Hành Trình Của Biệt Ly

Chương 6: Chương 6: Cứ đến, cứ đi




Người ta hay tự nhớ nhung một người không hề biết mặt. Hay có thể nói đó là hình mẫu lý tưởng. Bạn tự dùng thứ màu sắc mà mình có để tưởng tượng ra, rồi mỉm cười một mình. Nụ cười ngây ngốc đó chỉ bản thân hiểu được, ấy là niềm hạnh phúc khó có thể nắm bắt nổi.

Cô từng nghĩ sẽ gặp được một ai đó như người mà cô vẫn nhớ đến. Anh ta có khuôn mặt góc cạnh, làn da màu đồng rắn rỏi, mắt sáng nhưng có nỗi cô độc không thể nói thành lời. Cô sẽ luôn thấy anh ta ở trong một góc tối, để lộ cái chấm nhỏ li ti của thuốc lá đang cháy. Hương vị ngột ngạt, đắng cay chảy tan tâm hồn. Sau đó anh ta cứ thế đi, như chẳng hề tồn tại.

Thực tế, bạn sẽ không bao giờ quên được một con người như thế. Người đã từng khiến ta mơ tưởng, chỉ thấy một lần và không bao giờ gặp lại.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô không dám quay lưng, như sợ sẽ để vụt mất thứ mà bản thân luôn trân trọng. Nhưng rồi anh vẫn tan biến, như làn khói mong manh từ điếu thuốc mà anh đang hút. Tình yêu của cô, khát vọng của cô cũng giống như vậy mà thôi.

Tuấn nói với cô rằng: “Phải bảo vệ tình yêu của đời mình, như thể ngày mai nó sẽ tan vỡ.”

Cô mỉm cười, nhìn con chữ của anh ta trên màn hình vi tính. Ngoài trời đổ cơn mưa tháng bảy, mưa ngâu như trời đang than khóc. Mẹ cô nói tháng này là tháng Cô Hồn, phải hết sức cẩn thận. Có những điều tâm linh ta không bao giờ khám phá nổi, nó là thế giới khác, đến khi chết đi có thể vẫn chỉ là một câu hỏi không có lời giải đáp. Vậy nên con người chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là tin tưởng, cho dù lý do rất mơ hồ.

Vũ co chân lên, đặt cằm mình lên đầu gối. Ngón tay gõ lên chuột, phát ra những tiếng cách cách rời rạc. Cơn mưa bên ngoài cửa sổ có âm thanh của vội vã. Chúng vỡ tan rồi lắng xuống, như một sự tự nguyện về cái chết của mình. Vòng luân hồi cứ thế xoay mãi, không ai tránh khỏi tai kiếp. Tình yêu cũng vậy, không có ai bảo vệ nó được mãi mãi. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ thấy nó đến thời kỳ tàn lụi. Thứ còn lại chỉ là mệt mỏi và đau thương.

Cô bật một bản nhạc, ngồi nghe trong yên lặng. Cửa sổ chat vẫn mở, vì cô không dám tắt đi. Cứ ngồi yên như thế, giống như bản thân đang ở một thế giới khác. Vô hình về khoảng cách, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, cũng không thể cất tiếng gọi nhau. Cuối cùng, khi câu hát của ca sĩ cứ da diết như một sự đau đớn, cô bỗng dưng bật khóc. How did I fall in love with you? Câu hỏi ấy như thấm sâu vào lòng, mãi mãi không thể bay đi được. Cái cách mà người ta yêu nhau bao giờ cũng là một điều bản thân không thể định nghĩa nổi. Chỉ biết rằng bạn yêu người ta nhiều như thế, nhưng vẫn hoang mang không biết họ yêu bạn nhiều bao nhiêu.

Tuấn vẫn chờ đợi, anh ta không hề nói một lời nào. Sự chờ đợi của anh giống như sự im lặng, đứng ngoài cánh cửa cô đơn trong cuộc đời cô. Dựa người vào đó, châm một điếu thuốc và đợi cô bước ra.

Một lúc sau, Vũ đưa tay lên lau những giọt nước mắt. Cảm giác hai tròng mắt nóng bừng, giống như có hơi thở của ai đó liên tục thổi vào. Cô cố gắng kìm nén, chỉ sợ bản thân không thể chịu được mà tan biến đi.

“Anh biết đấy, cho dù có bảo vệ thì nó vẫn phải tan biến thôi. Tình yêu ấy mà!” Vũ lạch cạch gõ lên bàn phím.

“Hãy nói cho tôi biết, cô muốn gì ở nó?”

“Tôi không tin tưởng vào tình yêu như anh. Tôi chỉ tin tưởng vào người đàn ông của cuộc đời mình. Rằng anh ta có thể cho tôi bao nhiêu, và nhận lấy của tôi bao nhiêu. Sẽ có những lúc chúng tôi đều cô đơn, nhưng chúng tôi luôn ở đây, bên cạnh nhau như thể ấy là số phận.”

Câu nói của Vũ khiến Tuấn phải dừng lại, anh như đang suy nghĩ. Khoảng ba phút sau mới đáp: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, rất nhẹ nhàng nhưng lại luôn có một nỗi buồn xen lấn. Đây là người mà cô đã quen trên mạng khá lâu, một người bạn từng đọc truyện của cô. Anh ta khá kín tiếng, chỉ bình luận đúng một lần. Không có gì dài dòng, chỉ là muốn cô kết bạn với anh ta. Cô cũng như bị trúng tà, đồng ý ngay lập tức.

Tuấn giống cô, không hề để avatar của mình, giống như sợ ai đó sẽ nhìn thấy bản thân vậy. Cuộc đời giống một trò chơi trốn tìm, cố gắng giấu chính mình đi thật kỹ, đợi chờ một khoảnh khắc thích hợp để xuất hiện. Không phải vì xấu xí, mà cảm giác giống như người trong avatar đó không phải là bạn. Bạn phải là người đang ngồi đây, và không hề nhìn thấy ai kia trên mạng.

Tuấn là người duy nhất mà Vũ có thể nói chuyện cùng ở trên thế giới ảo này. Cùng có những nỗi niềm, có những câu chuyện giấu kín như kho báu. Anh ôm nó đến cho một người xa lạ, và nói rằng hãy cất giữ hộ tôi. Còn cô sẽ nói, tôi đây, anh hãy nhớ nó giùm tôi.

Hai người sẽ không bao giờ đi quá xa, cũng không hề có những lời tán tỉnh. Giữa họ chỉ tồn tại một sự xa lạ nhưng lại tưởng như rất thân thiết. Trong lòng cô hiểu rõ mối quan hệ mơ hồ này, cho nên mới đem những tâm tư của bản thân ra để nói với anh. Và có lẽ anh cũng như thế. Có đôi lúc, chúng ta chỉ tồn tại trước nhau như không khí. Không thể chạm vào, và càng không thể ôm lấy.

Vũ tắt máy tính, chạy xuống nhà pha một tách cà phê cho mình. Căn nhà trống vắng không một bóng người, mẹ và em trai đều có việc phải làm, chỉ có một mình cô ở lại.

Em trai cô thích bóng đá, thích game, và thích những thứ mà đám con trai bình thường khác đều thích. Nó cao và rất gầy, đùi còn nhỏ hơn cả cô. Khuôn mặt khôi ngô, thân thiện, luôn thích nở một nụ cười. Mẹ cô nói, nó không giống ai trong nhà, trừ ngón tay và bàn chân là của ba cho. Tuy nhiên, không có ai quan trọng về điều này. Ấy là thứ bình thường, không đáng để quan tâm. Cô luôn thấy, chúng ta không nên mang nặng một tư tưởng nhỏ nhặt nào đấy. Cho dù thế nào thì nó cũng là một phần của cuộc sống, cũng là thứ chúng ta tạo ra, không thể nào chối cãi được. Nếu đau buồn về một thứ vững chắc như vậy, thì mãi mãi bạn sẽ không bao giờ có cảm giác an toàn.

Vũ đặt cà phê lên bàn, tìm một cuốn truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư ở trên tủ sách. Cô đã đọc nó suốt một tháng mà vẫn chưa xong. Không phải là do cô Tư viết dở, mà là trong lòng không đủ tỉnh táo để xuyên suốt cùng câu chuyện. Có những ngôn từ rất khó để trái tim đón nhận, giống như nỗi cô độc của Vũ. Những ngôn từ ấy xuất hiện như một sự bình dị cần phải có, nó làm nên thành công của tác giả. Những thứ đó thường khó nắm bắt, cô muốn đọc lại nó thật nhiều lần.

Cà phê nguội dần, cuốn sách chỉ còn vài chục trang. Vũ gấp nó lại, cẩn thận như đặt lòng mình xuống. Cô thở một hơi, rồi đưa tách cà phê lên uống cạn. Uống cà phê là phải nhấm nháp, không thể vội vàng. Cũng giống như chuyện của cô Tư vậy. Nhưng có những lúc, thời gian khiến chúng ta bắt buộc phải để trôi những điều tốt đẹp. Không thể chống đối.

Vũ đem tách cà phê đi rửa, úp chiếc tách trắng lên giá cho róc nước rồi chuẩn bị nấu bữa cơm chiều. Khoảng đất trống bên cạnh nhà có vài đứa trẻ con đang đá bóng, chúng không ngừng hò hét. Bóng đập vào lớp tôn ngăn cách, gây ra những âm thanh chối đến giật mình. Vũ cau mày ngó đầu ra quát đám trẻ, nhưng chúng không chịu nghe lời. Cô tức giận đóng cửa, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Trẻ con giống như cao su, dẻo dai và đàn hồi, luôn có sự cố chấp chảy trong máu. Phải thật lâu sau đó, chúng mới có thể bị mai một những bướng bỉnh của bản thân. Bị những suy nghĩ làm cho đau khổ. Từ đó chúng lại oán trách trẻ con. Hay có thể coi là một sự ghen tỵ cũng được.



Mười một giờ đêm, cô ngồi trên phòng bật đèn và viết truyện. Những ngôn từ cứ như máu đang chảy trôi, tuôn ra không ngừng. Luân hồi và uyển chuyển, khi tim ngừng đập mới có thể kết thúc.

Cô đang miêu tả về một người đàn ông. Vẫn giống như những câu chuyện từng viết trước đó, người đàn ông ấy cô đều không biết mặt. Chỉ có thể tự vẽ anh bằng những con chữ, rồi thương nhớ anh. Cô mỉm cười, những ngón tay không ngừng nhảy loạn trên bàn phím. Có một điều gì đó cứ thôi thúc khiến cô không thể hiểu nổi. Cô cần phải viết ra những câu chuyện, như linh hồn cô đang kể.

Mười hai giờ, cô viết xong chương truyện thứ mười tám. Tự thưởng cho mình một cảm giác ngơi nghỉ. Bắt đầu tắt Word. Ngồi ngắm màn đêm. Cô dựa người ra ghế, ngắm nhìn trần nhà màu trắng lốm đốm những nấm mốc sau mỗi mùa trời lồm. Sau đó cô lại đưa bàn tay lên ngắm nghía, những ngón tay gầy đơn độc và lạnh lẽo.

Cô bắt có một câu chuyện về năm mười bảy tuổi. Không phải của bản thân, mà là trong suy tưởng năm mười bảy tuổi ấy. Lúc đó cô từng nghĩ, sẽ có lúc đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út phải. Nụ cười khi ấy dịu dàng, thỏa mãn. Sau đó thời gian cứ thế qua đi, mọi chuyện bắt đầu đổi khác. Cô tháo nó ra, bằng một vẻ quyết liệt và tuyệt tình. Nước mắt giàn giụa hai bờ má, có cảm giác da thịt sắp nứt ra vì đau xót. Cô vứt nó xuống biển, chiếc nhẫn rơi xuống như một hạt mưa. Dần dần chìm sâu vào quên lãng.

Tình yêu đầu tiên luôn là một thứ gì đó rất đau đớn, nhưng qua thời gian nó lại là thứ giúp ta cảm thấy yên bình. Đã từng yêu anh nhiều như thế. Từng ôm anh, hôn anh, đeo chiếc nhẫn mà anh tặng. Sau đó mọi chuyện kết thúc, anh tan biến như mây trời. Khi cô ngoảnh lại, đã không thể gặp lại được anh nữa.

Đối với cô mà nói, quá khứ về anh chỉ còn là một nụ cười bằng lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.