Cô độc không phải là không có ai ở bên cạnh. Mà là trái tim không thể đón nhận ai!
Trạm xe bus ngày hôm đó không hiểu sao lại đông đến vậy. Người ta liên
tục nhìn ngó, đợi chiếc xe của mình tới. Mặt trời tỏa ánh nắng màu nghệ
tươi, mồ hôi chảy ra từ những lỗ chân lông thành giọt. Họ không ngừng
khó chịu, không ngừng cau mày.
Mùa hè càng thêm nóng.
Cô ngồi một góc phía bên trong. Cả người thẳng đừ như khúc gỗ, hai bàn
tay đan vào nhau, đôi mắt nhìn thẳng, khuôn mặt lạnh lùng. Cô suy nghĩ
một số chuyện, mãi mãi không thể thay đổi được. Giả dụ như sự vội vã xa
cách của những con người này. Chúng ta sẽ không bao giờ chạm được vào
thế giới của nhau, cho dù có ở chung một tinh cầu.
Khoảng nửa tiếng sau, cả không gian gần như bùng nổ khi một chiếc xe bus đã tới. Một số người bắt đầu xụ mặt xuống khi phát hiện đó không phải
là chiếc xe bus mà mình chờ đợi. Số còn lại thì không ngừng chen lấn
nhau như đang giành giật mạng sống với Tử thần.
Cô đứng đằng sau đám đông, cũng là người bước lên sau cùng. Ngay khi
cánh cửa đóng lại, cô vội vàng quay ra nhìn. Đôi mắt chợt đờ đẫn, không
hiểu bản thân đang cố níu kéo một thứ gì. Người phụ xe không ngừng hò
hét với hành khách, quát họ phải đứng gọn vào. Cô im lặng thu người vào
bên trong, giống như một con rùa đang chui vào chiếc mai cứng cáp của
mình. Gió từ điều hòa tỏa ra, xua đi cái nóng trong người. Mồ hôi dần
khô cạn, để lại một cảm giác dớp dính.
Chiếc xe phanh lại, đám đông ồ ồ lộn xộn. Cổ tay cô bị một người đàn ông nắm lấy, những ngón tay lạnh lùng khẽ chạm lên da thịt giống như những
giọt mưa. Trong hơi người dày đặc, cô ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh
mát. Bàn tay kia vội vàng buông ra, cô chỉ có thể nghe được một giọng
nói trầm ấm: “Xin lỗi em, xe đông và lắc quá!” Thế rồi xung quanh cô chỉ còn lại sự im lặng. Là thế giới của riêng cô. Dường như nó vẫn luôn là
vậy, thứ vừa rồi cô nghe được chỉ là một ảo giác.
Cửa xe đóng lại, xung quanh toàn người xa lạ, cô lại thở dài và đứng im trong góc. Không ai để ý đến ai.
Cô tên là Vũ. Mùa hè năm ấy cô sống ở Cẩm Phả - một thành phố vô cùng ô
nhiễm thuộc tỉnh Quảng Ninh. Thầy hiệu trưởng năm cấp ba của cô từng đặt cho nó một biệt danh khá hài hước là “thủ đô bụi của Việt Nam”. Vì đây
là một thành phố công nghiệp nặng. Các mỏ than cùng với nhà máy xi măng
và nhà máy nhiệt điện liên tục hoạt động, nên trong không khí bạn sẽ
luôn ngửi thấy bụi bặm xen kẽ.
Cuộc sống của Vũ khá vô vị. Không bạn bè, không người yêu, không ham
muốn. Hàng ngày, cô ngồi nhà viết truyện, mặc kệ cuộc sống bên ngoài
đang chảy trôi. Bạn bè dần dần quên lãng cô. Đối với tất cả, cô bắt đầu
cảm nhận được hương vị của màu trắng vĩnh hằng.
Một số độc giả trên mạng thường nói chuyện với Vũ, nhưng chỉ là những
lời vu vơ, không có ai kiên trì được mãi. Cô cũng dần ít giao lưu với
họ, tự hưởng dư vị cô đơn từ những con chữ của mình. Các câu chuyện của
cô thường nói về một người đàn ông, mãi mãi không thay đổi. Vũ cũng
không hiểu sao lại phải nhớ đến anh ta nhiều như thế, nhưng nếu không có anh ta, thì câu chuyện của cô đã không thể hoàn thành được.
Trong lòng cô, luôn luôn tồn tại một sự biết ơn đối với anh.
Cô rất thích những bài hát của Tokyo Square – những bài hát tiếng Anh
mang hương vị cổ điển. Khi nghe, bạn sẽ dễ dàng quên lãng mọi thứ, chỉ
tập trung vào những lời ca nhẹ nhàng sâu lắng ấy. Con tim bạn sẽ trào
lên một dòng cảm xúc, rằng đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Có thể ấy là kiếp
trước!
Các mối quan hệ dần dần được tạo dựng. Cô phải đi gặp một số người. Họ
luôn có những cử chỉ quen thuộc. Ấy là một nụ cười khách sáo, một cái
bắt tay, hoặc đi sâu hơn nữa thì là một cái ôm tạm biệt. Hầu hết, họ đều nói mình rất cô đơn, và cần có một ai đó bên cạnh để khỏa lấp nỗi cô
đơn ấy. Vũ không cho rằng họ đang thật lòng với chính bản thân mình, bởi họ chỉ là điên cuồng trong sự ham muốn tình cảm mà thôi. Ai đó đã từng
nói: “Đừng cô đơn rồi mới nói yêu tôi”. Vậy nên, không có ai cô đơn mà
đi tìm tình yêu. Đơn giản thứ họ cần chỉ là một ai đó thấu hiểu.
Vũ đến gặp một người bạn chơi thân lúc còn ở trường cao đẳng. Cô ta tên
là Linh. Linh luôn giải thích tên của cô ta rằng: Linh trong Linh Hồn –
Linh Hồn là vĩnh cửu. Cho dù bạn chết đi, thì vẫn phải nhớ người mà bạn
yêu thương nhất!
Hiện giờ Linh đã là một nhà báo nổi tiếng, tên tuổi trong giới chuyên
môn đã là một thương hiệu. Từ hai năm trước, khi hai người tự đi tìm con đường cho riêng mình thì đã chẳng còn liên lạc nữa. Chỉ là hôm qua, Vũ
có dạo qua blog của cô ấy, tình cờ biết cô đang ở Cẩm Phả và thấy có tên cô xuất hiện nên mới hẹn gặp. Không ngờ trong muôn vạn con người, cô
vẫn còn lưu lại trong ký ức của ai đó.
Giống như chuyện bạn đứng lẫn trong hàng ngàn người xa lạ, vô tình bắt gặp một ánh mắt thân quen.
Lúc ấy bạn sẽ khóc hay cười?
Hay là hy vọng họ sẽ ở bên mình mãi mãi?
Linh xuất hiện như lần đầu tiên gặp. Khuôn mặt chữ V thanh thoát và xinh đẹp, má lúm đồng tiền, đôi mắt một mí giống người Trung Quốc. Cô ta là
người gốc Hoa, nhưng lại mang tình yêu của người Việt. Linh vẫn giữ
phong cách khá an toàn, nhưng thoải mái – thích hợp cho việc làm báo của cô ấy. Mái tóc dài được búi lên, cài chặt bằng một chiếc bút bi. Da
Linh hơi ngăm, nên cô không dám chọn màu sắc quá sáng và sặc sỡ. Cô ấy
mặc quần kaki đen, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, tay khoác chiếc túi to,
bên trong hẳn là máy ảnh cơ; máy ghi âm và một vài vật khác cần thiết
cho công việc của cô ấy.
Khi nhìn thấy Vũ, Linh khá là bất ngờ, chỉ là không nói ra. Đôi mắt cô
mở to, đứng lặng một hồi, nhưng rồi vẫn mỉm cười chào và gọi cà phê cho
riêng mình.
Sự xa cách vài năm tuổi trẻ thực ra đã chuyển hóa tình bạn sang một dạng khác. Giữa hai người giờ đây khó có thể tìm được một câu chuyện dễ dàng như trước, nhưng vẫn phải dùng những lời nói mà mình có để níu kéo
nhau.
Linh nói: “Cậu thế nào rồi?”
“Vẫn thế. Ở nhà viết truyện, làm vài thứ việc lặt vặt để sống qua ngày. Còn cậu?”
Linh thở dài, khuấy nhẹ tách cà phê rồi đáp: “Đã có tiến triển trong
công việc. Hai mươi tuổi được nhận vào làm việc cho một tờ nhật báo khá
lớn. Hai mươi hai tuổi được bầu làm trưởng ban Văn Hóa Và Xã Hội của tờ
nhật báo đó. Còn bây giờ, năm hai mươi ba tuổi tớ đã chuyển sang làm cho tạp chí rồi.”
Vũ nhìn cô bạn của mình, chẳng bất ngờ khi cô cứ tung mình lên cao như
một chú cá giữa lòng đại dương bao la như vậy. Ai cũng vậy cả thôi. Mỗi
chúng ta đều phải tìm cho mình những cơ hội thích hợp, tìm đúng thời
điểm và cứ thế tiến thân. Linh là một người có tài năng, tuổi trẻ là đòn bẩy cho cô ấy. Linh không phải là người trẻ tuổi mang kỳ tích, còn rất
nhiều người khác đạt được nhiều hơn cô. Vậy nên, Vũ luôn cảm thấy Linh
hoàn toàn có thể tiến xa hơn nữa.
“Từ lúc ra trường, cậu về nhà luôn hả?” Linh nhướn mày hỏi.
Vũ gật đầu: “Ừ, về luôn. Cảm thấy không thể thở nổi ở một nơi xa lạ. Tớ
đi đâu cũng thấy ngột ngạt, muốn tàn lụi giữa sự vội vã và nhộp nhịp của nó.”
“Sao cậu cứ mãi đày đọa bản thân đến như vậy? Thế mẹ cậu nói sao?”
“Mẹ tớ à?” Vũ cười “Bà không có phản ứng gì. Hằng ngày đều chỉ nói với
tớ bà không có một thứ gì trong lòng. Hạnh phúc, đau thương… tất cả đều
không phải là cái cớ để bà tiếp tục sống. Mà chỉ là hai chị em tớ thôi.”
Linh im lặng, nhìn tách cà phê đang nguội dần. Trong lòng cô chợt cảm
thấy lạnh, như có ai bỏ một cơn gió vào. Xung quanh là những câu chuyện
rầm rì của mấy người xa lạ, những chậu cây xanh treo trên đầu nhìn có
phần gượng gạo. Giấy dán tường màu nâu gỗ, trầm tĩnh nhưng an toàn. Bình hoa phong tín tử đặt trên quầy tỏa hương hăng hắc, nếu ngửi quá lâu sẽ
có cảm giác khó chịu. Mấy năm trôi qua, đã rất nhiều lần cô nghĩ đến
người bạn này của mình. Nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau. Cô sẽ ôm cô
ấy, nói cho cô ấy biết những khoảng trống đã vô tình được tạo ra khi
không có ai bên cạnh, nói rằng công việc sẽ là thứ khiến cô cảm thấy an
toàn nhất. Tạm thời có thể xua đi những bất an hằng đêm trôi nhè nhẹ
trong những giấc mơ, có thể khiến cô tạm quên đi thứ thời gian đang vô
tình lướt qua ngang mặt.
Hiện tại, Linh đã gặp được Vũ. Nhưng lại không thể nói ra bất kỳ một lời nào, giống có rất nhiều điều nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Khoảng cách là một thứ gì đó vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ. Nếu không
biết cách, càng ngày bạn sẽ càng bị nó đẩy ra xa khỏi một người mà ta
yêu quý.
Thật khó có thể tưởng tượng được, trong một giây phút ngắn ngủi lại có
thể chặt đứt mọi con đường liên hệ đến nhau như thế. Dù đã ở gần ngay
trước mắt, nhưng vẫn không thể chạm được vào nhau.
Ký ức mãi mãi là một thứ có thể nhìn thấy ở khoảng cách xa vời vợi. Dù
có cố gắng, cũng không thể nắm bắt được trong lòng bàn tay như một vật
hiện hữu.
Vậy nên, bạn phải học cách hoài niệm. Hoặc là quên đi sạch sẽ.
…
Cẩm Phả thực ra rất yên bình. Có thể vì nó không được nhiều người biết
tới như Hạ Long, nên đã tự thu mình vào một góc riêng. Trừ đám bụi ra,
nó chẳng có gì để khiến bạn phải lưu ý. Sống ở đây, bạn sẽ luôn thấy
nhàm chán, nhưng lại không nỡ rời đi. Giống như một chiếc bình hoa dần
cạn kiệt, luôn luôn níu kéo cho dù chỉ là chút sức lực cuối cùng.
Vũ rẽ vào quảng trường. Cô ngồi trên bậc thềm dẫn lên bức tượng được
điêu khắc từ đá. Những người thợ mỏ ấy, giống như là linh hồn của thành
phố này. Hằng năm có đến hàng ngàn tấn than được khai thác, rồi bán đi.
Đều là từ sức lao động của họ. Đối với những con người cao cả ấy, họ đã
quen với hơi thở của Tử thần đằng sau lưng. Bởi bất cứ một lúc nào đó,
khi hầm khai thác than sập xuống, cũng là lúc họ phải chiến đấu trong
môi trường sặc khí Metan để sống từng chút một. Cho vợ con, cho ba mẹ,
và cho chính bản thân mình. Nói ra sẽ thành nhảm nhí và tâng bốc, nhưng
trong lòng cô đúng là luôn tồn tại một sự biết ơn cần phải viết ra.
Quảng trường buổi chiều có rất nhiều trẻ con. Chúng đạp những chiếc xe
nhỏ, chạy xung quanh khoảng đất rộng mà chúng tự coi là của riêng mình.
Đám thanh niên lớn hơn thì trượt Patin. Bằng những bánh xe nhỏ gắn dưới
đế giày, chúng có thể đưa bản thân lướt đi như một cơn gió. Thả hồn vào
sự trôi chảy và vui sướng, đứng giữa ngưỡng cửa bay bổng giữa bầu trời
xanh. Chúng luôn cười, nụ cười nguyên vẹn và thuần khiết. Cho đến khi
chúng hiểu được giá trị cuộc sống, thì nụ cười của chúng mãi mãi là một
bức tranh khó có thể cưỡng lại được.
Cô ngồi một mình, cảm nhận được dư vị của bình yên. Thứ mà cô muốn chính là như thế này. Cho dù mãi mãi đứng trên một con đường không có phương
hướng, không có điểm tận cùng, nhưng cô vẫn có thể chạm tay được vào
cuộc sống của mình, ngắm những màu sắc tươi trẻ đang chảy trôi.
Không ngừng hy vọng, không ngừng lớn lên, nhưng không bao giờ kết thúc.
-----
(*): Một câu trong bài hát "Con Đường Lạ" của Lê Cát Trọng Lý.