xả.
Tàu từ từ chuyển bánh, đứng bên ngoài Tư Nguyên có thể nhìn thấy nụ cười
của Chu Lập Đông, nụ cười đó dần dần trở nên mờ ảo, biến thành một sự
đau khổ tuyệt vọng.
Tư Nguyên gạt tay Tỉnh Thành, đuổi theo con tàu, cô hét gọi tên Chu Lập Đông nhưng tiếng mưa xoá nhoà tiếng gọi của cô.
Ánh mắt của Chu Lập Đông luôn dõi theo bóng dáng của Tư Nguyên, anh không
để sót bất kỳ động tác nào, bất kỳ thái độ nào của cô. Ngồi trên tàu,
nhìn qua cửa sổ, anh thầm nói lời vĩnh biệt.
Trong mưa, tiếng Tư Nguyên vọng lại.
Đó là câu nói khiến anh đau nhói lòng: “Lập Đông, em yêu anh!”
Nước mắt anh tuôn như suối.
Đã yêu, đã bỏ lỡ, đã mất, đã tha thứ, cuối cùng lại tìm được tình yêu của mình! Chu Lập Đông cười trong nước mắt.
Tất cả mọi vật bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại màn mưa
nhạt nhoà trời đất. Cơn mưa đã rửa sạch mọi vết nhơ trong tâm hồn, trả
lại cho anh một trái tim trong sáng.
Anh nhớ Tư Nguyên đã từng
nói: “Có những người không thể ở bên nhau suốt đời, nhưng tình yêu có
thể cất giữ trong lòng và nhớ nhung suốt cuộc đời!” Có lẽ đó là duyên
phận giữa anh và Tư Nguyên!
Sau khi Chu Lập Đông rời khỏi Bắc
Kinh, anh đưa chìa khoá nhà ở Greenville đại học Giao thông cho Tỉnh
Thành, “Có thời gian cậu đưa Tư Nguyên đến giúp mình dọn nhà, Tư Nguyên
thích nơi đó.”
Tỉnh Thành đưa chìa khoá nhà cho Tư Nguyên, “Lập Đông nhờ em giúp chăm sóc căn nhà, có thời gian em đến thu dọn giúp cậu ấy!”
Tâm trạng của Tư Nguyên vô cùng phức tạp, cô gật đầu.
Công ty của ông Châu đã vượt qua khó khăn, sự nghiệp ngày càng phát triển, Tư Nguyên vẫn bận rộn như trước.
Để bảo vệ công ty, Cửu Đỉnh miễn nhiệm chức vụ giám đốc tài chính của Thẩm Lợi.
Sau đó một thời gian, Tư Nguyên đọc được tin Thẩm Lợi sắp kết hôn trên báo, chú rể hình như cũng có họ Chu nhưng không phải Chu Lập Đông. Tư Nguyên cười, vứt tờ báo sang một bên, tiếp tục vào trang web của hội bạn học.
Lâu rồi người bạn học mong đợi được tha thứ không gửi tin nhắn, hôm nay lại đột ngột xuất hiện, gửi rất nhiều tin nhắn, đều là cho Hác Tư Nguyên.
“Chết là con đường cứu rỗi duy nhất, sự tha thứ của em là hạnh phúc lớn của anh.”
“Tình yêu của anh đã từng rạn vỡ, từng vô sỉ, nhưng chưa bao giờ mất…”
“Yêu một người, yêu cũng là một niềm vui, niềm vui lớn nhất trong đời anh là gặp được em dưới toà nhà Tư Nguyên…”
“Lúc được cứu rỗi, còn điều gì có thể quan trọng hơn tình yêu của anh dành cho em?”
“…”
“…”
Mắt Tư Nguyên nhoà đi, trước mắt cô chỉ hiện lên nụ cười của Chu Lập Đông.
Cô tìm điện thoại, gọi điện cho Chu Lập Đông, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng thông báo: “Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.”
Hôm đó, với sự giúp đỡ của Tỉnh Thành, cuối cùng Tư Nguyên cũng liên lạc
được với người nhà của Chu Lập Đông, ông Chu nói: “Lập Đông đi Mỹ rồi,
công ty cử nó đi họp.” Giọng nói của ông vô cùng tự hào.
Tư Nguyên hiểu, Chu Lập Đông không kể với người nhà bệnh tình của mình.
Từ đó, Tư Nguyên, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi hoàn toàn mất liên lạc với Chu Lập Đông.
–––––––––––––––––––––––––––
¹ Những bệnh khó trị gọi là bệnh “nhập cao Hoang”, vì huyệt có tác dụng
trị những bệnh chứng hư tổn nặng, vì vậy gọi là huyệt Cao Hoang (Trung Y Cương Mục)
Lời kết
Tôi đến bến bờ của vĩnh hằng, ở đây vạn vật không thay đổi.
Cho dù là hy vọng, là hạnh phúc, hoặc là khuôn mặt người nhìn thấy trong nước mắt.
A, mang cuộc đời trống rỗng của tôi tới đại dương,
Nhảy xuống nơi sâu nhất của sự viên mãn, để tôi cảm nhận được cảm giác ấm áp của sự mất mát trong vũ trụ rộng lớn này.
– Tagore –
Thời tiết từ nóng nực chuyển dần sang mát mẻ, đã sắp tháng Mười, Tư Nguyên
nhận được điện thoại của Phương Châu: “Tư Nguyên phải không? Tôi là
Phương Châu, nếu tiện, cô đến văn phòng luật sư của tôi một chuyến.”
Văn phòng của Phương Châu ở gần cổng phía tây, Tư Nguyên đến Greenville ở
đại học Giao thông giúp Chu Lập Đông dọn dẹp nhà, sau đó mới đến gặp
Phương Châu.
Phương Châu lấy tay che nửa khuôn mặt, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên được thành lời.
Tim Tư Nguyên đập rất mạnh, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một ý định:
Bỏ đi, quay người bỏ đi, giống như chưa bao giờ đến đây. Nghĩ đến đó, cô lùi lại phía sau.
Nhưng đã không kịp nữa, dường như Phương Châu đã hạ quyết tâm, vừa ngăn cô lại vừa buồn bã nói với Tư Nguyên: “Lập Đông đi rồi!”
Lúc đầu, Tư Nguyên không hiểu, ngạc nhiên hồi lâu, cô mới nhận ra đi là không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng… sao có thể như thế?
Lòng cô đau quặn, chân mềm nhũn, ngã xuống nền nhà, Phương Châu vội vàng đỡ lấy cô.
“Lập Đông chỉ tạm thời đi nước ngoài, nghỉ ngơi một thời gian, anh ấy không
thể không quay lại!” Tư Nguyên nói, cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cô cố
gắng mở to mắt, cô không nhìn rõ gì nữa, một màn sương trắng khiến mắt
cô mờ đi.
Phương Châu đỡ Tư Nguyên ngồi dựa vào ghế sô pha để cô
nghỉ một lát, anh cũng không tiện rời đi, nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
Cuối cùng tinh thần của Tư Nguyên cũng ổn định hơn, Phương
Châu nói tiếp: “Theo di chúc của Lập Đông, cậu ấy để lại căn nhà ở
Greenville đại học Giao thông và cổ phần ở Song Nguyệt cho cô.”
“Còn nữa,” Phương Châu lấy từ trong túi ra một chiếc túi lụa nhỏ màu đỏ, Tư
Nguyên mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương giản dị.
“Lập Đông nói, đây là của mẹ cậu ấy tặng cho con dâu…” Phương Châu chậm rãi nói.
Tư Nguyên ôm mặt, cô cười lớn, “Tôi cần những thứ này làm gì? Tôi không
cần, anh nói với anh ấy, tôi không cần! Anh nói với anh ấy đi, nói đi!
Tôi không cần!”
Phương Châu không biết phải làm gì, đành gọi Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đến đọc di chúc của Chu Lập Đông.
“Lập Đông lập di chúc lúc nào?” Mắt Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đỏ hoe, họ cũng chỉ biết tin này trước Tư Nguyên một lát mà thôi.
“Vào tháng Bảy, lúc cậu ấy vừa làm phẫu thuật, chỉ có Đường Di và cậu ấy
biết ca phẫu thuật này không thành công.” Phương Châu thở dài nói.
Tỉnh Thành ngạc nhiên không nói được lời nào, Tư Nguyên ngồi bên nghe thấy
thế, cảm thấy lòng mình đau như dao cắt, cô thét lên một tiếng rồi ngất
đi, ba người vội vàng đưa cô về nhà.
Trước sự ra đi của Chu Lập
Đông, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi vô cùng đau lòng, buồn bã suốt nhiều
ngày, hai người mới nhớ ra, trước khi rời Bắc Kinh, Lập Đông đã dặn họ
làm một việc.
Trung tuần tháng Mười, cổ phiếu của Cửu Đỉnh bắt
đầu tăng giá mạnh, không biết đã tăng bao nhiêu lần, Tỉnh Thành nhận ra
thời cơ bán tất cả cổ phiếu, thu được một khoản lợi nhuận nhiều gấp hơn
mười lần.
Theo yêu cầu của Chu Lập Đông, anh chia số tiền kiếm
được thành ba phần, mỗi phần lên đến hơn chục triệu, anh bảo Tư Nguyên
báo thông tin tài khoản, Tư Nguyên không có động tĩnh.
Hôm đó, Tư Nguyên lại đến đại học Giao thông, đi bộ trong khuôn viên trường rồi
đến giúp Chu Lập Đông dọn nhà, giống như anh chỉ tạm thời đi nước ngoài, nhờ cô giúp anh trông coi.
Tư Nguyên lau tất cả đồ đạc trong
nhà, dùng vải trắng phủ lên giường và ghế sô pha, ngắt tất cả cầu dao,
cả căn phòng chìm trong yên tĩnh và đau thương.
Rời khỏi
Greenville đại học Giao thông, lần cuối cùng cô nhìn lại toà nhà Tư
Nguyên rồi bước nhanh chân bỏ đi, cô hẹn gặp hội Tỉnh Thành.
Gặp Tỉnh Thành ở quán cà phê, Tư Nguyên đưa cho anh chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, “Em xin lỗi, Tỉnh Thành!”
Tỉnh Thành lắc đầu nhưng không nhận, “Em giữ lấy, hy vọng có một ngày, em sẽ nghĩ đến nó rồi đeo nó!”
Tư Nguyên hơi mấp máy môi, dường như muốn cười nhưng không có cách nào thể hiện thái độ đó trên nét mặt.
Ông Châu ngồi bên cạnh nói: “Tư Nguyên, cô chỉ về thăm Cáp Nhĩ Tân, sẽ nhanh chóng quay lại đây đúng không?”
Tư Nguyên không trả lời, trong lòng cô không có câu trả lời.
Tổ Kế nói: “Hác Tư Nguyên, nếu cậu không quay lại thì sẽ có lỗi với mình!”
Ngày Tư Nguyên rời khỏi Bắc Kinh, chỉ có một mình cô kéo hành lý, bước đi
nặng nề và chậm rãi. Cô không để Tỉnh Thành, Hoắc Yến Phi, Tổ Kế và ông
Châu đi tiễn vì cô không muốn bất kỳ ai lo lắng cho mình.
Từ Cáp
Nhĩ Tân đến Tây An, đã tháng Mười một, nhìn thấy những chiếc lá bay bay
trên tường của thành cổ, trong lòng Tư Nguyên cảm thấy mất mát, cô nghĩ, lá cây ngân hạnh dưới toà nhà Tư Nguyên có lẽ đã vàng rồi?
Tư Nguyên bỗng cảm thấy ấm áp, những ngày này cô thường xuyên có cảm giác ấm áp.
Cô ngẩng đầu, ánh nắng mùa thu đang dịu dàng vuốt ve cô, Tư Nguyên nở một
nụ cười, nhớ đến một đoạn trong thư cô viết gửi Tỉnh Thành:
…
Có lẽ anh không tin, nhưng em có thể cảm thấy anh ấy luôn ở bên em, chúc phúc cho em, bảo vệ cho em…
Đã sắp lập đông rồi, nhưng vì anh ấy, em thường cảm thấy ấm áp và yên bình đến kỳ lạ.
Em rất cảm ơn anh, em nghĩ, ngày mai sẽ có rất nhiều cơ hội, vì thế, em chúc phúc cho anh, và cũng chúc phúc cho chính mình…