Mặt trời chưa lên đỉnh, sương sớm trắng tinh dày đặt phủ kín cả Đỉnh núi, nhưng cũng không lu mờ nổi người ở đâu lũ lượt ùa về, chật kín cả chân núi, chỉ thấy toàn mấy cái đầu đen nhấp nhô vô cùng hỗn loạn.
Nơi đây là trung tâm được bao bọc chính giữa của hai Đỉnh núi Càn Tâm và Hoa Linh.
Đoàn người sư tôn Nhâm Thạch ngự kiếm phi hành, kim quang lộng lẫy, áo bào phập phồng trong gió thu, Ngọc Huyền trưởng lão cả người đều nghênh ngang tám phần là học từ Mộ Chiêu Giang nhưng uy áp vẫn không hề nhẹ, từ xa đã nhìn thấy người xếp thành dãy đen kịt khiến người khiếp sợ.
Thật sự là tham vọng cũng quá lớn đi.
Nhâm Thạch cùng “Huyền Tử Chân” cưỡi một thanh kiếm, đương nhiên là kiếm của “Huyền Tử Chân”, Mặc Vu Dịch đã bị thu kiếm từ khi bị đuổi vào Tàn Nhai Đỉnh.
Bọn họ vừa đáp xuống đã bị một mảnh ồn ào ập tới.
“Đúng là lòng tham không đáy, ngươi định đưa hết đệ tử Càn Tâm Đỉnh đi sao?”
“Còn ngươi thì sao? Nói không biết ngượng mồm”
“Ngươi___”
Sư đồ Nhâm Thạch tìm một chỗ đứng, Mộ Chiêu Giang hôm nay cải trang nam tử, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nhưng khuôn mặt khó chịu vô cùng, giữ chặt kiếm bên hông lải nhải: “Thật muốn cắt mấy cái miệng đó, toàn những kẻ già mồm”
Ngọc Huyền trưởng lão nhìn nàng chỉ biết lắc đầu, sư tôn trên đường đi đã nói cho bọn họ về Huyết Hỏa Long, Nhâm Thạch rất kinh ngạc vì ở trong nội dung thế giới mà hệ thống đưa không hề có tình tiết này, nhưng y cũng bình thường nhanh chóng vì chuyện này chẳng hề lạ với y nữa.
Sở Khương Vũ nhíu mày nhìn dãy người nói với sư tôn: “Chúng ta đi trước đi, ở đây đông quá”
Nhâm Thạch cũng tán thành, đứng một hồi mồ hôi y vã ra, “Huyền Tử Chân” bên cạnh Nhâm Thạch cứ nóng rực nhìn y, ở lại nữa chắc y bị thiêu cháy luôn mất.
Trong đám người hỗn loạn một thân ảnh mảnh mai, ăn mặc kín đáo, khuôn mặt như họa, nhưng ánh mắt có phần kinh ngạc luôn nhìn Nhâm Thạch chầm chầm, cả khuôn mặt trắng bệch không tin tưởng, đường nhìn lạnh toát đến khi y đi khuất mới thôi.
Có người thúc vào bả vai nàng: “Tiểu Sương muội nhìn ai mà thẩn thờ thế?”
Ngâm Sương giật mình nhìn người tới có hơi hoảng hốt nói: “Minh Ca muội chỉ thấy mới lạ không có gì đâu”
Lưu Vũ Minh nghe nàng nói mới yên tâm bảo: “Sư tôn đang đợi chúng ta đừng để người đợi lâu, đi thôi...”
“Dạ!”
Đây là lần đâu tiên tới thế giới này Nhâm Thạch được xuống núi, không nhạt nhẽo suốt ngày chỉ biết học tâm pháp và luyện tu vi, Hạ giới rất phồn hoa náo nhiệt, ở đây gọi là thành Phùng Dương, nghe nói hôm nay là Tết hoa đăng ở nhân gian, người hiện đại như Nhâm Thạch cũng biết đây là ngày người nhà dọn mâm cổ, ăn bánh, xem kịch, xem múa lân phi thường náo nhiệt, cả đoạn đường bọn người Nhâm Thạch đi qua đều treo lồng đèn đỏ rực trải dài không có điểm cuối đẹp đẽ vô cùng, mấy đứa tiểu hài tử mặc áo quần bẩn thiểu tay chân lấm lem chạy trên đường khiến phụ mẫu nó thật sự tức điên.
Sở Khương Vũ nhìn cảnh này cảm thán: “Thật sự rất lâu rồi mới được nhìn thấy cảnh này”
Mộ Chiêu Giang ăn nói khó nghe bây giờ lại trầm mặt, khuôn mặt phẳng lặng, chuyện này mọi người đều biết, xuất phát ban đầu của ai cũng từng là những kẻ phàm nhân này, không kìm được hồi tưởng một chút.
Mấy người phàm nhân thấy bọn họ ăn mặc xa hoa, tiên khí đầy mình tất nhiên biết mấy người bọn họ từ đâu tới, cả người đều run cầm cập nhường lối cho bọn họ đi.
Tiểu hài tử tinh nghịch nhìn bọn họ không chớp mắt hỏi phụ mẫu nó: “Nương sao những người này lại đến nhiều như vậy? Con đếm...con đếm nhiều hơn hai bàn tay, hai bàn chân luôn...người nhìn xem có phải không?” nó nói rồi ngốc nghếch xòe hai tay, hai chân ra trước mặt phụ mẫu nó.
Người phụ nữ tái mặt nhanh chóng bế con mình đi: “Đừng nói bậy”
Năm người bọn họ: “...”
Ngọc Huyền trưởng lão vội nói: “Mau tìm khách điếm, người ở mấy đỉnh mà tới phút chốc sẽ không còn phòng trống”
“Vô cùng xin lỗi mấy vị tiên quân, khách điếm hôm nay đã chật kín người chỉ còn hai phòng trống”
Ông chủ khách điếm bụng béo thở phì phò như trâu, liên tục xin lỗi bọn họ, nhưng phải đắc tội vì mấy hôm nay bỗng dưng khách nhân nườm nượp phòng trống cơ hồ đã hết, chỉ chừa lại hai phòng cuối cùng, nhưng cũng không muốn mất khách mới mài chèo: “Tiên Quân người phải tin ta, khách điếm từ đầu đến cuối thành này đều đã chật kín người hết rồi, ở chỗ ta còn dư lại hai phòng, nếu tiên quân không lấy thì sẽ hối hận nha!”
Ánh mắt bốn người dừng lại trên người “Huyền Tử Chân”, ai cũng biết hắn rất thần bí, luôn thích sạch sẽ ở một mình, hai mình là có chuyện nha! Tính khí cực kì không tốt, lạnh lẽo còn hơn tắm nước lạnh trong mùa đông.
“Huyền Tử Chân” một thân hắc y bao trùm, khí tức âm trầm đánh mắt nhìn bọn họ: “Nhìn ta làm gì, lấy phòng đi”
Ngọc Huyền trưởng lão cũng thất thố, ai đời lại đi nhìn sắc mặt đồ đệ cơ chứ, quá mất mặt: “Lấy phòng, lấy phòng”
Ông chủ khách điếm cười như được mùa, sai người dẫn bọn họ lên phòng.
Khách điếm ở đây cũng thuộc dạng xa hoa, phòng ốc rất sạch sẽ, vấn đề là chỉ có hai phòng, vậy...?
“RẦM”
Mọi người bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, “Huyền Tử Chân” lạnh lùng bước vào phòng, lập tức đóng sầm cửa.
Bốn người bọn họ cùng nhau ở một phòng: “!”
“Huyền Tử Chân” thật là quá đáng.
Trăng sáng lên cao, hai căn phòng sát nhau, vì là phòng gỗ ngày xưa nên cũng chẳng có cách âm gì, Mộ Chiêu Giang cùng Sở Khương Vũ đang đả tọa tu luyện còn sư tôn đã đi quan sát tình hình, Nhâm Thạch không có việc gì làm mới đứng ở cửa sổ ngắm nhìn phồn hoa bên dưới, đột nhiên nghe một tiếng động làm cho mặt đỏ mặt tía tai, tiếng động rất rõ ràng rành mạch văng vào tai y như sấm sét giữa trời quang.
“A...a...ưm.....”
Nhâm Thạch: “...”
Tiếng động rõ ràng phát ra từ bên cạnh, Nhâm Thạch nghĩ mấy chuyện này người xưa cũng rất nhiệt tình đi, nhưng lúc sau y lại bị khiếp đản, phòng bên cạnh không phải là của “Huyền Tử Chân” sao? Mặc dù từ lâu đã đoán được hắn là Tử Vô Nguyệt, nhưng có lúc Nhâm Thạch cảm thấy không phải Tử Vô Nguyệt, mấy cái chuyện kinh thiên động địa của người yêu mình y còn bất ngờ gì hơn nữa chứ, nhưng những tiếng rên ái muội này, máu nóng Nhâm Thạch toàn thân nổi lên, cả người đầy tử khí, hắn ta dám đi tìm nữ nhân sao...?
Cửa phòng “Huyền Tử Chân” bị Nhâm Thạch tàn nhẫn đá ra, căn phòng cũng hiện ra, không có đôi tình nhân vụng trộm nào hết, chỉ có thân ảnh cao lớn quỳ dưới đất của “Huyền Tử Chân”, khuôn mặt hắn vặn vẹo thống khổ, hai tay bưng kín đầu, đường gân đỏ rực hiện lên, ấy vậy mà đau đến trào nước mắt.
Nhâm Thạch hoảng hốt phi tới: “Người bị làm sao vậy?”
Khuôn mặt hắn ta vặn vẹo đau đớn nhưng vẫn ngước mắt đỏ ngầu nhìn y.
Nhâm Thạch thấy hắn đau như vậy cũng khó chịu theo, rốt cuộc là hắn bị làm sao? Y đau nhói khuôn miệng không kìm được thốt ra: “Tử Vô Nguyệt...Khâu Duẫn...”
Dù đau nhưng hắn vẫn nuốt từng chữ, khuôn mặt như Quỷ Tu La tràn đầy lệ khí: “Ta..đã nói...nếu...ngươi dá...m nói những lời này ra...ta sẽ giế..t ngươi...?
“Câm mồm...!”
Y căn bản chẳng để ý câu nói của hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng sôi trào hoảng sợ đến xanh mặt, nóng nảy đỡ đầu hắn, tức giận mắng, dù không biết gì về tu chân nhưng thân thể Mặc Vu Dịch vẫn cho Nhâm Thạch biết Tử Vô Nguyệt đang thống khổ giống như tẩu hỏa nhập ma.
“...”
Một tuần cũng nhanh chóng trôi qua, hôm nay là ngày chính thức phá hủy kết giới, dưới chân núi Huyết Hỏa Long chật ních người, toàn là những tu sĩ tu chân hông vác kiếm, gương mặc phấn khởi còn lại có mấy người trưởng lão uy nghiêm ra vẻ thâm sâu khó lường, sư đồ Nhâm Thạch đã tới lúc rạng sáng mà vẫn cảm thấy choáng ngợp như vậy.
Chân núi Huyết Hỏa Long hệt như trong lời nói, cao lớn như chọc trời, sương mang kim quang rũ xuống hệt như tiên nhân từ trên trời ban phước, mặc dù đã trải qua ba ngàn năm nhưng một nữa bên núi vẫn đen ngòm cháy khét duy trì như vậy không cách nào mọc lên cây mới, tất nhiên nửa bên còn lại cây cối um tùm.
Mộ Chiêu Giang lại cải trang nam tử cùng gương mặt tuấn mỹ thanh lãnh Sở Khương Vũ ánh mắt không nén nổi nhìn Nhâm Thạch chầm chầm.
Nhâm Thạch cười gượng đáp lễ, cả tuần nay y ở cùng với Tử Vô Nguyệt một phòng bọn họ kinh ngạc là phải, nói ra cũng khổ là y bồi hắn một tuần nay, hắn lúc nửa đêm là lên cơn đau đầu, Nhâm Thạch không biết làm gì chỉ ở một bên bồi hắn không rời nữa bước.
“Huyền Tử Chân” phải nói là Tử Vô Nguyệt vẫn vận hắc y u ám đứng bên cạnh y, phải nói là hắn rất bài xích y ngay từ lần đầu tiên mấy hôm nay lại cứ thích dính lấy y khiến y cũng dở khóc dở cười.
“Ta nói các ngươi thân nhau lúc nào vậy?” Mộ Chiêu Giang thật sự rất khó hiểu nói.
Nhâm Thạch không trả lời, Ngọc Huyền trưởng lão đang nôn nóng trả lời giúp nàng: “Huynh đệ đồng môn thân thiết nhau là chuyện bình thường, mau tới đừng nói nhảm nữa”
Chúng đệ tử yên ổn xếp hàng đứng ở dưới nhưng khoảng cách rất xa, phía trên là mấy vị trưởng lão đang nói gì đó, đều ngẩn đầu lên trời.
Mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện, lóe sáng chói mắt, Thập Hoàng chân nhân gương mặt già nua vui mừng: “Tới lúc rồi...!”
Trước mặt toàn là đá, chân núi ở đây được người dân thường lui tới dọn dẹp sạch sẽ, mơ hồ có một tầng lớp kết giới mỏng manh yếu ớt như chỉ cần dùng một lực đạo thì sẽ vỡ nát.
Chấp Pháp trưởng lão, Khương Từ trưởng lão, Ngọc Huyền trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác ngự kiếm trên không trung áo bào phập phồng, đứng một hàng nét mặt nghiêm nghị cùng vặn linh lực nơi cổ tay, linh lực cuồng cuộn như sóng rền gió dữ xé gió tung chưởng lên cao, kim quang kết giới rung động mãnh liệt, mặt đất cũng không chịu được lực đạo khủng khiếp này chấn động manh mẽ cát bụi bay tung trời.
“ẦM...ẦM...”
Chúng đệ tử ở dưới cực kỳ thảm, một tay ôm miệng một tay ôm kiếm nhưng cũng không thể tránh thoát được trong miệng phút chốc toàn sạn cát vô cùng nhếch nhác.
Chỉ thấy kết giới mờ nhạt bảo vệ Huyết Hỏa Long ba ngàn năm phút chốc chỉ còn một chút hơi tàn rồi biến mất, có thể duy trì đến bây thật sự khiến người bái phục, lòng tham lấy được thần khí trong đó lại càng cao hơn một bậc.
Mấy vị trưởng lão đáp xuống, kết giới giới bị phá, không còn sự bảo vệ nữa mấy khối đá đất cũng dễ dàng bị người ta phá thành nhiều lỗ hỏng trời không phụ lòng người rốt cuộc cũng xuất hiện một lối đi nhỏ.
Đường vào bên trong rất tối, lối đi lại chật hẹp, mấy đường này cũng bị hư hỏng đi rất nhiều, sư đồ Nhâm Thạch đợi mấy người đệ tử chen lấn hết rồi mới lần lượt đi vào.
Lối đi này rất ẩm ướt và trơn trượt, đi một lát giày đã bẩn thiểu Nhâm Thạch không cẩn thận bị trượt chân tưởng là sẽ ngã chổng vó không ngờ lại rơi vào lồng ngực nóng rực rắn chắc, không cần nhìn cũng biết là ai, trong ánh sáng của linh lực tự phát, lỗ tai y hơi hồng hồng, Tử Vô Nguyệt sát ở sau lưng y, lại nhìn thấy hết thẩy, cảm giác trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Quay trở lại lúc ở khách điếm hắn mấy nay buổi tối đều bị lên cơn đau đầu, cảm giác như linh hồn bị phân chia, thật sự đau đớn, mười năm trước sau khi thăng cấp thất bại chứng đau đầu này vẫn bị tiếp diễn cho dù hắn có bế quan bao lâu đi chăng nữa vẫn không có cách phục hồi, hắn là ai chứ Vô Hy tôn giả, hắn biết lý do vì sao hắn bị như vậy, lý do này rất hoang đường kinh khủng.
Hắn bị “nhập hồn” một linh hồn của chính hắn nhập vào? Đây chính là một linh hồn thiếu hụt của hắn, Tử Vô Nguyệt từ nhỏ đến lớn chỉ có hai hồn bảy phách, hắn đoán chắc chắn đây là linh hồn của hắn bởi vì linh hồn này không bài xích hắn yên vị một chỗ hòa làm một với hắn, nhưng linh hồn rất nguy hiểm mười năm bế quan của hắn cũng không thể tách nó ra, trong thức hải của hắn có rất nhiều kí ức mơ hồ, những kí ức hắn không quen biết, những nơi mà hắn chưa bao giờ thấy...mơ hồ như đại mộng.
Đến tối linh hồn đó sẽ nắm quyền chủ đạo, nó muốn cướp đi bản thể của hắn, nuốt trọn hắn vĩnh viễn bị chôn vùi trong thức hải.
Đến khi hắn gặp một người, người trong thức hải của “nó” mà “nó” yêu, hắn có thể cảm nhận được từng rung động mãnh liệt trong thân tâm, y là một người chắc hẳn quan trọng với “nó”, thấy được lỗ tai hồng lên của y chính hắn cũng cảm thấy phức tạp.
Bời vì hắn hiểu rất rõ từng đợt chấn động mãnh liệt này không phải của “nó” mà là của hắn, chấn động khi nhìn thấy y, đau đớn khi nhìn thấy y, hắn muốn xoa tóc người nọ, ôm người nọ vào ngực không muốn chia sẻ cho bất cứ kẻ nào khác dù có là chính bản thân “hắn“.
____________