Từ đó họ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Dương Nguyễn đã hoàn toàn biến
mất sau ngày hôm ấy. Lúc Vũ trở về thu dọn đồ đạc, thì phát hiện anh đã
đi. Tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều không còn, ngay cả chiếc gạt
tàn trên ban công cũng thế. Anh như đám khói thuốc, tan biến đi trong sự níu với của cô.
Vũ giữ đúng lời hứa với anh, bỏ đi đứa con trong bụng. Lúc nằm trên bàn
phẫu thuật, cô đau đớn cảm nhận có vật gì đó sắc lạnh đi vào cơ thể. Nắm chặt lấy tấm ga màu trắng, hai mắt Vũ nhắm lại. Nhưng cô không khóc,
bởi cô biết bản thân làm đúng. Cho dù sau này ai nói cô mang tội cũng
không sao, cô chỉ biết rằng cô cần phải giải thoát đứa bé này, cần phải
giải thoát nó ra khỏi đau khổ mà nó sắp phải gánh chịu.
Sau lần phẫu thuật đó, Vũ gần như kiệt sức. Cả khuôn mặt trắng bệch,
tiều tụy, trông cô như một cái xác không hồn. Lúc cô bước ra khỏi bệnh
viện, thấy cảnh vật trước mắt chao đảo và ngả nghiêng. Khẽ vịn tay vào
một chiếc cột trống gần đó, cố gắng để bản thân không gục ngã trong lúc
này. Cô cần phải tỉnh táo, cần phải bước tiếp về phía trước. Bầu trời
mùa đông xám xịt, những chiếc xe lao vụt qua người khiến Vũ sợ hãi. Cô
thu mình lại một góc, khuôn mặt dần dần trở nên bình thản. Trải qua một
nỗi đau, bạn sẽ có được một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ đó sẽ giúp bạn
kiên cường hơi trước những sóng gió và khổ đau.
Vũ bắt đầu cuộc hành trình của mình, vì công việc. Cô xin vào làm tại
một công ty truyền thông, luôn luôn phải đi theo họ đến khắp mọi nơi.
Trên cái dải đất hình chữ S này, Vũ chẳng còn nhớ nổi nơi nào mà bản
thân chưa từng qua nữa. Mỗi khi đến một vùng đất mới, cô đều nhìn bầu
trời ở nơi đó. Cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng. Hóa ra bầu trời chỉ có một, ở nơi nào cũng vậy, sự bao la của nó đều khiến cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Vũ làm biên tập kịch bản cho những dự án truyền thông của công ty đó,
vậy nên họ cần cô phải có mặt khi triển khai quay hình ảnh. Trong công
việc, Vũ rất ít khi nói chuyện với mọi người. Trừ những lúc cần phải nói họ phải làm việc như thế nào với một cảnh quay, còn lại cô đều chỉ ngồi một chỗ và ngắm nhìn tất cả. Vũ thu tất cả vào đôi mắt, nhưng lại không biết bản thân nhìn thấy những gì. Thế giới đang dần dần trở nên vô
hình, hoặc là cô đang dần dần lụi tắt.
Một anh chàng trong đoàn tên Tĩnh có tình cảm với Vũ, cũng chẳng hiểu
tại sao lại thế. Chỉ biết rằng anh ta liên tục bắt chuyện và không ngừng quan tâm đến cô. Vũ không ngần ngại mà cho anh một cơ hội. Hằng ngày
hai người đều đi cùng nhau. Khi cô ngồi xem lại kịch bản thì anh cũng
ngồi cạnh, chỉ cho cô chỗ nào chưa được và chỗ nào nên giữ lại. Vũ có
cảm giác, giữa hai người chỉ tồn tại một thứ tình cảm như là tình bạn.
Phải, cả hai người đều cần có nhau, nhưng không phải là trái tim cần. Mà là tâm hồn cần.
Có rất nhiều lần Vũ nhớ về Dương Nguyễn, nhưng cô không biết làm cách
nào để liên lạc với anh. Anh đã thay số điện thoại, đã rời khỏi thành
phố mà trước đó anh sống. Ngay cả Linh cũng không biết anh đã đi đâu.
Vũ cũng không tìm anh, cô chỉ biết nhớ anh như một kẻ điên tình. Cô bắt
đầu tập tành hút thuốc, lần đầu tiên bị sặc khói đến phát khóc, nhưng cô không từ bỏ. Và bây giờ thì cô còn nghiện cả rượu nữa. Tĩnh liên tục
nhắc cô về chuyện này, nhưng cô đều gạt đi. Có đôi lúc cô ôm lấy anh,
phả khói thuốc lên môi anh và nói: “Anh biết không? Có người nói tôi
phải chọn cách thỏa hiệp với nỗi cô đơn. Vậy nên tôi phải như thế này,
tôi nhất định phải trở thành người thế này thì mới cảm thấy yên bình
được hơn chút.”
Tĩnh đau xót ôm lấy cô vào lòng, cả người anh run lên, nhưng Vũ không để ý anh đang khóc hay đang cười, cô chỉ nhớ Dương Nguyễn thôi.
Vũ đã viết xong câu chuyện của mình, cô gửi cho hơn năm nhà xuất bản,
nhưng không có ai nhận. Họ đều đưa ra những lời nhận xét rất thỏa đáng,
thiên về kỹ thuật viết lách cho nên cô chẳng biết phải nói lại lời nào.
Họ luôn đúng, bởi vì cô cần họ. Cuối cùng, Vũ quyết định để câu chuyện
lại, cô không muốn ai đọc nó nữa. Tuấn cũng thế, anh ta đã thực sự không còn tồn tại trên mạng nữa rồi. Đã rất lâu cô không thấy anh xuất hiện
trên mạng, cảm thấy như giữa cô và anh chưa hề tồn tại bất cứ một điều
gì.
Một lần đi trên đường, Vũ nhìn thấy một người rất giống Dương Nguyễn.
Trông từ đằng sau, anh rất cô độc. Cô gần như đã gọi tên anh. Người đàn
ông đó mặc áo trắng, tóc cắt gọn, quần kaki và đi giầy tây. Dáng người
anh rất thẳng, dường như anh đang phải gánh chịu một nỗi đau nào đó.
Bước chân anh đi rất vội, khiến Vũ phải đuổi theo đến phát mệt. Cô lách
qua đám người đông nghịt trong giờ cao điểm, đi theo người đàn ông đó
cho đến khi nào dáng anh khuất hẳn trước tầm mắt. Cô đã mất dấu anh.
Đó là lần duy nhất Vũ có cảm giác mình được gặp lại Dương Nguyễn. Nhưng
lần gặp gỡ đó giống như một giấc mơ, cô chưa kịp chạm vào thì anh đã tan biến. Sau dần, cô phát hiện ra khuôn mặt anh đã chẳng còn trong tâm trí nữa, mà thay vào đó là dáng người nhìn từ đằng sau của anh. Tất cả đều
rỡ ràng như thế.
Tĩnh vẫn kiên trì với Vũ, hằng ngày anh đều đến nhà cô, nói chuyện với
cô. Anh luôn nói lo sợ một ngày nào đó cô sẽ tìm tới cái chết, bởi trong đôi mắt của cô không có chút niềm tin sống nào cả. Vũ cho rằng anh nói
đúng, nếu như cô cứ một mình rống rỗng như thế thì chắc hẳn là cô sẽ
chết. Cô sẽ không chịu nổi mà chết đi.
Tĩnh nấu cơm cho Vũ, anh ấy đúng là mẫu người của gia đình, rất đảm đang và biết chăm lo tới người khác. Vũ nghĩ bản thân không tốt số như vậy,
nếu như cô chấp nhận anh thì quả là bất công với anh. Anh ấy là người
tốt, còn cô chỉ là kẻ phiêu bạt mãi không chịu dừng. Nếu ở bên cô, anh
nhất định sẽ cảm thấy cô đơn.
“Tĩnh này, tôi không yêu anh!” Vũ co chân trên ghế, hút thuốc và nói
lạnh lùng như thế. Đã từ rất lâu rồi cô không tìm thấy hơi ấm trong cơ
thể nữa, lời nói của cô cũng thế.
Tĩnh đang xào rau, nghe Vũ nói thế anh vội tắt bếp, quay ra nhìn cô và
mỉm cười nói: “Cuối cùng thì em cũng chịu nói với anh rồi. Anh chỉ chờ
một ngày em nói thế thôi.”
“Tôi sợ sẽ khiến anh bị tổn thương. Tôi hiểu cảm giác đau khổ đó.”
“Anh không đau khổ” Tĩnh chắc chắn. “Anh tin một ngày nào đó em sẽ chấp nhận anh.”
Vũ chợt nhớ đến anh chàng trưởng ban ngày trước từng đem lòng theo đuổi
cô, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì được mãi. Cô đã nói rồi, con người ta có giới hạn của riêng mình, khi họ đã lên đến đỉnh điểm thì họ sẽ phải trượt xuống, không có ai ở trên đó được mãi.
Vũ nhếch môi cười trước niềm tin mà Tĩnh nói. Mặc kệ đi, trong lòng cô
bây giờ đã không còn quan trọng bất cứ điều gì cả. Sau này cho dù anh có rời bỏ cô, cô cũng sẽ vui vẻ mà chấp nhận.
Căn nhà mà Vũ thuê nằm ở phía Đông thành phố, từ sau khi rời khỏi nhà
Dương Nguyễn, cô đổi nơi ở liên tục. Lý do là vì ở nơi đâu Vũ cũng có
cảm giác không an toàn, ở nơi đâu cô cũng thấy hoang mang. Giá gì có một vòng tay như anh ngày trước, ôm chặt lấy cô, vuốt ve cô, cho cô chút ảo mộng thì cô sẽ thấy an bình hơn. Nhưng tất cả đều đã tan biến, giấc
mộng đó không thể mộng được mãi. Cả cô và anh đã là người của quá khứ
rồi.
Vũ chợt phát hiện ra, cô đang dần dần mất đi niềm tin. Khi người ta
trưởng thành, người ta sẽ mất niềm tin với nhiều thứ. Tình yêu cũng như
vậy. Họ đã từng sống hết mình, nhưng đáp lại sự hết mình đó lại là một
nỗi đau. Cho nên họ nhận ra cần phải chừa lại đường lùi cho riêng mình.
Dần dà, niềm tin cũng khó mà cho đi.
Vũ bắt đầu hiểu ra tại sao Dương Nguyễn không thể yêu cô và tại sao bản
thân không thể yêu Tĩnh. Bởi vì cả hai đã không còn niềm tin vào tình
yêu nữa. Cả cô và anh đều đã cuồng nhiệt vì một người, ngọn lửa đó chỉ
cháy một lần thôi. Trong cuộc đời, chỉ duy nhất một lần thôi!
Vũ ngồi trong bóng tối, bật một bài hát của Tokyo Square, lắng nghe giai điệu cổ điển mà họ hát, cố gắng tìm chút yên bình. Thế giới của cô
chính là như vậy. Bóng tối, dịu dàng và cô lạnh. Giống như đại dương,
tĩnh lặng và sâu thẳm. Cô đang càng ngày càng chìm đắm trong chính thế
giới của mình.
…
Rồi một ngày rất tình cờ, Vũ gặp được Liêm. Lúc ấy cô đang công tác trên vùng Tây Bắc, gặp được anh ở chợ Tình. Cũng không hiểu tại sao anh lại
xuất hiện ở đó, nhưng cô đã nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Liêm rủ Vũ uống rượu Cần, cô nói không được, đoàn đang chờ cô ở nhà.
Cuối cùng cô mời anh hút thuốc, anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đón
lấy điếu thuốc từ tay cô.
Vũ nói: “Anh bất ngờ phải không?”
Liêm ngậm lệch thuốc lên môi, rồi anh đáp: “Sau khi nghĩ lại thì cũng không ngạc nhiên nữa.”
Vũ cúi đầu cười, cái lạnh ở Tây Bắc theo đó lan vào tận trong miệng.
Khói trắng lảng bảng tỏa ra từ hơi thở, Vũ bắt đầu châm thuốc. Liêm ở
bên cạnh đã rít những hơi đầu tiên. Vũ không hỏi Liêm tới đây làm gì,
bởi vì anh ta sẽ không bao giờ nói cho cô biết. Có thể một lúc nào đó
anh sẽ nói cho cô biết lý do, nhưng có lẽ không phải là bây giờ. Liêm là người đàn ông bí ẩn, Vũ sẽ để cả cuộc đời này là như thế. Dù sao trong
cuộc đời người ta cần có một câu hỏi mà không ai trả lời nổi. Như thế
cuộc sống mới thêm phần thú vị.
“Em đã phá thai một lần. Sau đó thì không gặp lại anh ấy nữa.”
Liêm nhìn cô, cái nhìn rất bất ngờ. Hiếm khi Liêm biểu đạt cảm xúc một
cách lộ liễu thế này trên gương mặt mình, trước giờ anh ta rất lạnh
lùng, gần như vô cảm với tất cả. Trừ quá khứ của bản thân. Bởi mỗi lần
nhớ lại, những vết thương từ sâu thẳm đều như lở loét ra, buốt rát đến
tận tâm phế.
Anh nói: “Trước kia anh cũng có một đứa con. Nhưng nó chết yểu. Đứa con
đó không phải là đứa con của anh và cô ấy. Người con gái đó là người
tình trong cơn say.”
“Đàn ông các anh luôn cần ai đó trong cơn say đến vậy à?”
“Không. Anh có biết gì đâu. Trong lúc say anh như người mất đi tất cả,
nhưng cũng hạnh phúc hơn tất cả thời gian sống sau khi mất đi cô ấy. Anh chỉ nhớ có người ôm lấy thắt lưng mình, da thịt của người đó thoảng một hương thơm nồng nàn. Rồi anh chẳng nhớ gì nữa.”
“Kỳ diệu thật.” Vũ trầm trồ.
“Chẳng có gì kỳ diệu hết. Chúng ta có những lúc vẫn lạc lối như thế. Em cũng vậy thôi.”
“Em đã chẳng còn đường về nữa rồi.”
“Còn anh thì đã kết hôn rồi!” Giọng Liêm khàn khàn, dường như anh ta rất xúc động sau khi nói lời này. Vũ cũng không hiểu sao anh lại xúc động,
nhưng anh đang cố kìm nén điều gì đó.
Vũ rất bất ngờ về việc Liêm đã kết hôn, cô nghĩ rằng anh giống Dương
Nguyễn, cả đời này không thể yêu ai khác nữa. Nhưng cô đã lầm, trên đời
mỗi người đều có cách làm của riêng mình. Họ có thể tìm ra lối thoát,
hoặc có thể tự đưa mình đến đường cùng. Và Liêm đã tìm được người ở bên
cạnh, thay vì cứ thế mà cô độc suốt đời. Vũ không biết người con gái đó
là ai và ra sao, Vũ chỉ biết rằng cô ấy hẳn là người mà Liêm có thể dựa
dẫm. Bởi vì nỗi cô độc đáng sợ của anh không phải ai cũng gánh đỡ được.
“Anh có hạnh phúc không hả Liêm?” Vũ quay mặt lại hỏi, điếu thuốc trên tay đã cháy đến gần nửa.
“Anh không biết, nhưng anh cũng chẳng nhớ hạnh phúc ra sao nữa rồi.”
“Cô ấy sống ở đây à?”
“Cô ấy là một nhà nghiên cứu khí tượng. Đúng vậy, sống ở đây. Trên dãy
núi cao kia kìa.” Liêm vừa nói vừa chỉ tay về phía đỉnh nủi cao nhất,
cách hai người khá xa.
Vũ nhìn theo ngón tay của anh, trong mắt chợt hiện lên những hình ảnh mờ ảo. Đám sương mù đã che khuất tầm nhìn, nhưng cô vẫn có thể thấy được
ngọn núi đó. Vũ chợt nhớ có lần bản thân đã viết một kịch bản cho Linh.
Có hai con người đã tao ngộ giữa cuộc đời cô đơn này. Vào tháng tám,
trên đỉnh Fansipan. Hình ảnh rỡ ràng nhất là hình ảnh những tia nắng len lỏi qua đám mây, tạo thành những thanh ánh sáng kỳ diệu. Hy vọng bắt
đầu nảy mầm, và tình yêu cứ thế lớn lên trong hạt mầm ấy.
Vũ buông vội điếu thuốc trên tay, đột nhiên cô quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: “Liêm này, anh nhất định sẽ hạnh phúc!”
…
Vài tháng sau đó, Vũ lại chuyển nhà. Cô không cho Tĩnh biết địa chỉ của
mình, thay đổi số điện thoại, cùng với đó, cô bỏ việc ở công ty truyền
thông. Vũ lại thu mình vào thế giới riêng, cô uống rượu và hút thuốc
điên cuồng. Khuôn mặt bị tàn phá ghê gớm, giờ đây cô không dám nhìn
người khác và nhìn ánh sáng mặt trời. Cô khiếp sợ tất cả thế giới này.
Cô kiếm chút tiền từ việc viết bài cho tạp chí. Lấy bút danh lạ hoắc, và không bao giờ xuất hiện trước mặt họ. Những câu chuyện của cô thường
khiến người khác cảm thấy lạnh, nhưng họ lại rất thích. Họ liên tục nói
cô hãy viết thêm, và cô tiếp tục. Vũ không bao giờ viết về bản thân
mình, cô chỉ viết một nhân vật nam như Dương Nguyễn. Câu chuyện nào cũng thế, anh đều xuất hiện với chiếc áo sơ mi màu trắng, tóc cắt gọn gàng,
hút thuốc điên cuồng, cô độc và lạnh lẽo. Độc giả rất thích anh, nhưng
họ không muốn có anh. Họ nói ai có thể chịu đựng được một người đàn ông
như vậy chứ? Họ cần một người đàn ông ấm áp hơn.
Vũ mỉm cười, tự nói với bóng tối quanh mình rằng cô cần anh. Phải, chỉ
có mình cô cần anh mà thôi. Tình yêu kỳ diệu như thế và cũng phi lý như thế. Sẽ không có bất kỳ chuẩn mực nào cả, bạn chỉ có thể yêu hết lòng
như thế thôi.
Cho đến một hôm, Vũ nhận được một cuộc gọi từ Linh. Linh là người duy
nhất mà cô còn giữ liên lạc, bởi vì cô ấy là người có thể giấu cô đi. Vũ còn nhớ rõ, giọng của Linh khi ấy rất xúc động và sợ hãi, cô ấy run đến nỗi nói không thành câu. Vũ có cảm giác điều gì đó kinh khủng lắm sắp
tới, nhưng cô vẫn bình thản chờ đợi.
Linh lộn xộn trong ngôn ngữ của mình, cô ấy cố gắng để bản thân bình
tĩnh hơn, nhưng không thể. Sau chừng ấy thời gian, cô cũng thốt ra được
vài chữ lạnh ngắt: “Vũ ơi anh ấy chết rồi.”
Vũ yên lặng ba giây, rồi cúp máy. Cô đi pha cho mình một tách cà phê,
nhưng lại chẳng uống. Thế là đem đi đổ sạch. Vũ tìm cho mình một cuốn
sách, về tuổi trẻ hay đại loại gì đó. Thấy mình cầm ngược sách, tức giận lại xé nát nó ra. Vũ đem đồ đi giặt, giặt đến bật móng tay, máu chảy
đầm đìa, cô cũng không thấy đau đớn. Chỉ vội vàng đi tìm băng gạc cầm
máu, sau đó lại đi giặt tiếp. Vũ không biết mình làm những công việc vô
nghĩa đó trong bao lâu, cô chỉ biết rằng khi bản thân đã gần như kiệt
sức, cô mới quỳ xuống ôm lấy cổ áo mình gào khóc.
Vậy là anh đã chết rồi, hai năm xa cách cuối cùng thì anh cũng tìm đến
cái chết. Vũ vẫn nhớ câu nói của anh khi ấy, anh nói rằng tôi sẽ chết
đi. Đó như một sự khẳng định, không sớm thì muộn điều ấy cũng sẽ đến.
Vũ cười điên dại, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà và cười. Bầu trời đâu? Cô
thèm nhìn bầu trời bao la. Nhưng quanh cô lại là bốn bức tường vững
chắc, chúng đã nhốt cô lại trong sự lạnh lẽo cô độc này. Vũ điên cuồng
chạy lại, lấy tay đập mạnh vào tường. Cổ tay bắt đầu cảm thấy đau nhức,
nhưng cô không chịu dừng lại. Bóng tôi xung quanh bủa vây, Vũ nghe thấy
tiếng cười của chúng vang lên bên tai mình. Chúng khiến linh hồn cô muốn nổ tung.
Một vết thương vô hình dần dần loang ra, Vũ có cảm giác như mình không
thể nào sống nổi. Cô nằm gục xuống, co người lại, ôm lấy chính bản thân
mình trong bóng tối. Nước mắt cạn khô, đau rát. Nằm trên sàn nhà lạnh
ngắt, cô bắt đầu nghe thấy tiếng nói của linh hồn. Thứ ngôn ngữ đó cô
không định nghĩa nổi, nhưng lại hoàn toàn hiểu được. Cô gần như đã đến
được cõi chết, chỉ thiếu nước ngừng thở mà thôi. Đến khi xung quanh chỉ
toàn là màu trắng, cô mới từ từ ngất đi.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vũ nhìn ánh nắng nhợt nhạt bên ngoài. Bình thản
mặc quần áo, nhìn lịch xem hôm nay là ngày bao nhiêu và cô bước ra khỏi
nhà. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian sống trong bóng tối, cô
bước ra ngoài. Vũ không biết là đã bao lâu rồi, nhưng nhìn mọi thứ cô
đều cảm thấy sợ hãi. Cô giống như động vật hoang dã lạc giữa thành thị
xô bồ, thấy nơi đâu cũng toàn sự nguy hiểm.
Vũ mua một vé tàu đi Tây Bắc, trước khi đi cô gọi điện cho Linh, nói
rằng có lẽ cô nên rời khỏi thành phố này một thời gian. Vũ cũng không
hiểu tại sao mình lại như vậy, cô chỉ biết rằng cô không thể chịu nổi
nơi đó nữa. Cái nơi hiện đại, đẹp đẽ ấy không hợp với cô. Cô cần phải
tìm một nơi nào đó yên tĩnh hơn. Linh không nói gì cả, cũng không cản
cô. Bởi vì cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Vũ đã tắt máy.
Chuyến tàu hôm ấy rất ít người, bên cạnh Vũ không hề có ai cả. Vũ thấy
người ta đang bàn tán về vụ tự tử khó hiểu một người đàn ông nào đó.
Nghe nói anh ta sống một mình trên một căn hộ cao cấp, luôn luôn xa lánh mọi người. Rồi một ngày anh ta nhảy từ lầu tám xuống, cả người không
một mảnh vải. Người ta chỉ nghe thấy một tiếng hét và một tiếng rơi rất
“trọn vẹn” của anh ấy, sau đó tất cả đều chìm vào trầm mặc.
Những tiếng xầm xì cứ thế lan truyền đến Vũ, như những đợt gió thốc mạnh vào da thịt. Vũ sợ hãi co gối lên, cô đưa tay lên bịt chặt tai lại. Đầu gối Vũ nhấc cao đến vai và cô gục đầu xuống. Cảm giác như tất cả đều
quay lưng lại với mình, cả thế giới này đã thực sự rời bỏ cô.