Trần Viện hai ngày
tới làm bạn nhảy của Albert Diệp là chuyện đã định, cô cũng không suy
nghĩ nhiều, trong lòng chỉ cảm thấy có chút may mắn vì Lý Gia Thành lại
sang Mỹ công tác, nếu không thì cô sẽ chết vì chột dạ mất. Cơ mà cô cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy chột dạ nữa.
“Con làm bạn nhảy của Diệp tổng?” Ba Trần nghe Trần Viện thông báo, ngạc nhiên hỏi.
“Dạ, là tiệc kỷ niệm thành lập chi nhánh châu Á.” Trần Viện ngồi ngay ngắn trả lời.
“Ba cũng có thiệp mời, con muốn đến thì cứ nói với ba, đâu cần phải làm như vậy.” Trần Bằng ánh mắt có chút phức tạp nói, thời gian qua ông thả
rông mặc Trần Viện chơi đùa, không nghĩ đến con bé đã chơi đùa tới
Albert Diệp. Phải biết rằng người đàn ông này không phải thứ tốt lành
gì, so ra thì Lý Gia Thành vẫn tốt hơn nhiều.
Trần Viện kinh ngạc mở miệng: “Sao! Ba cũng có thiệp mời?” Cô đột nhiên có cảm giác tựa như bản thân bị sụp hố, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không biết là sụp hố ở chỗ
nào.
“Đúng vậy, sao bỗng dưng lại làm bạn nhảy của Diệp tổng, Gia Thành nó có biết chuyện này không?” Trần Bằng có chút lo lắng hỏi.
“Con không nói cho anh ấy biết, nhưng mà chuyện này cũng đâu có gì quan
trọng, chẳng qua chỉ làm bạn nhảy thôi mà, ba đừng lo lắng. Ba biết
không, buổi tiệc hôm đó sẽ có Rowan Vheris tham dự nữa đó, anh Diệp nói
sẽ cho con thêm một thiệp mời, lúc ấy con sẽ dẫn chị An An theo.”
Lần này đến lượt Trần Bằng kinh ngạc, thốt không nên lời.
Trần Viện thấy vẻ mặt của ba Trần, đắc ý nói: “Đúng vậy, chính là đạo diễn Rowan Vheris đến từ Holywood.”
Trần Bằng nghe thấy cái tên này, bao nhiêu suy nghĩ lo lắng nhất thời bay đi hết, trong lòng chỉ còn lại kích động và chút ít khẩn trương. Rowan
Vheris, đã là người trong giới giải trí thì không ai không biết đến cái
tên này, đặc biệt là trong vài năm trở lại đây. Đạo diễn Vheris được
vinh danh là đạo diễn xuất sắc nhất và giành được giải quả cầu vàng năm
2013 do hiệp hội báo chí nước ngoài ở Holywood trao tặng, có trong tay
hai bộ phim được đề cử giải Oscar. Đừng nhìn bảng lý lịch mỏng này mà
khinh thường, hãy nhìn vào độ tuổi của đạo diễn Vheris, anh ta vẫn chưa
đến 35 tuổi mà đã đạt được thành tích như thế, về sau chắc chắn tiền đồ
vô lượng, hiện tại anh chính là một trong những đạo diễn hàng đầu ở
Holywood được các nhà sản xuất săn đón.
“Cái này, con chắc chắn chứ?” Trần Bằng một lần nữa muốn khẳng định điều này.
“Chắc chắn, là chính miệng anh Diệp nói. Anh ta còn nói mình cùng đạo diễn Vheris có giao tình.”
Trần Bằng gật gật đầu, căn cơ nhà họ Diệp chủ yếu ở Mỹ, nếu có giao tình với những người như vậy cũng có thể giải thích được.
“Vậy ngày hôm đó con nhớ chuẩn bị cho tốt, phải thể hiện thật tốt trước mặt
đạo diễn Vheris.” Trần Bằng dặn dò Trần Viện, mặc dù đối với vị đạo diễn này ông không ôm tâm tư gì, nhưng dù sao người ta cũng có danh tiếng ở
Holywood, ông không thể làm mất mặt người của giới điện ảnh nước nhà
được.
Trần Viện đổ mồ hôi, nghe giọng điệu của ba Trần cô cảm
thấy không khác gì mình sắp tham gia tuyển tú: nữ nhi con nhớ hôm đó
phải ăn vận trang điểm thật xinh đẹp, nhất định phải biểu hiện thật tốt
trước mặt hoàng thượng.
“Đúng rồi, con nói con sẽ dẫn Lâm An An theo à?”
“Dạ.”
“Được rồi, vậy hôm đó hai đứa cứ tới salon trang điểm cho thật đẹp, ba sẽ cho trợ lý đến đón.”
“Là chú Hải hả ba?”
“Không phải, ba chưa nói việc này với con sao, chú Hải đã được ba thăng chức
thành giám đốc sản xuất, trợ lý mới hiện tại là Đỗ Trọng Bình.”
Trần Viện nghe thấy cái tên này, liền giật mình đứng thẳng dậy: “Cái gì, Đỗ Trọng Bình!”
“Ừm, người này con cũng gặp qua rồi, trước kia làm ở bộ phận kinh doanh. Sao con lại kinh ngạc như vậy.”
Trần Viện cảm thấy bản thân hơi luống cuống, liền nhanh chóng ngồi xuống,
cau mày nói: “Ba, không phải trước kia con từng nói người này không đáng tin tưởng, sao ba lại trọng dụng hắn ta?”
Trần Bằng bật cười,
điểm nhẹ lên trán cô: “Cô nhóc này, không biết học ở đâu mà đa nghi quá. Ba nhìn người chẳng lẽ không bằng con. Nhiệm vụ của con bây giờ là phải tập trung vào bộ phim cùng với bữa tiệc sắp tới, đừng lo lắng nhiều
quá.”
Trần Viện trong lòng rối rắm, không biết phải giải thích
thế nào. Chẳng lẽ nói rằng cô không phải ‘Trần Viện’ này, mà là Trần
Viện khác, nói rằng thế giới này thực chất chỉ là một quyển tiểu thuyết. Đương nhiên cô không thể nói như vậy. Đỗ Trọng Bình này đóng kịch quá
giỏi, ngay cả lão làng như ba Trần còn qua mặt được, nếu cô không biết
được chuyện về sau, chắc chắn cũng sẽ bị bộ dáng tinh anh của hắn ta lừa gạt.
Không có cách nào vạch trần được bộ mặt thật của Đỗ Trọng
Bình, Trần Viện chỉ có thể chú ý đến anh ta nhiều hơn. Cô nắm chặt bàn
tay lại, tự thề với lòng sẽ không để tên khốn kia phá hủy gia đình của
cô.
Bất kể Trần Viện có đề phòng Đỗ Trọng Bình như thế nào thì
tối thứ bảy cô vẫn phải cùng anh ta và ba Trần đi dự tiệc. Trần Viện
theo chủ trương địch động ta bất động, nếu Đỗ Trọng bình muốn lấy lòng
gia đình cô, vậy cô sẽ hợp tác, tỏ ra vô cùng có thiện cảm và tin tưởng
anh ta, để xem anh ta rốt cuộc là muốn như thế nào.
Xe vừa đến
nơi, Trần Bằng, Đỗ Trọng Bình cùng Lâm An An tiến vào trong, còn Trần
Viện thì được trợ lý của Albert Diệp đón, đợi một lát nữa mới cùng xuất
hiện với anh ấy. Trần Viện đối với việc này cũng không để ý mấy, chỉ bĩu môi nói những người nhà giàu này thật để ý đến những lễ tiết rườm rà.
Trần Viện hôm nay trang điểm đặc biệt lộng lẫy, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ, thân trên bó sát thể hiện rõ từng đường cong mê người, chiếc
váy được thiết kế hở lưng, để lộ tấm lưng trần trắng mịn bóng loáng như
mỡ dê. Trần Viện trước giờ chưa bao giờ thử lễ phục màu đỏ, không ngờ
đến màu sắc tiên diễm này mặc lên người cô lại tạo nên một vẻ đẹp hoàn
toàn khác, mất đi vẻ ngây ngô và non nớt của một cô gái mới lớn, thay
vào đó là sự rực rỡ và quyến rũ như một đóa hồng, khiến ai nhìn thấy
cũng phải ngoáy đầu lại… Thôi được rồi, Trần Viện biết mình tự khen bản
thân mình hơi quá, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hài lòng với thiết kế của
stylist hôm nay, ít nhất cũng sẽ khiến Albert Diệp đứng cạnh cô phải ủ
rủ vì chỉ có thể làm nền. Trần Viện đắc ý nghĩ.
Buổi tiệc bắt đầu hơn phân nửa thời gian, Trần Viện đứng cạnh Albert Diệp, miệt mài ngóng trông về phía cửa hội trường.
“Này, sao đến giờ vẫn chưa thấy, anh có chắc là đạo diễn Vheris sẽ đến không?”
Albert Diệp nhìn vẻ mặt nôn nóng của Trần Viện, mỉm cười nói: “Anh ấy sẽ đến.”
Trần Viện bĩu môi, không nói gì thêm nữa.
Không lâu sau đó, người Trần Viện ngày đêm trông ngóng cuối cùng cũng xuất
hiện. Trần Viện nhìn người đàn ông gương mặt góc cạnh đầy nam tính trước mặt, đôi mắt sâu, dài hẹp và xanh biếc cùng với mái tóc nâu đỏ bồng
bềnh khiến vẻ ngoài của anh ta càng thêm hút hồn. Trần Viện trong lòng
thầm chậc lưỡi, người bên ngoài so với trong ảnh còn đẹp hơn gấp mấy
lần. Rowan Vheris này không chỉ nổi danh vì tài năng, mà còn được người
ta biết đến là một playboy chính hiệu, với ngoại hình xuất sắc, xuất
thân hiển hách cùng với nghề nghiệp hiện tại, Trần Viện chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được anh ta lăng nhăng đến mức nào, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện cô muốn quan tâm.
“Hi Rowan, anh đến muộn.” Albert Diệp tiến lên ôm lấy người trước mặt, trong lời nói cũng không chứa chút thái độ trách cứ nào.
“Traffic.” Rowan Vheris cười tươi, nhiệt tình ôm lại Albert Diệp, viện một lý do luôn được đa số người ưa chuộng.
Trần Viện thầm nghĩ quả nhiên là vật hợp theo loài, hai người này vừa nhìn
liền biết là bạn tốt của nhau, ngay cả đời sống tình cảm cũng tương tự.
“Tiểu thư xinh đẹp này là ai đây, còn không mau giới thiệu với tôi.” Rowan Vheris nhìn Trần Viện, sau đó hỏi.
Albert Diệp cười, đưa tay khoác lên bả vai Trần Viện: “Giới thiệu với anh, Trần Viện, bạn nhảy của tôi đêm nay.”
“Awesome, looks really yummy.” Rowan Vheris hài hước trêu đùa một câu.
Trần Viện nghe thấy trên trán liền hiện ba vạch đen, đừng tưởng cô nghe không hiểu.
“Xin chào Trần tiểu thư, tôi là Rowan Vheris, hân hạnh được gặp mặt.” Rowan Vheris nói bằng tiếng Anh.
“Chào đạo diễn Vheris, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.” Trần Viện dùng Anh ngữ lưu loát đáp lời, nói xong, lịch sự vươn bàn tay ra trước.
Rowan Vheris nhẹ nhàng bắt lấy, cúi người đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Trần
Viện. Trần Viện vốn muốn cùng bắt tay với anh ta, cuối cùng lại bị hành
động này làm giật mình, may mắn cô cũng không thể hiện ra ngoài. Dù sao
đây cũng chỉ là lễ tiết bình thường của người phương tây.
“Nghe nói lần này đạo diễn Vheris đến đây là để du lịch phải không?” Trần Viện hỏi.
“Đúng vậy, tôi muốn thư giản một chút, tiện thể tìm hiểu thêm về phong tục Việt Nam.”
“Ồ, thật sao. Quốc gia chúng tôi tuy nhỏ, nhưng cũng có rất nhiều điểm đặc
sắc riêng, hy vọng anh sẽ có một chuyến du lịch vui vẻ.”
Rowan Vheris cười nói: “Cám ơn lời tốt lành của Trần tiểu thư.”
Sau đó Albert Diệp cùng Rowan Vheris nói đùa mấy câu, Trần Viện thì đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng trông thấy ba người Trần Bằng đang
tiến tới, cô liền mỉm cười rực rỡ.
Cũng may đây là một buổi tiệc
của thương giới, đa số những người đến đây đều là người làm kinh doanh,
không mấy ai nhận ra Rowan Vheris, cho nên cơ hội để ba Trần và Lâm An
An được tiếp xúc với Rowan Vheris sẽ nhiều hơn.
“Chào đạo diễn Vheris, tôi là Trần Bằng, ngưỡng mộ đã lâu, rất hân hạnh được gặp mặt cậu.”
“Xin chào, ngài Trần cũng biết tôi sao?” Rowan Vheris chìa tay ra bắt lấy
bàn tay của Trần Bằng, rất ngạc nhiên vì tại buổi tiệc như thế này lại
có người nhận ra mình, dù sao đi nữa đây cũng không phải là nước Mỹ.
Albert Diệp lúc này mới lên tiếng: “Giới thiệu với anh, chủ tịch Trần là chủ
tịch công ty giải trí Ban Mai, bên cạnh là nữ diễn viên nổi tiếng Việt
Nam Lâm An An, còn đây….” Anh mắt anh dừng lại trên người đàn ông còn
lại.
“Tôi là Đỗ Trọng Bình, trợ lý của chủ tịch Trần.”
Rowan Vheris lịch sự bắt tay từng người, khi đến trước mặt Lâm An An thì lặp
lại động tác vừa làm với Trần Viện, hôn lên mu bàn tay của cô. Lúc này
anh mới hiểu tại sao những người này nhận ra anh, hóa ra là người trong
nghề. Ánh mắt Rowan Vheris dừng trên người Lâm An An lâu hơn một chút,
thầm cảm thán hôm nay vận khí thật tốt, vừa ra đường liền gặp được hai
mỹ nữ phương đông. Mặc dù không nóng bỏng và cuồng dã như phụ nữ phương
tây, nhưng lại mang theo một ý vị khác.
Năm người sau khi giới
thiệu lẫn nhau, sau đó cùng nhau rôm rã trò chuyện cho đến khi kết thúc
buổi tiệc, Trần Viện cảm thấy ngày hôm nay trôi qua cũng không tệ lắm.
Hơn nữa từ miệng của Rowan Vheris Trần Viện nhận được một thông tin khá
là đáng giá, anh ta dự định làm một bộ phim lấy bối cảnh tại Việt Nam.
Trần Viện lúc trở về vẫn luôn suy nghĩ về điều này, đã lấy bối cảnh ở Việt
Nam thì chắc chắn ít nhiều sẽ cần đến sự góp mặt của diễn viên trong
nước, nếu diễn viên giải trí Ban Mai may mắn nhận được vai trong bộ phim này thì tốt không gì bằng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phim Mỹ lấy
bối cảnh tại Việt Nam, ngoài đề tài chiến tranh ra thì còn đề tài gì
khác. Nếu thực sự là như thế thì chưa chắc diễn viên Việt Nam góp mặt
vào phim này là chuyện tốt. Dù gì đây cũng là một đề tài tương đối nhạy
cảm. Người Mỹ làm phim về chiến tranh ở Việt Nam cũng không ít, còn có
một vài bộ phim phản ánh sâu sắc về nổi đau của người dân Việt Nam trong thời kỳ bị đô hộ. Nhưng dù sau đi nữa họ cũng là người Mỹ, xuất phát từ quan điểm và góc nhìn của quốc gia xâm lược cho nên dù có phê phán thì
vẫn tương đối nhân đạo hóa hình tượng người lính Mỹ.
Trần Viện
cau mày suy tư thẩn thờ một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật cười. Đạo diễn Vheris làm phim là chuyện của người ta, liên quan gì đến cô mà cô phải
đau đầu. Hơn nữa bộ phim này chắc gì nói đến đề tài chiến tranh. Cô cầm
điện thoại lên xem giờ, thấy đã khuya, liền gửi cho Lý Gia Thành một tin nhắn rồi mới mỹ mãn trùm chăn ngủ.