Cái người mày kiếm lạnh thấu xương này, chỉ hé mắt liếc nhìn chúng đệ tử một chút, hắn ta đáp xuống đất áo bào phập phồng trong gió, mỗi bước đi đều hữu lực cát bụi dưới chân lưu loát xoáy một đường.
Uy áp tôn giả trên người khiến chúng đệ tử không rét mà run.
Hắn ta thân thể đơn bạc, đảo nhẹ chiếc phiến, Khinh Phong trưởng lão được đại xá từ dưới đất chật vật đứng lên, một mảng y phục đã bị nhiễm đỏ.
“Đa tạ Vô Hy tôn giả, ngài hạ mình đến đây thật vinh hạnh cho người ở Tàn Nhai Đỉnh...”
Lão ta cũng thập phần căng thẳng, phải nói đây là lần đầu tiên Vô Hy tôn giả đến Tàn Nhai Đỉnh, số lần gặp ngài ấy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhiều năm trước Vô Hy tôn giả đột ngột bế quan, không ngờ sau khi xuất quan đã hạ mình đến Tàn Nhai đỉnh, người ở bốn đỉnh chắc cũng không ngờ ngài ấy lại đại giá quang lâm, thật đúng là vinh hạnh cho Khinh Phong trưởng lão cả đời chui rúc ở Đỉnh Tàn Nhai này.
Chúng đệ tử vì vẫn còn không chịu được uy áp của hắn vẫn quỳ dưới đất.
Vô Hy tôn giả đảo mắt nhìn Bạch Hổ, đôi mắt chớp động, tiếng nói trầm ngâm nhẹ nhàng nhưng nghe ra như sống ngầm dữ dội, vang vọng bốn phương.
“Đừng tàn sát người vô tội...”
Bạch Hổ cuối thấp người hơn, nằm trên đất không hề động đậy.
Cuối cùng chỉ để lại một câu thân ảnh đột nhiên phiêu lãng như cánh hoa rơi mất hút giữa không trung.
“Bạch Hổ theo ta...”
“Người đó Vô Hy tôn giả sao...?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng ta nghe nói Vô Hy tôn giả đã mấy trăm tuổi, không đúng hẳn là mấy ngàn tuổi...bộ dáng này cũng quá khoa trương đi...”
Người này chưa nói xong đã bị người khác cướp lời: “Ta nghe rất nhiều truyền thuyết về Vô Hy tôn giả hôm nay ngài ấy đột nhiên xuất hiện còn thuần hóa linh thú, ngươi nói xem có phải ta hoa mắt không?”
“Hay tuổi thọ của ta đã đến cực hạn mới cho ta thấy phong cảnh như vậy?”
“Các người nói nhảm cái gì vậy, xem chừng Khinh Phong trưởng lão bốp chết các ngươi, Vô Hy tôn giả để các ngươi bình luận sao?”
Trong nhà ăn chật kín người, tiếng tám nhảm văng không ngớt, đột ngột vang lên câu nói này khiến mọi người đột nhiên câm như hến, biết mình đang bàn tán về ai, hoảng sợ không dám lên tiếng nữa.
Hắn ta bực bội cầm chén cháo lỏng và một cái bánh màn thầu, nhét vội vào miệng bước tới bàn ăn.
Hắn ta mở miệng: “Này sao không ăn đi, ngươi bị sao vậy?”
Nhâm Thạch giật mình ngước lên nhìn cậu ta, biết là cái người được mình đỡ khi nãy, cười gượng một tiếng, ăn cơm của mình: “Ta không sao?”
Quả thật là bị chuyện khi sáng làm cho kinh hãi, Vô Hy một cái ánh nhìn cũng không ban cho bọn họ, thì Nhâm Thạch liền biết hắn lại mất trí nhớ rồi.
Chuyện thứ hai Nhâm Thạch lo lắng là hắn là Vô Hy tôn giả gì đó, cách xa nơi cậu ở, Nhâm Thạch làm sao mà gặp được hắn đây?
Người trước mặt Nhâm Thạch vẫn lải nhải: “Ăn nhanh đi còn trồng linh thảo nữa, bị chuyện khi sáng cản trở chắc hẳn đến chiều tối cũng chưa xong”
“Tư Trang ngươi bớt nói chuyện với hắn đi kẻo rước họa vào thân”
Một người khác lại tới nói xong rồi kéo người trước mặt Nhâm Thạch đi.
Nhâm Thạch: “...”
Sống đến 26 năm trên đời chưa bao giờ Nhâm Thạch bị bốc lột sức lao động kinh hoàng như vậy, khi trời nắng đến cháy thịt rồi khi chiều ngả đỏ rực màu máu Nhâm Thạch mới lết thân thể bại nhược về nơi ở.
Mấy cây linh thảo Nhâm Thạch trồng cây nào cũng quá quái dị, ở thế giới của cậu chưa từng thấy, mà trồng linh thảo phải chăm chút từng chiếc lá, để rơi một cành lá sẽ bị phạt một linh thạch hạ phẩm.
Trôi qua một ngày mờ mịt nhiều chuyện xảy ra, Nhâm Thạch thật sự vẫn chưa tiêu hóa nổi, chỗ Nhâm Thạch ở là một căn nhà gỗ rộng lớn, thật sự rất rất thảm hệt như nhà ngói ngày xưa của bà ngoại Nhâm Thạch, giữa chính gian là một cái bàn gỗ, bốn cái ghế gỗ đặt sát nhau, bên trên tất nhiên là mấy cái tách với ấm trà nguội, một căn nhà gỗ như thế này chứa khoảng hai mươi người đệ tử, mỗi gian đều có giường gỗ, rèm buông xuống nhưng mà Nhâm thạch cảm thấy cái rèm này rất vô dụng chỉ để tượng trưng.
Nhâm Thạch hạ rèm, lên giường chậm rãi nằm xuống mở mắt nói khẽ.
“Hệ thống kịch bản”
Hệ thống xuất hiện nhanh chóng tiếp lời: 【 Mời kí chủ đọc nội dung của thế giới này 】
Ở đây được gọi là Đại Lục Thương Linh.
Ở Hạ giới phàm nhân có thể tu tiên, để bước được trên con đường đầy gian nan tu chân giả, người tu tiên phải có linh căn mới có thể tu tiên, còn tùy theo cơ duyên hảo hợp mà linh căn còn chia theo yếu tố trời đất ngũ hành biến dị.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Băng, Phong, Ám, Dương.
Ngoài ra linh căn còn có nhiều loại linh căn, đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn, tứ linh căn, và cuối cùng là phế vật ngũ linh căn.
Các cấp bậc trong tu chân gồm có Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, cuối cùng là Độ Kiếp kỳ cấp bậc cuối cùng tiến đến phi thăng nhất. Trong đó Luyện Khí kỳ được chia ra làm chín bậc là cấp bậc thấp nhất trong tu tiên chỉ hơn phàm nhân một chút, các cấp bậc còn lại được chia ra làm ba giai đoạn Sơ kỳ - Trung kỳ - Hậu kỳ.
Người tu tiên cũng phải mưu sinh, hơn hết có rất nhiều nghề đa dạng, điển hình là Luyện Đan sư chuyên luyện chế đan dược, Luyện Khí sư chuyên chế tạo vũ khí, Ngự Thú sư chuyên thuần hóa, buôn bán, tạo cơ hội khế ước với người muốn có linh thú...
Ở đây tu chân chia ra làm tám Đỉnh tức là tám ngọn núi, mỗi một Đỉnh sẽ theo học một môn phái khác nhau, trong đó có tam Đỉnh là nổi bật nhất, Thất Sinh Đỉnh, Càn Tâm Đỉnh, đứng đầu là Hoa Linh đỉnh.
Nguyên chủ tên là Mặc Vu Dịch số phận phải nói là rất tốt, là người có duyên với tu tiên nhất, cậu ta chính là đơn linh căn hệ Hỏa chỉ mới hai mươi sáu tuổi đã tu luyện đến Kim Đan Sơ kỳ, là thiên tài trong thiên tài.
Ở Càn Tâm đỉnh, Kiếm Tông môn phái số phận lúc trước của Mặc Vu Dịch chính là Đại đồ đệ vinh hạnh của Chấp Pháp trưởng lão, là Đại sư huynh uy danh vang vọng người ở nhiều Đỉnh đều nghe đến uy danh của y, nhưng Thiên Đạo rất biết làm lòng người sinh oán hận.
Trong một lần Mặc Vu Dịch ra ngoài săn linh thú bị chấn thương không hề nhẹ, Chấp Pháp trưởng lão đau lòng không thôi bảo hắn đến nước Linh Tuyền phía sau núi ngâm thân thể, nước Linh Tuyền quanh năm linh khí dồi dào thích hợp tu luyện chữa thương, Mặc Vu Dịch rất cảm kích ngâm mình một đêm trong Linh Tuyền.
Mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu Mặc Vu Dịch lòng không vững, nữ nhân ái mộ Đại sư huynh Mặc Vu Dịch nhiều vô số kể, trong đó có một người tên là Ngâm Sương, tam đệ tử của Chấp Pháp trưởng lão, là sư muội của y, nàng ta mang vẻ đẹp kiều diễm mỹ nhân hiếm có trong Kiếm Tông môn phái phải lòng Mặc Vu Dịch, nàng ta nghe lời dỗ dành rủ rê của sư huynh cả gan dám tới nơi Mặc Vu Dịch ngâm mình, nàng ta định cám dỗ y nhưng Mặc Vu Dịch là một chính nhân quân tử nào có ý nghĩ hoang dâm vô độ đó, vì trên người đang bị thương không muốn đả thương sư muội y nhịn, nào ngờ nàng ta như uống phải xuân dược mà lao tới không màng nước sông lạnh toát ôm chầm lấy y, còn...còn chạm lên mỗi tấc thịt của y, bàn tay nàng ta chạm tới đâu khiến lông tơ y dựng đến đó, nổi ghê tởm trong lòng vang lên, không màng vết thương rợn người trên vai hất vung nàng ta xuống, nàng ta mở giọng thút thít không ngừng hồ ngôn nói: “Sư huynh không thích ta ư?”
Sư muội còn nhỏ tuổi đã có ý nghĩ hoang đường cực độ này làm Mặc Vu Dịch thật sự rợn người, nhưng vì nể tình huynh muội lâu nay y không nói ra cho Sư Tôn biết, không ngờ nàng ta lại không biết xấu hổ cả gan cởi y phục, Mặc Vu Dịch vừa bị thương lại vừa bất ngờ đến ngay thời điểm thăng cấp, trong lòng như có quỷ, thời điểm thăng cấp là thời điểm nhạy cảm nhất ai ngờ vì vậy mà bị phản phệ, tâm không vững vàng tẩu hỏa nhập ma, triệt để tụt xuống một cấp.
Mọi chuyện vẫn không hề đơn giản như vậy, căn bản là như thế này, sư muội Ngâm Sương mỏng manh yếu ớt bị Mặc Vu Dịch nổi lòng cầm thú cưỡng gian sư muội không ngờ trời giúp người Mặc Vu Dịch lại thăng cấp trở tay không kịp tẩu hỏa nhập ma, người người phỉ nhổ, phải sống trong tiếng chửi rủa ngất trời, lúc trước tân bốc ra sao thì bây giờ bị đạp xuống vũng bùn bẩn thỉu, chuyện tối đó không ai biết đương nhiên Ngâm Sương cũng không nói.
Chấp Pháp trưởng lão vừa mất mặt vừa giận dữ lập tức tống Mặc Vu Dịch đến Tàn Nhai Đỉnh, giờ y đã không khác gì phế vật Trúc Cơ Trung kỳ căn bản có luyện thế nào cũng không thăng cấp được.
Nói đến nam chính, nam chính chính là Vô Hy Tôn giả - môn chủ Nguyệt Vu Sơn ở Hoa Linh đỉnh, tự là Tử Vô Nguyệt, uy chấn của hắn vang khắp tứ hải, người người kính ngưỡng lẫn sợ hãi, hiện giờ đã tu luyện đến Đại Thừa hậu kỳ, tu luyện nghịch thiên này căn bản không phải là người nữa, mười năm trước Tử Vô Nguyệt đột nhiên thăng cấp khiến chúng sinh sợ hãi mà bái lạy, gần đến với cơ hội phi thăng chỉ trong gang tấc, ai ngờ không biết vì cớ làm sao thăng cấp thất bại hạ xuống thành Đại Thừa Sơ kỳ, có thể là không chịu nổi đã kích đã bế quan tu luyện mười năm vẫn chưa trở ra, mặc dù hắn thăng cấp thất bại nhưng người trong tu chân không ai coi thường hắn, dù có là Hợp Thể kỳ cũng đã là đỉnh cao của nhân loại rồi, pháp khí của hắn chính là chiếc phiến bạc thượng phẩm tên là Chiến Hoa hấp thu tinh hoa trời đất mới hình thành.
Cái tên Chiến Hoa này đã có từ trước, mặc dù nghe như tên nữ nhân nhưng cũng không thể nào đổi tên được.
Nữ chính Đào Nguyệt Dung là một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta hít thở không thông, vẻ đẹp phải nói là ngàn năm hiếm có, làm rúng động cả tu chân giới, phải nói đến cả ngày cũng không tả hết vẻ đẹp dung mạo nàng.
Nhâm Thạch: “...”
Đào Nguyệt Dung là đồ đệ duy nhất mà Vô Hy tôn giả thu, nàng đường đường chính chính lớn lên ở Càn Tâm Đỉnh, nữ nhi lớn của Thập Hoàng chân nhân - Phong chủ Phương Hoa Các, chính vì vậy mà không ai dám coi thường hay động đến nàng, mặc dù tu vi không tính là nhanh hai mươi lăm tuổi chỉ mới Trúc Cơ Sơ kỳ, Thập Hoàng chân nhân nhờ quyền thế đưa con gái đến Nguyệt Vu Sơn bái Vô Hy tôn giả làm sư tôn, hắn ta mấy trăm năm nay không hề nhận đồ đệ sống ẩn dật, vậy mà lại chấp nhận thu Đào Nguyệt Dung là trò, tin vui đến quá bất ngờ Thập Hoàng chân nhân hấp thu không kịp, nhờ vậy mà Càn Tâm Đỉnh càng lớn mạnh chỉ sau Hoa Linh Đỉnh, nhưng Vô Hy tôn giả lại thăng cấp thất bại đã vội vàng bế quan mười năm chưa thấy ra, Đào Nguyệt Dung cũng đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa lên Trúc Cơ Trung kỳ, mặc dù vậy Đào Nguyệt Dung vẫn là một cái tên gắn liền với Vô Hy tôn giả.
___________
Viết xong chương này đúng là cực hình:)))