Ở đó, khi hoàng hôn tới, tay phải xách giỏ vàng,
Mang vòng hoa đẹp, yên lặng cài lên mặt đất.
Ở đó, khi hoàng hôn tới, đi qua rừng hoang không người,
Xuyên qua con đường nhỏ không còn in dấu xe ngựa,
Trong lọ vàng của anh có gió lạnh thổi trên mặt biển hướng tây.
– Tagore –
Anh không thể quay đầu lại, sợ rằng lúc đó, trái tim anh sẽ vỡ vụn.
Những hình ảnh trong quá khứ hiện dần lên trong tâm trí rồi dần dần biến thành hình ảnh xinh đẹp của cô.
“Tỉnh Thành, em cũng yêu anh!” Giọng của cô ngọt ngào, có phải cô đang nói cô yêu Tỉnh Thành, cô đã yêu Tỉnh Thành sao?
Vậy anh nên làm thế nào? Ai yêu anh, anh giống như một linh hồn cô đơn và
yếu đuối trên biển, muốn túm lấy thứ gì đó nhưng vùng vẫy tới khi mệt
mỏi rã rời cũng chỉ có thể để mặc mình chìm xuống bể trầm luân!
Dạ dày đau đớn khiến trái tim anh cũng đau đớn theo, nếu anh vẫn còn có
trái tim. Chu Lập Đông một tay ôm ngực, một tay cố gắng chống lên bàn,
sắc mặt xanh xám, những giọt mồ hôi không ngừng chảy trên trán, “Tư
Nguyên, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi!”
Anh nói khẽ rồi ngả người về phía sau, miệng chảy đầy máu tươi.
“Tỉnh Thành, em cũng yêu anh!” Giọng của Tư Nguyên trang trọng vang lên.
Tỉnh Thành vui mừng như phát điên, ngón tay cầm nhẫn khẽ run, anh muốn quỳ
xuống đeo nhẫn cho cô, nhưng những giọt mồ hôi khiến ngón tay rất trơn,
chiếc nhẫn kim cương giống như sao băng bay trong vũ trụ. Viên kim cương lung linh chạm vào nền nhà phát ra tiếng động.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Sau đó, trong đám đông có tiếng hét: “Tổng giám đốc Chu ngất rồi, tổng giám đốc Chu nôn ra máu!”
Hoắc Yến Phi và Tỉnh Thành chen vào giữa đám đông, lao vào trong, “Lập
Đông!” Hoắc Yến Phi hét lên làm kinh động tất cả mọi người.
Tư
Nguyên vẫn đứng yên ở chỗ cũ, cô không dám động đậy, cô muốn tin đây là
một giấc mộng, những chuyện xảy ra chỉ là một màn kịch trong mộng, cô
không thể động đậy, sợ rằng nếu động đậy sẽ tỉnh giấc, giấc mơ sẽ trở
thành hiện thực.
“Đường Di, Đường Di!” Tỉnh Thành chạy khắp nơi tìm Đường Di, “Mau đến giúp Lập Đông!”
“Chảy máu dạ dày cấp, mau đưa đến bệnh viện!” Đường Di kiểm tra sơ qua, vội vàng gọi xe cứu thương.
Cũng may, do Đường Di đích thân gọi điện, xe cứu thương đến rất nhanh, hơn
nữa Đường Di đã dặn bệnh viện phải tiến hành cấp cứu ngay lập tức.
Hoắc Yến Phi và Tỉnh Thành ôm lấy Chu Lập Đông, không muốn buông tay.
Đường Di và Phương Châu lôi họ ra: “Có tôi và Phương Châu, không thể có
chuyện gì!” Trên áo Đường Di vẫn còn cài bông hồng Tỉnh Thành tặng, màu
đỏ như màu máu.
Tỉnh Thành lắc đầu, “Chúng tôi phải đi cùng, chúng tôi là huynh đệ của cậu ấy!”
“Cậu quay về đi, mình đi cùng là được!” Hoắc Yến Phi đẩy Tỉnh Thành vào cửa, “Cậu còn phải đính hôn với tiểu tài nữ!”
Tỉnh Thành nhớ đến chiếc nhẫn bị rơi trên đất, nghĩ đến khuôn mặt xanh tái
của Tư Nguyên, kiên quyết nói: “Mình đi cùng, Tư Nguyên sẽ hiểu!”
Tiếng còi xe cứu thương xa dần, trong phòng vẫn vang lên tiếng nhạc ầm ĩ đập
vào màng nhĩ, Tư Nguyên được Tổ Kế đưa về chỗ cũ ngồi, chị gái của Tỉnh
Thành ngồi ở hàng ghế trước, nhặt chiếc nhẫn kim cương rơi trên mặt đất
đưa cho Tư Nguyên, “Tỉnh Thành đã đặt làm cho em, muốn mang đến cho em
niềm vui bất ngờ.”
Tư Nguyên đeo lên tay một cách vô thức, chiếc
nhẫn vừa khít, không to không nhỏ, chỉ có điều viên kim cương khiến cô
cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Bên bệnh viện có Đường Di nên mọi chuyện rất thuận lợi, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi ngồi nghỉ trong văn phòng của Đường Di.
Đường Di quay lại từ phòng cấp cứu, lo lắng nói: “Bây giờ vẫn đang cấp cứu,
tình hình không lạc quan lắm. Tôi vừa kiểm tra quá trình bệnh lý của cậu ấy, theo số lần và mức độ chảy máu, có khả năng bị ung thư dạ dày!”
“Không thể! Từ lúc nào? Đường Di, đừng đùa chúng tôi nữa.” Tỉnh Thành cảm thấy mình đang run rẩy.
Hoắc Yến Phi cũng không khá hơn, anh lắp bắp nói: “Không thể, không thể, chắc chắn không thể!”
“Đợi chụp cắt lớp sẽ biết kết quả!” Đường Di vuốt tóc, nhìn chồng là Phương
Châu, “Anh có thể ra ngoài mua giúp họ hai cốc cà phê không? Có vẻ như
họ cần lấy tinh thần.”
Chu Lập Đông cảm thấy mình sắp chết, nhưng vì sao trước khi chết anh lại cảm thấy hơi tiếc nuối?
Khuôn mặt mỉm cười của Tư Nguyên không ngừng hiện lên trước mắt anh, mỗi lần
đều mang lại cho anh một tia hi vọng, nếu nói trên đời này còn có gì để
anh lưu luyến, chỉ có cô, người con gái anh yêu và đã yêu anh.
“Lập Đông!” Dường như anh nghe thấy cô đang gọi anh, giọng nói dịu dàng. “Tư Nguyên, anh xin lỗi!” Anh nói thầm trong lòng.
Cảm giác đau đớn ở dạ dày đã không còn kinh khủng như trước, chỉ thấy đau
nhói khi thở. Anh biết mình vẫn đang thở nhưng không tự do, ống ô xy
hình như đang cắm vào đường hô hấp của anh, mỗi hơi thở đều cần dùng đến sức lực của cả cơ thể.
Anh biết mình bị bệnh, bệnh không nhẹ, bởi có vài lần, anh muốn bảo linh hồn mình không bao giờ tỉnh lại.
“Lập Đông, Lập Đông!” Trong mơ hồ anh không chỉ nghe thấy giọng nói của Tư
Nguyên, mà còn có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi, họ đều ở đó, người phụ nữ
anh yêu, huynh đệ của anh!
Anh mãn nguyện ngủ thiếp đi.
Ca cấp cứu kết thúc, bác sĩ thông báo tạm thời không nguy hiểm đến tính
mạng, Tỉnh Thành gọi điện cho Tư Nguyên, giọng nói vốn rất bình tĩnh của anh không che giấu được cảm giác lo lắng trong lòng, cô hỏi: “Thế nào
rồi?”
“Người vẫn chưa tỉnh, tạm thời không nguy hiểm đến tính
mạng, nhưng Đường Di nghi ngờ là bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối!”
Tỉnh Thành không muốn giấu cô điều gì, điều gì cần biết nên để cô biết,
cho dù cô có thể có lựa chọn khác.
“Ồ!” Tư Nguyên chỉ khẽ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa. Cô có thể nói gì? Lời nói của Tỉnh Thành
như tiếng sấm giữa trời quang khiến cô sợ hãi không sao thở được, ung
thư dạ dày giai đoạn cuối! Những từ thật kinh khủng, như vậy có nghĩa là anh sẽ chết.
“Tư Nguyên”, Tỉnh Thành nói, “Em có thể đến thăm không?”
“Không!” Tư Nguyên vứt điện thoại, dường như nó là ngọn nguồn của cơn ác mộng.
Vì sao cô phải đi thăm anh? Cô đã quyết định không yêu anh nữa, người
đàn ông vì tiền đồ đã từ bỏ cô nhiều năm trước, người đàn ông bây giờ
vẫn có thể từ bỏ cô với phương thức càng đoạn tuyệt hơn! Bây giờ, cô
không muốn gặp anh.
Tổ Kế luôn ở bên Tư Nguyên, nhìn thấy cô vứt
điện thoại khóc giống như một đứa trẻ, Tổ Kế vội vàng đỡ lấy cô, “Sao
thế?” Giọng của Tỉnh Thành vẫn không ngừng vang lên trong điện thoại,
“Tư Nguyên, em phải đến!” Tổ Kế mới hiểu có lẽ Chu Lập Đông đang gặp
nguy hiểm.
“Mau thay quần áo đi.” Tổ Kế giúp cô thay quần áo rồi kéo ra khỏi cửa, “Cậu phải đi, lần này mình ủng hộ cậu!”
Đã hoàng hôn, đèn đường bắt đầu được bật sáng, đường phố ồn ào dần dần trở nên yên lặng, Tư Nguyên bước từng bước đến nơi cận kề cái chết đó, cô
nói với không khí: “Chu Lập Đông, lẽ nào kiếp trước em nợ anh sao?”
Tỉnh Thành đứng ở cổng bệnh viện đợi cô, nhìn thấy cô vừa đi vừa khóc, khóc
nhiều đến mức không còn sức lực, anh cảm thấy đau lòng kỳ lạ: “Tư
Nguyên, đừng khóc nữa! Đi thăm Lập Đông thôi!”
Tư Nguyên lao vào lòng Tỉnh Thành, cái ôm của anh là cách duy nhất giúp cô giải toả, “Vì sao lại như thế? Tỉnh Thành.”
Anh vuốt tóc cô, hôn lên giọt nước mắt của cô, “Đừng khóc!”
Cuối cùng Tư Nguyên cũng đứng trong phòng bệnh, cô đứng bên cạnh giường bệnh của Chu Lập Đông. Cô yên lặng nhìn anh, không nói gì, cũng không bộc lộ bất kỳ thái độ gì.
Chu Lập Đông rất muốn nhìn rõ bóng người mờ
ảo ở đầu giường, cô ấy rất giống Tư Nguyên của anh, rất giống tài nữ của đại học Giao thông, người đã tự hào cười nói với anh: “Anh xem, toà nhà đó được đặt tên theo tên của em!”
Anh kìm nén cảm giác đau đớn
khắp cơ thể, cố gắng mấp máy môi gọi tên cô:”Tư Nguyên!” nhưng mặc dù đã dồn hết sức lực, anh vẫn không thốt lên được lời nào.
Anh nhớ
đến lúc anh ngất đi, Tư Nguyên đã nghiêm túc nói: “Tỉnh Thành, em cũng
yêu anh!” Cô yêu Tỉnh Thành không? Chu Lập Đông không thể nghĩ được gì,
chỉ nhớ đến những cảnh đó, cảm thấy mọi thứ trở nên ảm đạm. Anh động đậy rồi đột ngột ngã xuống, quyết tâm ngủ, không tỉnh dậy nữa!
“Bác sĩ, cứu anh ấy!” Tư Nguyên hét to, mở tròn mắt và cố gắng bịt miệng, muốn khóc nhưng không khóc được.