Hai giờ sáng, Vũ gặp Tuấn ở trên mạng. Cô kể cho anh tất cả mọi chuyện,
không hề giấu giếm bất kỳ điều gì. Bởi anh là người quen xa lạ. Cô có
thể tâm sự với anh mà không sợ anh sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ra sao,
thương hại hay là trách móc. Tách cà phê bên cạnh đã nguội ngắt, chắc
hẳn sẽ rất chán. Nhưng Vũ biết, đêm còn rất dài.
“Anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô?” Tuấn hỏi.
“Phải. Là người đầu tiên.”
“Cô có nghĩ mình là người bồng bột và không biết suy nghĩ?”
“Tôi luôn là kẻ như thế mà. Tuy nhiên, tôi chỉ làm theo những gì mình muốn. Hoang dại và tự do.”
Tuấn im lặng rất lâu, cơ hồ không muốn nói chuyện nữa. Sau đó anh ta
out, không hề nói một lời từ biệt. Vũ ngồi một mình trong đêm tối, cô
không ngờ rằng thứ bản thân được nhận sẽ là những điều này. Phải chăng
cô đã làm sai điều gì đó, khiến cho tất cả mọi người đều tức giận? Vũ
không có đủ sức lực để nghĩ về vấn đề này, vì cô đã quá mệt mỏi trong
nhiều ngày qua. Dương Nguyễn – anh đúng là người đàn ông đầu tiên của
cuộc đời cô. Nhưng cô không hề hối hận! Nếu thời gian có quay trở lại,
chắc chắn cô vẫn sẽ bị anh thu hút và vẫn muốn cùng anh như vậy. Trong
đêm, nụ hôn của anh mang vị của lửa, bỏng rát và bén ngọt. Tất cả những
nơi môi anh chạm vào đều thiêu đốt từng tất da thịt của cô, tạo lên đó
một vết thương mà cả đời không bao giờ quên được. Bao giờ cũng thế,
chúng ta luôn luôn ấn tượng về thuở ban đầu. Đấy là cảm xúc thật, là một thứ không có bất kỳ toan tính gì. Thuần nhất và thanh khiết.
Vũ nhìn cửa sổ chat vẫn đang mở, những câu chữ của cô và những dòng của
Tuấn. Chúng đều cách nhau một đoạn. Có lẽ là vậy, dù có thế nào thì
những người xa lạ vẫn sẽ không bao giờ đến gần được với nhau. Họ mãi mãi vẫn chỉ là người đứng ngoài thế giới của bạn, nhìn bạn. Có đau đớn vì
bạn thì cũng chỉ biết thở dài bất lực thôi.
Vũ đặt tay lên bàn phím, gõ nhẹ: “Tuấn này, có lẽ chúng ta sẽ không thể
gặp được nhau đâu. Bởi chúng ta chỉ là những kẻ xa lạ không hơn không
kém. Anh cũng biết đây không phải là duyên phận mà, nếu như có duyên,
thì một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thấy anh. Vậy nên…tạm biệt!”
Liệu có phải tất cả những mối quan hệ ảo đều kết thúc một cách lãng xẹt
như vậy? Anh và cô – mối quan hệ qua một chiếc màn hình vi tính. Bởi
không bao giờ chạm được vào nhau nên mới không thể thấu hiểu tâm hồn
nhau. Cái gì cũng thế, dù có đẹp đẽ thú vị đến đâu thì tới một lúc nào
đó cũng sẽ trở nên nhàm chán. Khi hai người cảm thấy không còn gì để gõ
cho nhau đọc được nữa, thì cũng là lúc mối quan hệ này kết thúc.
Vũ nghĩ với thành phố này cũng thế, cô không thể tìm được một chút thi
vị nào từ nó được nữa. Cái đẹp đến một lúc nào đó cũng trở nên thân
thuộc, là do bị mắt của chúng ta bào mòn hết sự mới lạ. Cho nên nơi đây
chỉ còn thấy lạnh lẽo mà thôi.
Linh từng nói: “Tớ đã ở đây rất lâu rất lâu rồi. Từ lúc sinh ra thì
phải. Tớ vẫn muốn thoát khỏi nó, nhưng lại không thể được. Cũng như cậu
thôi Vũ, cậu không bao giờ buông tay được Cẩm Phả của cậu. Tớ chỉ muốn
cậu hiểu rằng, cả tớ và cậu đều là những con người lang bạt. Nhưng trong máy ảnh bao giờ cũng sẽ lưu một vài tấm ảnh yêu thích. Và thành phố này là một trong những thứ đó.”
Đúng thế, thuở ban đầu luôn luôn khó phai.
Vũ co một chân lên ghế, nghiêng đầu tựa vào đầu gối. Cô nhìn chiếc ba lô của mình, từng nghĩ phải sống ở một thành phố hiện đại như thế này,
phải thay đổi tất cả. Nhưng Dương Nguyễn đã khiến cô không thể chạy
thoát khỏi nỗi cô đơn này. Cô lại phải đi thôi, phải rời khỏi nơi đây.
Nhất định là như thế.
…
Sáng hôm sau, Vũ chấm dứt hợp đồng thuê nhà với bà chủ nhà. Nghe chừng
bà ta rất ngạc nhiên vì sự ra đi đột ngột này của Vũ, nhưng cũng không
có ý giữ lại. Trong thời gian qua, Vũ không nghĩ bản thân gắn bó với căn phòng này. Nó chỉ khiến cô muốn đi xa vì sự hoang vắng của nó. Có lẽ
cũng là do vẻ mặt không mấy lưu luyến của cô nên chủ nhà mới không muốn
giữ cô lại.
Vũ gọi điện cho Linh, nhưng cô ấy không nghe máy. Vũ gửi một tin nhắn
tạm biệt tới người bạn của mình, nói rằng không cần phải hồi âm lại.
Hoặc nếu có hồi âm thì cũng đừng hỏi tại sao, bởi cô không muốn nhắc
đến. Vả lại, Vũ chắc rằng Linh cũng đã biết được lý do.
Nhìn sang căn nhà bên cạnh, Vũ phân vân không biết có nên gửi lại một
lời chào cho Liêm hay không. Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy anh, có
lẽ anh ta đang làm ăn ở đâu đó. Nhớ lại vết sẹo trên sống mũi của Liêm,
Vũ có cảm giác như công việc của Liêm không hề đơn giản. Mà, anh ta cũng rất phức tạp. Luôn lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Dường như anh ta đang muốn gạt tất cả sang bên lề, không cho phép ai bước vào thế giới của mình
vậy.
Vũ nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định ghi lại số điện thoại của mình và đút qua khe cửa nhà Liêm. Biết đâu một lúc nào đó, người đàn ông ấy sẽ gọi
điện cho cô. Anh ta hỏi cô đang ở đâu, cô sẽ trả lời ở cách anh rất xa.
Sau đó cô sẽ nói lời từ biệt, và anh cũng thế.
Đám trẻ con ở trong xóm từ đâu đó chạy ùa ra, một số đứa còn va vào
người Vũ. Vũ quay người nhìn chúng, những bước chân thoăn thoắt càng
ngày càng cách xa cô và cuối cùng là không nhìn thấy được nữa. Cô mỉm
cười, xốc lại ba lô và đi tiếp. Cô chợt thấy nhớ nhà, nhưng lại không
muốn quay về. Muốn gọi điện cho mẹ và em trai, hỏi mẹ dạo này có còn mất ngủ nữa hay không. Chắc chắn mẹ sẽ nói mẹ không bị mất ngủ, nhưng do ăn không ngon nên người càng ngày càng gầy đi. Còn em trai, cô sẽ hỏi nó
dạo này học tập thế nào. Nó sẽ nói cô bị điên, không dưng sao lại quan
tâm đến nó. Vũ mỉm cười, nắm chặt điện thoại trong tay, cuối cùng vẫn là không thể gọi được. Cô rất muốn, nhưng lại sợ bản thân không kìm được
sẽ khóc. Bản thân cô rất dễ bị rung động, rơi nước mắt cũng dễ. Thành
thử cô luôn là dạng người khép kín, như sự ai đó chạm vào nơi sâu thẳm
nhất trong lòng mình.
Đột nhiên lúc ấy chuông điện thoại reo, Vũ biết là ai đang gọi. Linh
luôn luôn là một cô gái biết quan tâm đến người khác, cô ấy sẽ không bao giờ chịu đựng được chuyện có ai đó rời xa khỏi sự quan tâm của cô.
Vũ đưa điện thoại lên tai, nói yếu ớt: “Tớ đây.”
Tuy nhiên, Linh không hề đả động gì đến chuyện Vũ sẽ rời đi, cô ấy chỉ
vừa cười vừa nói: “Vũ này, bộ phim mà cậu viết kịch bản ấy…Tớ nghĩ tớ sẽ in ra đĩa và gửi qua bưu điện cho cậu.”
“Cậu muốn địa chỉ của tớ à?” Vũ hỏi. “ Thực ra thì tớ sẽ trở về thôi.
Khi nào tâm hồn tớ trở lại tĩnh lặng như ngày nào thì tớ sẽ trở về. Và
tất nhiên, tớ sẽ không quên cậu đâu Linh ạ!”
“Tớ biết, nhưng cậu…Vũ này, tớ xin lỗi về chuyện của Dương Nguyễn.”
“Tại sao thế?”
“Bởi vì…trước đó…Cậu cũng hiểu phải không Vũ? Cậu biết trước đó chúng tớ cũng có mối quan hệ với nhau.”
Vũ mỉm cười, trên khuôn mặt không biểu lộ chút sắc thái nào. Tuy nhiên,
trong lòng cô rất trống rỗng. Cô cảm thấy lạnh lẽo và hoang mang. Tất cả mọi chuyện đương nhiên là cô chưa biết. Vì Dương Nguyễn chưa từng nói
cho cô bất cứ điều gì cả. Anh mãi mãi là một dấu hỏi chấm trong lòng cô, là một chiếc rương kho báu bị khóa kín. Cả cuộc đời này, cho dù Vũ có
làm bất cứ điều gì thì cũng không thể hiểu anh được.
Cô nói: “Chúng ta không ai có lỗi cả. Chỉ là đi sai con đường mà thôi.”
Linh hơi im lặng, rồi cô đáp: “Phải, cho nên tớ hiểu cậu cần phải bắt
đầu lại. Cậu vẫn còn trẻ Vũ ạ, chúng ta đều còn trẻ. Chúng ta vẫn còn cơ hội!”
“Tại sao cậu không nghĩ tớ đang chạy trốn khỏi anh ấy?”
“Tớ cũng nghĩ vậy mà, nhưng một phần thôi. Bởi vì cậu rất cố chấp. Một
lúc nào đó cậu sẽ nhận ra bản thân không thể quên được quá khứ. Vậy nên
cậu cần phải đi, đi được bao xa không biết, chỉ cần cách xa hiện tại đã
từng là được rồi.”
Bầu trời tháng chín xanh cao vời vợi, nắng nóng bắt đầu chiếu xuống, mây trắng chói chang theo ánh mặt trời. Bên lề đường có vài đứa trẻ trượt
patin ngang qua, xe cộ dưới lòng đường sẽ không vì thế mà giảm tốc độ.
Vũ đứng trong cái nắng ấy, lắng nghe cô bạn của mình nói về mục đích
chuyến đi tiếp theo của bản thân. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng bản thân cần phải đi, chứ không hề nghĩ bất kỳ điều gì nữa cả.
Vũ cần đến một nơi khác, tìm kiếm những điều mới lạ. Hay hoặc, tìm một ý tưởng mới cho câu chuyện của mình cũng được.
Bến xe không đông người lắm, Vũ đã mua vé sẵn, cô định vào một tỉnh ở
duyên hải miền trung. Đến đó ngắm đồi cát trắng, tắm nắng và gió cho da
sạm đen. Rồi làm gì nữa thì cô cũng không biết. Vũ định cứ thế đi, dọc
miền đất nước này, đến những nơi có thể coi là nhà mà không phải nhà. Ở
nơi ấy không có ai quen thân, chỉ có một mình cô thôi.
Nỗi cô đơn sẽ nằm trong ba lô, nhắc cho Vũ nhớ rằng cô từng có một người đàn ông trong cuộc đời. Chắc hẳn cô sẽ rất nhớ anh, nhớ những ngón tay
lạnh của anh, nhớ chiếc hôn của anh và nhớ cả sự cuồng nhiệt của anh
nữa. Cô không thể quên anh đâu, cô biết chắc là như vậy. Đến một lúc nào đó, khi cô mỏi mệt thì cô sẽ quay về. Có thể là Vũ sẽ tiếp tục cố chấp, tìm lại anh và hỏi rốt cuộc thì thế giới này có những gì mà khiến chúng ta không bao giờ đến được với nhau? Khoảng cách vận mệnh, hay là bởi
trong lòng đã có một ai khác? Cho dù anh có trả lời như thế nào, thì cô
cũng sẽ hôn anh thật sâu.
Phải, thật sâu!
Vũ lên một chiếc xe giường nằm, để hành lý lên trên giá để đồ và chọn
chỗ cho mình. Cô nghĩ mình không nên ngồi ở cuối, cũng không nên ngồi ở
đầu. Vì ở cuối rất có thể họ sẽ để hàng hóa, còn ngồi đầu thì sẽ có cảm
giác không an giấc. Vậy nên Vũ ngồi ở khoảng giữa xe. Cô chọn chỗ cạnh
cửa sổ, nhưng lại buông rèm và kéo chăn qua đầu. Điều hòa khiến cô cảm
thấy lạnh. Cô cắm tai phone, bật một bài hát của Lê Cát Trọng Lý, nhưng
nghĩ sao lại chuyển qua tạo một playlist các bài hát mà mình yêu thích.
Hành khách đã ổn định, xe bắt đầu lăn bánh. Vũ chợt nhớ tới còn một
người nữa mà mình chưa nỏi lời tạm biệt, nhưng nghĩ lại thì cũng không
cần thiết. Có lẽ anh ta đã quên cô rồi cũng nên. Công việc Vũ sẽ làm qua mạng, cô nghĩ mình vẫn sẽ gửi bài cho anh mỗi ngày, hy vọng là anh
không cắt đứt cô ra khỏi cuộc đời bằng việc sa thải cô.
Khi xe chuẩn bị rời bến, Vũ nhắm mắt lại. Cô sẽ không thể ngủ được lúc
này, chỉ là muốn bản thân yên ổn một chú. Cô sắp rời xa khỏi nơi đây,
một thành phố thực sự rất đẹp và đầy thu hút. Và tất nhiên, anh ấy sẽ
không bao giờ biết được rằng, cô đã lưu lại rất nhiều khoảnh khắc ở
trong thành phố này vào chiếc máy ảnh của riêng mình.
Có cả anh nữa. Là "điều" mà cô sẽ không bao giờ quên!