Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 35: Chương 35: Chương 34




Toàn thể người đang bắn súng, người dùng dị năng, Uông Vũ Minh, Lưu Khải kể cả Thiệu Hác Nguyên giữ nguyên hiện trạng tay đặt trên nút bấm đều bị toàn cảnh chuyển hóa khôn lường làm cho ngơ ngác, thiếu điều trợn mắt lên, mồm không sao khép lại được.

“Chuyện quỷ gì vậy?”

Sau hồi một hồi tang thi điên cuồng lại như bị thiểu năng tự hành hạ mình thì lũ lượt rút lui thụt mạng, như thể có cái gì rất đáng sợ hơn mà chúng không muốn tới gần, một chốc chỉ còn lại những bức tường thành sắp sụp đổ, xác tang thi, còn lại trống trơ, tan hoang, cũng yên ắng trở lại, nhưng tàn cuộc vô cùng hỗn loạn.

Thiệu Hác Nguyên tay chân đình chỉ, ngồi phịch xuống ghế, cả khuôn mặt âm trầm, tử khí bao quanh, hắn không thể không thừa nhận rằng tang thi sắp vượt qua cả loài người, bọn chúng như thể sắp thống trị thế giới, càng điên rồ hơn cả tang thi Thần cấp cũng phải theo mệnh lệnh mà rút chạy thì còn cái gì khủng bố hơn được nữa, Thiệu Hác Nguyên nhìn liền biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, hơn cả Thần cấp thật sự rất biến thái.

Thiệu Hác Nguyên có một ý nghĩ rất hoang đường rằng có người đang giúp hắn, hắn suy nghĩ đến rối cả não, đột nhiên có một cảnh phải làm cho hắn nhìn chăm chú vào màn hình, một “thi thể” đang trong tư thế nằm sấp,...

“Thẩm Thiên Lương?”

Ngoài kia Uông Vũ Minh cùng Lưu Khải mãi mới có thể tiêu hóa hết sự việc đang diễn ra, cằm cũng rơi đầy đất, mà trên tay mỗi người vẫn đang cầm súng theo tư thế bắn lúc nào cũng sẵn sàng nã vào đầu tang thi.

Nhâm Thạch cũng thực thảm, cơ thể nằm sấp cả gương mặt ép xuống nền, quần áo tả tơi lộ hơn nữa thân thể xanh tím, gương mặt cậu khó coi đến nổi nhăn lại teo tốp như ông lão, lý trí thanh tỉnh của cậu cho cậu biết nếu còn nằm ở đây nữa chắc chắn sẽ lộ tẩy, nhưng Nhâm Thạch không hiểu vì sao lại không thể nhấc nổi một cánh tay chứ nói gì đến lết thân thể lên.

Nhâm Thạch khó khăn giương mắt lên nhìn tình cảnh hỗn loạn, đám người Uông Vũ Minh đang dọn dẹp tang thi chết ngổn ngang tràn vào trong thành, cậu nhận ra Lưu Khải sắp tới đây, cậu sợ bọn họ sẽ phát hiện, vì giờ chưa có con tang thi nào tràn vào tận phía trong của thành hết không lý nào lại xuất hiện ra cậu được.

Nhâm Thạch cố cấu móng tay sắt nhọn trên nền đường nhưng vẫn không xê dịch thân thể dù chỉ một chút, cậu nôn nóng đến phát ra lửa, Nhâm Thạch bất lực suy nghĩ, được rồi nếu hắn ta đến đây cậu sẽ dùng toàn lực đánh ngất hắn ta.

Ngay lúc Lưu Khải sắp tiến lại gần thì cơ thể Nhâm Thạch bị một bóng đen bao phủ, cậu vừa nhìn thấy hắn thì run rẩy liên rồi, nổi sợ hãi bỗng dựng dâng lên từng đợt, vội úp mặt dưới đất, cậu sợ hắn thấy bộ dạng gớm ghiếc này của cậu, không hiểu sao cậu cảm thấy sợ hãi thiếu điều lên tiếng nức nở.

Chính là không ngờ Thiệu Hác Nguyên khuôn mặt vẫn lạnh băng không cảm xúc như vậy, một tay bế Nhâm Thạch lên, ôm vào trong lòng, tiện tay chỉnh sửa gương mặt Nhâm Thạch úp vào trong ngực hắn, mà vẫn không nói một lời vô nghĩa nào.

Lưu Khải lại gần nhìn thấy Trung tướng bế một thân thể như vậy rất là kinh ngạc hơn là khó hiểu lên tiếng: “Trung tướng đây là...?”

Chỉ nghe Thiệu Hác Nguyên âm trầm trả lời khiến Lưu Khải câm miệng: “Cậu tốt nhất không nên hỏi nhiều”

Lưu Khải: “...”

Thiệu Hác Nguyên bế Nhâm Thạch đi một đoạn, Nhâm Thạch vừa hoảng sợ tột độ vừa nghẹn khuất rơi vào lồng ngực Thiệu Hác Nguyên, phải nói là rất lâu rồi cậu không trải qua cảm giác này, sống mũi có chút cay cay, Nhâm Thạch liền biết Thiệu Hác Nguyên đã phát hiện ra tất cả.

“Để tôi xuống đi, tôi có thể sẽ lây nhiễm cho anh...”

Thiệu Hác Nguyên vẫn không nói một từ, phớt lờ Nhâm Thạch, hắn đi tới nơi phòng ngủ của hắn thì đặt Nhâm Thạch xuống.

Nhâm Thạch nằm trên cái giường rộng lớn, chăm chú nhìn mọi cử chỉ của Thiệu Hác Nguyên.

“Thiệu Hác Nguyên gọi Lưu Khải vào nhưng hắn chỉ cho đứng ngoài cửa: “Cậu mau tìm Bạch Hàn vào đây cho tôi”

Lưu Khải không thắc mắc hay nhiều lời vâng dạ đi tìm.

Khi Bạch Hàn bước vào rồi thì Thiệu Hác Nguyên lập tức khóa trái cánh cửa lại đến Bạch Hàn cũng bị tử khí của Trung tướng dọa sợ, Bạch Hàn chính là vị bác sĩ có tiếng tăm trong quân đội được Thiệu Hác Nguyên giữ bên mình trừ trường hợp bất trắc.

Thiệu Hác Nguyên nhìn Thẩm Thiên Lương co ro trên giường quay sang nhìn Bạch Hàn nói: “Cậu khám cho cậu ta, nhưng không được thắc mắc nhiều, không được hỏi cái gì hết...”

Bạch Hàn nhìn bệnh nhân của y mắt cũng trợn trừng, nuốt sửng sốt trong đáy lòng lại, ngược lại y càng bị dọa sợ hơn a, đây không phải là tang thi sao? Hay là mắt y có vấn đề, y lại gần xem xét một chút thì bị hiện thực làm cho tỉnh táo, quả thực là tang thi.

Vật thể lạ trên giường đang nhìn Bạch Hàn không chớp mắt, có con tang thi nào hiền như vậy? Bỗng nhiên bàn tay của y theo thói quen dật dật, y muốn nguyên cứu...Nhưng khi nhìn nét mặt ăn tươi nuốt sống y của Trung tướng thì y vội nuốt nước bọt.

Thiệu Hác Nguyên biết Bạch Hàn suy nghĩ cái gì trong đầu lên tiếng nhắc nhở: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ”

Bạch Hàn đeo găng tay chậm chạp hỏi: “Trung tướng làm sao để cậu ta vào được đây?”

Thiệu Hác Nguyên: “Bế”

Bạch Hàn trợn mắt nhìn lồng ngực quân phục của Trung tướng có một vết máu nhỏ vì mồ hôi mà quân phục dính sát vào người, y la lên: “Như vậy sẽ lây nhiễm, Trung tướng tôi xét nghiệm cho ngài trước”

Thiệu Hác Nguyên nét mặt không tốt lắm: “Cậu còn mở miệng nữa tôi cắt lưỡi cậu”

Bạch Hàn run rẩy: “...”

Thiệu Hác Nguyên vẫn kiên trì một bên chờ Bạch Hàn, vẫn duy trì nét mặt lạnh băng nhưng trong lòng đã dậy sóng, một người toàn thân lãnh khốc như hắn lại không thể chịu được Thẩm Thiên Lương chật vật nằm dưới đất như một cổ thi thể, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được trái tim hắn như có vạn mũi dao cứa vào đau đớn không cùng, lại như cảm thấy hết thẩy rất quen thuộc, quen thuộc đến nổi hắn có cảm giác như mình sắp điên rồi, từ khi nhìn vào màn hình là Thiệu Hác Nguyên đã biết Thẩm Thiên Lương, kể cả giấu Thẩm Thiên Lương vào lòng rồi tìm Bạch Hàn xem xét, toàn bộ là dựa vào cảm tính và trái tim điên cuồng của hắn.

Hắn không hề chán ghét Thẩm Thiên Lương vì đã giấu chuyện này, hắn chỉ sợ Thẩm Thiên Lương có chuyện gì, Thiệu Hác Nguyên biết, những nghi hoặc bạn đầu là đúng, Thẩm Thiên Lương đang cố gắng giúp hắn, ngay bây giờ hắn rất muốn dựng Thẩm Thiên Lương lên và hỏi, tại sao lại cho hắn có cảm giác quen thuộc đến như vậy?

Rốt cuộc thì em là ai? Đến khi anh như sắp nhớ ra rồi thì những kí ức hư ảo ấy lại tan vào hư vô mãi mãi không cho anh một lời giải thích.

Khi Bạch Hàn cẩn thận xem xét tình hình cho Thẩm Thiên Lương xong thì mới cất tiếng nói: “Cậu ta bị nhiễm virus rất lâu rồi máu cũng đã chuyển sang màu đen, tinh hạch sau đầu cậu ta có dấu hiệu như sắp rạn nức...”

Thiệu Hác Nguyên như lửa đốt trong lòng âm lượng đột nhiên tăng lên dọa Bạnh Hàn: “Nắn lại, tôi bảo cậu nắn lại...”

Bạch Hàn gào thét trong lòng, tôi đâu phải thần tiên, nhận thấy Trung tướng kích động như vậy y cũng không nên chọc giận hắn: “Tôi sẽ nghĩ cách...”

Nhâm Thạch nằm trên giường nghe hết thẩy khuôn mặt không gợn sóng, cậu biết cậu không sống ở đây lâu nên tinh hạch vỡ hay gì gì đó cậu không có quan tâm nhiều, điều cậu quan tâm là Thiệu Hác Nguyên để ý cậu, Nhâm Thạch nói: “Không có gì đâu”

Bạch Hàn như muốn thổ huyết ngay tại chỗ, chân lùi lại đằng sau ba bước: “Cậu nói...chuyện được? Cậu..có linh trí...?”

Nhâm Thạch không trả lời

“Nhưng theo tôi được biết...tang thi Thần cấp mới có linh trí, không đúng...cậu không phải tang thi Thần cấp..cậu...cậu..là...”

Thiệu Hác Nguyên ngắt lời Bạch Hàn: “Câm miệng, chuyện hôm nay không được tiếc lộ cho bất cứ ai, nếu như tôi biết cậu nhiều chuyện tiết lộ cho sở nguyên cứu thì tôi sẽ biến cậu thành tang thi”

Bạch Hàn như được đại xá, vớ hộp cứu thương, chân như gắn bánh xe, chạy thụt mạng: “Tôi biết rồi, ngàn lần không dám...”

Đến lượt trong phòng chỉ có hai người, Thiệu Hác Nguyên dịu lại vẻ mặt, chỉ vào vết máu đen trên ngực hỏi một câu mà không cần Thẩm Thiên Lương trả lời: “Tại sao em lại không lây nhiễm cho tôi? Chúng ta hình như có quen biết trước đây...”

Nhâm Thạch tuy không động đậy được nhưng mà thân thể run lên từng đợt, rất muốn chạm vào mặt Thiệu Hác Nguyên, rất muốn, nếu không cậu sẽ nổ tung mất.

Thiệu Hác Nguyên đột nhiên nét mặt rất khó coi, như ẩn nhẫn cái gì đó, mồ hôi liên tục chảy dài trên khuôn mặt, hắn nhớ ra một thứ, có ai đó đang điều khiển hắn khiến hắn mất đi trí nhớ, hắn rất muốn bẻ nát kẻ đằng sau thao túng hắn, khuôn mặt Thiệu Hác Nguyên rất dữ tợn, đồng tử đỏ ngầu, gân xanh chi chít gằn lên, nhưng hắn vẫn cố ôn nhu với Thẩm Thiên Lương, hắn không thể kiên trì được lâu, Thiệu Hác Nguyên đã một lần ngoại lệ thoát khỏi khống của kẻ đằng sau nhưng phải trả cái giá lớn, bàn tay Thiệu Hác Nguyên run rẩy cầm lấy tay Thẩm Thiên Lương để lên mặt mình, mọi kí ức như sóng xô thủy triều ùa về, trong lòng càng đau đớn: “Nói cho tôi biết em tên gì?”

Nhâm Thạch chấn động toàn thân, ngay bây giờ Nhâm Thạch biết rất rõ đây mới chính là con người thật sự của hắn, cậu nôn nóng nói: “Em tên Nhâm Thạch”

Thiệu Hác Nguyên khó khăn duy trì nét mặt: “Tôi...là Khâu Duẫn, Nhâm Thạch nhớ kĩ tôi...yêu em...”

Thiệu Hác Nguyên trượt dài từ trên ngã xuống ngực Nhâm Thạch đang nằm, bất động thanh sắt, Nhâm Thạch không kịp vui mừng thì hoảng sợ tột độ nhưng thân thể rách nát vẫn không không cử động được, cậu liên tục vỗ vào mặt Thiệu Hác Nguyên, lệ nóng cũng trào ra: “Khâu Duẫn đừng làm em sợ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.