Tàn Nhai Đỉnh mây mờ che phủ, mặt trời đỏ rực như máu, chúng đệ tử ở Tàn Nhai hì hục trồng linh thảo, ở Ngự Thượng Linh tiếng gào của linh thú vang xa vạn trượng hù dọa người cho ăn mặt mày tái mét, khung cảnh thập phần náo loạn nhưng cũng là nơi nhộn nhịp hơn những nơi khác, đặc biệt là một nơi âm u vắng vẻ như Hoa Linh Đỉnh.
Nhâm Thạch biết mình sắp rời khỏi cái nơi bóc lột sức lao động mà tiền lương mỗi tháng chỉ là mấy thỏi linh thạch hạ phẩm bần hàn, còn không được học tâm pháp của môn phái, cái thân thể dồi dào linh lực của Mặc Vu Dịch rốt cuộc cũng có đất dụng võ rồi.
Ngọc Huyền trưởng lão cáo biệt Khinh Hoàng trưởng lão mang một đệ tử mới thu về Hoa Linh Đỉnh, sự việc cứ thế nhốn nháo cả một khu.
“Tại sao số nó lại tốt như vậy? Tại sao chúng ta phải ở lại cái nơi quỷ quái này chứ, Thiên Đạo thật là bất công”
Tư Trang chỉ nhíu mày nhìn hai thân ảnh dần dần ngự kiếm bay xa, nét mặt mơ hồ.
Hoa Linh Đỉnh
Kiến trúc ở đây phải nói là cực kỳ công phu kỳ ảo, tường nhà gỗ chạm khắc tinh sảo, nguy nga chót vót mờ ảo như chạm tới bầu trời, bậc thang lát đá linh thạch ba nghìn bậc không thấy điểm dừng, hai bên tạc hai con linh thú đoán chừng là làm bằng đá luyện khí thượng phẩm, bên phải còn có một cây cầu đá, bên trên bị liễu ngàn năm không hiểu sao lá lại màu đỏ rực rỡ như máu, diễm sắc phủ cả một khu.
Nhâm Thạch đứng dưới bậc thang, nhìn thấy lá liễu bay tán loạn chạm vào mái tóc dài của cậu, Ngọc Huyền trưởng lão nhìn biểu cảm ngạc nhiên của đồ đệ mới thu rất đắc ý, giọng nói khàn khàn nhắc nhở vang lên: “Ở đây không giống như ở Tàn Nhai Đỉnh không được phép đi lung tung”
Lão phất tay: “Vũ Nhi”
Lập tức có một nam nhân xuất hiện, thanh y tiêu sái, ngũ quan thập phần anh tuấn không nhiễm bụi trần, lông mày đen đậm, cuối người hành lễ bờ môi mỏng khẽ nói: “Sư tôn cho gọi đệ tử”
Ngọc Huyền trưởng lão nhìn hắn miệng cười không ngớt, chắc hẳn là một người đệ tử giỏi giang, nam nhân tên Vũ Nhi đưa mắt nhìn Nhâm Thạch cũng không nói gì, như đợi sư phụ hắn nói.
“Vũ Nhi, đây là đồ đệ ta vừa thu, hắn từ giờ là tứ sư đệ của con, Mặc Vu Dịch mau hành lễ với nhị sư huynh đi”
Nhâm Thạch thấy hắn cũng còn rất trẻ, mà mình lại phải hạ thân hành lễ: “Chào nhị sư huynh, nhờ nhị sư huynh chiếu cố tứ đệ này”
Hắn ta cười nhẹ, lông mày như lá liễu cả khuôn mặt thực sự đẹp đẽ.
Ngọc Huyền trưởng lão như nhớ ra cái gì, lão còn phải tới Hình Đường nhận tội mà việc thu đồ đệ này làm trễ nãi thời gian của lão, lão lập tức nói một câu rồi đi khuất: “Vũ Nhi con dẫn tứ sư đệ đi, nhớ dặn dò nó cho kĩ, những gì cấm kị ở đây đều phải nói cho nó, chờ ta trở về sẽ dạy tâm pháp cho nó sau”
“Vũ Nhi hiểu, cáo biệt sư tôn”
Khung cảnh chỉ còn lại mình Nhâm Thạch và hắn ta, Nhâm Thạch lại cảm thấy cái người nam nhân này cả hơi thở đều tràn ngập mùi vị nguy hiểm, không nên day vào hắn thì hơn.
“Đệ tên là gì?”
Nhâm Thạch đáp: “Đệ tên Mặc Vu Dịch”
Nam nhân cảm thán: “Cái tên này nghe rất quen tai, ta tên Sở Khương Vũ, đệ cứ gọi là ta Vũ Ca là được rồi”
Nhâm Thạch theo ý hắn: “Vũ Ca”
“Tốt, bây giờ đệ đi theo ta, đệ có nhìn thấy ba ngàn bậc thang này không?”
Nhâm Thạch không đáp để hắn nói tiếp.
Sở Khương Vũ nhẹ nhàng nói: “Trên đó là phòng nghị sự, Tàng Thư Các lưu truyền các loại cấm chế, sách luyện đan...tất cả trong tu chân giới đều có ở đó, thông thường đệ tử mới nhập môn đều luyện tập ở phía sau núi, ban ngày ở Nhai Phong học tâm pháp, sẽ có người dạy ở đó, mỗi sáng đệ đến là được”
Nói xong Sở Khương Vũ nhìn Nhâm Thạch trầm tư: “Tuy linh lực đệ bế tắc chỉ dừng ở Trúc Cơ Trung kỳ nhưng không sao, đệ tử mới nhập môn sẽ có cho mình một pháp khí, khi sư tôn ra sẽ dẫn đệ đi chọn pháp khí”
Nhâm Thạch kinh ngạc: “Sao huynh biết”
Nét mặt Sở Khương Vũ nhìn cứ như Nhâm Thạch là một người ngốc nghếch: “Tu vi cao hơn sẽ dễ dàng nhìn thấy được người sau mình”
Nhâm Thạch tự rước nhục cho mình: “...”
Sở Khương Vũ nói tiếp: “Đại sư huynh đang bế quan thăng cấp còn tam sư muội chắc đang luyện tập ở sau núi, đệ tránh day vào muội ấy thì hơn, hôm khác sẽ cho đệ gặp mặt một lần”
Sở Khương Vũ nói xong, sắc mặt hơi lóe nhìn về phía cây liễu đỏ rực, ánh mắt tối lại nói: “Đệ tốt nhất không được bước qua bên đó”
Nhâm Thạch nhìn theo ánh mắt hắn, đằng sau cây liễu già thì chính là vách núi, Nhâm Thạch không đứng gần nên không thấy vách núi sâu như thế nào, nhưng cũng tưởng tượng được nếu rơi xuống sẽ bị vạn quỷ xâm chiếm, tan xương nát thịt, mãi mãi không được siêu sinh.
Nhưng câu trả lời của Sở Khương Vũ rất quái lạ: “Bởi vì ở đó có một nam nhân anh tuấn”
Nhâm Thạch: “?”
Hắn không giải thích gì đẫn Nhâm Thạch tới một biệt viện, phía sau là rừng trúc thẳng tắp, lá trúc sắc nhọn, gió lay động tạo nên một điệu nhạc không tên.
“Ở đây là nơi ở của đệ tử Ngọc Huyền trưởng lão, biệt viện này là của đệ, ta ở gian bên kia, Đại sư huynh ở căn nhà lớn phía trước, sư muội tất nhiên sẽ không ở cùng đám nam nhân chúng ta”
Nhâm Thạch hiểu rõ, đệ tử ở đây nơi ở rất là xa hoa, Hoa Linh Đỉnh không hề bạc đãi đệ tử, biệt viện của Nhâm Thạch rất lớn, phía trước là đường lát đá, hai bên là dòng nước nhỏ chảy theo hướng róc rách không ngừng.
“Buổi tối đệ tuyệt đối đừng đi lung tung, có nghe thấy tiếng động gì cũng tuyệt đối đừng ra ngoài nhớ chưa?”
Nhâm Thạch mặt không biểu cảm nhìn hắn lải nhải, ở đây thật là lắm chuyện, cái gì cũng không được làm sao cậu đi tìm Khâu Duẫn? Mặc kệ lời hắn nói, trả lời cho có lệ: “Đệ nhớ rồi”
“Được rồi, y phục ta gọi người để sẵn cho đệ, cơm tối sẽ có người đem đến, ngày mai nhớ đến Nhai Phong đúng giờ”
“Đệ nhớ rồi”
Bóng lưng Sở Khương Vũ dẫm lên nền đá lát dần đi khuất.
Nhâm Thạch thôi nhìn, quay mình đi vào phòng, quả nhiên là y phục đã để ở đây, là Bạch y thanh diễm, bên dưới còn thêu hoa văn? Nhâm Thạch không hiểu lắm chắc là kí tự của Hoa Linh Đỉnh, Nhâm Thạch cởi bỏ y phục cũ của mình khoát bạch y lên, cậu lập tức đi tìm gương để nhìn, trong gương phản chiếu một thân ảnh thẳng tắp, bởi vì sống trong tu tiên nên da rất trắng, còn lại ngũ quan cũng chỉ bình thường, nhìn một lần sẽ lập tức quên ngay, Nhâm Thạch rất hiểu rõ nhan sắc hẩm hiu mình, bất quá y phục này không biết làm bằng chất liệu gì mềm mại như nhung, nhiều lớp nhưng không thô ráp, từng sợi tơ ánh kim rất có giá trị tôn lên gương mặt thập phần không có khởi sắc của cậu.
Nhâm Thạch đợi đến chiều có người đưa cơm đến cho cậu, đây chính là đãi ngộ của đệ tử chính gốc, không như ở Tàn Nhai Đỉnh Nhâm Thạch phải giành cơm đến sức đầu mẻ trán, người tu tiên thì cũng chẳng cần ăn cơm vì đã cốc đan, ăn vào có thể nhịn tới mấy tháng, thượng phẩm thì lâu hơn, nhưng cốc đan rất đắt, với lại ăn cơm để khỏi nhạt miệng.
Nhâm Thạch vừa ăn vừa nhớ ra, khuôn mặt nhăn nhó lợi hại chỉ còn hai ngày nữa thôi mà cậu vẫn chưa khế ước được với linh thú, Nhâm Thạch thật sự tin rằng hệ thống không lừa cậu, nó sẽ không cho cậu trở về thế giới thực nữa, anh trai chị dâu còn Khâu Duẫn sẽ không được gặp lại, thật là phiền phức, thà cứ giết cậu luôn.
Trăng sáng lên cao, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào của sổ, chiếu lên khuôn mặt vạn sầu não của Nhâm Thạch, bây giờ cậu đang cách rất gần hắn nhưng thân phận của hắn lớn như vậy căn bản không thể nào tìm được.
Đột nhiên một tiếng động nhỏ như phá nát nhà cửa vang lên, một lúc sau thì ầm ầm tiếng vang rất lớn, nhưng ở đây cách rất xa ngoài kia chắc hẳn không nghe thấy, tiếng đập phá ngày một lớn, Nhâm Thạch hoảng hốt nhìn về phía gian phòng của Sở Khương Vũ, đã tắt đèn ắt hẳn đã ngủ, Nhâm Thạch nhớ tới lời hắn nói.
Buổi tối đệ tuyệt đối đừng đi lung tung, có nghe thấy tiếng động gì cũng tuyệt đối đừng ra ngoài nhớ chưa?
Chẳng lẽ ở đây phát sinh chuyện gì, tiếng ồn ào lớn như thế mà hắn lại không nghe, Nhâm Thạch kinh hoảng định tắt đèn đi ngủ thì tiếng gầm the thé như vang bên tai Nhâm Thạch, khiến cả người cậu run rẩy, giống như một lời mời gọi Nhâm Thạch hãy bước chân ra ngoài, Nhâm Thạch không tự chủ thờ thẫn bước chân ra ngoài đi theo tiếng gọi the thé ấy.
Tiếng ồn ào phát ra từ căn nhà gỗ của Đại sư huynh? Rất ồn ào làm Nhâm Thạch nhức óc, nhưng bước chân không ngừng được từng bước tới gần, một bước một bước đã tới cửa, không gian đột nhiên im bặt, tiếng ồn ào cũng mất tăm, gió đêm lạnh thấu xương thổi làm Nhâm Thạch run cả người quên cả phát linh lực để ấm hơn, cánh cửa kẽo kẹt hé mở, thân ảnh thẳng tắp của Nhâm Thạch đột ngột biến mất, cánh cửa vẫn im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
“A a....”
Không gian tối tăm, không nhìn thấy được gì, hơn nữa thân ảnh Nhâm Thạch va vào bờ tường lạnh lẽo lại bị một người khác dính lên? Hơi thở kẽ này tàn tạo mạnh mẽ vang lên bên tai câu làm da lông tai Nhâm Thạch cũng dựng hết lên, cậu nghe được mùi vị nguy hiểm chết chóc, nếu như không nghe được nhịp thở của hắn Nhâm Thạch còn tưởng mình bị quỷ dẫn đường, nhưng gặp quỷ còn hơn là bị như vậy?
“Roẹt...”
Bạch y của Nhâm Thạch bị hắn ta điên cuồng xé đi, một bộ y phục đẹp đẽ cứ thế rách nát, dù Nhâm Thạch không thấy được gì nhưng cũng biết được cậu bị lộ bờ ngực trần trụi, cảm giác lạnh thấu xương này xâm vào từng tế bào của cậu bất giác tê dại như lên cơn điên, lồng ngực của kẻ nọ cũng dán lên bờ ngực của cậu, trái tim đập điên cuồng như sắp rơi ra khỏi lồng ngực khuôn miệng cứng ngắt của Nhâm Thạch khó khăn mấp máy.
“Ngươi là ai?”
_____________