Sáng hôm sau, Trần
Viện dậy sớm đến phim trường, tiếp tục làm con ong chăm chỉ, nhưng không hiểu sao khi vừa đặt chân đến nơi, ánh mắt mọi người đều đồng loạt
hướng về phía cô. Trần Viện cau mày, tự cảm nhận được có điều gì đó bất
thường nhưng vẫn không nói ra miệng. Ngay cả đạo diễn Hồ Phong cũng nhìn cô mỉm cười một cách thần bí, Trần Viện chịu không nổi tình huống này,
cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Anh Hồ Phong, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao mọi người lại nhìn em như vậy?”
Hồ Phong vẫn tiếp tục mỉm cười, không trả lời, tỏ vẻ bí hiểm. Trần Viện
bĩu môi, chẳng lẽ tất cả đạo diễn đều là người lập dị như vậy sao?
Đợi đến lúc Trần Viện sắp bùng nổ thì cứu tinh của cô liền xuất hiện, đó là Lý Nhã Hân.
“Trần Viện, có chuyện rồi, cậu xem nè.” Cô vừa nói, vừa chìa quyển tạp chí ra cho Trần Viện xem.
Trần Viện liếc nhìn lên, đập vào mắt cô làm tấm ảnh cô ăn mặc vô cùng lộng
lẫy đứng cạnh Albert Diệp, kèm theo tiêu đề là ‘Bạn gái mới của tổng
giám đốc tập đoàn Wall-E’.
“Còn đây nữa này.” Lý Nhã Hân cầm điện thoại, mở thêm mấy trang web đưa đến trước mặt Trần Viện.
Trần Viện đọc sơ qua mấy bài, thở dài một hơi, đây là chuyện cô đã dự đoán
trước, cũng may trong ảnh không phải là Lâm An An. Trần Viện không hoàn
toàn là người trong giới giải trí, mặc dù trước kia từng bị dính chút
tin đồn với Nam Nhi nhưng vẫn chưa tính là người nổi tiếng. Sở dĩ lần
này bị đưa tin đình đám như vậy là do mấy tuần trước người ta còn kể cho nhau nghe chuyện Albert Diệp mua nhà và siêu xe cho một cô ca sĩ nổi
tiếng, nhưng hiện tại xuất hiện bên cạnh anh lại là một người phụ nữ
khác. Câu hỏi đặt ra chính là ai mới là kẻ thứ ba. Có người nói Trần
Viện là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của hai người kia, cũng có người
nói Albert Diệp và Trần Viện vốn có hôn ước với nhau, nhưng lại bị cô ca sĩ kia chen chân vào, về sau Albert Diệp lãng tử hồi đầu, bỏ người tình trở về cùng vị hôn thê. Nói tóm lại, Trần Viện bị kéo vào việc này, tất cả là nhờ vào hào quang của cô ca sĩ kia.
Lý Nhã Hân thấy Trần Viện thở dài mà không nói liền hỏi.
“Cậu không sao chứ?”
“Sao với trăng gì, cậu xem, tấm này chụp không đúng góc độ, nhìn mình kém
sắc hẳn, còn tấm này, chụp kiểu gì mà nhìn chân mình ngắn ngủn, thật là
không chuyên nghiệp gì hết.”
Lý Nhã Hân dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn Trần Viện: “Điều cậu quan tâm là cái này hả?”
Trần Viện lúc này mới mỉm cười nói: “Chứ mình phải làm sao. Mình cũng chẳng
phải diễn viên hay ca sĩ, người ta có nói thế nào thì mặc kệ, qua vài
bữa họ lại quên mất ấy mà, cậu không nhớ chuyện lần trước sao.”
Lý Nhã Hân thấy Trần Viện nói cũng hợp tình hợp lý, nhưng vẫn còn chút lo
lắng: “Cậu không sợ mấy tin này bị anh hai thấy được à? Không sợ ảnh
hiểu lầm sao?”
Trần Viện nghe Lý Nhã Hân nói liền sựng người, đột nhiên cảm thấy chột dạ không thể tả. Nhưng Lý Gia Thành hiện tại còn ở
Mỹ, hơn nữa anh ấy cũng không thường xem tin tức về giải trí, chắc là sẽ không biết được đâu nhỉ.
Thấy vẻ mặt của Trần Viện, Lý Nhã Hân
liền mỉm cười đắc ý. Trần Viện ngay lập tức ngạnh miệng nói: “Thấy thì
đã sao, nếu chuyện này là thật đi nữa thì chẳng ai có thể làm gì được,
mình và anh Diệp trai chưa vợ gái chưa chồng quen nhau là chuyện bình
thường, hơn nữa đây vốn chỉ là lời đồn đãi.” Ừm, đúng vậy, có gì phải
chột dạ, cô mới không có chột dạ.
Lý Nhã Hân dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Trần Viện: “Cậu thật sự nghĩ như vậy?”
Trần Viện nghiêm trọng gật mạnh đầu.
“Tới bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra sao?”
“Hửm, nhận ra cái gì?” Trần Viện có chút ngơ ngác hỏi.
Lý Nhã Hân đưa tay lên vỗ trán, ngán ngẩm nói: “Cậu ngốc chết đi được.”
Trần Viện vẫn tiếp tục không hiểu chủ đề hiện tại của câu chuyện: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lý Nhã Hân xua xua tay: “Thôi không có gì, mình đi xem kịch bản, chút nữa là tới cảnh của mình rồi.” Nói xong liền phủi mông đi.
Rốt cuộc là Nhã Hân muốn nhắc đến chuyện gì, Trần Viện lúc này cảm giác như có cái gì đó đang chặn ngang cổ họng, có lẽ ai cũng có thể hiểu được
cảm giác khi có người nói với mình một câu như thế này: “Tao kể cho mày
nghe một bí mật, nhưng mày phải hứa là không được nói cho ai khác. À mà
thôi, chuyện này mày không nên biết.” Trần Viện nhìn theo bóng lưng của
Lý Nhã Hân, dùng ánh mắt mà lăng trì cô ấy.
Nhìn xuống quyển tạp
chí đang cầm trên tay, Trần Viện thở dài một hơi, sau cùng vẫn quyết
định gọi cho Lý Gia Thành. Có lẽ Lý Gia Thành cũng nhận ra đây chỉ là
tin đồn nhảm, nhưng ai nói trước được, hai người là đồng minh của nhau,
không thể vì chút khúc mắt nhỏ mà gây nên hiểu lầm.
Trần Viện gọi mấy lần, lần nào cũng chuyển sang hộp thư thoại, trong lòng nóng như
lửa đốt. Chẳng lẽ Lý Gia Thành đã đọc được tin này, anh ấy thật sự hiểu
lầm là cô cùng Albert Diệp đang hẹn hò cho nên giận dỗi, sau đó tắt máy
không muốn nói chuyện với cô.
Trần Viện không cam tâm, gọi thêm
một lần nữa. Aizzz, tại sao lại tắt máy, anh ấy giận thật sao? Người bị
lên báo là cô chứ đâu phải Lâm An An, anh ấy giận là giận cái gì chứ.
Chẳng lẽ Lý Gia Thành nghĩ cô đang đứng cùng chiến tuyến với kẻ thù của
anh ấy nên giận? Ừm, rất có khả năng. Nhưng bây giờ anh ấy lại tắt máy,
làm sao cô có thể giải thích được.
Trái tim Trần Viện đột ngột
treo cao một cách khó hiểu, suốt ngày hôm nay cô cố gắng gọi cho Lý Gia
Thành nhưng vẫn không thành công, hỏi Lý Nhã Hân thì cậu ấy chỉ lắc đầu, giơ tay lên làm động tác cắt cổ, khiến Trần Viện cuống quýt như kiến bò trong chảo nóng.
Đến tối khi trở về nhà vẫn chưa có tin tức gì
của Lý Gia Thành, tâm trạng Trần Viện trở nên cực kỳ tệ. Ba mẹ Trần nhìn vẻ mặt như đưa đám của cô, tưởng rằng cô bị tin đồn làm ảnh hưởng,
thành ra hai người phải tốn hơn một giờ đồng hồ để khuyên nhủ, an ủi,
trấn an Trần Viện. Trần Viện sau khi thoát khỏi ma trảo của ba mẹ, liền
chạy vào phòng tắm ngâm nước nóng để giảm bớt căng thẳng. Tắm rửa xong,
nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, cô một lần nữa gọi vào số của Lý Gia
Thành, vẫn tắt máy.
Cô mặc kệ tóc ướt, nằm ngửa trên giường mà
trằn trọc, trăn trở. Có lẽ vì hôm nay quá áp lực, Trần Viện lăn lộn một
hồi liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trần Viện vươn tay tìm điện thoại, nhấn trả lời rồi đưa lên tai, ngáy ngủ nói: “A lô.”
“Em đang ngủ sao?” Giọng nói trầm thấp có vẻ hơi khàn vang lên đầu dây bên kia.
Trần Viện bật dậy, mở to mắt, cơn buồn ngủ không còn sót lai một mảnh: “Anh gia
Thành?”
“Ừm, em xuống dưới đi, anh anh đang ở trước nhà em.”
Sau khi ngắt máy, Trần Viện mất gần năm phút để nhìn điện thoại. Là do cô
nằm mơ hay là sự thật, hình như vừa rồi cô nhận được điện thoại của Lý
Gia Thành, anh ấy còn nói là đang ở trước nhà cô. Lúc này anh ấy phải ở
bên Mỹ mới đúng chứ, như thế nào lại xuất hiện ở đây. Trần Viện phải
kiểm tra nhật ký cuộc gọi lại hai lần mới đảm bảo không phải là mình ngủ mớ. Nhìn vào đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ, Trần Viện bật dậy, mặc
áo khoác rồi nhanh chóng chạy xuống lầu. Khi đi ngang qua phòng ba mẹ,
cô còn đặc biệt nhón chân không dám gây ra tiếng động.
Mở cổng
lớn, nhìn thấy một dáng người mờ ảo đang tựa vào xe. Trong đêm tối, bóng dáng ấy càng có vẻ cao lớn và vững chắc, nhưng không hiểu sao Trần Viện lại cảm thấy nó có chút tiêu điều.
Từ lúc Trần Viện xuất hiện,
ánh mắt Lý Gia Thành gắt gao bắt giữ lấy cô, cố gắng kiềm chế xúc động
muốn kéo cô vào lòng, miệng mấp máy nhưng không nói được nên lời.
“Em vào trong xe đi, sương khuya lạnh lắm.” Anh mở cửa xe để Trần Viện ngồi vào.
Sau khi hai người đã ngồi ngay ngắn trong xe, Trần Viện trông thấy khuôn
mặt của Lý Gia Thành có chút hốc hác, đôi mắt trũng sâu hằn lên tia máu, trên cằm còn lúng phúng một ít râu chưa kịp cạo.
“Anh…”
“Em…”
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Em nói trước đi.”
Trần Viện gật đầu, sau đó hỏi: “Anh về lâu chưa?”
“Vừa về tới, đáp máy bay xong liền đến gặp em.”
Không hiểu sao nghe được những lời này, Trần Viện lại cảm thấy xúc động. Cô không biết phải nói gì, đành ừm một tiếng.
“Em không có gì để nói với anh sao?”
Trần Viện suy ngẫm một chút: “Ừm, anh chưa kịp tắm sao? À không, anh vẫn
chưa cạo râu à?” Cô nói xong liền ngậm miệng lại, cảm thấy bản thân có
vẻ rất có năng khiếu trong việc phá hỏng bầu không khí, đáng lẽ lúc này
phải hỏi ‘Anh bay lâu như vậy có mệt không?’ hoặc là ‘Anh đã ăn gì
chưa?’ mới đúng chứ.
Không chỉ Trần Viện có suy nghĩ này, người ngồi bên cạnh cô cũng vậy: “Đây là điều mà em muốn nói?”
“Không, không phải.” Trần Viện lắc đầu nguầy nguậy.
“Thôi được rồi, vậy để anh nói, em đang hẹn hò với Albert Diệp à?” Ánh mắt Lý Gia Thành có chút phức tạp nhìn Trần Viện, trái tim treo tít lên cao,
thầm cầu nguyện đáp án là điều mà anh muốn nghe.
“Không phải, là
hiểu lầm thôi, em với anh Diệp không có gì hết. Là do cánh nhà báo nói
quá lên đó, chỉ là hiểu lầm.” Trần Viện cuống quýt xua tay nói.
Lý Gia Thành nghe được đáp án này, thở phào một hơi, tâm trạng cuối cùng cũng buông xuống: “Vậy còn mấy tấm ảnh?”
“Hôm qua là tiệc kỷ niệm thành lập chi nhánh của Wall-S, Albert Diệp mời em làm bạn nhảy, chỉ có vậy thôi à.”
Lý Gia Thành lúc đến đây ôm tâm trạng của người thua cuộc, nhưng không ngờ kết quả lại không phải như những gì anh nghĩ, thùng dấm vốn bị lật đổ
cả ngày nay rốt cuộc cũng có cơ hội bốc mùi chua lét.
“Hắn mời em làm bạn nhảy em liền đồng ý à? Vậy hắn kêu em chết em có chết không?”
Lý Gia Thành xung động nói. Chết tiệt, tên khốn kia thừa dịp anh không có
mặt liền muốn làm loạn. Anh vẫn còn chưa có cơ hội làm bạn nhảy với Trần Viện, vậy mà cô ấy ngay dịp anh không ở nhà liền đi thông đồng với tên
kia, hơn nữa còn ăn mặc xinh đẹp đến như thế. Phải biết rằng Trần Viện
đi chơi với anh vẫn chưa bao giờ mặc quần áo xinh đẹp như vậy.
Trần Viện bị Lý Gia Thành quát có chút giật mình, lí nhí giải thích: “Anh ta một hai muốn mời chị An An làm bạn nhảy. Chị ấy khó xử không biết làm
thế nào để từ chối em mới đi thay chứ bộ.” Đúng vậy, là do anh không có
mặt ở đây, cô phải thay mặt anh bảo vệ chị dâu, lý do này vô cùng chính
đáng. Có chết cô cũng không thừa nhận mình đến đó là để gặp Rowan
Vheris.
Lý Gia Thành lúc này thật sự tức giận. Một điều cũng Lâm
An An, hai điều cũng Lâm An An, cho đến bao giờ cô ấy mới thôi lôi kéo
Lâm An An vào chuyện của hai người đây.
“Lâm An An có nhận lời hay
không thì liên quan gì đến em, em việc gì phải đi thay cô ấy.” Lý Gia
Thành lớn tiếng, gằn giọng hỏi, âm thanh khiến người khác nhận ra được
sự giận dữ của anh.
Trần Viện vốn là người ăn mềm không ăn cứng,
thấy Lý Gia Thành lớn tiếng với mình, cũng không nể nang gì, liền cường
ngạnh cãi lại: “Anh sao lại la em, em đã làm gì sai chứ. Bởi vì anh
thích Lâm An An nên em mới giúp chị ấy, nếu là người khác, có cầu xin em cũng không thèm liếc mắt đến.”
Lý Gia Thành không biết đã bao
nhiêu lần nói với Trần Viện là anh không có tình cảm gì với Lâm An An,
nhưng dù thế nào đi nữa cô ấy vẫn nhận định điều ngược lại. Rốt cuộc
chấp niệm này của Trần Viện là từ đâu mà có?
“Anh nói lần cuối cùng, anh không thích Lâm An An, em đừng có mở miệng là lôi kéo cô ấy vào mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Anh đừng có chối cải, anh không thích chị An An thì thích ai. Em rõ ràng là giúp anh, cuối cùng lại phải hứng chịu cơn tức giận của anh, rốt cuộc
anh muốn…”
Trần Viện chưa nói hết, liền bị một đôi tay rắn chắc
như vũ bão giật mạnh về phía trước. Lý Gia Thành siết chặt vòng tay kéo
cô vào lòng, mạnh mẽ áp chặt môi mình lên môi của cô. Trần Viện ngay
thời khắc đó cả người liền đông cứng, thông tin truyền về não tạm thời
gián đoạn.
Lý Gia Thành vì xúc động nhất thời không kiềm chế
được, sau khi nhận ra hành động trong lúc nóng nảy của mình, anh cũng
không hề hối hận, tiếp tục làm nụ hôn đầu tiên của hai người trở nên sâu hơn. Anh cắn mạnh lên môi Trần Viện như đang trừng phạt sự bướng bĩnh
của cô. Trần Viện bị đau liền vô thức kêu lên. Lý Gia Thành chớp lấy
thời cơ, mạnh mẽ tiến công vào trong khoang miệng ngọt ngào của cô,
nhanh chóng cuống lấy chiếc lưỡi của cô tham lam mút lấy. Lý Gia Thành
không biết đã bao nhiêu lần thực hành cùng Trần Viện hôn nhau trong trí
tưởng tượng, nhưng khi trực tiếp áp dụng vào thực tế vẫn không tránh
khỏi có chút trúc trắc ban đầu, anh không kiềm chế được lực đạo, vô ý
khiến Trần Viện đau. Trần Viện bị cơn đau kéo về hiện thực, lúc này mới
phát hiện ra đôi môi nhỏ của mình đã hoàn toàn bị ai kia chiếm lĩnh.
“Ưm…Ưm…..”
Cô giãy giụa muốn đẩy Lý Gia Thành ra nhưng anh nào để cho cô được như ý.
Cái ôm của Lý Gia Thành càng siết chặt lại, một tay đưa ra sau trụ lấy
gáy của cô, cường ngạnh chiếm đoạt lấy từng ngóc ngách trong miệng cô.
Trần Viện giãy giụa vô dụng, chỉ có thể bị động nhận lấy sự tấn công
này.
Cảm nhận được Trần Viện đã buông lỏng, Lý Gia Thành cũng
không mạnh mẽ cường ép cô nữa, anh nới lỏng vòng tay, dịu dàng trằn
trọc, dây dưa môi lưỡi với cô. Lý Gia Thành rõ ràng là một học sinh
giỏi, chỉ qua một lần sai sót đã nhanh chóng nắm bắt toàn bộ nhịp điệu
giữa hai người. Anh liếm lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng gặm nhấm nó, sau đó chậm rãi dò xét vào sâu hơn. Trần Viện lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của Lý Gia Thành, cả người gần như thoát lực chỉ có thể
dựa vào cánh tay và lồng ngực của anh để chống đỡ.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, chỉ biết khi Lý Gia Thành rời khỏi đôi môi của Trần Viện, cô liền liều chết mà hít thở.
Lý Gia Thành nhìn gương mặt không biết là vì ngượng ngùng hay vì thiếu
dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng của Trần Viện, trong lòng thương tiếc không thôi. Anh dịu dàng vuốt ve một bên má của cô: “Ngốc quá, em thở bằng
mũi chứ đâu phải bằng miệng.”