Nhâm Thạch rũ mi, vậy là hết rồi? sao ngắn quá vậy, mọi khi phải nói đến tương lai trường cữu sống chết có nhau gì đó.
Hệ thống biết Nhâm Thạch suy nghĩ gì nên bồi thêm:【 Kết cục của nam nữ chính phải nhờ vào kí chủ tác hợp 】
Nhâm Thạch mù mịt: “Là sao?”
Hệ thống nói tiếp:【 Bắt đầu từ thế giới này kí chủ ngoài việc hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ còn phải làm nhiệm vụ phụ tuyến mới có thể xem như hoàn thành thế giới 】
Nhâm Thạch nhíu mày vẫn chưa thể hiểu nó đang nói cái gì, cái gì là phụ tuyến? Một lúc sau này thì tỏ tường tất cả, con mẹ nó tức là hệ thống thấy cậu rất nhàn nhã trong việc hoàn thành thế giới, thế giới trước Lôi Khổng đã giúp cậu một tay hoàn thành, nên nó mới trả thù cậu như vậy đấy, đúng là một cỗ phế vật cũng có lòng dạ hẹp hòi.
Hệ thống không biết Nhâm Thạch chửi rủa trong đầu vẫn nghiêm nghị nói: 【 Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến khế ước với bất kì linh thú nào, hoàn thành nhiệm vụ cộng 100 000 điểm tích lũy, năm ngày bắt đầu đếm ngược 】
Nhâm Thạch muốn từ trên giường vùng dậy, trên trán chảy một tầng mồ hôi, cậu chỉ mới đến đây thôi, làm sao có thể dễ dàng khế ước với linh thú chứ, còn là một người mang trọng tội nữa, thật là quá đáng.
Nhâm Thạch bi thương nói: “Nếu không được thì sao?”
【 Vậy thì thật ngại quá phải khiến kí chủ linh hồn vất vưởng mãi mãi không thể siêu thoát rồi:) 】
Nhâm Thạch như bị sét đánh cháy đen thui không còn lời nào để nói tiếp: “...”
Thật là quá đáng, hệ thống bỏ lại một câu lại biệt tích.
Nhâm Thạch lập tức ngồi dậy, xếp bằng trên giường gỗ, thử nhắm mắt vận công, lập tức cảm nhận được một cỗ chân khí dồi dào xung quanh đan điền của mình, đôi mắt âm trầm lại thả lỏng một chút, vậy thì cũng không quá là đáng thương, Nhâm Thạch biết người tu chân quan trọng là linh căn, mà người này lại có hẳn đơn linh căn hiếm có, dù sao trước kia cũng từng là Kim Đan Sơ kỳ ở độ tuổi của này thì càng hiếm hơn, thiên hạ chỉ có một.
Đáng tiếc, nữ nhân thật là phiền phức, nên nhốt lại để tránh tai họa.
Hoa Linh Đỉnh.
Đỉnh núi ở Hoa Linh Đỉnh cao chót vót, tiên khí bao quanh mây mờ che phủ, ánh quang xuyên thấu đỉnh núi hệt như bức tranh họa thủy, đẹp đến làm rung động lòng người.
Ở đây đứng đầu là Vô Hy tôn giả, còn lại có ba vị trưởng lão, mỗi người giữ một phong.
Nguyệt Vu Sơn lưu ngay ở sát vách núi, đi mấy bước có thể thấy vách núi sâu vạn trượng, không nhìn tới điểm cuối, âm khí dày đặc, ở đây chính là kết giới lưu thông với Quỷ Vực, Vô Hy tôn giả nhiều năm trước đã trấn ấp tạo kết giới, Quỷ giới không thể lên được.
Nguyệt Vu Sơn xưa nay vắng vẻ chỉ có đệ tử thường lưu tới quét dọn, mà nay lại phi thường náo nhiệt.
Bên trong không khí lạnh lẽo, khiến người ta hít khí lạnh, trên bậc cao là một người ngồi trên nền lát vải mỏng phía trước là bàn trà gỗ chạm khắc tinh sảo bên trên chén trà lượn lờ khói sương vẫn chưa chạm vào, hắn ta mày kiếm lạnh thấu xương, buông hờ mắt, bàn tay trắng toát đẹp đẽ liên tục vuốt một con linh thú màu trắng nhỏ, tựa như bên dưới chỉ là mấy kẻ phàm tục, một lão già không chịu được, sắc mặt già nua vì sợ hãi, nắm y phục đến nhăn nhó.
“Vô Hy tôn giả chuyện này...là do ta sơ xuất...”
Hắn ta khẽ cười lạnh, giọng nói mơ hồ không ý vị nhưng lại khiến người ta không rét mà run: “Sơ xuất? Hay ngươi chính là không quan tâm?”
Lão ta chính là Ngọc Huyền trưởng lão bị người ở Tàn Nhai Đỉnh phỉ nhổ, bị hắn lột trần như vậy không còn lời gì có thể biện giải, quả thật là như vậy, lão cứ nghĩ Bạch Hổ linh thú đó sẽ không vấn đề gì, lão mới cả gan nhốt nó ở Ngự Thượng Linh, nghe tin lão cũng chẳng thèm để ý, không ngờ lại làm chấn động đến Vô Hy tôn giả.
“Nếu hôm nay ta không đến kịp, người ở Tàn Nhai Đỉnh sẽ chết trong cái sơ xuất ngu xuẩn của ngươi?”
Bên cạnh là hai vị trưởng lão cũng mời đến đây, người bên trái là Chấp Đường trưởng lão, người bên phải là Khương Từ trưởng lão, cũng chỉ nhàn nhạt rót trà, thật sự cũng hổ thẹn, đường đường là người ở Hoa Linh Đỉnh mà lại bê bối như vậy làm sao Đỉnh khác phục mình, lão ta mãi mê tu luyện nên không để ý, Vô Hy tôn giả vừa xuất quan đã phải dẹp chuyện này, đúng thật là tự đào mồ chôn mình.
Ngọc Huyền trưởng lão đứng chấp tay trước mắt Tử Vô Nguyệt, liên tục hối lỗi: “Ta bây giờ ngay lập tức đến Hình Đường nhận lỗi”
Nhắn tới Hình Đường chính là nơi trường phạt chúng đệ tử thảm khốc nhất, tội nặng nhất như giết đồng môn, vu oan giá họa, tâm địa bất chính...bị tra tấn đến đan điền cũng nát bét.
Tử Vô Nguyệt không phản đối, nắm cục lông trắng trên tay, bồi thêm một câu: “Đến Tàn Nhai Đỉnh nhận lỗi trước”
Ngọc Huyền trưởng lão khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, hạ mình xin lỗi người ở Tàn Nhai Đỉnh thanh danh của lão cũng không giữ nổi, nhưng thấy nét mặt của hắn ta như vậy, không đi không được.
Ngọc Huyền trưởng lão khó khăn nói: “Được rồi!”
Rồi lão ta hành lễ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai vị trưởng lão.
Chấp Đường không chịu nổi tịch mịch lên tiếng, khuôn mặt trung niên khẽ cười: “Cung nghênh Vô Hy tôn giả xuất quan, để ta nói với chúng đệ tử dọn dẹp mở tiệc”
Ngược lại Tử Vô Nguyệt không có hứng thú nói: “Bỏ đi, các ngươi lui ra trước đi”
Hai người cũng biết sẽ nhận được câu trả lời này, có khuyên cũng chỉ nhận một câu trả lời y chan, lại không mặn không nhạt hành lễ bước ra.
Trước cửa có một cô nương vận hồng y nhạt màu, vạt áo dài xuống chân, nàng ta có khuôn mặt non nớt, dung nhan kiều diễm, đôi mắt như chứa lưu thủy mong manh ướt át, lông mi dày mảnh mai bao lấy đôi mắt to động lòng người, quả thật là một khuôn mặt câu hồn nhiếp phách, mắt thấy mấy vị trưởng lão trở ra, vui mừng khôn xiết, ngũ quan cũng trở nên linh động.
Vội vàng hành lễ với hai người: “Kiến quá Chấp Đường trưởng lão, kiến quá Khương Từ trưởng lão”
Chấp Đường trưởng lão mở miệng cười ôn hòa nói: “Dung Nhi sư tôn của con ở bên trong, hẳn là rất mong gặp người đi”
Đào Nguyệt Dung nhẹ nhàng không nén nổi vui mừng nói: “Dạ”
“Nhưng sư tôn con đang không vui, tránh để cho người giận”
Thấy hai vị trưởng lão đi xa, nàng ta mới cười tươi như hoa, đôi mắt lập lòe sáng trưng, đôi chân nhỏ nhắn không kìm được đi nhanh hơn, đến khi đôi mắt tròn xoe của nàng động đến thân ảnh sư tôn nàng uy phong áp bức, lạnh nhạt ngồi trên vải, mười năm rồi không gặp mà cứ ngỡ hôm qua, Đào Nguyệt Dung thật sự muốn khóc, đôi mắt lại tràn đầy lệ xuân, e thẹn đến đáng thương, nhưng cũng không quên hành lễ, bờ môi mấp máy hai từ làm lòng người tan chảy.
“Sư...tôn...”
Tử Vô Nguyệt cũng thấy nhìn nàng, chỉ lạnh nhạt mở miệng nhưng đôi mắt có phần nhu hòa, vừa gặp lại đồ nhi đã hỏi đến chuyện tu vi: “Những năm này con tu luyện đã có tiến bộ chưa?”
Đào Nguyệt Dung ngừng khóc, bộ dạng thực xấu hổ cùng cực, nhắc đến tu vi là nàng tự khắc nhục nhã, bao nhiêu năm vẫn không tiến bộ, cô phụ sư tôn nàng, nàng thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt sư tôn.
Tử Vô Nguyệt nhìn thần sắc nàng chùm xuống như vậy cũng đã biết được: “Tư chất quá kém”
Đào Nguyệt Dung hốt hoảng đáng thương nói: “Là đệ tử cô phụ sự răn dạy của sư tôn, đệ tử sai rồi, nhưng...”
Tử Vô Nguyệt thân hình đứng dậy, bạch y rũ xuống, vạt áo không gió cũng tự động lay tán làm người hoa mắt say mê, trên tay ôm linh thú trắng toát, khẽ gặm ngón tay đẹp đẽ của hắn nhưng Tử Vô Nguyệt không hề vứt nó xuống mà còn tựa như còn ôn nhu xoa nắn, trước khi đi còn bỏ lại một câu khiến Đào Nguyệt Dung ngơ ngác: “Đan điền bế tắc ắt có nguyên do...”
Đào Nguyệt Dung nhìn bóng lưng sư tôn có chút suy tư, sư tôn vẫn lạnh lùng như vậy, thật sự đã quen nhưng cũng làm tâm hồn nàng có chút mất mát, thầy trò xa cách mười năm đến khi tương ngộ lại nhận một câu răn dạy khiến người tổn thương.
Tử Vô Nguyệt đứng ở vách núi, thân ảnh cao lớn, bạch y phấp phới, tóc tài lay động, nét mặt tĩnh mịch, bạch linh thú trong tay hắn cựa quậy lăn xuống đảo vài vòng trên mặt đất, gió lớn đột nhiên xuất hiện, bạch linh thú xuất hiện linh quang bất ngờ biến hóa bỗng chốc to lớn thành Bạch Hổ có điều nó không còn khuôn mặt dữ tợn nữa, thân thể cao tám mét cũng chỉ biến tới qua đầu Tử Vô Nguyệt, biến hóa hơn nữa chắc lấp đầu hắn luôn quá, Bạch Hổ tự động ngồi bên chân Tử Vô Nguyệt, cái đầu lông mềm mại cà vào bạch y của hắn.
Tử Vô Nguyệt thân thể cũng bị lung lay: “Đừng động”
Bạch Hổ ồm ồm nói: “Ta thích mùi của ngươi”
Bạch Hổ hiển nhiên là linh thú đã khai thần trí, nói chuyện được cũng là điều hiền nhiên.
Tử Vô Nguyệt: “...”
Tử Vô Nguyệt không đi so đo với Bạch Hổ, lập tức để ý trên trán của nó có một vệt lưu quang màu đỏ nhàn nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt nó, giống như nốt chu sa của con người, hắn liền ngờ vực, đem tay sờ vào, hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạch Hổ cuối thấp đầu mình cho hắn sờ, bộ dạng như đang cười nhạo nói: “A...Đây là một tên ngốc ở Tàn Nhai Đỉnh đột nhiên truyền linh lực vào, ta cố xóa mãi cũng không đi thật sự là một người quái dị”
Linh thú đi chửi con người quái dị?
Ngược lại Tử Vô Nguyệt chỉ cười nhẹ, vừa sờ vừa mơ hồ nói: “Ngươi sắp có chủ nhân mới rồi...”
“Không phải ngươi mới là chủ nhân của ta sao, ta chỉ khế ước với người cường đại”
Tử Vô Nguyệt không nói gì, quay mặt nhìn kết giới mờ ảo sương mù dày đặc dưới vực sâu, một trận ám khí lượn lờ dưới vực sâu phản phất lên khuôn mặt Tử Vô Nguyệt.
Tàn Nhai Đỉnh.
Trong phòng Khinh Phong trưởng lão chữa thương chưa khỏi đã phải ngồi vào phòng nghị sự tiếp khách.
Ngọc Huyền trưởng lão đột nhiên ghé thăm, lải nhải cả một buổi, mục đích vẫn là tạ lỗi, Khinh Hoàng trưởng lão khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt thì như cao tăng đắc đạo, từ bi hỉ xả bỏ qua chuyện này.
Ngọc Huyền trưởng lão hạ mình đến đây lải nhải rất nhiều, định nói thêm gì nữa đã thấy chấp trượng của Khinh Hoàng trưởng lão lóe ánh quang rục rịch như muốn chọc thủng miệng của lão, lão mới thôi, cười nịnh nọt lập tức móc vào y phục lấy ra hơn một đống đồ lấp lánh, đặt trên bàn.
“Chỗ ta có chút quà mọn mong ngài nhận cho...”
Đây chính là linh thạch, rất nhiều linh thành không những vậy mà còn là thượng phẩm, lão ta cũng quá hào phóng rồi, Khinh Hoàng trưởng lão không ngại cái gì là liêm sỉ vuốt linh thạch vào trong tay, liên tục cảm ơn mà không nhận ra khuôn mặt Ngọc Huyền trưởng lão như ăn phải phân, ánh mắt thập phần tiếc nuối.
Dù sao cho cũng đã cho, Ngọc Huyền trưởng lão như nghĩ đến cái gì nói: “À...ta nghe nói có một đệ tử Tàn Nhai dám cả gan đứng ra thuần hóa linh thú, hiện giờ ta muốn gặp người đó!”
Khinh Phong trưởng lão đang nhấp một ngụm trà, chút nữa đã phun ra đầy bàn: “Hả?”
“Mặc dù vẫn không thuần hóa được nhưng ta rất thích đệ tử dũng cảm, cho truyền hắn vào đây đi...”
Khinh Hoàng trưởng lão nét mặt thập phần cổ quái, một lúc thì cũng cho gọi hắn vào.
Nhâm Thạch đang trồng linh thảo, mồ hôi tán loạn tóc dài bệt hai bên mặt cậu, thì thất kinh bị người ta lôi một đường đến nơi ở của Khinh Hoàng trưởng lão vẫn mông lung không hiểu chuyện gì? Mình đắc tội với ai sao? Nhâm Thạch thu mình ngước lên nhìn Khinh Hoàng trưởng lão và một lão già không biết tên cả khuôn mặt đều mơ hồ, trên người vẫn còn bùn đất bẩn thiểu khó nhìn.
Khinh Hoàng trưởng lão nhíu mày lập tức mắng: “Hỗn láo, còn không mau hành lễ”
Nhâm Thạch quên bén vội chấp tay hành lễ: “Kiến quá Khinh Hoàng trưởng lão, kiến quá tiên quân”
Ngọc Huyền trưởng lão cơ hồ rất hưởng thụ hài lòng với với cách xưng hô này cười không ngớt: “Ha ha tiên quân ta thích, ngươi tên là gì”
Mặc dù chưa định hình được nhưng Nhâm Thạch vẫn mở miệng lễ phép nói: “Đệ tử tên là Mặc Vu Dịch”
Ngọc Huyền trưởng lão lại lải nhải: “Ta thấy ngươi nhân cách không tồi, hay là vậy ngươi theo ta đến Hoa Linh Đỉnh bái ta làm sư, vừa vặn ta có ba vị đồ đệ ngươi là người thứ tư, từ nay trở đi xóa tội trạng của ngươi trở thành đệ tử Hoa Linh Đỉnh”
Khinh Phong trưởng lão kinh hãi không nghĩ là lão ta lại ra quyết định nhanh như vậy, có thích thì cũng chỉ cho vài linh thạch hạ phẩm: “Chuyện này e rằng không thể...”
Ngọc Huyền trưởng lão cười sảng nói: “Có gì là không thể? Ta nói được là được, không cần tu vi của ngươi đến đâu bái ta làm sư thì có lời cho Tàn Nhai Đỉnh rồi còn gì”
Khinh Hoàng trưởng lão nghe lão nói liền mất hứng đang định nói nhưng lại không nói gì nhìn Mặc Vu Dịch thở dài, thôi kệ biết đâu là cơ hội của nó, mắc công lưu đày ở đây “có cánh mà không bay được” đến lúc lão hối hận thì cũng đừng trách ta.
Nhâm Thạch đầu vẫn còn choáng váng, đây là có chuyện gì: “...”
_________