Phùng Hạo tới giờ chưa hề động vào một chút rượu ở đây, lườm cháy nắng về phía đám người trên tay không biết liêm sỉ cầm ly rượu Cố Nghiêm chuẩn bị kia, làm bọn họ thất kinh bỏ xuống, miệng liên tục cười như mấy gã hề, thật sự bọn họ không phù hợp với nơi này, ở đây quá sức giả tạo cơ hồ người nào cũng mang một lớp mặt nạ đáng kinh.
Lâm Phó là kẻ lý trí thứ hai nhận ra hành động đứng dậy bất thường của Lão Đại, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của Lão Đại, thời cơ đến rồi, cũng phải! Ai mà chịu được khi mấy người chói mắt này làm trò chướng mắt trước mặt mình cơ chứ.
Bọn người của Nhâm Thạch đột nhiên đứng lên hết, không khí vui vẻ chẳng mấy chốc lặng ngắt, tâm điểm không phải là đôi phu thê trên kia mà mấy người chói mắt bọn họ.
Chuyện này là sao?
Mạc Đường Phong đứng trên lễ đường lặng lẽ tứa mồ hôi, Thuần Nhã một bên cũng sắc mặt đại biến không khác gì, nếu mà Mạc Đường Chấn gây chuyện ở đây thì xong đời rồi, mặt mũi ba đời nhà ông cũng không biết giấu đi đâu
Là sơ suất của ông, trước đó đã không bảo người thu xếp cầm chân Mạc Đường Chấn thì đã không đến cớ sự này, dù nó có là cái dạng gì đi nữa thì đó cũng là con trai duy nhất của ông, ông không nỡ để nó chịu ủy khuất, khuôn mặt Mạc Đường Phong lo lắng đến phát rầu.
Tiếng vỗ tay chúc mừng vội im bặt, Nhâm Thạch đến đây với mục đích rõ ràng, cậu muốn san bằng chỗ này lắm rồi nhưng bây giờ Nhâm Thạch cũng chỉ nhìn xoáy sâu vào mắt Cố Nghiêm trên lễ đường, xem thử trong đó phản phất hình bóng cậu không, đến Nhâm Thạch mỗi khi hắn xuất hiện đều bị rung động mãnh liệt thì chắc chắn là hắn cũng cảm nhận được, trải qua ba thế giới chẳng lẽ không đủ để hắn nhận ra sao?
Rốt cuộc thì ai là người đằng sau hắn? Tại sao lại khiến hắn mất đi trí nhớ? Là tại vì cậu sao?
Không có câu trả lời nào, chính Nhâm Thạch cũng một tầng mông lung, cậu không cho phép người bước vào trái tim mình lại tục tằn trước mặt cậu, nén lửa giận trong lòng, nếu hắn dám tiến lên một bước thì Nhâm Thạch sẽ san bằng chỗ này.
Liên tục có tiếng người khẽ nói chuyện:
“Mạc Đường Chấn quá ngông cuồng rồi thật sự là không để Cố Nghiêm vào mắt”
“Ta thấy hắn rất soái, nhìn khí tức Alpha trên người hắn đi, đây đúng là kiểu người ta thích...”
“...”
Cố Nghiêm khẽ khựng lại, ý vị sâu xa nhìn thẳng vào mắt cậu, bàn tay bỏ vào túi quần bốp chặt điện thoại, lực đạo như nặng ngàn cân, một mạt chua sót dâng lên hình như hắn đùa hơi quá, hắn nhìn cử chỉ nhất động của cậu, sự tức giận vô cớ này thật buồn cười, nhưng vẻ mặt hắn lại không có biến động gì.
Nhã Tĩnh đứng đối diện Cố Nghiêm đang đợi hắn nắm tay cô tới lễ đường, nhận thấy sự im lặng của Cố Nghiêm làm cô sợ xanh mặt, nếu như Cố Nghiêm không bước tới thanh danh Nhã Tịnh từ đây nát bét, dù cô không chú ý hình tượng nhưng gia đình cô rất coi trọng mặt mũi.
Không phải Cố Nghiêm định từ hôn chứ?
Đây cũng là ranh giới cuối cùng cho Cố Nghiêm, nếu hắn bước lên thì cậu sẽ không để yên, bất luận hắn có mất trí nhớ hay không, tất cả là tại thiết lập thế giới chết tiệt của hệ thống.
“Phực___” dây thần kinh cuối cùng của Nhâm Thạch cũng đứt, Cố Nghiêm thật sự bước lên, một đường đi đều nhìn cậu không rời mắt.
Nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của Nhâm Thạch, Cố Nghiêm không phải tiến tới Nhã Tịnh mà là hắn tiến tới lấy Micro.
Cố Nghiêm một đường đi rất lưu loát, giọng nói trầm thấp truyền đi khắp lễ đường: “Kết thúc đi!”
Khung cảnh đột nhiên cứng đờ vài giây, bọn họ đều hít một ngụm khí lạnh, đến cả Nhâm Thạch cũng ngơ ngác.
Kết thúc đi trong lời Cố Nghiêm nói là kết thúc cái gì?
Mạc Đường Phong thấy tình cảnh biến đổi vội vàng lên tiếng: “Kết thúc cái gì?”
Cố Nghiêm nhìn ông nhã ra hai từ chấn động: “Hôn lễ”
Tiếng người nháo loạn bên dưới không ngớt, chuyện này là như thế nào?
Thuần Nhã tức giận tiến lên đứng bên Nhã Tịnh: “Chuyện này mà con cũng dám đem ra đùa giỡn sao?”
Ngược lại Nhã Tịnh chẳng có một tia cảm xúc, giống như đã lường trước được sự việc chỉ là nó diễn ra quá nhanh thôi.
Cố Nghiêm không trả lời Thuần Nhã, hắn nhìn Nhã Tịnh nói: “Xin lỗi”
Nhã Tịnh khẽ cười đáp lại, nụ cười như thiên sứ, cũng không có vấn đề gì hết, cô cũng đâu có thích hắn, nhưng Nhã Tịnh lấy hết can đảm hỏi hắn một câu.
“Có thể cho tôi một lý do không?”
Cố Nghiêm khẽ đáp khuôn mặt toàn bộ là hồi tưởng: “Vì tôi đã có người mình thích”
Nhận được lý do Nhã Tịnh cũng thôi chất vấn.
Cố Nghiêm không nán lại nữa mà bước xuống lễ đường một mạnh rời đi, hắn còn liếc Mạc Đường Chấn không cái, trong mắt toàn ý cười.
Thông gia và nhà họ Mạc đều bị tình huống đột ngột trước mắt làm cho hóa đá, lửa giận ngùn ngụt, đến Mạc Đường Phong hiền lành không mắng con cái cũng chửi to: “Thật không ra thể thống gì hết, Cố Nghiêm quay lại đây, tức chết ta mà”
Nhâm Thạch nán lại bị Thuần Nhã lườn cháy quần áo, trên mặt viết mấy chữ “Tất cả là tại mày”
Nhâm Thạch rất muốn cười lớn, Cố Nghiêm anh được lắm.
Nói rồi bọn họ nghênh ngang vào cũng nghênh ngang rời đi như một làn khói, bỏ lại sau lưng một mảnh hổn loạn.
Nhâm Thạch cùng đám đàn em đuổi theo Cố Nghiêm, Nhâm Thạch dặn bọn hắn về trước: “Các cậu về trước đi”
“Nhưng chúng em phải bảo vệ cho Lão Đại”
“Nhìn tôi giống kẻ yếu ớt lắm hả”
Bọn Phùng Hạo câm như hến, đồng bộ quay về trước.
Nhâm Thạch đuổi theo Cố Nghiêm đang bước vội lên xe, cậu với tới: “Chờ một chút”
Cố Nghiêm khựng lại quay đầu lại nhìn cậu: “Có chuyện gì sao?”
Nhâm Thạch không ngần ngại nói ra: “Người anh thích là ai vậy?”
Khẽ thấy khuôn miệng của Cố Nghiêm nhếch lên, nhìn cậu một lúc rồi mới nói: “Liên quan gì đến em sao?”
Nhâm Thạch ngược lại chẳng có tức giận, để lại cho Cố Nghiêm một bóng lưng của cậu, Nhâm Thạch cười như được mùa.
Chẳng phải đã quá rõ rồi sao?
Nhâm Thạch mò về tới căn hộ rách nát, vừa mở cửa đã thấy mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch, trên người đậm đặc mùi cơ thể Alpha lẫn Beta đang chui rúc trong phòng cậu, kẻ thì xem ti vi trên sofa bẩn thỉu, kẻ thì nằm chểnh mảng dưới đất, có kẻ còn mặt quần đùi cởi trần bên dưới chỉ mặt cái quần trong đi qua đi lại rất ngứa mắt.
Nhâm Thạch thật sự không thể nhìn nổi, mùi vị tạp chất lẫn lộn này rất khó ngửi, máu nóng dồn tới não Nhâm Thạch rống lên: “Cút hết cho tôi___”
Mấy người bọn họ bị tiếng hét làm cho giật mình, nhận thấy Lão Đại nóng giận thì cũng biết điều mặc đồ cút liền, kì lạ là trước giờ Lão Đại không ngứa mắt bọn hắn trong nhà như vậy, Lão Đại có khi còn chẳng mặc gì hết quấn chăn ngủ ngon lành.
Bọn hắn bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ đang đứng dưới lầu nhìn lên trên cả khuôn mặt đều khó hiểu, Phùng Hạo nhận được được thoại của Lão Đại.
/Cậu và Lâm Phó lên đây/
Phùng Hạo cùng Lâm Phó có mặt, thì thấy Lão Đại đang lấy chăn mềm sạch bong trong máy giặt ra bỏ lên giường, tự mình ngồi xuống, tròng mắt cũng rớt ra, đây có phải là Lão Đại?
Chỉ nghe Nhâm Thạch nói không ngừng nghĩ: “Hai người các cậu mau dọn dẹp phòng, tại sao lại ở bẩn thỉu như vậy, các người chui rúc ở đây không thấy ngột ngạt à? Lau nhà sạch sẽ cho tôi, đem cái sofa đó vứt đi, rèm cửa thay cái mới, đồ ăn trong tủ lạnh cũng phải đầy cho tôi, phải rồi sau này đừng tụ tập quá nhiều người ở đây”
Phùng Hạo: “...”
Lâm Phó: “...”
Đây thực sự là Lão Đại? Lão Đại mắc bệnh sạch sẽ từ bao giờ? Thật kinh khủng.
Phùng Hạo không vui lên tiếng: “Trước giờ vẫn vậy mà Lão Đại?”
Mạc Đường Chấn tuy giàu có nhưng sống rất có tình nghĩa, cưu mang đám người Phùng Hạo, còn mình khi bước ra khỏi Mạc gia cũng chả huênh hoang gì, thuê cái chung cư nhỏ bé này sống qua ngày cùng bọn đàn em, bất quá đám người chân tay thô kệch lại không biết giữ sạch sẽ vệ sinh, đã sống bầy đàn còn ở dơ dù có khỏe đến đâu cũng sinh bệnh.
Phùng Hạo cùng Lâm Phó bị hành hạ từ chiều đến khuya mới xong, Nhâm Thạch tắm xong, trên đầu còn quấn khăn thong thả mở ti ti, vừa vặn trên ti vi lại đưa tin về hôn lễ vỡ tan của Cố Nghiêm, hai nhà họ Mạc họ Nhã thanh danh mất sạch, cũng chẳng có gì lưu luyến Nhâm Thạch chuyển kênh khác, trên màn hình đưa tin cực sốc.
《 Hôm nay đã bắt được một đường dây vận chuyển trái phép thuốc phiện qua biên giới, qua khám xét mới biết số lượng thuốc phiện lên tới hàng tấn... 》
Nhâm Thạch mệt mỏi tắt ti vi, lấy khăn xoa đầu, Phùng Hạo nghe được tặc lưỡi: “Đúng là tay gà, đây chắc là những kẻ bị sai đi vận chuyển mà người đứng sau không hề can thiệp vào, mấy người này theo nhầm chủ rồi...”
Nhâm Thạch đáp: “Còn có người đứng sau?”
Phùng Hạo ngờ vực nhìn Lão Đại, chả lẽ Lão Đại lại không biết? Trải qua mấy trăm cuộc giao dịch lý nào lại hỏi câu như thế?
“Lão Đại đừng đùa thế chứ, nói mới nhớ năm tấn thuốc phiện tháng trước đã vận chuyển thành công, tiền bọn chúng cũng đã chuyển khoản, lát nữa em sẽ đưa cho Lão Đại”
Nhâm Thạch cứng đờ đáp lại, để tránh lộ tẩy Nhâm Thạch giả bộ nghiêm mặt khẽ “Ừ”
_________