Linh bỗng nhiên gọi điện cho Vũ, cô ấy hỏi có muốn cùng làm một bộ phim ngắn hay không. Vũ nắm chặt ống nghe, yên lặng không đáp. Người bạn của cô
đang đưa ra một đề nghị vô cùng lớn lao. Vì Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia làm bất cứ việc gì liên quan đến phim ảnh. Cô thích chúng,
nhưng lại chỉ muốn xem. Có rất nhiều điều khiến bản thân Vũ cảm thấy
mình mâu thuẫn, nhưng cô lại không thể giải đáp nổi.
Cô nói: “Linh này, tại sao lại là tớ?”
“Chỉ có cậu thôi Vũ ạ! Tớ đã mất rất nhiều đêm để suy nghĩ đấy. Tớ cần một người viết kịch bản, và người đó phải là cậu.”
“Nhưng tại sao? Tại sao nhất định phải là tớ chứ? Tớ chưa thể lên được ý tưởng lúc này. Cậu muốn tớ dùng ý tưởng của cậu ư?”
Đầu dây bên kia bỗng trở nên yên lặng, Linh cảm thấy rất khó để trả lời
câu hỏi này. Trong lòng của cô đã có một dự định, rằng phải làm một bộ
phim ngắn. Bộ phim đó nhất định phải có một cô gái bất an, luôn luôn
nghĩ mình cô độc và bị bỏ rơi. Bộ phim đó phải là Tháng Tám, phải có một người đàn ông như thế xuất hiện. Anh phải tuyệt tình với cô, phải cho
cô sự nhớ thương đợi chờ. Phải cho cô thấy được cần phải mở lòng với cả
thế giới này. Nhất định, cô gái đó nhất định không được cô độc nữa.
Linh khẽ nói: “Vũ ơi, tớ chỉ có một cái tên cho bộ phim đó thôi. Mong là cậu sẽ làm như những gì tớ đã từng mơ nghĩ. Vũ, đó là: Tháng Tám của
chúng ta.”
Nói rồi Linh cúp máy. Vũ vẫn chưa hề đồng ý rằng có tham gia cùng với cô hay không, nhưng hình như là trong lòng Linh luôn chắc chắn Vũ sẽ làm.
Vũ đặt điện thoại xuống, liên tục suy nghĩ về cái tên của bộ phim mà
Linh nói. Tháng Tám của chúng ta? Tháng Tám của chúng ta ư? Thời gian
không thể là của con người được, tại sao lại cứ phải là của chúng ta? Vũ không ngừng hỏi bản thân, nhưng không hề muốn tự trả lời.
Cô pha cho mình một tách cà phê, ngồi lặng lẽ trước máy tính đang sáng
đèn. Cô đang quyết định, rằng nên xây dựng kịch bản của Linh hay là
không. Linh là một người tài năng, cô ấy nhất định phải rất chắc chắn
thì mới đầu tư làm một bộ phim ngắn cho riêng mình.
Ngoài trời mưa lại rơi, những cơn mưa cuối cùng hòng cứu vớt mùa hạ. Con mèo Xanh nằm bên hiên nhà, ngắm mưa bằng một đôi mắt lạnh lẽo. Trong
lòng nó hẳn là chán ghét trời mưa, vì chẳng có con mèo nào là không
thích sưởi nắng cả. Bà nội đã từng nói với Vũ rằng, mèo là loại động vật cô đơn. Chúng luôn cảm thấy lạnh. Dù là mùa đông hay mùa hè, thì chúng
cũng vẫn lạnh thôi.
Xanh yên lặng, sự cô đơn của nó nằm trong đôi mắt ấy.
Vũ cúi đầu. Có lẽ cô nên viết kịch bản cho Linh. Một kịch bản về tháng
tám của hai người. Hãy cứ níu với, hãy cứ hy vọng. Cho dù không được như ước nguyện thì tháng Tám vẫn sẽ quay về.
…
Tuấn đã xuất hiện. Hai giờ sáng, anh một mình online trong vô vàn đống
nick của Vũ. Đó là những cái nick sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa, họ đã từ bỏ cô.
“Tôi đã tìm anh rất lâu, rất lâu.” Vũ gõ lên bàn phím, các ngón tay như
bị co rút, cảm giác không thể đánh được lên bàn phím những tâm tư trong
lòng. Cô chỉ có thể nói, tôi đã chờ anh rất lâu rồi. Anh có biết hay
không?
“Tại sao lại phải tìm tôi?”
“Vì anh biến mất quá đột ngột. Anh phải biết, khi chúng ta đã có một
thói quen nào đó rồi, thì sẽ rất khó từ bỏ trong một sớm một chiều
được.”
Tuấn gửi cho cô một icon mặt cười. Là một nụ cười đúng nghĩa. Anh nói: “Hóa ra tôi là thói quen của cô à?”
“Haha.” Vũ cười lớn.
Một buổi đêm ngắn ngủi đã bắt đầu như thế. Cô và anh trong cùng một
thành phố, cùng một bóng tối, cùng nói chuyện với nhau. Anh bảo mấy ngày qua gia đình có chút việc, nên không thể online được. Còn cô nói, mấy
ngày qua vẫn luôn thức tới sáng để đợi anh. Đây không phải là yêu thương hay nhớ nhung gì hết, chỉ là luôn khao khát có một người để đêm bớt dài mà thôi.
Trong lúc chờ đợi Tuấn làm nốt công việc của mình, Vũ đứng dậy, đi pha
cà phê cho. Cô đun nước bằng ấm điện, đổ bột cà phê ra cốc. Khoảng năm
phút sau có thể thưởng thức là vừa. Vũ thích uống cà phê sữa, thích cái
vị ngầy ngậy của nó lúc đưa xuống cuống họng. Cô luôn nghĩ mình không
phải người thích cà phê, chỉ là thích chút tạp nham trong những thứ mà
người khác luôn luôn cần đến mà thôi. Cà phê sữa là vậy. Nó đã không thể giữ được nét đặc trưng của cà phê được nữa, trong vị cà phê luôn xuất
hiện dư âm của sữa.
Vũ hỏi: “Tuấn này, anh đang làm gì vậy?”
Khoảng hai giây sau, Tuấn gõ trả lời: “Tôi đang đọc truyện của cô.”
“Đọc truyện của tôi ư ?”
“Phải.”
“Anh thấy gì?”
“Dạo này hình như cô càng lãnh đạm hơn thì phải. Càng ngày càng khép lòng. Các con chữ của cô đã nói lên điều ấy”.
“Tôi vẫn nói chuyện với anh đấy thôi.”
Tuấn lại cười, anh không nói gì thêm về vấn đề này nữa. Cô là một người
không bao giờ chấp nhận khi người ta vạch trần bản thân. Có một điều gì
đó trong lòng ngăn cản, khiến cô không thể đối mặt được.
Vũ bắt đầu kể cho anh nghe chuyện cô đang nuôi một con mèo, đang tiến
triển tốt đẹp với một người đàn ông ba mươi tuổi lạnh lùng. Cô nói đã
đến thành phố của anh rồi, chỉ vì anh nói nó khá là lạnh lẽo. Cô tò mò
muốn biến nơi anh sống như thế nào, lạnh đến đâu và hoa lệ đến đâu.
Nhưng Vũ lại không nói chuyện sẽ viết kịch bản cho bộ phim ngắn, chỉ là
cảm thấy không cần thiết để phải nói cho anh thôi.
Tuấn cũng đáp lại cô bằng những câu chuyện của anh. Anh nói đang thích
một cô gái cùng công ty, luôn luôn nhìn trộm cô ấy nhưng không bao giờ
dám đến gần. Anh nói yêu thì cần phải thẳng thắn, nhưng đứng trước người mình yêu để làm được điều đó lại là cả một thử thách. Anh nói tên cô ấy rất đẹp, rất dễ nhớ. Hằng đêm vẫn thường gọi tên cô ấy một cách thầm
lặng, rồi lại cười một mình. Dư vị của tình yêu luôn rất ngọt ngào,
nhưng đến một lúc nào đó, bạn sẽ cảm thấy lớp bọc đường bên ngoài bị tan chảy như tôi đã nói.
“Tuấn này, anh có muốn gặp tôi không?” Sau một hồi do dự, cuối cùng Vũ
cũng hỏi Tuấn câu này. Trong lòng cô dường như rất hồi hộp, nhưng cô lại không hề lo sợ anh sẽ từ chối. Cô chỉ muốn biết câu trả lời của anh mà
thôi.
Anh đáp: “Có, nhưng không phải bây giờ.”
“Vậy thì khi nào?” Cô hỏi lại.
“Tôi không biết, nhưng cô có muốn không?”
Vũ yên lặng trong màn đêm, cô không biết phải trả lời anh ra sao. Rõ
ràng cô cũng như anh, nửa muốn nửa không cho mối quan hệ này. Cô không
thể có tình cảm với anh, nhưng vẫn muốn biết khuôn mặt anh ra sao. Cô sợ bản thân sẽ va phải một vận mệnh, nó sẽ trói buộc cô lại. Cô cần tự do, cần tình yêu, nhưng lại không muốn bản thân phải sa lầy. Cô rất muốn,
nhưng đồng thời cũng rất sợ. Đây cũng có thể coi là một sự ích kỷ.
Cô nói: “Vậy thì, chúng ta hãy cùng chờ đợi xem sao.”
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó. Vũ tắt máy tính và lên giường nằm. Trong
lòng cô rất mệt mỏi, giống như vừa khước từ một điều gì đó vô cùng quan
trọng. Lý do cô đến thành phố này là gì? Tìm người con trai tên Tuấn đã
cùng cô trải lòng với cô đơn suốt bao đêm? Không, không phải, là muốn
bắt đầu hành trình của mình thôi. Khi cô kết thúc chuyến đi này, liệu
bản thân đã lướt qua bao nhiêu người? Chúng ta sẽ quên đi nhau, như chưa bao giờ gặp gỡ. Duyên phận là thứ vô hình và tàn độc. Đến nỗi mà chúng
là không bao giờ có thể nhận được ra.
…
Vũ bắt đầu viết kịch bản cho bộ phim ngắn của Linh – Tháng Tám của chúng ta. Tháng Tám mà Linh muốn nói đến thực ra là một thứ không bao giờ nắm bắt được. Bộ phim xoay quay hai nhân vật Thảo và Hưng. Họ sống trong
một thành phố đầy khói bụi. Trên mái nhà của Thảo có một tổ chim, hằng
ngày cô đều cảm nhận được sự tồn tại của chúng nhưng lại không thể nhìn
thấy chúng. Thảo là người cô đơn, luôn khao khát tình yêu và sẵn sàng mù quáng vì nó. Còn Hưng là người vận chuyển bưu phẩm, sự xuất hiện của
anh giống như ánh sao băng. Chớp nhoáng, chập chờn và không báo trước.
Trong cuộc đời của Thảo, anh cũng chính là một ánh sao băng. Đến và đi
đều không báo trước. Sự liên kết giữa hai người chính là đôi bàn tay đã
từng chạm vào nhau trong một lần Hưng chuyển bưu phẩm tới cho Thảo.
Suốt cả một ngày, Vũ chìm đắm trong chính câu truyện của mình. Cô không
ăn uống gì, chỉ ngồi viết điên cuồng. Những dòng chữ đen liên tục hiện
ra, các đầu ngón tay mỏi đến co rút. Cô có cảm giác, mình đang chơi một
trò đuổi bắt. Cô đang đuổi chính cái đích của mình.
Một lúc nào đó, khi Thảo và Hưng gặp lại nhau. Họ nhìn nhau và nói đã
từng gặp ở đâu rồi phải không? Nhưng cả hai đều lắc đầu và bước qua
nhau. Những chú chim trên nóc nhà liên tục hót, rồi khi mùa đông tới thì chúng lại bay đi.
Thảo rời thành phố, đi công tác ở một nơi rất xa xôi. Hưng yêu một cô gái, và rồi tất cả tan vỡ.
Vũ ngừng lại, cô ngẩng đầu lên, không hiểu được rốt cuộc thì hồi kết của họ nằm ở đâu? Họ cùng nhau viết những dòng nhật ký, rằng tháng tám nhất định phải tới đỉnh Fansipan ngắm sương mù. Trong khi đó, họ cứ lưu lạc
như thế này, biết bao giờ mới tới tháng tám chứ?
Cho đến cái kết cuối cùng. Ngoại cảnh. Thảo ngắt một bông hoa và đưa lên môi. Cô hôn lấy chúng, như hôn lấy những khát khao của mình. Cuối cùng
thì cũng tới được nơi đây rồi, cuối cùng thì cũng có thể đến được nơi cô muốn tới. Khi cô nhìn thấy anh, những chú chim trên mái nhà nhất định
sẽ phải bay. Chúng như kinh sợ trước số phận và sự trùng hợp mà số phận
tạo ra. Chúng sẽ tung cánh rất mạnh, có thể nghe thấy tiếng như nỗi sợ
hãi. Rồi anh cứ đứng yên lặng như đã ở đó cả ngàn năm. Đôi mắt anh rực
sáng, cả người thẳng đừ đến mức bàng hoàng. Trên đỉnh núi, ánh mặt trời
sẽ tạo ra một hình ảnh ngược sáng đến nao lòng. Hai người đứng đối diện
nhau. Cùng nói: “Xin chào tháng Tám.”