Hành Trình Của Biệt Ly

Chương 10: Chương 10: Xanh và bà




Xanh là mèo.

Bà không phải là mèo.

Nhưng cả hai đều giống thời gian. Không hề chờ đợi cô.

Mấy ngày sau đó Vũ không còn thấy người đàn ông tên Liêm xuất hiện. Anh ta dường như đã tan biến. Giống như giấc mơ của cô, hữu hạn và mơ hồ đến nỗi không thể nắm giữ nổi. Cô lại trở về với thế giới của riêng cô. Biệt lập nhưng không ngừng khao khát. Cô sống một mình trong căn nhà rộng lớn. Đồ đạc không có nhiều, chủ yếu toàn là những thứ tiện lợi như ấm đun nước, bát ăn mỳ, cà phê và một vài thứ khác. Vũ không nấu nướng, cô không có hứng ăn cơm một mình, cũng không hề ăn theo giờ giấc. Vũ như một sinh vật hoang dã, chỉ ăn khi bản thân cảm thấy đói. Còn lại, cô đều để mình được tự do, không bó buộc.

Vũ bắt đầu kiếm thêm việc làm, những công việc nhỏ lẻ. Mọi thứ hầu như không được suôn sẻ cho lắm, vì cô đều bị từ chối. Vũ không mấy buồn vì chuyện này. Mỗi khi nhận được cái lắc đầu, cô đều chỉ nhún vai rồi rời đi.

Cô chọn cho mình một quán cà phê nhỏ để dừng chân. Khá là vắng khách. Trong quán có mùi thơm dìu dịu của hoa hồng. Tường được vẽ tinh xảo, một chiếc lá đang rụng xuống. Cô đứng lặng yên nhìn nó, muốn chạy đến và nâng đỡ nó, nhưng vô vọng. Vũ chọn một chiếc bàn, ngồi xuống và gọi cho mình một tách cà phê. Phục vụ là một cô gái trẻ, rất thân thiện và hiền hòa. Vũ gọi một tách mocha, mỉm cười chờ đợi.

Đôi tình nhân ở chiếc bàn đằng xa đã rời đi, trong quán chỉ còn lại mình cô. Vũ đưa tay lên chống cằm, trong lòng trào lên một thứ gì đó rất vô vọng. Ở thành phố này khá là yên tĩnh, trong thế giới của cô, nơi đâu cũng tồn tại sự tĩnh lặng như vậy. Buổi sáng ra công viên nhìn người ta tập thể dục, kiếm vài tin tức để viết bài nộp cho trưởng ban. Đến chiều sẽ về nhà, tìm một câu chuyện gì đó để đọc hoặc là một bộ phim tình cảm để xem. Bà chủ nhà lúc đầu còn hay lượn qua chỗ cô để xem xét tình hình, nhưng sau cùng thì cũng chán nản. Vì bà ta hiểu rằng, Vũ là một người vô cùng khép kín và cô đơn.

Hai ngày sau, Liêm trở về với một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc. Cả người đẫm mồ hôi, áo phông lấm bẩn, trông có vẻ rất mệt mỏi. Vũ nhìn anh, giấu đi tất cả sự tò mò. Nhưng hình như anh ta vẫn cảm thấy và liếc mắt nhìn cô một cái. Vũ rụt người lại, lắc đầu và không nói lời nào cả.

Cô bật một bài hát của Tokyo Square, đun nóng sữa và ăn bánh mỳ. Một buổi chiều yên bình như thế. Trong khu phố ngập tiếng chó sủa và tiếng trẻ con cười. Mùi thức ăn lan tỏa trong không gian. Ráng chiều vàng như lớp dầu trong chảo rán. Vũ ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa hát, bất giác nở một nụ cười thỏa mãn. Cẩm Phả của cô không có điều này. Chỉ có yên bình tuyệt đối, hoặc là ồn ào tới mức phát bực. Mỗi buổi chiều, đám trẻ con sẽ đá bóng vào lớp tôn cho đến khi chúng mệt. Chúng sẽ không nghe lời cô, chỉ muốn làm cô càng thêm tức. Đó là trẻ con, những sinh vật có màu sắc riêng biệt mà chúng ta không bao giờ còn đạt được. Chúng ta đã đánh mất đi nó, chỉ có thể đợi nó tới vào kiếp sau.

Buổi tối, có một con mèo nằm trước hiên nhà. Vũ chạy ra nhưng không dám tới gần, cô sợ nó sẽ bỏ đi mất. Đó là một con mèo có bộ lông đen tuyền, mắt màu xanh Ai Cập. Trông nó giống một loài sinh vật khác biệt, có cảm giác ma quỷ và thần bí hơn. Vũ ngồi xuống, cách nó chừng năm bước chân. Cô ngắm nó, nó cũng nhìn cô. Con mèo nằm ở thế phòng ngự, bốn chân đều co lại, các cơ dồn nén, cổ luôn ngẩng cao và có sức bật. Sẵn sàng chạy đi nếu cô có ý định ôm nó.

Cả hai vẫn đang nhìn nhau, mắt nó như một viên ngọc, khiến cô cứ vì thế mà nhìn ngắm mãi.

Vũ nói: “Mày tới đây làm gì?”

“…”

“Thăm tao?”

“…”

“Cảm ơn. Tao rất cô đơn! Trong thành phố này, xa lạ tuyệt đối, tao những tưởng sẽ không ai thấy mình.”

“…”

“Lại đây nào, đừng sợ. Tao sẽ không hại mày đâu, người bạn mới quen ạ!”

“…”

“Sao thế? Đến gần hơn chút nữa đi, đừng xa cách như vậy.”

“…”

“Lại đây, và tao sẽ kể cho mày tất cả. Chúng ta sẽ yêu nhau, nói với nhau tất cả những gì mà chúng ta có. Nhé?”

Con mèo đen trở thành bạn của Vũ từ dạo ấy. Nó ở lại căn nhà của cô, suốt ngày nằm trong lòng cô và nghe cô kể chuyện. Cô đặt tên cho nó là Xanh, vì màu xanh trong đôi mắt nó. Xanh thích được Vũ vuốt ve, thích nằm trong lòng cô ngủ. Nó rất thông minh và sạch sẽ, không bao giờ để cô phải khó chịu về vấn đề vệ sinh. Thỉnh thoảng Xanh cũng hay cáu giận, những lúc như vậy nó thường cắn tay cô. Có khi chảy máu. Vũ để cho Xanh cắn, như giúp nó trút hết những bực bội trong lòng. Ngược lại, nó cũng phải giúp cô thoát khỏi những áp lực và buồn bã của cuộc sống này. Chịu đói cùng cô, yên lặng cùng cô trong đêm tối, và nghe cô hát. Vũ thích nó, gần như là yêu. Xanh là một người bạn lý tưởng, là một người bạn mà cô có thể tin tưởng được trong cuộc sống này.

Một đêm, Xanh nằm trong lòng cô. Đôi mắt nó sáng quắc, giống như hai ánh sao xanh kỳ dị. Nó kêu lên một tiếng, như để nhắc cô hãy nói gì đó đi. Vũ đặt nó nằm lên bụng mình, vừa vuốt ve vừa thì thầm rằng: “Đã bao giờ yêu chưa?”.

Xanh yên lặng, như đó là một câu trả lời. Vũ nói tiếp: “Anh ấy nói rằng chia tay đi thôi, chúng mình không hợp nhau nữa. Đến một lúc nào đó, tao bỗng nhiên nhận ra rằng, chúng tao thực ra chưa bao giờ hợp nhau cả. Không cần chờ một khoảnh khắc. Tất cả đều vẫn là những kẻ xa lạ như thế đấy.”

Xanh nghển mặt lên nhìn cô, cái nhìn rất đỗi thương tâm. Cô mỉm cười rồi xoa đầu nó, như đang an ủi chính bản thân mình. Cả hai cùng chìm vào yên lặng, màn đêm lạnh lẽo tỏa ra một tiếng cười bạc nhược. Nó lúc nào cũng thích nhấn chìm nhân thế như vậy, nhưng chưa bao giờ đạt được sự thỏa mãn.

Xanh đặt một chân vào cổ của cô, lớp nệm hồng lành lạnh khiến cô thấy dễ chịu. Cô yên lặng nhắm mắt, tự ru mình vào giấc ngủ rất nhanh.



Sáng hôm sau tỉnh dậy thì Xanh đã đi đâu mất. Vũ tìm gọi nó, nhưng không hề thấy. Có lẽ bản tính hoang dại trong nó đã trỗi dậy, nó phát hiện ra không thể dành cho cô cả cuộc đời này. Nó cũng cần phải kiếm một người mà nó yêu thương, cần phải đi tìm tình yêu của chính mình. Trong lòng có cảm giác đau thương khó nói thành lời, cô chỉ có thể ngồi đây chờ đợi. Vũ tin rằng một lúc nào đó, nó nhất định sẽ quay về bên cô.

Nhưng mọi chuyện không giống như Vũ nghĩ, Xanh không đi đâu cả, nó vẫn còn nơi đây. Lúc Vũ mở cửa, thấy nó đã ngồi bên cạnh Liêm. Anh ta cởi trần, hút thuốc. Tóc Liêm đã dài hơi một chút, nhưng vẫn còn lưa thưa. Liềm nhìn về phía khoảng không phía trước, ánh mắt vẫn xa xăm như vậy. Mèo Xanh vẫy đuôi yên lặng, nó chưa bao giờ có một sự quá khích hay vội vàng nào cả. Xanh chờ anh hút hết điếu thuốc mà vẫn không lên tiếng. Bộ lông màu đen tuyền được nắng chiếu rọi, ánh lên một màu sắc bóng mượt như nước chảy. Vũ đứng đằng sau, bỗng nhiên không muốn phá vỡ không gian của bọn họ. Cô đóng cửa và trèo lên giường nằm.

Mọi chuyện xảy ra trước mắt giống như giấc mơ đêm qua của cô. Tất cả đều chìm khuất, xa cách nhưng vẫn có mùi vị của nắng ấm.

Đại dương kia có đúng là như vậy?



Cô gái ấy thời bảy tuổi luôn thích những chiếc đồng hồ đeo tay, bởi cô đã bắt đầu biết sợ hãi thời gian. Bà cô năm đó ốm nặng, trận ốm thập tử nhất sinh. Bà nằm trên một chiếc giường gỗ đã nhiều năm, mỗi lần trở mình là lại nghe tiếng cọt kẹt đến não lòng. Cô ngồi bên cạnh, chỉ biết nhìn bà bằng một vẻ đau đớn.

Bà nói: “Vũ, bà phải đi rồi. Con có buồn không?”

Vũ không khóc, chỉ mỉm cười. Cô cầm lấy tay bà, liên tục lắc đầu.

Bà nói: “Khi con lớn lên, hãy yêu một người mà bản thân con tin tưởng. Đừng quá lý trí, lý trí quá sẽ càng khiến mình cô độc. Bà giờ đã nghe thấy tiếng vọng của linh hồn rồi, đã thấy ông con ở bờ bên kia của dòng sông. Khi bà qua đó, cũng là lúc bà hoàn thành được ước nguyện. Đích đến cuối cùng của tình yêu chính là cái chết!”

Những lời nói của bà cô luôn mang trong tim, khi yêu đều luôn nhớ đến. Cho đến lúc bà ra đi, trên môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Giống như cách nói của An Ni Bảo Bối. Đến khi linh hồn chìm vào biển khơi, bạn sẽ gặp được những điều mà bản thân luôn tìm kiếm. Tuổi trẻ, tình yêu, hạnh phúc…Tất cả đều nằm ở dưới đó. Chôn sâu ba ngàn thước, chỉ đến khi sắp chết bạn mới có thể tìm thấy được. Cũng như nghe thấy được.

Người đàn ông của cô sẽ không bao giờ hiểu được, cô đã yêu anh ta nhiều đến mức nào. Nhưng con người của cô, mang một nửa linh hồn của mẹ. Chỉ cần cô muốn vứt bỏ, thì nhất quyết sẽ không luyến lưu. Cho nên khi cô rời xa anh, đã tuyệt tình mà xa cách như vậy. Hai người như hai cánh chim trời, đi tìm ước vọng và hơi ấm khác biệt. Ngược đường, ngược hướng. Ngược nắng, ngược gió. Mãi mãi sẽ không chạm được vào nhau.

Trước khi bà được hạ huyệt, cô thả vào trong quan tài của bà một bông hoa hồng đỏ. Hoa đỏ như máu, như màu của sinh mệnh đang dần cạn kiệt trong bà.

Trong tiềm thức cô nói: “Thời gian của bà đây, tươi trẻ và tràn đầy nhựa sống. Thanh xuân sẽ không xa bà nữa, hãy giữ lấy và nắm chặt. Dưới đáy biển sâu, sẽ có người luôn đợi bà.”

Còn anh, anh biết không? Em luôn luôn nhớ anh như hoài niệm về quá khứ. Chúng ta cho đến khi chết vẫn sẽ nhớ về nhau, như hai người xa lạ. Em ví thời gian là một sợi dây đàn, ví anh là bản nhạc. Em yêu anh như một người chơi nhạc, ngàn năm đàn một khúc tình sử đến rơi lệ. Cho đến khi nào đàn đứt, thời gian lìa đoạn, thì cũng là lúc em không yêu anh nữa.

Hãy nhớ lấy, người đàn ông mà em yêu ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.