‘Khát vọng’ đã đi
được nửa chặng đường, mà Trần Viện cảm thấy mối tình tay ba giữa Lý Gia
Thành – Lâm An An – Albert Diệp ngày càng không ổn, đặc biệt là thái độ
của Lâm An An đối với Albert Diệp khiến Trần Viện có chút dao động về
suy nghĩ của mình. Cho nên cô quyết định thẳng thắn trò chuyện cùng Lâm
An An.
“Chị An An, em có chuyện muốn hỏi. Vấn đề có chút riêng tư, nhưng hy vọng chị sẽ
không trách.”
Lâm An An có chút căng thẳng nhìn Trần Viện, lờ mờ đoán được cô sắp hỏi điều gì: “Được, em hỏi đi.”
“Ừm...dạo gần đây, chị và Albert Diệp có vẻ thân mật?” Trần Viện ngập ngừng nói.
“Không… không có, chị và Diệp tổng không có gì với nhau cả.”
“Chị cảm thấy Albert Diệp là người như thế nào?” Trần Viện đột ngột hỏi.
“A…” Lâm An An nghe xong câu này, kinh ngạc kêu lên, sau đó mới ấp úng trả lời “…Diệp tổng rất tốt.”
Lâm An An cúi đầu, hai má đỏ ửng như cô gái nhỏ mới biết yêu. Trần Viện
thấy biểu hiện này của cô ấy, trong lòng thầm kêu không ổn. Cô tin rằng
hai người hiện tại chưa có gì, nhưng có lẽ không lâu nữa sẽ có, chí ít
thì Lâm An An có vẻ như đã bị con công đực lẳng lơ kia hớp mất hồn rồi.
Trần Viện cảm thấy chuyện này thật không logic, đáng lẽ theo kịch bản,
Lâm An An phải bị Albert Diệp cưỡng ép, bị ngược lên bờ xuống ruộng, sau đó mới nảy sinh tình cảm với anh ta, nhưng bây giờ hoàn toàn trái
ngược, Albert Diệp chưa làm gì, mà chỉ cần nhắc đến tên hắn thì Lâm An
An liền trở thành cô gái e thẹn mới lớn. Lẽ nào đây chính là hào quang
của nam chính, có làm cách nào đi nữa cũng không thể thay đổi được sức
quyến rũ khủng bố của anh ta.
Lâm An An đã như vậy rồi, Lý Gia
Thành liệu vẫn còn cơ hội sao? Trần Viện tự hỏi, nhưng trong lòng đã có
sẵn đáp án. Cô do dự một chút rồi nói: “Vậy chị cảm thấy anh Gia Thành
thế nào?”
Lâm An An cau mày khó hiểu nhìn Trần Viện, cảm thấy câu hỏi này thật chẳng liên quan gì cả, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ
rồi trả lời: “Lý tổng ít nói, trông có vẻ rất nghiêm túc.” Ý của cô là
người này khiến người khác cảm thấy rất áp lực và khó gần gũi.
Trần Viện nghe được nhận xét của Lâm An An về Lý Gia Thành và Albert Diệp
khác nhau một trời một vực, trong lòng thầm nghĩ Lý Gia Thành cuối cùng
cũng đã bị knock out rồi. Không hiểu sao Trần Viện bỗng dưng lại cảm
thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, xen vào đó còn có khó xử và áy náy.
Cô vốn đã hứa với Lý Gia Thành là sẽ giúp anh ấy giành lấy nữ chính, ai
ngờ đâu chữa lợn lành thành lợn què, chưa gì hết mà Lâm An An đã muốn
gói mình lại rồi tự dâng bản thân lên cho Albert Diệp rồi. Chẳng lẽ có
làm như thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được quỹ tích đã định sẵn từ đầu sao, kể cả tương lai của cô và Lý Gia Thành?
Trần Viện
lo lắng không biết Lý Gia Thành biết được chuyện này sẽ phản ứng như thế nào. Thất vọng? Buồn bả? Chán nản? Trần Viện không hy vọng Lý Gia Thành trở nên như thế, nghĩ đến việc anh không vui, cô liền cảm thấy khó
chịu. Nhưng sự thật đã bày ra như vậy, làm sao có thể thay đổi được.
“Trần Viện, Trần Viện.” Lâm An An thấy Trần Viện ngẩn người, kêu mấy lần mà vẫn không lên tiếng liền lay nhẹ cánh tay của cô.
“Hả?” Trần Viện bị lay, giật mình hỏi.
“Em sao vậy, chị kêu mà em không nghe thấy.”
“À, không sao.” Trần Viện suy nghĩ quá nhập tâm, liền đem mọi chuyện quên hết.
Sau một hồi đắn đo, Trần Viện cuối cùng cũng làm ra một quyết định. Tìm cho Lý Gia Thành một mối tốt hơn, còn chuyện của Lâm An An và Albert Diệp
cô sẽ không tiếp tục xen vào, nhưng không phải là lúc này.
“Chị
An An, chị và Albert Diệp có quan hệ như thế nào đi nữa em cũng không có tư cách xen vào. Nhưng giai đoạn này chị nên cân nhắc kỹ một chút, chị
chỉ mới được khán giả chú ý đến, hơn nữa ‘Khát vọng’ cũng được rất nhiều người lưu tâm. Em không hy vọng những tin đồn xấu tựa như cặp kè với
đại gia làm ảnh hưởng đến tên tuổi của chị cùng với bộ phim. Chí ít cũng nên đợi đến khi công chiếu, chị cũng biết tin đồn có thể giết chết tất
cả thiện cảm của khán giả giành cho nghệ sĩ. Đương nhiên đây chỉ là đề
nghị của em thôi, chị có thể suy xét, đồng ý hay không em cũng sẽ không
ép buộc.”
Trần Viện hiện tại đã không còn ý muốn tác hợp Lâm An
An với Lý Gia Thành, nhưng trong thời gian này, nếu tên tuổi của Lâm An
An bị ảnh hưởng, chắc chắn sẽ liên lụy đến ‘Khát vọng’, hơn nữa công
chúng luôn có xu hướng ưu ái những nghệ sĩ trẻ độc thân hơn, do đó không gian phát triển của bọn họ cũng sẽ lớn hơn, Trần Viện không hy vọng sự
nghiệp của Lâm An An vừa mới bắt đầu mà đã bị cái người đàn ông bá đạo
kia kiềm hãm lại.
Lâm An An hiểu ý tốt của Trần Viện, không suy
nghĩ nhiều liền nói: “Trần Viện yên tâm đi. Chị hiểu được những lời của
em, chị sẽ không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc đâu. Hiện
tại chị vẫn chưa nghĩ đến việc quen bạn trai.”
Trần Viện mặc dù
nói không ép buộc Lâm An An, nhưng khi nghe được câu khẳng định này cũng thấy thở phào nhẹ nhõm: “Tin tức ở phim trường rất bảo mật, nhưng không hiểu sao mấy ngày nay lại rò rĩ một vài hình ảnh hậu trường của ‘Khát
vọng’, rốt cuộc không biết là ai làm.”
Lâm An An nghe Trần Viện nói, hoảng hốt kêu lên: “Vậy à, chuyện này có nghiêm trọng lắm không? Có tra ra được là ai làm chưa?”
“Không sao, chỉ là vài tấm ảnh trong trường quay thôi, có thể là nhân viên
hoặc diễn viên chụp lại. Anh Hồ Phong đã cho người điều tra. Mấy ngày
này chị cẩn thận chút, nhất là ngôn hành cử chỉ, quan hệ cùng các đồng
nghiệp, đừng để bị người khác bắt được điểm yếu.”
Lâm An An gật đầu: “Được, em đừng lo, chị sẽ cẩn thận.”
Trần Viện định nói thêm điều gì đó, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật làm cô phải ngậm miệng lại.
“An An, Trần Viện, hai người cũng ở đây à?” Albert Diệp tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
Trần Viện nhún vai, đúng là một câu nói vô nghĩa.
“Đúng vậy, Diệp tổng hôm nay lại đến phim trường sao.” Lâm An An đáp lời.
Trần Viện bĩu môi, lại thêm một câu nói vô nghĩa.
“Đúng vậy, sao lại ở đây, hôm nay em không có cảnh quay sao?” Albert Diệp hỏi Lâm An An, ánh mắt như có như không quét về phía Trần Viện.
“Phân đoạn của tôi vừa quay xong nên vào đây trò chuyện với Trần Viện một chút.”
“Vậy sao? Hai người nói chuyện gì vui vẻ, nói cho tôi nghe với.” Albert Diệp cười nói, tỏ vẻ rất thân thiết.
Trần Viện trong lòng thầm khinh bỉ tên Albert Diệp này lại chuyển sang chế độ tự động phóng điện.
“Không có gì quan trọng, chỉ nói chút chuyện phiếm thôi. Trái lại anh Diệp có
vẻ thời gian gần đây rất rãnh rỗi, hôm nay anh lại không đi làm sao.”
Trần Viện mỉa mai nói, cố tình nhấn mạnh từ ‘lại’.
“Ồ, không ngờ
Trần Viện lại quan tâm đến tôi như vậy. Trợ lý của tôi sẽ giúp tôi thu
xếp công việc, cám ơn em đã lo lắng.” Albert Diệp tỏ vẻ kinh ngạc, sau
đó mỉm cười nói.
Lo lắng cái đầu anh, lỗ tai nào của anh nghe
được là tôi đang lo lắng, thật đúng là ảo tưởng sức mạnh. Trần Viện
trong lòng thầm mắng Albert Diệp mấy tiếng.
Albert Diệp nhìn thấy khóe miệng Trần Viện khẽ co rút, cảm thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
Anh nhìn sang Lâm An An, vờ như đang có chuyện phải suy nghĩ: “Thật ra
tôi cũng không rãnh rỗi gì mấy, đang có một việc khiến tôi phải đau đầu
đây.”
Lâm An An quan tâm hỏi: “Chuyện gì khiến Diệp tổng phải đau đầu, rất phức tạp sao?”
“Cũng không thể gọi là phức tạp. Chỉ là ngày kia công ty tôi sẽ tổ chức tiệc
kỷ niệm ngày thành lập chi nhánh châu Á, nhưng đến hôm nay tôi vẫn chưa
tìm được bạn nhảy.” Albert Diệp vờ như rất ảo não nói.
“A, không
thể nào, Diệp tổng như vậy, chắc chắn không thể nào thiếu bạn nhảy
được.” Lâm An An có chút kinh ngạc kêu lên, cô không phải là không có
chút hiểu biết gì về tình sử dày đặc của Albert Diệp.
Albert Diệp bật cười: “Sao lại không thể, chẳng phải đến hiện tại tôi vẫn chưa tìm
được hay sao. Hay là…. An An hôm đó làm bạn nhảy của tôi nhé.” Albert
Diệp nói, đuôi mắt khẽ quét về phía Trần Viện.
Trần Viện nghe
được câu này, tia mắt sắc lẻm bắn về phía Albert Diệp. Lâm An An thì khó xử, không biết phải lựa chọn như thế nào. Nếu cô xuất hiện cùng Diệp
tổng ở những buổi tiệc như vậy, chắc chắn sẽ bị dính vào tin đồn tình
cảm với anh ta. Nhưng dù sao đi nữa Albert Diệp cũng đã nhiều lần giúp
đỡ cô, lời từ chối cô không thể nói ra miệng được. Lâm An An cuống quýt
đưa mắt sang cầu cứu Trần Viện.
Trần Viện bắt được tín hiệu từ
Lâm An An, vờ ho mấy tiếng mới nói: “Ngại quá, chuyện này có vẻ không
thích hợp. Hay là anh Diệp tìm người khác có được không?”
Albert
Diệp vẻ mặt không cho là đúng nói: “Có gì không thích hợp. An An cũng
chưa có người yêu, làm bạn nhảy với tôi một lần cũng không sợ ai hiểu
lầm.”
Đúng rồi, người bạn trai chưa xuất hiện đó không hiểu lầm, nhưng cả thiên hạ đều sẽ hiểu lầm. Trần Viện thầm bĩu môi khinh bỉ.
“Chuyện này… vấn đề không phải là chỗ đó. Anh cũng biết chị An An chỉ mới có
chút danh tiếng thôi, nếu như xuất hiện những tin đồn tình cảm thì không hay cho mấy.”
Albert Diệp gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Trần Viện nói
cũng đúng. Nhưng đây chỉ là đi dự một buổi tiệc bình thường, như thế nào lại liên quan đến tin đồn tình cảm?” Sau đó lại quay sang nhìn Lâm An
An: “Hay là An An không muốn đi dự tiệc cùng tôi? Nếu vậy tôi cũng không miễn cưỡng em nữa.”
Lâm An An cuống lên, vẫy tay liên tục: “Không phải không phải. Tôi không có ý như vậy…”
“Vậy là em đồng ý với tôi?” Albert Diệp cắt lời Lâm An An, đôi mắt lại như có như không lướt qua Trần Viện.
Trần Viện thấy Albert Diệp vẫn cố tình làm khó Lâm An An, chịu không nổi nữa liền lên tiếng: “Xin lỗi anh Diệp, không phải chị An An muốn từ chối
anh, nhưng anh cũng biết miệng lưỡi của cánh nhà báo lợi hại thế nào,
chuyện không họ cũng có thể nói thành có. Hơn nữa ‘Khát vọng’ hiện tại
đang rất được chú ý, chúng ta phải cẩn thận hơn ai hết, không thể để bất cứ sai sót nào làm hỏng bộ phim được. Mong anh Diệp thông cảm.”
Lâm An An thấy Trần Viện giải thích có tình có lý như vậy, trong lòng thầm
thở phào nhẹ nhỏm, cô không muốn làm cho Diệp tổng hiểu lầm là mình
không muốn giúp anh ta.
Albert Diệp giọng tiếc nuối nói: “Đã vậy
thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa.” Sau đó vẻ mặt đầy ảo não: “Haizzz,
vậy tôi phải tìm đâu ra bạn nhảy đây.”
Trần Viện thấy Albert Diệp đã chịu buông tha chuyện này, trong lòng cũng thở phào một Trận. Đáng
tiếc là Lý Gia Thành đã đi công tác, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ kịp
thời xuất hiện, một đao chém chết con công đực này.
“A, hay là Trần Viện làm bạn nhảy của tôi có được không.” Albert Diệp đột nhiên nói.
Trần Viện giật mình, bỗng dưng có cảm giác như nằm cũng trúng đạn. Chuyện
vốn không có liên quan gì đến cô, cuối cùng lại trở thành như vậy. Lời
từ chối trong miệng Trần Viện chưa kịp nói ra, liền bị Albert Diệp chặn
ngang.
“Ừm, tại sao tôi lại không sớm nghĩ ra nhỉ, tối hôm đó tôi còn mời đến Rowan Vheris, chắc là em sẽ có hứng thú gặp anh ấy. Như thế nào?”
Trần Viện kinh ngạc trợn to mắt, miệng mở há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng: “Anh nói cái gì…Rowan Vheris, là… là đạo
diễn Rowan Vheris sao?” Cũng chính là vị đạo diễn danh tiếng ở Holywood.
“Đúng vậy, tôi và Rowan có chút giao tình, lần này Rowan sang đây du lịch,
sẵn tiện mời anh ấy đến.” Albert Diệp nhẹ nhàng trả lời, tựa như nhân
vật lẫy lừng kia chỉ là anh hàng xóm nhà bên.
“Trần Viện đồng ý làm bạn nhảy của tôi?” Albert Diệp mỉm cười, đặt ra một câu hỏi mang đầy giọng điệu khẳng định.
Trần Viện nhìn sang Lâm An An, rồi lại nhìn sang Albert Diệp: “Được, nhưng
mà tôi dẫn bạn theo có được không?” Chuyện tốt như vậy, nhất định phải
để Lâm An An có cơ hội cọ xát. Chỉ cần chị ấy không phải làm bạn nhảy
của Albert Diệp là được. Mặc dù không chắc lọt vào mắt của đạo diễn
Vheris, nhưng sau này gặp bạn bè trong nghề, khoác lác vài câu, nói tôi
đã từng dự tiệc cùng đạo diễn Vheris cũng rất có mặt mũi.
Albert
Diệp dường như cũng đoán ra được suy nghĩ của Trần Viện, chỉ cười nói:
“Được thôi, tôi sẽ gửi thiệp mời cho em, em muốn đưa cho ai cũng được.”