Một bãi hỗn loạn cho đến khi phía trước xuất hiện một tia sáng chói mắt, không gian bỗng nhiên rộng lớn, con đường gồ ghề trơn trượt trong mật đạo thông liền đến nơi này.
Chưa cảm nhận được không khí hài hòa thì phía trước cư nhiên lại xuất hiện một kết giới nữa, khiến đám người ở đây chấn động không tin tưởng.
Kết giới này không phải là kết giới thường, nó trong suốt rực rỡ hoa lệ có thể thấy được phía trước đó, cư nhiên là một mảnh tối đen như mực, không biết cái gì sẽ xuất hiện phía trước.
“Chuyện gì thế này? Không phải kết giới đã bị phá rồi sao? Sao còn xuất hiện một kết giới nữa?”
“...”
Thập Hoàng chân nhân vẻ mặt vẫn bình thản áp chế chúng đệ tử đang xôn xao, ánh mắt nhìn kết giới dày đặc phía trước suy nghĩ chỉ e rằng không đơn giản như vậy.
Chấp Pháp trưởng lão mới lên tiếng: “Kết giới này có thể phá được không?”
Trong đám người đen kịt im ắng dị thường lại phát ra tiếng nói âm trầm mơ hồ khiến đám người ở đây hít một ngụm khí lạnh.
“Kết giới không thể phá”
Không ai chất vấn là người nào phát ra tiếng hồ ngôn như vậy, nhưng lời nói nọ cũng coi như là đáp án trong lòng bọn họ.
Thập Hoàng chân nhân người có uy danh lớn nhất ở đây cũng im lặng mơ hồ không phản bác vì người nọ nói đúng, kết giới này không thể phá.
Tham vọng của bọn họ phút chốc bị dập tắt như vậy sao?
Nhâm Thạch trầm ngâm nhìn Tử Vô Nguyệt, người phát ra tiếng ban nãy chính là hắn, Mộ Chiêu Giang không tin lại hỏi sư tôn của nàng.
“Thật vậy sao?”
Ngọc Huyền trưởng lão không nhìn đáp: “Kết giới này tất cả người tu chân giới quy tụ lại cũng không thể phá nổi”
“Vậy...?”
Nhưng đã đến đây rồi thì chẳng ai có thể từ bỏ tham vọng cả, một người đệ tử ngông cuồng xúc động phía dưới lúc nhúc chạy lên, thử chạm tay vào kết giới trong suốt này, không có ai can hắn lại, lòng bàn tay hắn vừa mới đặt vào kết giới, thân thể cảm nhận được một hồi bay bổng, đan điền lập tức bị đánh nát, ngã chổng vó dưới đất vô cùng thể thảm, tình hình chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Mọi người đồng loạt hoảng hốt, tiến lên đỡ hắn ta vào xem tình hình thì mới biết hắn đã yên lặng mà tắt thở? Không khí bỗng chốc lạnh toát, khuôn mặt cắt không còn huyết sắc nào, đồng loạt chen lấn lui ra sau, không một ai dám liều mạng tiến lên nữa.
“Tất cả không muốn chết thì lùi ra đằng sau!!”
Khương Từ trưởng lão nhìn thảm cảnh vô cùng tức giận nói: “Đây là đệ tử của Đỉnh nào? Sao lại tự ý hành động như vậy?”
Nửa canh giờ trôi qua đoàn người tham vọng gì đó cũng bị dập tắt hoàn toàn, tiền đồ tuy quý nhưng mạng người lại quan trọng hơn, không ai dám từ bỏ tính mạng mình đi đùa với Quỷ Tu La hết, chúng đệ tử nhát gan hết phân nữa đều theo lối mật đạo ra khỏi chân núi.
Mộ Chiêu Giang một bên nôn nóng: “Rốt cuộc thì có vào không, nếu không thì đi về, ở đây nóng chết bà rồi”
Sở Khương Vũ nhắc nhở nàng: “Im lặng”
Sư đồ Nhâm Thạch đang đứng gần nhất với kết giới, mơ hồ có thể thấy được hắc ám tràn ngập phía bên kia kết giới.
Tử Vô Nguyệt đứng một bên, y quan chiếu lên gương mặt lạnh thấu xương của hắn như ngọc trong băng, hắn nâng mắt lên tựa như trong mắt có ẩn khuất nào đó, thân thể khẽ động, hắc y lay động đạp lên kim quang mà đi tới, từng bước hữu lực nhưng cũng khiến cho người ngước nhìn phải trợn mắt kinh ngạc.
Tử Vô Nguyệt đi về phía kết giới như sấm rền gió dữ từng ngụm khí lạnh phát ra, đều lo cho cái mạng của hắn bất kể là Nhâm Thạch, gương mặt của y tái nhợt không tự chủ được thân thể muốn đi cùng hắn...
Kết giới tựa như dày đặc bị bàn tay Tử Vô Nguyệt chạm tới đột nhiên trở nên rung động, hắn ám bao trùm tựa như nuốt chửng lấy bàn tay hắn, còn lại đều không có chuyện gì xảy ra như trong tưởng tượng.
Cư nhiên kết giới như không khí nuốt lấy thân thể hắn, tưởng chừng như nan giải lại dễ dàng phá bỏ như vậy.
Giây phút Nhâm Thạch liều mình chạy tới nắm được vạt áo của hắn, hai mắt tương giao ánh mắt lạnh ngắt của Tử Vô Nguyệt bây giờ lại như kim quang mà phát sáng lôi y vào, thân thể cả hai cũng bị nuốt chửng biến mất sau kết giới đen kịt.
Đám người bên dưới đều trở nên hỗn loạn, nhất thời tham vọng lại lần nữa nổi lên, Ngọc Huyền trưởng lão kinh ngạc đến không thốt nên lời, Mộ Chiêu Giang cùng Sở Khương Vũ cũng kinh ngạc không kém,chắc chắn là có ẩn khuất gì đó mới có thể bước qua.
“Tu vi?”
“Chắn chắn không phải”
“Nam tử?”
“...”
“Có phải chỉ mình nam tử hay không thử liền biết” Mộ Chiêu Giang chạy vụt đi, Sở Khương Vũ cản nàng nhưng đã không kịp, ấy vậy mà thân thể Mộ Chiêu Giang cũng bị nuốt chửng hoàn toàn rồi biến mất.
Đã có ba người vào được kết giới, đoàn người nôn nóng nhưng không ai dám cá cược tiến lên, chỉ có Sở Khương Vũ âm trầm kiên định chào sư tôn một tiếng: “Sư tôn nếu con có mệnh hệ gì xin người hãy bảo trọng sức khỏe”
Ngọc Huyền trưởng lão chưa kịp nói gì Sở Khương Vũ đã biến mất sau kết giới, bốn người đồ đệ của ông lần lượt rời đi thành công, chuyện này thật sự không khoa học chút nào?
Chấp Pháp trưởng lão không nhẫn được nữa, nôn nóng đạp gió bay tới.
“Để ta thử xem?”
“ẦM..”
Một tiếng động cực lớn phát ra, không như trong tưởng tượng Chấp Pháp trưởng lão ngay lập tức bị bắn ra, cả người huyết nhục mơ hồ hôn mê bất tỉnh, Thập Hoàng chân nhân cùng mấy trưởng lão vô cùng hoảng sợ coi tình hình của lão thì mới biết lão không chết chỉ là tu vi bị thụt lùi hai bậc, không như một người đệ tử Trúc Cơ ban nãy vừa bị đá ra đã tắc thở.
Chúng đệ tử không biết phải làm sao, mơ hồ đoán có “vận khí” mới có thể đi qua?
“Không phải, chỉ cần “trong sạch” là có thể thông qua”
Ngọc Huyền trưởng lão gương mặt già nua nhẹ nhàng nói, nhìn kết giới phát ra một chút tiết nuốt, lão biết phải làm thế nào mới có thể qua được, Huyền Tử Chân vừa vào đã truyền linh thức cho lão, mà cách này lão chỉ có thể ngậm ngùi quay đi.
Trong sạch?
Phải thế nào mới trong sạch? Không có ai hỏi Ngọc Huyền trưởng lão, đáp án mơ hồ đã tỏ tường.
Lương Vũ Minh trở mình nắm tay Ngâm Sương ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Huynh hiểu rồi, đừng sợ, huynh đưa muội đi...”
Hai người nắm tay nhau đến kết giới, thân thể Ngâm Sương run càng lợi hại hơn, cả khuôn mặt trắng bệch đến khi Lương Vũ Minh sắp bị nuốt chửng, Ngâm Sương liều mình vung tay ra khỏi hắn, chân lùi mấy bước, Lương Vũ Minh nhìn bàn tay trống không sửng sờ: “Muội...?
Ngâm Sương như muốn bỏ chạy, ngập ngừng nói: “Muội cảm thấy...không khỏe...huynh một mình qua đi...”
Lương Vũ Minh bị nuốt chửng không tin tưởng nàng, khiếp đản lớn giọng hét: “Không phải muội đã...?”
Những người đã đi chỉ còn tiếng nói khó khăn ở lại: “Tại sao chứ?...”
Sau khi Nhâm Thạch và Tử Vô Nguyệt vào trong kết giới, tròng mắt liền bị hắc ám lấp kín, không một chút ánh sáng, y đan tay với hắn, cơ thể mơ hồ tựa sát vào nhau, nhịp tim từng đợt chấn động mạnh mẽ, Nhâm Thạch dù biết hắn sẽ không sao nhưng vẫn liều mạng sợ mất hắn như vậy, đến bây giờ cả người y vẫn lạnh toát.
Thân thể Tử Vô Nguyệt cũng khẽ run, hơi thở cuồng bạo phát nhiệt, ánh mắt nhìn vào màn đêm dày đặc cả người sửng sốt.
Hắn sống đến mấy trăm năm tuổi, mơ hồ đã nghe đến chuyện “song tu” của đệ tử, khi lưu truyền vào tai hắn, hắn cảm thấy rất buồn cười hơn là bẩn thỉu, một người tu vi đã đến Đại Thừa Kỳ như hắn thân thể vẫn luôn trong sạch, không có thất tình lục dục, hồng trần là điều xa xỉ, từ trước đến giờ vẫn luôn là một Vô Hy tôn giả tiên quan ngời ngời uy danh vang xa tứ phía với khuôn mặt cấm dục mạnh mẽ, mặt vạn không biểu cảm, tim lại càng không có biểu hiện đập liên hồi không kiểm soát, chỉ có thân thể “trong sạch” nhất mới có thể bước vào kết giới này, nhưng giờ khắc đó hắn chưa chạm vào kết giới áo bào đã bị níu lại, thân ảnh hai người cùng biến mất, lúc đó hắn mới chết trân liền biết được thân thể của hắn không hề “trong sạch” như hắn nghĩ.
Hắn không bị điên, hắn biết được từ trước tới bây giờ hắn không hề chạm vào y? Không có thất tình lục dục, tại sao lại như vậy?
Mặc dù hai người có thể tự tạo ra đèn nhưng chẳng ai dám mở đèn để nhìn đối phương, hơn hết Tử Vô Nguyệt không muốn cho y thấy ánh mắt đỏ ngầu của hắn, túi nhỏ bên hông Tử Vô Nguyệt lục đục náo loạn, hắn lấy tay tháo đường dây ra, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một con vật khổng lồ, Nhâm Thạch không thấy đường, nhưng cảm nhận được bộ lông mềm mại của nó cạ vào, y liền biết Tử Vô Nguyệt gọi Bạch Hổ ra.
Nhâm Thạch trong lòng đột nhiên cả kinh, y hình như quên mất chuyện gì đó, không phải là khế ước với linh thú sao? Mấy ngày này lo chuyện của Tử Vô Nguyệt y cũng quên bén luôn, nhưng tại sao hệ thống lại im lặng như vậy? Y chưa hề khế ước với linh thú nào, đường suy nghĩ của y đã bị Tử Vô Nguyệt dập tắt, thân ảnh đột nhiên lơ lửng, hắn phi lên lưng Bạch Hổ rồi nhắc cả người y lên trên yên vị đằng trước, đường nhìn phía trước đột nhiên sáng lên mới biết Tử Vô Nguyệt dùng linh lực phát ra, Bach Hổ chậm rãi di chuyển.
Không biết không gian này rộng lớn bao nhiêu nhưng ánh sáng Tử Vô Nguyệt làm cho phóng đại cũng không thể chíu sáng hết cả không gian tựa như không có điểm dừng này, hai người trên lưng Bạch Hổ, một người thì khó hiểu, một người thì điên cuồng không biết vì sao?
Trong màn đêm vô tận, Tử Vô Nguyệt lạnh lùng không nói đột nhiên phát ra tiếng, thanh âm lạnh toát có chút cảm thán: “Không ngờ ở đây lại xuất hiện Phù Hoa Kịch Mộng trận”
Nhâm Thạch không hiểu: “Phù Hoa Kịch Mộng?”
Tử Vô Nguyệt nhìn phía trước chậm rãi giải thích với y: “Một trận pháp cổ xưa không mấy ai biết đến, đã thất truyền kể từ khi không còn Thượng tiên xuống trần gian lịch kiếp nữa”
“Cũng giống như tên gọi, chìm vào đại mộng hài kịch hóa bi kịch, nói là đại mộng nhưng thực chất giấc mộng này hoàn toàn là sự thật có thể là kiếp trước của con người có thể là tương lai thật sự, chẳng có ai có thể tự mình phá tan hạnh phúc thống khoái để thoát ra cả...nếu bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp”
Nhâm Thạch vã một tầng mồ hôi, nhưng vẫn cứng miệng lên tiếng: “Ai sợ chứ ta chính là muốn xem tương lai của ta”
Tử Vô Nguyệt cười nhạt: “Bây giờ ngươi có hối hận thì cũng không kịp nữa”
“Bạch Hổ chạy”
Nghe lệnh Bạch Hổ liều mình xé gió phi lên, đến khi xuất hiện những dãy ánh sáng ngũ sắc lờ mờ khó hiểu thì hai thân ảnh bọn họ liền biến mất sau dãy ngũ sắc lung linh này không còn tăm hơi.
“A...A...”
Sau lưng bọn họ liền vang lên một tiếng hét thất thanh của nữ nhân vọng tới.
Ngay lúc đó...
【 Nhiệm vụ phụ tuyến thứ hai chính thức bắt đầu, khiến cho nam chính nhận ra tình cảm của nữ chính 】
Nhâm Thạch trong cơn mơ hồ bỗng nghe được một câu đinh tai nhức óc như vậy rồi từ từ chìm vào cơn mộng mị.
__________