Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 3: Chương 3: Tính toán sai






Diệp Thần tròn mắt chăm chăm nhìn vào đống đồ Tuyên Dã vừa mới "vác" lên để ở ghế phụ, khóe môi giật giật, tay nhỏ lục tung thùng gần mình nhất.

A…Từ lúc nào mẹ có sở thích ăn vặt thế này ?

"Mẹ, chúng ta chuẩn bị đi dã ngoại sao !?" Nếu không, chăn gối, đồ thể thao, hộp cứu hộ y tế....dùng để làm gì ?

"Ừ, đại loại như thế !" Cô không chút để ý đáp. Nếu ai biết cô đánh đồng việc sinh tồn tại mạt thế tựa như đi dã ngoại...hẳn là sẽ tức chết. Đáng tiếc, không ai biết cả.

"Thật là nhiều. Chúng ta đi cả tuần sao?" Diệp Thần mặt hiện lên vẻ háo hức, vui mừng. Đã thật lâu, cậu chưa cùng mẹ đi chơi !

"A, hẳn vậy !" Cô nhàn nhạt liếc Diệp Thần một cái. Nhóc này mà biết cô mua gần cạn thẻ đen Thụy Sĩ, không biết sẽ có biểu tình gì.

Mà đống đồ này qua miệng của Diệp Thần là nhiều, nhưng trên thực tế, đây chỉ là số nhỏ so với một kho đồ cô quăng vào tích trữ trong không gian nhẫn thôi.

*Vútttt* Cô đạp phanh phóng đi, như đang chạy đua cùng gió.

Diệp Thần ngồi ở ghế phụ bên cạnh che mặt, dở khóc dở cười. Ai nói mẹ không biết lái hả..hả ? Lúc chiều, nhận lấy một phen giáo huấn tốc độ thót tim, nó không nghĩ dám nghi ngờ năng lực của mẹ nữa.

Không nên cho mẹ đụng vào xe, baba, ý của người là vì lí do này sao.

Trong lòng Diệp Thần ai oán không thôi, baba người thật nhẫn tâm, nỡ lòng nào đặt con trai người vào chỗ hiểm nguy.

"Thất thần cái gì ! Còn không đi tắm." Tuyên Dã cầm khăn tắm ném vào mặt Diệp Thần lạnh giọng ra lệnh.

[Ry: Sao ta lại xây dựng nhân vật bạo lực thế này*ngẫm nghĩ*]

Sáng đến giờ, chưa đủ mệt mỏi hay sao, tắm xong còn ăn cơm ngủ nghỉ khỏe nữa chứ. Ngày mai hẵng còn nhiều việc.

"Vâng !" Diệp Thần ủy khuất trả lời.

Cô nhíu mày, trong mắt lóe lên tia tàn khốc, người muốn ở cạnh cô phải tuyệt đối trung thành, nhưng thằng nhóc này...

Thái độ của Diệp Thần đối với cô đủ nói lên rằng, hắn không hề tôn trọng cô mà chỉ là kính sợ người sau lưng hắn thôi.

Chỉ bằng những câu nịnh nọt, lời nói đơn thuần kia có thể lọt qua mắt cô sao. Ngu xuẩn !

Thế nhưng, người dấu mặt sau lưng hắn là ai ! Tuyên Dã này có lợi ích gì cho người khác phải sai người giám sát mọi hành động của cô đây.

Tuy vậy, nếu hắn gây ra nguy hiểm cho cô, thì...

Mạt thế đến, sống chết mặc nhau !

"Thức ăn trên bàn, tôi mệt đi ngủ trước, không có việc gì đừng làm phiền tôi." Nói xong cũng mặc kệ nó có nghe hay không, đi thẳng vào phòng khóa cửa.

Kéo ngăn tủ, lấy g hộp gấm lọ thủy tinh có chất lỏng trong suốtbên tron.

Sau đó lại nhìn chiếc nhẫn được lồng làm mặt dây chuyền.

Chỉ có thể thở dài, nếu kiếp trước có người đến lấy những thứ này, sứ mệnh của cô cũng sớm đã hoàn thành. Việc gì luân lạc đến chết, không những vậy còn bị cướp hết đồ mà người kia trao.

Cho nên sau khi cô trùng sinh vào khoảng thời gian này rồi lấy hết không chừa một móng, chẳng lẽ muốn cô để cho bi kịch tái diễn sao !?

Mà chiếc nhẫn cũng hết sức vừa vặn tay, làm cô không tránh khỏi nghi ngờ...này là làm cho cô ư ? Vẫn là thoát khỏi cái miệng nhiều lời của Diệp Thần, cô mới tái tạo nó thành dây chuyền.

Phân vân nhìn lọ thủy tinh, không biết nên uống hay không ? Thực sự là cô trước kia chỉ dùng nhẫn này tạm thời để sống sót, nhưng còn cái này thì sao ? Uống vào sẽ không chết chứ !

Suy nghĩ lại thì, với sức lực bây giờ, cô sẽ sống sót nổi sao ? Còn mang theo cái cục nợ của nguyên thể này nữa..aiz, phiền không nên lời !

Cuối cùng vẫn là uống một ngụm hết. Thân thể bỗng dưng nóng bừng, lỗ hở chân lông rát lạnh, lòng ngực bị đè ép suýt ngẹt thở.

Máu nhỏ giọt từ lỗ chân lông ra ngoài, cũng loại bỏ chất độc dư thừa trong cơ thể. Nhưng mất máu nhiều làm đầu óc cô hơi choáng váng.

Dù vậy, thân thể dính nhớt nóng ran làm cô không thể không lết vào phòng tắm ngăm một hồi lâu.

"A.." Cô có chút giật mình xoa mắt, người trong gương...đôi mắt màu tím hệt tinh linh ? Lại nhìn xuống cổ, chiếc nhẫn tím kia đã mất tăm...chuyện này thì không thoát khỏi liên quan với nó.

Khóe môi cong lên vươn chút thú vị, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn ngủ.

A, không phải là mắt bắn ra laze à ? Có chút thất vọng, chui vào chăn ngủ, hiển nhiên không hề biết rằng, chiếc đèn ban nãy đã tiêu không.



Mắt nhắm mắt mở nhai nhai điểm tâm sáng. Mới sáng sớm đã lục đục, sao nó ngủ được đây. Aiz, cuối cùng mẹ đang làm cái gì vậy !

"Mẹ..hôm nay mẹ rất lạ !" Diệp Thần nhìn mẹ mình đang loay hoay xếp đồ, không khỏi cảm khái.

"Vậy sao!?" Cô không mặn không nhạt hỏi ngược lại.

"Ân..." Hôm qua đã lạ, hôm nay còn lạ hơn. Cư nhiên dậy sớm !

Cô cũng không biện giải điều gì, cuộc nói chuyện hiển nhiên kết thúc tại lúc vài câu ngắn ngủi. Cho thấy mối quan hệ mẹ con này có bao nhiêu gượng gạo.

"A..con ra ngoài một lát." Như nhớ đến cái gì, Diệp Thần nhảy xuống ghế chạy vào phòng lấy áo khoác.

Cô cúi đầu xem đồng hồ, vẫn là không nhịn được mở miệng dặn dò:"Thân ái, đi sớm về sớm, chớ chạy loạn !"

"Vâng !" Tuy không hiểu mẹ vì sao nói vậy nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đáp. Việc này cũng không tốn nhiều thời gian, hẳn là sẽ về sớm.

Trong căn nhà lặng yên, thi thoảng vang lên âm thanh rột roạt. Trên bàn trong chiếc hộp rơi ra một loạt danh thiếp, cô buồn bực xếp lại.

Cái kia chiếc nhẫn làm sao đây, chẳng lẽ móc mắt để lấy đồ trong kho tích trữ sao ?

Bàn tay bất giác dừng lại, mắt gắt gao nhìn danh thiếp màu trắng đơn bạc.

Nhạc Thiên Ly ~

Bằng hữu duy nhất của cô kiếp trước ! Cô ấy hiện tại ở đâu ?

"Ly, tớ đây !"

"Hả ? Ai vậy ?"

Cô sửng sốt một lúc, phải rồi, kiếp này bọn họ chưa gặp nhau, cũng chẳng quen biết.

"Sr..nhầm số !"

.....

Phải làm sao đây ! Cô không muốn Tiểu Ly giống đời trước, bi thương vô hạn. Lúc này đang xảy ra việc gì nhỉ...hình như là...bên bờ sông Lency.

Cũng chẳng để tâm sắp đến giờ mạt thế, Tuyên Dã quăng điện thoại chạy ra khỏi nhà, phóng xe vun vút đi ngoại ô.

Trong không khí nồng đậm mùi máu tanh, đượm màu chết chóc. Nhìn xác người tán loạn, cô hơi cười một chút. Thật quen thuộc cảnh tượng a !

Ánh mắt dao dác phong cảnh chung quanh, nơi góc khuất dưới chân cầu có...hơi thở nhè nhẹ.

Người thân thể đầy vết chi chít, máu rỉ ghê người, tóc bện vào khuôn mặt bụi bẫm...đấy không phải Thiên Ly hay sao !?

"Ôi.." Sao lại thê thảm thế này. Đây là lần thứ hai cô thấy Tiểu Ly tơi tả như vậy.

Sau khi rửa mặt, băng bó vết thương cho Thiên Ly, gương mặt có phần sáng tươi hơn. Ai nha, không thể tưởng tượng được, nếu cô không xuất hiện cứu cô ấy, liệu khi đến giờ này...mọi chuyện như cũ xảy ra, có phải Tiểu Ly sẽ còn thảm hơn hay không !

Bị thương thế này...

Cô đau đầu xoa mi tâm. Có cái gì đó như dòng suối ấm mát rượi chảy dọc làm dịu tâm thức của cô. Nhíu mi nghi hoặc nhìn bàn tay, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

Hai bàn tay chậm rãi đặt lên vết thương ở tay tiểu Ly , mắt nhắm hờ. Như một ma chú, hãy làm dịu nỗi đau này, biến tan mọi tổn thương của thời gian.

"A..haha ~"

Dĩ nhiên là hệ quang trị thương, có cái này, vấn đề bị thương không còn đáng ngại nữa rồi.

"Ừm...đau.." Thiên Ly mệt mỏi ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

"Cô là ai ?" Sau một hồi mơ hồ, lập tức cảnh giác lùi lại, tay thủ thế phòng bị.

"Tôi, Diệp Tuyên Dã, Ly cô muốn ăn gì không." Không mấy bận tâm đến sự đề phòng của cô bạn, Tuyên Dã nhiệt tình hỏi thăm làm Thiên Ly ngơ ngác, buộc miệng nói.

"Cháo thịt bằm không hành."

"Uh, đợi tôi một lát !"

Không phải do vết thương ở đầu, cô nhất định sẽ vỗ trán muôn phần cảm thán: "Mình sẽ không lạc vào viện tâm thần đấy chứ !"



Vừa ngồi ăn vừa xem tivi, Thiên Ly có chút mất tự nhiên. Qua khung cảnh thành thị, cùng cách bài trí, suy nghĩ bị lạc chỗ viện nào đó hoàn toàn bị loại bỏ.

Tất cả cũng do cô gái kia quá nhiệt tình làm cô lầm tưởng. Không rõ tại sao, đối với Tuyên Dã cô lại có cảm giác thân quen như vậy.

Tuy nhiên, Thiên Ly cô cũng không phải loại người quen biết tùy tiện mà bắt chuyện, Tuyên Dã không có ác ý, nên cô cũng gỡ bỏ phòng bị, ngồi yên ăn.

"Chậc...Đến rồi !"

"Hử?" Cảm thấy tâm trạng người bên cạnh dao động cảm xúc, còn có vẻ rất vui không lý do.

Tuyên Dã hất càm về hướng tivi đang ở kênh thời sự.

"Hiện giờ, ở một số nơi trên thế giới xuất hiện mưa bão bất thường, ở vùng nông thôn của các nước Mĩ, Ý,...có vòi rồng. Ở Anh có hiện tượng cơn lốc sấm sét từng đợt gây chấn động mạnh tới mặt đất.

Chưa hết...tại Nhật Bản đang trải qua đợt hai sóng thần, bùng nổ mặt nước ngầm ngoài biển, cá mập di tản vào bờ. Pháp gặp hiểm họa mưa liên tục dần dẫn đến nhấn chìm mảnh đất của đất nước tình yêu này.

Nhiều nơi, núi lửa bắt đầu phun trào, hiểm họa dung nham bùng nổ.

Vào lúc này, tiến sĩ DiLan của chúng ta đo được một mảnh thiên thạch với tốc độ 200 năm ánh sáng rơi thẳng vào đất Trung Hoa đang không có chút hiện tượng bất thường nào cả.

Do không đo lường được thời gian rơi và vị tri chính xác nên xin các vị nhanh chóng trở về nhà hoặc đến nơi kiên cố an toàn nào đó...."

*Xoẻng* Thiên Ly đánh rơi cả tô cháo trên bàn.

"Không xong rồi. Tôi phải về..."

"Ly, cậu muốn làm gì ?" Cô nheo mắt cảnh cáo. Tay chặn hành động bất thường của cô bạn tránh va chạm vết thương.

"Con của tôi...hức..cô buông tôi ra..." Giọng của Thiên Ly lạc dần, có chút không nói nên lời.

Con !? Ly có con sao. Tại sao cô không biết ? Cô thực sự tính toán sai rồi. Nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ có bão và sấm sét từ Anh dịch chuyển không gian sang Trung Hoa.

Tuyên Dã hoàn toàn rối rắm.

"Cô..buông..ra.."

Lại nghe thêm tiếng than khóc mất lý trí của Thiên Ly, làm cho cô càng thêm phiền chán. Không chút do dự đập ngất cô bạn.

_ Dù cho cậu có hận tôi, tôi cũng sẽ không buông bạn đâu !

Rinnina: ước gì mình có người bạn như Tuyên Dã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.