Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Sáng hôm sau Nhâm Thạch 8 giờ sáng mới lết xuống giường, tối hôm qua vì không thích chật chội, cậu đã tống hết bọn Phùng Hạo đi, thật sự mấy người bọn họ cũng chả có nơi nào để đi, chắc lại lang thang đâu đó cả đêm.

Một người cậu còn có thể chấp nhận, tận một đám ngựa đực chui rúc trong một cái ổ còn ra thể thống gì nữa, tuy bọn hắn đã quen rồi nhưng Nhâm Thạch lại không thể, kể cả mùi hoocmon nồng nặc trên người bọn họ nữa.

Nhâm Thạch mới sáng sớm bị đánh thức bởi cuộc gọi điên loạn của Phùng Hạo, khi nghe xong Nhâm Thạch mặt mày nhăn nhó tỉnh cả người.

/Thuần Nhã mẹ của gã mặt lạnh đến rồi, giờ đang đứng trước cửa, bọn em có đuổi thế nào cũng không đi, Lão Đại làm sao đây?/

Một Thuần Nhã cao quý như vậy lại tìm tới tận nơi này, cũng quá thụ sủng nhược kinh rồi, Nhâm Thạch hồi lâu mới tiếp thu được, bà ta đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Nhâm Thạch bật dậy, tìm đại áo mặc, bản thân mặc quần đùi ngắn, bàn tay như thói quen vùi vùi đầu tóc dài tán loạn, không hề để ý bản thân mình nhìn bần cùng thế nào, lết dép mở cửa.

Thuần Nhã phía ngoài cánh cửa đơ người ra một lúc, một lác sau mới tránh nhìn vào Mạc Đường Chấn không ngờ nó lại không để ý tới mặc mũi như vậy, khẽ nói: “Mẹ vào được không?”

Nhâm Thạch tránh mình qua một bên, ý chỉ mời Thuần Nhã vào, khuôn mặt chẳng có tia cảm xúc gì.

Mấy người Phùng Hạo phía sau rục rịch muốn bước vào, dọa Thuần Nhã xanh mặt, ánh mắt như cầu xin hướng về phía Nhâm Thạch, Nhâm Thạch liếc bọn họ, bọn họ biết điều liền ở ngoài chờ.

Nhâm Thạch ngồi hẳn lên sofa, cẳng chân gác lên bàn, lưng tựa ra đằng sau, ngáp dài ngáp ngắn như không có sự hiện diện của Thuần Nhã.

Thuần Nhã nhìn xung quanh căn phòng, rất muốn ngồi xuống an ổn nói chuyện, nhưng không, chỗ này làm gì có nơi nào để ngồi, sàn nhà bẩn đến nổi không dám nhìn thẳng, sofa đầy bụi bẩn nên bà đứng hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Nhâm Thạch phát bực: “Có gì mau nói đi”

“Đây là cái nơi nào nhìn con xem đã không chăm sóc tốt cho bản thân rồi còn nuôi một đống người, tại sao không chuyển về nhà?”

Nguyên chủ hận nhất là mẹ con Cố Nghiêm, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ cũng chính là đá mẹ con nhà Cố Nghiêm đi, cái này thật rắc rối, ở đây cậu với hắn lại là kẻ thù.

Khi nghe câu nói này Nhâm Thạch vẫn không biết nói như thế nào, nhân cách của Mạc Đường Chấn cũng tốt nhưng ai bảo bà ta xen vào lấp đi khoảng trống của mẹ nguyên chủ chứ, Thuần Nhã đến không đúng lúc rồi, có phải là tống hai mẹ con Cố Nghiêm đi cậu mới có thể rời khỏi thế giới này chứ, Cố Nghiêm hắn sẽ đi chứ?

Nhâm Thạch thật phiền não, thái độ cũng không tốt lắm: “Vì trong nhà có mấy người đấy!”

Thuần Nhã biến sắc, tức giận nhưng cũng chỉ để trong lòng, không vòng vo nữa mà vào vấn đề chính: “Mạc Đường Phong chiều con không giáo huấn con nhưng hôm nay mẹ sẽ nói cho rõ ràng, con muốn làm gì mẹ cũng được nhưng tại sao cứ nhất thiết phải là anh trai con, con là cái dạng gì cũng được nhưng Cố Nghiêm nó cũng có sự nghiệp của nó, tương lai của nó bị con hủy hoại chỉ vì sự ngông cuồng của con, Mạc Đường Chấn con lớn như thế này rồi tại sao vẫn hành xử trẻ con như thế?”

Nhâm Thạch: “...”

Nhâm Thạch căn bản là lười nói, cái này là bắt buộc phải như vậy đó, bà không hiểu đâu, cậu không muốn nói nhảm không hồi kết với Thuần Nhã nữa nên đã gọi Phùng Hạo, bảo cậu ta tiễn khách.

Phùng Hạo đưa Thuần Nhã ra tới cửa nhưng bà ta vẫn mắt trừng lớn về phía Nhâm Thạch, đột nhiên không cẩn thận vấp phải bậc thèm cả người như lá liễu ngã nhào xuống đất, Phùng Hạo hoảng hồn định đỡ bà ta dậy nhưng Thuần Nhã lại hất tay hắn ra, ánh mắt ẩn đỏ.

Phùng Hạo: “...”

Nhâm Thạch liếc mắt nhìn bọn “săn ảnh kín đáo” ngoài kia thì tặc lưỡi, xem ra không giống như tưởng tượng, có mục đích như vậy càng tốt.

Vì ảnh khuất nên góc này nhìn như thế nào cũng thấy Phùng Hạo đẩy Thuần Nhã xuống, Mạc Đường Chấn ở trong nhà nhìn ra đầy kinh thường?

Sau khi Thuần Nhã thu hoạch được bội thu thì chạy biến, Nhâm Thạch cũng muốn đến một nơi, lần này chỉ có một mình cậu đi.

Tập đoàn lớn nhà họ Cố, đỗ xe vào bãi, Nhâm Thạch lại bị ngăn ở bên ngoài.

Người đàn ông kính cẩn nhìn cậu nói: “Mạc Thiếu xin hỏi ngài có hẹn trước với Cố Tổng không?”

Cần phải hẹn trước?

“Tôi là em trai của Cố Nghiêm vào đây cần phải hẹn trước à, tôi không thích đợi lâu, anh mau đi báo cho anh ta đi”

Ngay lập tức có một người khác chạy đến thì thầm gì vào tai người đàn ông này, người đàn ông này lập tức mở đường cho cậu vào hơn nữa còn rất hối lỗi.

“Xin lỗi đã để Mạc thiếu chờ lâu”

Một người phụ nữ tự xưng là thư kí của Cố Tổng nhã nhặn mời cậu vào trong, Nhâm Thạch không quan tâm, một đường đi theo.

“Mạc Thiếu bên này!”

Nữ thư kí để cậu lại rồi lập tức đi khuất, phía trước cậu là cánh cửa gỗ vô cùng sa hoa, Nhâm Thạch không thèm gõ cửa liền bước vào.

Đây là nơi làm việc của Cố Nghiêm, đương nhiên hắn phải ở đây, Cố Nghiêm vận một bộ âu phục nghiêm túc, đôi chân thong thả bắt chéo lưng tựa ra sau ghế ánh mắt nhắm nghiền, khí tức Alpha lượn lờ đầy tính uy hiếp cùng mị lực, nghe tiếng động nhỏ liền mở mắt ra, khuôn miệng không biết lúc nào đã trở thành một đường cong hoàn hảo.

Nhâm Thạch nuốt một ngụm nước bọt, phải thừa nhận rằng Khâu Duẫn của cậu lúc nào cũng quyến rũ chết người như vậy, đáng tiếc đã quen biết nhau lại diễn trò hề trước mặt nhau như vậy đến Nhâm Thạch càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Cố Nghiêm điệu bộ như trách móc nói: “Em đến sao không báo trước?”

Nhâm Thạch kiềm chế bản thân lại hàm hồ nói: “Chẳng phải là anh em sao? Còn cần phải báo trước, phiền phức”

Khi nghe Mạc Đường Chấn nói quái lạ như vậy ý cười trên mặt Cố Nghiêm không hiểu sao lại đậm hơn: “Thôi được rồi tùy em, hôm nay em đến đây có chuyện gì”

Nhâm Thạch tự ngồi xuống ghế salon, một lát sau cô thư ký ban nãy cầm vào hai tách cafe nóng, Cố Nghiêm phất tay rời ghế phía trên tiến lại chỗ Nhâm Thạch.

Nhâm Thạch nhìn làn hơi sương nóng lượn lờ nhả ra hai chữ: “Nhớ anh!”

Biểu tình trên gương mặt Cố Nghiêm bỗng dưng cứng ngắt, bàn tay chạm tách cafe cũng không nhấc lên nổi, Mạc Đường Chấn a Mạc Đường Chấn cậu có cần phải như thế không?

Rốt cuộc cậu lại muốn giở trò gì đây?

Một mạt lãnh ý thoáng vụt qua trên mặt Cố Nghiêm nhưng một chốc lại không thấy đâu, hắn nhả từng chữ qua kẻ răng: “Anh cũng vậy!”

Biểu tình của Cố Nghiêm vụt tàn quá nhanh Nhâm Thạch cũng không hề phát giác, chỉ rùng mình thấy khí tức Alpha đè nén trên người hắn, Nhâm Thạch rất khó hiểu một chuyện, rõ ràng Cố Nghiêm rất ghét Mạc Đường Chấn tại vì sao mà hắn lại theo ý cậu từ chối hôn lễ, rõ ràng có nhiều điểm đáng ngờ ở đây.

Lúc đó Nhâm Thạch cứ tưởng hắn đã nhớ ra cậu, điệu cười trước khi đi đó vô cùng ôn nhu đến Nhâm Thạch còn bị mộng tưởng nhưng căn bản bây giờ, Khâu Duẫn thực sự chẳng nhớ gì cả, hắn chỉ là một Cố Nghiêm đường đường chính chính.

“Vì sao lại từ chối hôn lễ”

Cố Nghiêm mỉm cười đáp: “Đúng ý em rồi còn gì?”

Nhâm Thạch mơ hồ cảm thấy điệu cười này vô cùng lạnh lẽo, hay cậu đã nhìn lầm?

Cố Nghiêm lại nói: “Hôm nay em đến đây không phải vì chuyện này đúng không?”

Cố Nghiêm đoán đúng, Nhâm Thạch đến đây không phải vì chuyện này, Nhâm Thạch có hơi sợ hãi thế giới này nó bình lặng đến dị thường, cho nên chỉ cần đưa Cố Nghiêm và Thuần Nhã ra khỏi nơi mà mẹ ruột nguyên chủ từng sống thì thế giới này của cậu sẽ kết thúc, hay là nguyên chủ càng muốn Cố Nghiêm thân bại danh liệt? Nếu như vậy thì khó khăn cho cậu rồi.

Nhâm Thạch nhìn Cố Nghiêm vừa bình thản nói: “Anh và Thuần Nhã dọn ra ngoài đi!”

Bầu không khí đột ngột rơi xuống âm độ, Cố Nghiêm khẽ Ồ lên một tiếng thú vị, ngữ khí vẫn bình thản như thường nhìn thẳng vào mắt Nhâm Thạch nói: “Tại sao?”

Nhâm Thạch vặn vẹo biểu tình, cảm thấy sống lưng lạnh toát chuyện này cũng rất là khó nói, chẳng lẽ là phải nói theo điệu bộ nguyên chủ, như vậy thì quá không nể mặt người yêu cậu rồi.

Đột nhiên một trận gió ập tới, xoay Nhâm Thạch từ trên ghế đập vào bờ tường phía sau, da đầu Nhâm Thạch cũng run lên, Cố Nghiêm không biết từ bao giờ đã lôi cậu một đường, cả người hắn áp lên người cậu, khuôn mặt hai người kề sát vào nhau, Nhâm Thạch không điều chế được hơi thở dồn dập như hết dưỡng khí.

Một Alpha như cậu lại đi sợ Cố Nghiêm, vậy cũng quá mất mặt rồi.

Ngữ điệu Cố Nghiêm vẫn trầm ổn: “Vì em sợ tôi hay vì mẹ con tôi làm vướng bận mắt em?”

Nhâm Thạch: “...”

Nhâm Thạch bị hơi nóng của Cố Nghiêm làm cho khó thở, khí tức Alpha của cậu vì biết chuyện uy hiểm cũng thả ra, hai kẻ cuồng bạo khí tức gắt gao bám lấy nhau, một đường hít thở cũng không thông.

Đột nhiên bên môi cảm nhận được ấm áp bất thường, Nhâm Thạch trợn trắng mắt mồ hôi chảy dài, toàn thân đều tê dại, trên khuôn mặt biểu hiện rõ sự ngỡ ngàng.

Ấy vậy mà...Cố Nghiêm lại hôn cậu, hắn thô bạo tách khoang miệng cậu mà càn quét, thô bạo bốp lấy bàn tay cậu không cho động, một tay vịn vào gáy cậu, răng của hắn cứa vào phiến môi cậu làm Nhâm Thạch đau đến ngậm mồm lại, nhưng Cố Nghiêm lại như một kẻ mất lý trí, hắn chơi đùa dường như không ngừng nghĩ không vì cậu đau mà dừng lại, Nhâm Thạch bị váng đầu một lúc, sau đó Nhâm Thạch từ thế bị động cũng phản lại, được lắm Cố Nghiêm, dám cưỡng hôn tôi, Nhâm Thạch cũng liều mình đáp trả mở lớn hàm.

Hai gã Alpha thô kệch tàn bạo quấn lấy nhau, cổ khí tức đáng sợ đó như hòa làm một.

Một lúc lâu sau Nhâm Thạch do hôn lâu quá mà khuôn miệng cứng đờ đỏ au có chỗ còn sưng vù, Cố Nghiêm mới buông cậu ra, Nhâm Thạch đỏ bừng mặt vạn phần không hiểu, sờ sờ môi mình, ánh mắt dừng trên người hắn.

Cố Nghiêm nhả chữ: “Không thích?”

Nhâm Thạch: “...”

Sau khi Mạc Đường Chấn kinh hoảng rời đi, khóe môi Cố Nghiêm nhu hòa nhếch lên, nơi kẻ tay là những bức ảnh bị vò nát đáng sợ, người trong ảnh mơ hồ chính là Thuần Nhã nằm dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.