Hành Trình Của Biệt Ly

Chương 20: Chương 20: Em lại đi đây




Lúc Vũ tỉnh lại thì thấy cả căn phòng chìm ngập trong bóng tối, không gian im lìm như đáy biển cả. Vũ thấy người mình dớp dính và mỏi mệt, cô biết đây chính là dư âm của cuộc hoan lạc vừa rồi. Dương Nguyễn nằm bên cạnh, hơi thở nhè nhẹ cho thấy rằng anh đang say ngủ. Trong bóng tối như thế này, bạn không thể nhìn rõ tất cả mọi thứ. Những bạn vẫn bất chấp tất cả để nhìn cho được một thứ duy nhất mà bản thân đang khao khát.

Vũ ngồi dậy, cô mặc quần áo thật nhẹ nhàng và nhanh chóng. Sau đó bước ra ngoài ban công. Căn hộ của Dương Nguyễn nằm ở một vị trí khá tốt, có thể ngắm nhìn được gần như cả thành phố rực rỡ này. Lúc bước ra ngoài, Vũ cảm thấy như mình được giải thoát. Âm thanh, ánh sáng, không khí…tất cả đều ùa vào cô. Vũ ngẩng đầu, bất chấp cái lạnh mà đón nhận chúng. Chưa bao giờ cô thấy tâm hồn mình dễ chịu như thế.

Vũ để ý trên thành ban công có để một chiếc gạt tàn, trong gạt tàn đầy ụ đầu lọc và tàn thuốc. Cô đoán là Dương Nguyễn cũng hay mất ngủ. Tần số mất ngủ có thể còn hơn cô. Bởi vì Vũ biết, đối với đàn ông thì thuốc lá có đôi lúc còn quyến rũ hơn cả cà phê. Vũ rất thích nhìn Dương Nguyễn hút thuốc trong bóng tối, dường như anh ấy chính là chủ nhân của thế giới đó vậy. Tàn đỏ là ánh sao kì dị và ma quái, hơi thuốc lá từ đầu lọc tỏa ra gây cảm giác ngột thở. Như con người của anh, luôn luôn có một sức hút nào đó khiến cô cứ thổn thức mãi. Như cảm giác lúc gặp anh ở bến xe bus, Vũ rất muốn đi theo anh. Hương vị từ con người anh tỏa ra, từ tận sâu thẳm trái tim anh, cô có thể cảm giác được. Chỉ là không biết phải dùng ngôn từ như thế nào để thể hiện. Cô giống như một kẻ bị trúng bùa, cứ mù quáng và đắm chìm như vậy. Sẵn sàng, tình nguyện gửi trao cho anh tất cả.

Ba giờ sáng, cả thành phố như say ngủ trong sự hoa lệ của chính mình. Vũ đứng trên lầu cao, đưa tay chạm vào thành ban công, muốn chạm vào luôn cả những mẩu thuốc trong gạt tàn nữa, nhưng cô sợ bản thân sẽ say mê chúng. Bầu trời bao la và cô quạnh, gió đêm mang hơi thở của băng đá khiến con người ta phải rùng mình. Có rất nhiều đêm, nằm trong chăn Vũ vẫn cảm nhận được cái lạnh này. Đó là cái lạnh xuất phát từ trong tim.

Vũ bước vào trong nhà, cô ngồi xuống thềm đất lạnh, ngay cạnh giường của Dương Nguyễn. Rồi cô ngả đầu lên tấm đệm, ngắm nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối. Cô chỉ có thể dùng giác quan thứ sáu của mình để cảm nhận. Anh là con người của bóng tối, chỉ có những lúc như thế này cô mới cảm thấy anh là người đặc biệt.

Lúc ấy, Dương Nguyễn như bị đánh thức, anh nghe thấy được tiếng gọi của ai đó ngay cả trong giấc mơ. Từ từ mở mắt, anh thấy trong không gian im lắng của bóng tối, chỉ có người con gái đang ngồi bệt dưới sàn và gục đầu ngay trước mặt anh. Hóa ra là linh hồn cô đã gọi anh. Hơi thở của Vũ chạm vào da thịt anh, hơi ấm ngắn ngủi lụi tàn để lại sự lạnh lẽo. Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được dung mạo và hình dáng của cô. Mái tóc rất ngắn, khuôn mặt hơi gầy, lông mày tỉa rất mảnh, làn môi mềm mại…Anh còn biết, cô chỉ thích dùng son dưỡng. Loại son luôn chú trọng mùi hương hơn là màu sắc. Cô không thuộc dạng người nhỏ nhắn, nhưng lại mang trái tim khá nhút nhát. Khi ở trong lòng Dương Nguyễn, anh có thể cảm nhận được rằng cô đang run lên. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh nghĩ rằng cô ấy sợ hãi.

Vũ biết Dương Nguyễn đã tỉnh dậy, vì hơi thở của anh đã khác.

Cô nói: “Khi ở cạnh anh, em cứ tưởng tượng mình chính là cô gái trong bài hát Video Games (*).”

Dương Nguyễn vươn tay ra, những ngón tay của anh luồn vào mái tóc ngắn của cô. Vò nhẹ. Rồi anh kéo cô lại, áp môi mình lên môi cô. Cả hai người hôn rất cuồng nhiệt, đến nỗi mà Vũ có cảm giác môi mình bị anh cắn nát. Cô ngạt thở, nhưng lại không muốn tách ra. Anh càng ngày càng kéo cô mạnh, gần như là lôi cô lên giường. Vũ nằm lên người anh, cách anh một lớp chăn mỏng màu trắng. Anh như một con thú hoang tràn đầy dục tính, sẵn sàng nuốt trọn cô bất kỳ lúc nào.

Cứ như thế, cả hai người dày vò nhau, nhưng lại không làm tình. Họ chỉ hôn nhau trong bóng tối, đưa qua đưa lại. Cho dù có ham muốn cũng không để đối phương được thỏa mãn.

Rồi anh nói trong hơi thở: “Còn tôi thì nghĩ mình là một màu trắng. Trắng đến tuyệt vọng.”

Cô nhìn anh. Hơi thở rất nhẹ, nhưng đó là do kìm nén. Chiếc hôn vừa rồi của anh như muốn giết chết cô. Tuy nhiên, nếu như thế thì cô cũng sẽ không trách anh đâu. Đó là những gì cô muốn. Sống hết mình cho thứ bản thân theo đuổi, kể cả đó là tình yêu. Đây chính là tự do và hoang dã.

“Đừng lo lắng gì cả. Hãy nói cho em biết tất cả những điều mà anh sợ hãi đi.” Vũ đặt tay lên má anh, khẽ khàng vuốt ve. Anh bắt lấy cổ tay cô, nhìn chăm chăm vào bóng tối hay là nhìn cô thì cũng không ai rõ. Chỉ biết rằng anh im lặng rất lâu, tựa như sẽ không bao giờ trả lời. Cho đến khi Vũ định rời khỏi người anh thì anh mới nói: “Tôi sợ…chính bản thân mình!”

Vũ kinh ngạc nhìn anh, bỗng dưng dưới lồng ngực trào lên một cơn đau. Cô hiểu được tại sao, nhưng lại không thể diễn tả bằng lời. Đây chính là lý do mà anh thấy buồn chán và tuyệt vọng? Chính bản thân anh đang tự dìm mình, chính bản thân anh đã giết chết nhựa sống trong anh. Vũ tự nhủ. Người đàn ông này đang đứng trước một vực thẳm – tận cùng của sự tuyệt vọng. Nếu cô cố gắng đến gần anh, không chừng sẽ vô tình mà khiến anh ngã xuống. Cô chợt hiểu rằng, sự xuất hiện của cô trong cuộc đời anh không phải là điểm sáng gì hết. Đó chỉ là thêm một gánh nặng, một gánh nợ. Nhưng cô không hiểu lý do tại sao lại vậy, cô đã cho anh ham muốn. Và anh cũng vậy đấy thôi. Tại sao đến cuối cùng vẫn là đau thương?

“Không thể là em sao Nguyễn? Người đó nhất định không phải là em sao?” Vũ hỏi anh. Tuy nhiên, giọng cô rất bình thản, thậm chí còn có chút giễu cợt.

“Cả cuộc đời này sẽ không có ai cả!” Anh lạnh lùng trả lời.

“Tại sao?”

“Tôi đã nói với em rồi đó Vũ, tôi là kẻ trắng tay. Cả tình yêu cũng không. Tôi không thể yêu ai được nữa.”

Vũ ngồi dậy, từ khóe mắt có một giọt nước rơi xuống. Cô đã khóc rất dễ dàng, nhưng lại cố gắng kìm nén. Con người không phải lúc nào muốn khóc là khóc ngay được, có những lúc bạn như người bị ức chế, không thể giải tỏa nỗi buồn ra khỏi cơ thể. Nhưng lúc này, những lời của Dương Nguyễn khiến Vũ cảm thấy vô cùng thất vọng. Cô không nghĩ bản thân đã tin tưởng anh tới vậy. Cô cũng không nghĩ bản thân đã yêu anh!

“Nhưng Nguyễn, em thực sự cần anh. Chúng ta hãy cho nhau một cơ hội, được không? Em biết anh cũng sẽ nhớ em. Anh không thể rời xa em được!”

Dương Nguyễn lau nước mắt trên má của cô, đồng thời dướn người lên hôn cô rất nhẹ nhàng. Rồi anh thì thầm bên vành tai cô: “Như thế là tự dày vò nhau. Em có biết không?”

Hơi nóng phả ra khiến cô phải rụt người lại, cô muốn tránh xa anh, ngay lúc này. Càng xa càng tốt. Cô ước có thể quên đi anh, người đàn ông từ tâm tưởng cho đến ngoài đời thực. Cô muốn xóa anh ra khỏi cuộc đời cô.

“Dương Nguyễn, em rất muốn giết chết anh. Hãy tin em đi!”

“Tôi tin em. Nhưng tôi không có cách nào chết ngay lúc này được. Tôi còn phải rời xa em, chúng ta còn phải quên đi nhau. Tới lúc đó hãy giết tôi, như một kẻ xa lạ.”



Đứng trước những khoảnh khắc quan trọng, Vũ ngẩn người đến quên bấm máy. Cô đã để lỡ rất nhiều điều, rất nhiều màu sắc mà đáng ra cần phải lưu lại. Máy ảnh vẫn được cô giữ lấy, nhưng lại không hề bấm chụp. Thời gian cứ thế trôi qua, vùn vụt như một mũi tên bạc. Nó có thể cướp đi sinh mệnh của tất cả mọi người.

Vũ vẫn còn nhớ đêm hôm ấy, khi cô rời khỏi nhà Dương Nguyễn, phát hiện ra trên người có quá nhiều vết tích của anh để lại. Chúng ở trên cô thể cô, như những vết thương lở loét khiến cô phải đau đớn. Tại sao anh lại khiến cô trở nên như thế? Và tại sao cô lại để chính mình trở nên như vậy? Cô đã tắm rất lâu, cũng rất kỹ. Cho đến khi da nhăn lại, đỏ ửng lên vì chà mạnh mới thôi. Cô không ghét anh, cũng không ghê tởm anh. Cô chỉ muốn xóa anh đi, cô chỉ muốn dấu ấn mà anh đã đóng lên biến mất.

Người mẫu ảnh và những người xung quanh đều nhìn Vũ bằng con mắt tò mò, bực dọc và thông cảm. Họ đã chờ đợi rất lâu, chỉ mong cô bấm máy, nhưng cô lại chỉ đứng như thế. Tựa như một người mất đi hoàn toàn ý thức, không để ý xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

“Cô không sao chứ?” Một đồng nghiệp lay vai cô hỏi với vẻ lo lắng.

Vũ giật mình nhìn họ, cuối cùng là mỉm cười. Cô lắc đầu, không nói rõ là có hay không. Sau đó đưa máy lên chụp. Chỉ duy nhất một lần. Sau đó quay gót ra về. Đó là khoảnh khắc duy nhất mà cô nhìn thấy được, là điểm sáng duy nhất. Vũ biết, trong tấm ảnh mà mình sắp đưa cho họ sẽ không có gì cả. Chỉ có một sắc trắng mênh mang, tuyệt vọng. Trên tấm màn đó, họ có thể đề bất kỳ ngôn từ gì. Nhưng tuyệt đối, sẽ không bao giờ nổi bật hơn màu trắng bên dưới của cô. Không có ai đặt được dấu ấn lên trên đó, dù có cố gắng hay phải trả bất cứ giá nào.

Tất cả mọi người đều không thể. Phải, không thể.

Vũ đi tới trước căn hộ của Dương Nguyễn, hoàn toàn có ý thức. Cô biết bản thân phải làm gì. Cô chỉ đứng ở đó, khoảng một tiếng đồng hồ. Đằng sau cánh cửa kia có anh không? Chắc là không. Người đàn ông ấy cô không bao giờ đoán được anh đang ở đâu. Ngay cả trong trái tim mình cô cũng không rõ hành tung của anh. Rằng cô đã thực sự yêu anh hay chưa, rằng đã thực sự say đắm anh hay là không. Có rất nhiều thứ khiến chúng ta tưởng nhầm thành tình yêu. Như là một sự ham muốn độc chiếm – sở hữu. Vì anh quá mãnh liệt và thu hút, nên cô sợ bản thân muốn giữ anh lại cho riêng mình. Cô là một người ích kỷ, nói quá lên có thể coi là độc tài. Hay hoặc, bạn coi đó là một sự cố chấp mù quáng cũng được.

Đứng rất lâu trước cửa nhà anh, ánh sáng mờ đục từ bóng đèn bên trên chiếu xuống cơ thể Vũ. Thời gian cứ trôi đi như một dòng chảy không ngừng, cô chợt nhận ra sẽ chẳng có ai đón chờ mình hết. Những ý nghĩ và hy vọng trước đó, rằng ở đâu đó luôn có người đợi cô đã thực sự bị đập nát. Chính người đó, chính anh, đã đè nát mộng tưởng của cô. Dương Nguyễn đã nói anh không thể cho cô thứ gì cả. Hứa nguyện không, tình yêu lại càng không. Anh chỉ là một màu trắng tuyệt vọng, một sinh vật của màn đêm thăm thẳm. Nếu cả hai yêu nhau, nhất định sẽ đau khổ.

Vũ cúi đầu xuống, nở một nụ cười buồn, cô tự nhủ rằng: Em phải đi thôi, rời xa khỏi anh và thành phố này. Đến một nơi khác. Xa xôi và lạnh lẽo hơn nơi đây. Rồi em sẽ tốt thôi! Đây là điều anh muốn nói từ biệt phải không?

Rồi cô quay gót ra về, trong thang máy, cô muốn mình tan biến đi. Bảng điện tử chuyển số liên tục. Cô nghĩ, hoặc là nó đừng bao giờ dừng lại, hoặc là hãy đưa cô xuống địa ngục. Cùng với anh.

Khổ đau đến tột cùng chỉ có như thế này thôi.

Phải vậy không?

----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.