Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 34: Chương 34: Chương 33




Thiệu Hác Nguyên nhận ra sự thất thố trong lòng mình, đen mặt quay đi: “Cậu là gay?”

Nhâm Thạch không thấy hắn nói trọng điểm còn hỏi ra một câu thiếu đánh khiến Nhâm Thạch nghiến răng nghiến lợi, bộ anh không phải là gay chắc, Nhâm Thạch nói: “Gay thì sao?”

Thiệu Hác Nguyên lần đầu tiên khi mạt thế tới rất muốn cười, dù là vậy hắn vẫn giữ được hình tượng, nhìn biểu tình gắt gỏng của cậu nói: “Tôi thấy cậu rất có cá tính”

Nhâm Thạch xệ mặt: “Sao? anh thừa nhận anh cũng thích tôi rồi?”

Thiệu Hác Nguyên nghiêm nghị nói: “Tôi không phải gay, mong cậu đừng lấy tôi ra đùa giỡn”

Ừ! Anh không gay chỉ có mình tôi gay thôi! Nhâm Thạch trắng mắt, rất không muốn nói với hắn nữa.

Thiệu Hác Nguyên bồi một câu: “Cậu muốn về căn cứ với tôi? Nhưng chúng tôi sẽ không hơi đâu lo cho cậu cho dù gia đình tôi nợ ân tình của cha cậu đi chăng nữa đã thì đã bị tôi trả hết, từ cái lần đưa gia đình cậu về thủ đô rồi”

Nhâm Thạch bỉu môi: “Được rồi tôi sẽ đi”

Thiệu Hác Nguyên mặc cậu suy nghĩ như thế nào thì hắn cũng không muốn cho người không phận sự vào căn cứ: “Tôi sẽ thu xếp cho cậu nơi ở khác”

Nhâm Thạch có hơi buồn bực trong lòng...

Đột nhiên tín hiệu truyền tin hay đeo bên mình của Thiệu Hác Nguyên kêu lên inh ỏi, hắn vội bắt tín hiệu, bên đầu dây là một tiếng gào thảm khốc: “Là thi triều___thi triều chỉ huy là tang thi Thần cấp, Trung tướng căn cứ sắp thất thủ______”

Đây chính là tin tức kinh hoàng nhất, Thiệu Hác Nguyên mới rời đi chưa được một ngày thì đã xảy ra chuyện như vậy ai cũng không ngờ tới, Trung tướng lại không có ở đây e là bọn họ sẽ không cầm cự được lâu.

Không khí giảm xuống đột ngột, Thiệu Hác Nguyên lập tức tản ra khí tức khiến người thường không dám tới gần, đồng tử đỏ ngầu, nôn nóng không thể ngăn được cảm xúc hung bạo trong lòng, hắn cầm giữ tín hiệu để biết tình hình bên kia, hắn cũng gào lên với lính đặc dụng đang lái xe: “Tăng hết cỡ cho tôi”

“Lưu Khải cậu hãy bình tĩnh, cập nhật tình hình cho tôi mọi lúc...”

Tiếng nói trong tín hiệu rất to Nhâm Thạch nghe rất rõ, hít một ngụm khí lạnh, nhìn nét mặt khủng bố của Thiệu Hác Nguyên, làm cậu có hơi hoảng sợ, bây giờ cậu không muốn nói gì hết sợ làm hắn phân tâm, Nhâm Thạch chỉ sợ con tang thi Thần cấp kia, nó đã có linh trí, dị năng giả còn chưa tăng tinh lực được bao nhiêu mà tang thi đã lũ lượt tăng đến biến thái như vậy, cậu sợ một ngày nào đó mình cũng bị khống chế.

Vừa tới bãi đỗ phi cơ, Nhâm Thạch cũng mau lẹ đuổi theo Thiệu Hác Nguyên lên phi cơ sợ hắn quên mất mình, Thiệu Hác Nguyên dùng dị năng hệ phong đẩy sức gió đằng sau phóng hết tốc lực làm Nhâm Thạch không thể căn bằng được trạng thái cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả.

“Trung tướng thành phía bên phải sắp không trụ được nữa____”

Thiệu Hác Nguyên nôn nóng nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chết tiệc tại sao phải là lúc hắn đang đi vắng? Thiệu Hác Nguyên vừa điên cuồng lái phi cơ vừa gào vào trong tín hiệu: “Phải chống chọi còn hai tiếng nữa tôi sẽ trở về...nếu không các cậu cứ cho phát nổ”

Lưu Khải nghe được Trung tướng nói như vậy thì hoảng sợ tột độ: “Không, căn cứ là tâm huyết của Trung tướng, chúng em sẽ cố____”

Thiệu Hác Nguyên nghe được khẩu âm kiên quyết như vậy của Lưu Khải không có một chút cảm động mà tâm tình cực kì không tốt, việc này liên quan đến mạng sống, ai cũng không thể được ích kỷ kể cả hắn.

Bên thiết bị truyền tin liên tục phát ra tiếng gào dữ dội, tiếng súng đạn lên rung trời cả hơn một ngàn tang thi ùa về, cũng có tiếng cấp dưới của hắn bi thống la hét, phi cơ đã tức tốc bay tới thành phố N, vận tốc bay như vậy đã là cực hạn rồi, Nhâm Thạch ngồi kế bên thừa dịp Thiệu Hác Nguyên đang phân tâm cậu vội vàng lấy một viên tinh hạch từ túi quần để vào bàn tay bao lại, phút chốc bột trắng như tuyết rơi lã chã trên nền, cảm nhận được trong cơ thể một dòng điện rất rõ ràng chạy dọc cả toàn thân lẫn kinh mạch, Nhâm Thạch xòe bàn tay ra, cậu ngạc nhiên nhìn thấy tia lửa điện lóe sáng theo đường zíc zắc hệt như một cái sấm sét nhỏ liên tục chớp nháy.

Nhâm Thạch nói thầm trong miệng: “Dị năng hệ Lôi?”

Vừa kịp tới thủ đô, tín hiệu truyền tin bỗng dưng bị cắt đứt, Thiệu Hác Nguyên đảo tay lái nhìn thảm cảnh bên dưới vô cùng tàn khốc.

Trạm căn cứ thành bên phải sắp bị phá tan sụp gần nữa bờ thành, thành bên trái cũng không mấy tốt đẹp cũng cùng chung cảnh ngộ, bên dưới thành Uông Vũ Minh chỉ huy lính đặc dụng có dị năng cùng nhau tiến lên chiến đấu rất điên cuồng, bên trên tầng cao nhất của khu căn cứ Lưu Khải cho chỉ huy đám lính không có dị năng dùng súng để bắn, còn mình cho nã pháo vào tang thi lúc nhúc bên dưới.

Tang thi như một lũ dòi bọ, ngày một đông nghịt thành một bãi, có điều tang thi cấp thấp nhưng số lượng rất đông, bắn mãi không hết, rất tàn khốc rất buồn nôn, chúng rất hôi thối tản ra trong không khí, cơ hồ ai cũng dùng đồ để bịt mũi nếu không sẽ không thể nào thở được.

Thiệu Hác Nguyên không kịp xuống phi cơ, liền lượn lờ trên không trung thả kích nổ xuống, cơ hồ trên phi cơ đặc dụng mạt thế đều để một lượng kích nổ tùy thời ứng phó tình huống cấp bách.

“UỲNH__UỲNH___” bên dưới liên tục phát tiếng nổ, tang thi lần lượt mất đầu mất chân, tang xương nát thịt mà ngã xuống, bọn chúng rất giận dữ, nhìn trên đầu liền như muốn phi lên ăn thịt Thiệu Hác Nguyên “GÀO___”

Uông Vũ Minh và Lưu Khải cùng toàn thể lính quân đội cũng nhìn thấy chiếc phi cơ Thiệu Hác Nguyên lái khuôn mặt thất vọng nay lại thắp sáng hy vọng trong từng người.

Thiệu Hác Nguyên đáp phi cơ vào trong thành, liền phi thân ra đứng trên thành bên trái bàn tay xoay tròn lưu chuyển một màu đỏ rực như máu hiệu lên trên bàn tay dần dần to lớn, hắn nhắc tay quả cầu bằng lửa khổng lồ hừng hực cháy phóng ra hàng hàng trăm km với uy lực cực lớn nướng tang thi cấp thấp cháy khét xì xèo, lũ lượt ngã vào nhau, bọn chúng rất nhanh bị biến dạng thành những cái xác thây khô quắt queo, Thiệu Hác Nguyên dùng dị năng hệ Phong thổi lửa cháy mạnh bay xa lan rộng ra hơn.

Để làm được như vậy hắn phải dùng toàn bộ sức lực, mồ hôi cũng lan ra đầy mặt ước đẫm, nhưng khuôn mặt vẫn không hề có một chút gợn sóng, một chiêu tung ra đều dùng toàn lực, hắn như con thú điên cuồng lao vào.

Nhưng không hiểu vì sao tang thi Thần cấp mà Lưu Khải nói trong tín hiệu nãy giờ Thiệu Hác Nguyên vẫn không nhìn thấy, Trốn? Sao có thể?

Nhâm Thạch bị lãng quên cố gắng làm lu mờ đi thân ảnh cứng ngắt của mình, không hiểu sao cậu lại không thể thả ra khí tức tang thi hoàng, nó cứ bị ngắt quãng nói không hoảng sợ thì chính xác là cậu đang nói dối, đây chính là ngoài sức tưởng tượng của cậu, điều làm cậu kinh hãi hơn nữa là cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tang thi Thần cấp đang nấu ở đây, Nhâm Thạch không hiểu tại sao nó phải trốn.

Vừa mới suy nghĩ xong thì rốt cuộc tang thi Thần cấp cũng xuất hiện, nó ẩn ẩn hiện hiện tốc độ chạy rất nhanh giống như thuấn di vậy.

“Dị năng tốc độ?”

Lưu Khải dùng loa đứng trên cao la lớn: “Sắp hết pháo, tất cả sử dụng dị năng nhiều hơn súng và pháo”

Uông Vũ Minh thấy tình hình không mấy khả quan liền chửi thề: “Chết tiệt”

Lưu Khải tiếp tục thông báo: “Thành bên trái sắp đổ, tang thi sắp tràn vào___”

Thiệu Hác Nguyên cơ mặt nhăn lại, thật sự rất không tốt, hắn không nghĩ ngợi phóng quả cầu lửa to cháy rực để cản bước chân tang thi Thần cấp, cơ hồ chỉ cản được trong chốc lát, Thiệu Hác Nguyên đưa gió vào chân như thể hắn đang bay, chạy lên căn hầm bí mật, thật sự hết cách rồi.

Thiệu Hác Nguyên nhìn tang thi lũ lượt chết nhưng binh lính của hắn cũng lũ lượt ra đi, hắn không thể chần chừ, hẳn có thể chống cự được nhưng binh lính của hắn thì không, nếu còn chậm trễ biết bao nhiêu người sẽ ngã xuống, căn cứ có thể xây lại, nó cũng không hoàn toàn là phá hủy hết tất cả, đây chính là tuyệt chiêu cuối cùng của hắn, bàn tay hắn đặt ở nút điều khiển chuẩn bị đưa xuống không suy nghĩ...

Uông Vũ Minh và Lưu Khải cũng biết đến tình huống xấu nhất, cũng biết được ý định của Trung tướng nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó không thể buông bỏ được: “KHÔNG____”

Nhâm Thạch nghĩ mình thật sự điên rồi, cứ nghĩ đến việc Thiệu Hác Nguyên khổ sở là cậu không thể chịu được, cậu bùng phát mất khống chế nguyên bản, khí tức cuồng nộ tang thi hoàng điên cuồng thả ra, lan tràn trong mọi ngóc ngách chíu đến đại não của tang thi, Nhâm Thạch Gào lên đến bật máu bơi khóe miệng tiếng gào của cậu hòa lẫn trong tiếng gào của tang thi, quần áo của cậu bỗng nhiên mặt không vừa rách nát, móng tay dài ra cả người tức khắc bao phủ toàn bộ màu tím ghê rợn, nếu như có ai nhìn thấy thì họ sẽ biết Nhâm Thạch không khác gì một trong đám tang thi lúc nhúc ngoài kia, cậu chính là quái vật tanh hôi và ghê tởm nhất, đến cậu còn không thể chịu được.

Có đôi khi cậu còn không biết mình là ai? Cậu có lúc tưởng mình thật sự là tang thi, con người mới chính là kẻ thù của cậu, cậu muốn ăn thịt người, thịt người thoang thoảng đằng trước đằng sau làm cậu thèm nhỏ dãi, nước bọt cứ trào ra không ngừng.

Tang thi quanh tường thành cũng bị sự tức giận của bề trên mà gào rống, mà thảm thiết, bọn chúng quỳ xuống vì đã bị tang thi cấp cao hơn đánh vào đại não, từ hàng dài tang thi bị sai khiến bởi tang thi Thần cấp liên tục ngã xuống, tay chân đình chỉ không hoạt động dường như rất thống khổ, có con chịu không được tự phát nổ mà chết.

Tang thi Thần cấp đang lẫn trốn cũng bị lung lay, thối lui không dám tiến lên, ấy vậy mà nó cứ tưởng chính mình mới là cấp cao nhất không ngờ còn có kẻ bên trên mình, cơ hồ nó cũng phải nghe lệnh kẻ cao hơn.

Nhâm Thạch ôm đầu khó khăn lắm mới giữ lại được thần trí, cậu sợ sẽ làm theo bản năng mất, Nhâm Thạch ra tín hiệu phát vào đại não tang thi trước khi quá muộn.

“CÚT HẾT CHO TA___”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.