Hạnh Quân Liên

Chương 8: Chương 8




“Tiểu thư, biểu thiếu gia lại tới tìm cô, cô gặp hay không gặp?” Linh Đan vào phòng, nói nhỏ với Lưu Tĩnh Minh xin chỉ thị.

“Lại tới nữa? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng thật sự không nghĩ ra, từ ngày đó, Tạ Chấn Thanh đã mấy lần tặng đồ quý, nếu trả về cũng không sao, nhưng cứ hai ba ngày hắn lại tới nơi này tìm nàng, rốt cuộc hắn có ý gì?

“Chuyện này rất rõ ràng! Hắn chính là thích tiểu thư, cho nên mới muốn tới gặp mặt cô.” Vẻ mặt Linh Đan ra vẻ “Ta đã sớm nói với ngươi rồi.”

“Ra nói với hắn, trong người ta không khỏe, cần nghỉ ngơi.” Chỉ cần có thể đuổi hắn là tốt rồi.

Linh Đan không cho là đúng nói, “Tiểu thư, cô quên hậu quả của lần trước đã dùng cớ này sao?” Nếu tiểu thư đã quên, nàng có thể nhắc nhở nàng, cam đoan nàng không dám dùng lại lý do này.

Lưu Tĩnh Minh được Linh Đan nhắc nhở, nhức đầu nhớ tới chuyện lần trước phát sinh.

Lần trước nàng cũng lấy lý do thân thể không thoải mái để đuổi Tạ Chấn Thanh về, không ngờ hắn lại sai Triệu tổng quản vội vàng ra ngoài phủ, thỉnh đại phu nổi danh trong thành đến, nói là muốn vì nàng chẩn bệnh, sợ chậm trễ bệnh tình.

Đến lúc này, vốn không có việc gì cũng bị biến thành bệnh nặng, nàng không thể không ở trên giường giả bệnh, giữ mặt mũi cho Tạ Chấn Thanh, không để cho hắn mất mặt.

Rồi sau đó, thực phẩm bổ dưỡng đưa tới phòng càng ngày càng nhiều, làm cho Linh Đan đi tới đi lui cũng nhũn cả người.

“Linh Đan, ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Ta phải làm như thế nào, hắn mới có thể hết hy vọng, không tới nơi này nữa?” Lưu Tĩnh Minh không thôi, đành phải mở miệng cầu cứu Linh Đan.

“Tiểu thư, em thấy biểu hiện của biểu thiếu gia với cô là thật lòng, sao cô không thử sống chung với hắn xem?” Linh Đan khích lệ Lưu Tĩnh Minh, muốn nàng thử tiếp nhận Tạ Chấn Thanh.

Lưu Tĩnh Minh tức giận trừng mắt Linh Đan liếc mắt một cái, “Ta thấy ngươi xem ra là ăn gan hùm mật báo rồi. Ngươi đã quên, là ngươi nói với ta Tạ công tử là ý trung nhân của Chức Vân, ngươi lại khích lệ ta sống chung với hắn?”

“Mặc kệ nàng, dù sao nàng và Đại phu nhân cũng không đối đãi với cô như người nhà, biểu thiếu gia có tài có đức, việc buôn bán lại rất giỏi, nếu hắn thích cô, vậy cô dứt khoát gả cho hắn, gả cho hắn cũng tốt hơn cứ dây dưa như vậy.” Rõ ràng bất cứ giá nào cứ đánh cuộc với hắn một lần, biết đâu tiểu thư cũng tìm được một mối nhân duyên tốt không chừng.

“Ta không quan tâm Đại nương cùng Chức Vân, bất quá, ngươi không nghĩ tới khả năng ta đã có người trong lòng sao?” Nàng thử dò xét phản ứng Linh Đan.

“Tiểu thư, cô đừng nói đùa, cô làm gì có người trong lòng?” Linh Đan buồn cười nói. “Chẳng lẽ cô thật sự giống như bên ngoài đồn đại, ở cùng nam nhân sao?” Muốn tìm lý do, cũng phải có lý một chút.

Đúng đó! Nàng đúng là ở cùng nam nhân mà…… Lưu Tĩnh Minh đem toàn bộ lời muốn nói ngậm trong miệng, than thở.

Linh Đan nghe không rõ ràng lắm, truy vấn,”Tiểu thư, cô nói to lên, em không nghe được.”

Lưu Tĩnh Minh thật đúng là không nói nên lời, cho nên đảo mắt, “Ta không nói gì. Dù sao ta mặc kệ, ngươi dùng bất kể lý do gì, đem hắn đuổi đi là được, đừng làm phiền ta!”

“A?” Lại là nàng? Mỗi lần đều như vậy, có chuyện gì đều là nàng đi làm. Làm tiểu thư thật tốt, làm nha đầu thật xui xẻo.

“A cái gì mà a? Bảo ngươi đi thì đi đi, nhanh lên, đừng để người ta đợi lâu.” Lưu Tĩnh Minh bất chấp tất cả, đem chuyện giao cho Linh Đan giải quyết.

“Được rồi, đi thì đi!” Không đi cũng không được, không thể để biểu thiếu gia đứng bên ngoài đợi được?

Linh Đan ra cửa phòng, liền nhìn thấy Tạ Chấn Thanh buồn rầu đứng bên ngoài đợi.

Hắn đứng tại chỗ, lặng lẽ đợi Linh Đan đi đến mới mở miệng, “Tĩnh Minh tiểu thư có bằng lòng gặp ta không?” Giọng nói hắn đầy hi vọng.

Linh Đan gượng cười rồi mới trả lời, “Biểu thiếu gia thật ngại quá, tiểu thư nhà ta tối hôm qua đọc sách tới khuya, tinh thần không tốt, cho nên dùng xong bữa trưa liền buồn ngủ…… Ta vừa mới vào xem qua, chưa có tỉnh dậy!”

Tạ Chấn Thanh nghe vậy tuy rằng thất vọng, nhưng không có biện pháp, cũng không thể sai Linh Đan đánh thức Lưu Tĩnh Minh.

Vì thế hắn cười cười, nói với Linh Đan,”Không sao, nghỉ ngơi nhiều là tốt. Ngươi thay ta hỏi thăm nàng một tiếng, ta đi trước.”

“Biểu thiếu gia đi thong thả.” Linh Đan phúc thân, nhìn Tạ Chấn Thanh xoay người rời đi, trong lòng không khỏi tiếc hận thay tiểu thư.

Thật không biết tiểu thư ở kiên trì cái gì…… Nam nhân tốt như vậy cũng không biết nắm chặt, thật là!

Cũng đã qua tháng tư, hạnh hoa nở rực rỡ cũng đã chuyển sang héo tàn, nhân lúc còn vài đóa hoa nở muộn, Lưu Tĩnh Minh cùng Linh Đan, đi tới hậu viên, đến nơi cũ xem hạnh hoa nở.

Đạp hoa rụng dưới chân, tạ lỗi những bông hoa, nàng bước vào nơi nở đầy hạnh hoa, lập tức nhìn thấy thân ảnh Tạ Chấn Thanh.

Nàng xoay người, chuẩn bị nhẹ nhàng rời đi, lại chằng may đạp phải một cành khô dưới chân, phát ra tiếng làm Tạ Chấn Thanh quay lại.

Hắn vừa quay đầu lại, thấy nàng đang muốn rời đi, hắn không muốn bỏ qua lần gặp gỡ này, vì thế bước nhanh lên phía trước, bất chấp nam nữ khác biệt, tình thế cấp bách đưa tay giữ lấy cổ tay nàng, ngăn cản nàng chạy mất.

“Đừng đi……” Tiếng nói hắn khàn khàn thỉnh cầu nàng dừng bước.

Lưu Tĩnh Minh bị hắn giữ mạnh, cước bộ lảo đảo, một mặt vừa cố gắng giữ thăng bằng, một mặt hoảng hốt muốn thoát khỏi lôi kéo của hắn. “Ngươi buông ra! Buông ra……”

“Được được được, ta buông nàng ra…… Nhưng nàng phải đáp ứng ta, đừng chạy đi.” Hắn mất sự tao nhã vốn có, đổi lại thành đe dọa.

Lưu Tĩnh Minh bởi vì hắn giữ tay mà không cách nào lui lại, dùng ống tay áo che mặt của mình, “Ngươi buông ra trước……”

Nàng hoàn toàn không phát hiện mình đối xử với Tạ Chấn Thanh hoàn toàn khác với Ứng Vanh.

Lúc trước Ứng Vanh càn rỡ, cũng không có làm cho nàng có chút kháng cự cùng bài xích, nhưng hiện nay, cùng lắm chỉ là bị Tạ Chấn Thanh kéo cổ tay, nàng liền không thể chịu đựng được, chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh thoát khỏi nắm giữ của hắn.

Tạ Chấn Thanh thoáng thả lỏng dò xét, thấy nàng không có hành động gì quá, mới hoàn toàn buông tay ra.

Hắn vừa buông ra, Lưu Tĩnh Minh lập tức giấu tay vào trong áo, lui về phía sau hai ba bước, giữ khoảng cách với hắn.

Tạ Chấn Thanh mê muội nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng rũ xuống, một hồi lâu mới mở miệng nói, “Ta nên xưng hô với nàng như thế nào?”

Y theo quy củ, hắn là phải như Chức Vân, gọi nàng một tiếng biểu muội, nhưng bọn họ cũng không phải thực sự có quan hệ thân thích, gọi như vậy, không khỏi có cảm giác kỳ quặc.

Cho nên hắn vẫn mở miệng hỏi ý Lưu Tĩnh Minh.

Không nghĩ tới hắn lại hỏi nàng vẫn đề không hề lường trước, Lưu Tĩnh Minh hơi kinh ngạc nhìn hắn, mới mở miệng, “Chúng ta dù sao xem như thân thích, ngươi lại lớn tuổi hơn ta…… Nên gọi ta một tiếng biểu muội !”

“Ta đây liền gọi nàng biểu muội Tĩnh Minh.” Nói những lời này xong, Tạ Chấn Thanh cũng không biết nên nói cái gì; Ngay cả ái mộ không dứt với nàng, cũng không dám nói ra.

Im lặng lại lần nữa lan tràn bốn phía ──

Hắn kiên quyết giữ nàng lại, nhưng giữ nàng lại rồi, lại đứng ngây ra nhìn nàng, nói cũng không nói…… Lưu Tĩnh Minh cảm thấy không khí thật khó xử, vì thế mở miệng phá tan không khí.

“Tạ biểu ca nếu không có việc gì, ta xin cáo lui trước.” Nàng thực không muốn đối mặt loại trường hợp này.

“Ta…… Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta liền……”

Không đợi hắn nói xong, nàng lập tức cắt đứt lời hắn nói, “Thỉnh ngươi không cần nói tiếp.”

Lời hắn muốn nói, làm dâng lên bất an trong lòng nàng.

Nàng không phủ nhận, ở trước mặt Linh Đan, là nàng giả bộ ngôc.

Nàng cũng không có trì độn đến mức hoàn toàn không cảm giác nhiệt tình trong mắt hắn, chẳng qua là nàng không muốn đối mặt loại sự tình này, chỉ cần hắn nói một tiếng nữa, nàng sẽ không thể coi như không biết gì.

Cho nên không thể để hắn nói ra.

“Xin nàng cho ta cơ hội, cho ta được nói ra hết.” Hắn nóng vội, muốn nói ra hết tâm ý của hắn với nàng. “Ngay lần đầu tiên gặp nàng tại hạnh hoa lâm này, ta không có một ngày là không nhớ đến nàng.”

Lưu Tĩnh Minh thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

“Vậy thì sao?” Hắn đã nói ra, nàng cũng không thể trốn tránh nữa, quên đi.

“Nếu nàng nguyện ý…… Ta liền gặp cô cầu hôn, được không?” Tạ Chấn Thanh đỏ mặt, nói rõ tâm ý với Lưu Tĩnh Minh.

“Cầu hôn?” Hắn điên rồi sao? Mới gặp mặt lần thứ hai, hắn đã muốn thú nàng?

“Đúng vậy. Nàng có bằng lòng hay không?” Hắn nóng lòng trả lời, cũng không nhìn ra cự tuyệt trên mặt Lưu Tĩnh Minh.

“Ta có nguyện ý hay không?” Nàng nhẹ nhàng cười cười, “Ta đây trực tiếp nói cho ngươi, ta không muốn.”

Không dự đoán được nàng lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, hắn sửng sốt một lát mới mở miệng, “Vì sao? Ta có có gì không tốt? Hay là……”

Nàng thở dài, kiềm chế, “Không liên quan ngươi mạnh khỏe hay cái gì không tốt, mà là ── Ta xin nhắc nhở ngươi, chúng ta chỉ gặp mặt hai lần, ngươi hiểu ta sao? Tính cách ta thế nào ngươi biết sao? Tại sao lại dễ dang có ý định muốn cưới ta?”

Nếu là vấn đề này, phải giải quyết cho tốt!

Hắn cười, “Cái này không phải là vấn đề. Phu thê không phải luôn được bà mai quyết định? Có người chưa cả gặp mặt đã thành hôn. Chờ thành thân xong, tự nhiên sẽ biết …… Nếu có thể, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, cứ như vậy, ta sẽ hiểu nàng.”

Cho dù như vậy, cũng không có nghĩa nàng phải gả đi? Hắn cũng không tránh khỏi tình nguyện.

“Vấn đề không phải chỗ đó……” Nàng không biết nên nói như thế nào để cho hắn có thể chấn nhận được, cho nên cứ úp úp mở mở.

“Vấn đề ở đâu? Nàng nói, ta nhất định làm được.” Chỉ cần nàng chịu nói, hắn nhất định phối hợp.

Lưu Tĩnh Minh hít sâu, quyết định không khách khí nữa, “Ngươi không phải không biết Chức Vân thích ngươi chứ?”

“Ta biết. Nhưng ta đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, không có tình yêu nam nữ!” Hắn chỉ coi nàng như một muội muội mà thôi.

“Ngươi cho rằng đại nương không biết nữ nhi bà ấy thích ngươi sao?” Lưu Tĩnh Minh lại nói.

Tạ Chấn Thanh lập tức gật đầu, “Cô hẳn là biết.”

“Ở lập trường đại nương, bà hy vọng ngươi cưới Chức Vân, kế thừa gia nghiệp Lưu gia, điểm ấy ngươi cũng biết chứ?”

Tạ Chấn Thanh không đáp lời, nhưng nhìn thần sắc hắn, hẳn là rất rõ mẹ con Tạ Bảo Châu đang bàn tính cái gì.

“Vậy ngươi còn muốn đến gặp đại nương cầu hôn ta? Trừ phi đối tượng ngươi cầu hôn là Chức Vân, nếu không ta khuyên ngươi đừng đi nếm mùi thất bại.” Đạo lý đơn giản như vậy, hắn không phải không rõ chứ?

“Không. Nếu ta không muốn cưới Chức Vân, không ai có thể quyết định cho ta, cho dù là cô cũng không khả năng.” Hắn kiên quyết nói, muốn cho Lưu Tĩnh Minh biết rõ quyết tâm của hắn.

Lưu Tĩnh Minh cũng không muốn quản chuyện tình cảm của người khác, nhất là Lưu Chức Vân.

Hiện tại nàng càng cảm thấy mình vờ ngớ ngẩn, để cùng hắn kéo theo những chuyện này? Chuyện giữa hắn và Lưu Chức Vân, để bọn họ tự giải quyết là được rồi, nàng nói nhiều làm gì, đến lúc đó còn rước lấy một đống phiền toái, không phải tự chuốc khổ sao?

Vì thế nàng không hề nói nhiều, chỉ nói một câu, “Trong lòng ta đã có người.”

Lý do này có thể làm cho hắn từ bỏ không?

Nghe nàng nói những lời này, Tạ Chấn Thanh không có phản ứng quá mạnh.

Hắn cho rằng đây là Lưu Tĩnh Minh e sợ Tạ Bảo Châu vàLưu Chức Vân, mới cố ý nói ra chuyện này..

“Nàng đừng dùng lý do này cự tuyệt ta. Ta biết nàng bận tâm Chức Vân và cô, ta xin nàng cho ta một cơ hội, đừng đẩy ta ra xa ngàn dặm như vậy.”

Lưu Tĩnh Minh lắc đầu, nàng đã có người trong lòng, chuyện thật như vậy mà không thể tin sao? Vì sao hắn và Linh Đan không tin tưởng lời nàng nói?

“Tính cách của ta là không coi lợi ích toàn cục đứng đầu, nếu ta thật sự thích ngươi, ta sẽ không quan tâm các nàng.” Nàng nhìn hắn nói rõ. “Ta thật sự đã có ý trung nhân, không phải là từ chối. Mong ngươi hãy bỏ ý nghĩ cưới ta đi!”

“Không, ta sẽ không buông tay. Nàng đừng lo về cô và Chức Vân, ta sẽ ──”

“Ta nghĩ chúng ta không cần thiết phải nói nữa, bởi vì ngươi hoàn toàn không chịu nghe lời ta nói, chỉ dùng ý nghĩ của ngươi giải thích ý của ta. Một khi đã như vậy, nhiều lời cũng vô ích.” Lưu Tĩnh Minh thật sự chịu không nổi cuộc nói chuyện của bọn họ, nhịn không được khuôn mặt lạnh xuống.

Nói xong, nàng không để ý tới Tạ Chấn Thanh, cũng không đợi hắn mở miệng nói chuyện, xoay người bước nhanh.

Mà Tạ Chấn Thanh bị nàng bỏ lại, là bởi vì Lưu Tĩnh Minh sắc mặt quá mức lạnh lùng đạm mạc, không dám lại giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.