Trong lúc nhóm người A Man dưỡng thương, tráng đinh đi săn trong bộ lạc giảm bớt không ít, trực tiếp dẫn tới thực vật săn được lại càng không đủ ăn rồi. Bởi vì kiêng kị người ngoại tộc cường đoạt, các nữ nhân cũng không dám giống như trước kia không hề bận tâm gì mà ra ngoài hái rau dại. Kết quả thịt và món ăn đều thiếu thốn. Vốn là thiếu thực vật còn bị người ngoại tộc chia cắt không ít. Người Tạp Tang Bộ Lạc vô cùng tức giận, phẫn hận đối với người ngoại tộc giết người giành ăn lại đoạt nữ nhân, hận không thể cắt thịt bọn họ uống máu bọn họ.
Tộc trưởng quyết định không có sai, không thể liên tục đi công kích người ngoại tộc, nếu không tộc nhân bị thương càng tăng nhiều các tộc nhân lại càng bị đói. Người bệnh tăng nhiều thì cũng tồn tại nhiều nguy hiểm, chỉ là trong lúc bọn hắn nghỉ ngơi dưỡng sức thì người ngoại tộc cũng đã đến toàn bộ đông đủ, ngoại tộc nhân số tăng nhiều đúng là đối với nhóm người A Man lại càng bất lợi rồi.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, A Man chờ thân thể vài người trọng thương khôi phục hơn phân nửa, mặt khác đại bộ phận người bị vết thương nhẹ cơ bản đã khôi phục, ban ngày bắt đầu đi ra ngoài đi săn. Hai ngày này Trình Y mệt chết đi, cô không có đi ra ngoài làm việc, vẫn luôn ở lại trong bộ lạc chăm sóc các bệnh nhân.
Vu y một mực khoanh tay đứng nhìn, cái gì cũng không trông nom, không làm gì lại còn đi làm phiền cãi nhau với tộc trưởng, nhưng không cứu tộc nhân, dần dà, tộc trưởng còn có các tộc nhân đều đối với nàng rét lạnh tâm, nhưng bởi vì nàng là vu y trong tộc, mà lại duy nhất một người, vì vậy đều bất mãn buồn bực trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt .
Khi Trình Y đến từng nhà cắt chỉ khám và chữa bệnh cho người trọng thương, có nhiều lần chứng kiến vu y ở sau lưng cô u ám nhìn xem cô, thầm than thật không may. Đối với vu y đem chuyện Búp Bê bị bắt một mực trách tội đến trên đầu cô, còn có hành vi đối mặt nhiều tộc nhân bị thương như vậy lại không quản không hỏi thăm cô cảm thấy phi thường phẫn nộ. Giờ gặp mặt vu y cũng không cho bà nét mặt hòa nhã nữa, ai mà không biết xụ mặt chứ?
Có lẽ là giác quan thứ sáu của nữ nhân rất mạnh mẽ, Trình Y cảm giác, cảm thấy vu y sẽ làm gì đó, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Tuy rằng vu y dần dần mất đi lòng kính yêu của tộc nhân, nhưng uy tín của nàng vẫn còn đó. Nếu như nàng thực làm ra chuyện gì đó trả thù người “Hại búp bê bị bắt”, chính mình thật đúng là không được tốt lành.
Cuối cùng A Man thấy Trình Y như có điều suy nghĩ, quan tâm hỏi: “Ngươi đang ở đây nghĩ cái gì? Đang sầu lo tộc nhân ăn không đủ no hay là lo lắng chuyện người ngoại tộc?”
“Không phải những chuyện này, ta nghĩ về vu y.” Trình Y nhanh tay nhẹ ngăn chận vai của A Man không cho hắn đứng dậy, đỡ phải động vào miệng vết thương.
A Man cũng không đứng dậy, thay đổi tư thế nằm xong, hỏi: “Vu y làm sao vậy? Lại đang cùng Ada cãi nhau sao?”
“Vẫn luôn cãi nhau đó thôi, cái này cũng không có gì, cuối cùng ta cảm thấy nàng sẽ gây ra một ít chuyện bất lợi đến đối với chúng ta hoặc là cả tộc nhân.” Trình Y phi thường nghiêm túc nói ra.
“Hả?” A Man mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Tại sao nói như thế?”
“Mấy lần gần đây gặp vu y, nét mặt của nàng vô cùng. . . . . . kỳ quái, ta không xác định. Tóm lại chúng ta cần đề phòng thôi.” Trình Y lắc đầu, giác quan thứ sáu lại không thể làm bằng chứng chân thật, nhiều lời vô ích.
A Man nhíu mày, nhìn về phương hướng ngoài phòng: “Ngươi nói với Ada chưa?”
Trình Y lắc đầu: “Ta không có chứng cớ thì nói như thế nào? Có lẽ là ta nghĩ sai rồi thì sao, chỉ mong là ta nghĩ sai.”
A Man trầm mặc, tâm tình bị Trình Y ảnh hưởng cũng trở nên trầm trọng.
Ngươi đừng quá để ở trong lòng, ta lại không xác định.” Trình Y thấy A Man nhíu mày lại khẩn trương, đành phải trấn an hắn.
“Ha ha.” A Man cười cười, giữ chặt tay Trình Y: “Được rồi, ta không nghĩ nữa.”
Bởi vì nguyên nhân như vậy, Tạp Tang Bộ Lạc không có đi công kích người ngoại tộc, kết quả người ngoại tộc tới công kích Tạp Tang bộ lạc trước!
Lúc nửa đêm, lúc các tộc nhân đang ngủ say, đột nhiên bị vài tiếng rống to làm bừng tỉnh, tộc nhân phụ trách tuần tra gần đó kêu gọi mọi người nhanh chóng thức dậy đối phó với địch nhân.
Tiếng kêu tiếng đánh nhau truyền đến, các tộc nhân bừng tỉnh nhanh chóng mặc quần áo tử tế cầm lấy vũ khí thì liền xông ra ngoài. Tộc trưởng mệnh lệnh cho A Man và tộc nhân chưa dưỡng thương thật tốt ở lại bảo vệ người già trẻ con và phụ nữ trong tộc, còn thêm hơn hai mươi nam nhân cường tráng lưu lại nghe A Man sai khiến, các nam nhân còn lại thì theo tộc trưởng cùng nhau đi đối địch .
Lần này bị tập kích bất thình lình, người ngoại tộc đến rất đông, có chừng gần hai trăm người, bọn họ như ong vỡ tổ mà đánh đến, mười nam nhân phụ trách tuần tra cơ hồ là mất mạng ngay lập tức.
Thù cũ chưa báo, lại thêm hận mới, người Tạp Tang Bộ Lạc lập tức đỏ mắt, tất cả bối rối đều tan biến, miệng gào thét lớn tay cầm trường mâu liều mạng cùng các nam nhân ngoại tộc. Trong lúc nhất thời âm thanh giết chóc, tiếng rống giận dữ, tiếng vũ khí va chạm thỉnh thoảng truyền đến, làm người ta sợ hãi.
Lúc này đêm trăng tròn, ánh sáng không tính quá mờ, nhân mã hai bên sẽ không xuất hiện tình hình phân không rõ quân địch, quân ta.
“Cái đám đáng giận này!” A Man thả bước chân đi tới đi lui, thỉnh thoảng hướng xa xa nhìn qua, chỉ nghe được tiếng chém giết, không thấy rõ tình hình cụ thể, nhưng theo thanh âm truyền đến thì có thể tưởng tượng được trận chiến đấu này có bao nhiêu tàn khốc.
“Ngươi đừng lộn xộn, coi chừng miệng vết thương vỡ ra.” Trình Y vội vàng trấn an A Man đang trong cơn nóng nảy, cô rất sợ hãi, lúc nói chuyện thanh âm đều run nhè nhẹ. Phía trước một mảnh đông nghịt, đối phương đã dám đến tập kích trong tộc, thì chứng minh người của bọn hắn tuyệt đối không phải số ít! Lần này nhân số thương vong không biết sẽ có bao nhiêu.
Lão ấu phụ nữ đều tụ tập lại cùng nơi, lấy A Man cầm đầu các nam nhân vây bọn họ vào giữa, bọn nhỏ sợ tới mức khóc lên. Lão nhân và các nữ nhân thì ôm lấy bọn nhỏ càng không ngừng dỗ dành, sợ ảnh hưởng đến các nam nhân trong lúc đánh nhau, các nàng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, mọi người trong tộc thì từ trong mộng bừng tỉnh, ở vào trạng thái bị động, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Trình Y gấp đến độ môi đều cắn nát.
Càng nghe tiếng gào thét phẫn nộ thê lương của người trong tộc, trong nội tâm Trình Y càng co rút đau đớn lợi hại hơn, bởi vì như vậy là đại biểu cho người trong tộc ngã xuống càng ngày càng nhiều .
Ngay tại lúc Trình Y cực kỳ lo lắng liên tiếp nhìn về phương hướng chiến đấu, khóe mắt đột nhiên quét đến đống lửa buổi tối lúc ăn bọn họ cơm lưu lại. Cô nghĩ tới hỏa công, bây giờ bọn họ không có ở vào chỗ cao, vị trí địa lý bất lợi với hỏa công. Nhưng mà ngay tại lúc song phương đang đánh tới khí thế ngất trời, nếu có một bên dùng lửa đi công kích thì một bên còn lại nhất định có thể không kịp đề phòng!
Ý niệm vừa động Trình Y lập tức liền hành động, trong tộc cỏ khô cây khô có không ít, gần đây rừng cây nhiều, có một chút cây gỗ bốn mùa. Những lá cây này rơi xuống được các tộc nhân nhặt lấy để làm mồi dẫn lửa, còn có một ít cỏ cũng là như thế. Bởi vì không thiếu, cho nên bình thường trong tộc cỏ khô dự bị v.v.. rất nhiều, mỗi một gia đình cũng đều để dành một ít, trước phòng Trình Y và A Man cũng có.
“Ngươi đang làm cái gì?” A Man tâm phiền ý loạn đi tới đi lui đột nhiên bị hành vi kỳ quái đang bận rộn của Trình Y hấp dẫn chú ý.
“A Man ngươi cho vài người giúp ta tìm nhiều cỏ khô, còn có kêu bọn họ lấy thêm chút ít đòn gánh tới, ta cần dùng gấp!” Trình Y lớn tiếng hướng A Man nói yêu cầu.
Luôn hiểu rõ Trình Y, A Man biết rõ cơ hồ từng cái quyết định của cô đều có chỗ dùng, vì vậy lập tức hướng mọi người đang phụ trách thủ hộ tộc nhân một bên lớn tiếng ra lệnh: “Từ XX đến XX các ngươi lập tức đi lấy cỏ và đòn gánh, đi nhanh về nhanh!”
Bảo vệ tộc nhân trong ranh giới là quan trọng nhất, lúc này đây A Man chỉ điểm danh năm tráng đinh đi.
Tốc độ năm người kia rất nhanh, Trình Y cũng không còn nhàn rỗi, rất nhanh liền ôm đến đây một đống lớn cỏ khô lá cây các loại v.v.., bởi vì sau cơn mưa to qua đi, để thuận tiện làm việc và tốn ít thời gian sức lực, các nữ nhân đều noi theo Trình Y làm ra đòn gánh cũng bị cầm đến.
Toàn bộ đồ vật chưa đưa tới hết nhưng Trình Y cũng đã bắt tay vào làm, cô làm mẫu cho các nữ nhân trong vòng nhìn xem, dùng dây mây đem cỏ khô buộc chặt cùng một chỗ tại một đầu đòn gánh. Kêu A Man đốt lửa lên, sau đó đem cái đòn gánh này đưa tới trong tay một tráng đinh chỉ vào phương hướng chiến đấu nói: “Đi dùng hỏa công đánh người ngoại tộc, sau khi lửa tắt thì lập tức trở về!”
Tráng đinh nhìn xem lửa cháy sáng, con mắt lập tức phát ra sáng rọi, không nói hai lời tiếp nhận đòn gánh Trình Y đưa tới liền liền xông ra ngoài.
Đòn gánh dài hơn hai mét, không ngắn như trường mâu, công kích rất thuận tiện, mùa đông mọi người đều mặc da thú làm quần áo, dễ bị cháy, nghĩ tới hiệu quả rất tốt mà nói..., trực tiếp đốt tóc đối phương!
Trong lúc một đám dùng trường mâu làm vũ khí liều chết chiến đấu hăng hái thì đột nhiên trong đám người xuất hiện một kẻ dùng lửa làm vũ khí tự nhiên sẽ chiếm thượng phong. Hơn nữa lại còn không dễ công kích đối phương, vì vậy chỉ ngắn ngủn trong chừng hai phút, cũng đã có bốn người ngoại tộc không phải là bị đốt tóc chính là bị đốt trọi.
Quần áo tổn thương da thịt.
Các nữ nhân thấy phương pháp này tốt, không cần Trình Y yêu cầu, đều tự động tự phát học theo Trình Y đem cỏ khô trên mặt đất buộc chặt thành một đoàn so với chén ăn cơm thì hơi lớn buộc chặt ở một đầu đòn gánh, bởi vì người đông, không lâu sau liền làm ra rất nhiều .
Bởi vì cỏ khô cột vào đòn gánh có hạn, rất nhanh liền đốt xong, ngọn lửa dẫn tới đòn gánh dùng gỗ làm cũng bị nóng lên. Nhưng ngọn lửa nhỏ, tại trên thân người “Đụng chạm” hai cái thì tắt, một khi lửa tắt, tráng đinh không hề ham chiến, lập tức cầm đòn gánh bị đốt trọi một đầu chạy trở về.
Một người trở về, lập tức liền có người khác cầm đòn gánh mới nhóm lửa lên chạy vội đi ra ngoài, không hề gián đoạn. Về sau A Man thấy địch quân bị hỏa công phải có chút trở tay không kịp, lập tức chạy đến chỗ nhóm ngườiTrình Y, liền bắt đầu dần dần tăng số lượng người làm hỏa khí (vũ khí từ lửa), từ một người biến thành hai người, càng về sau biến thành sáu, thành mười người cùng tiến lên.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, vốn thế lực hai bên ngang nhau bởi vì A Man xuất kỳ bất ý dùng hỏa công, đánh cho người ngoại tộc một cái trở tay không kịp. Có tóc bị đốt, có quần áo bị cháy, sợ tới mức bọn họ đều ném vũ khí vội vàng bổ nhào trên người bị cháy, kết quả lửa còn không có đập tắt liền chết ở trường mâu đối phương đâm xuống. . . . . .
“Lui lại!” Người cầm đầu ngoại tộc thấy tình huống không ổn, lớn tiếng kêu gọi tộc nhân chỉ còn lại không đến một phần ba.
Người ngoại tộc hô lui lại thì bên này cỏ khô Trình Y vừa vặn dùng hết rồi, những tráng đinh dùng hỏa công này lại nhớ tới A Man bọn họ bên này, nắm chặt vũ khí bảo hộ lấy bọn họ.
“Ngăn lại bọn họ!” Tộc trưởng giết đỏ cả mắt, mệnh lệnh cho các tộc nhân truy kích người ngoại tộc nhân số rõ ràng giảm đi đang chạy trốn, không muốn đơn giản buông tha những ác nhân này đã sát hại đồng bào bọn họ.
Các tộc nhân phần lớn cũng bị thương, dùng hết khí lực bú sữa mẹ truy đuổi người chạy trối chết có chút khó khăn. Một ít người bị thương nhẹ thì đuổi theo lại đánh chết hoặc đả thương vài người, nhưng đại đa số người bọn họ vẫn chạy thoát được.
Tộc trưởng thấy thế rất căm phẫn, không phải giận các tộc nhân không có ngăn lại địch quân, mà là giận người ngoại tộc quá giảo hoạt quá đáng giận, nếu không lần này có thể tiêu diệt bọn họ!
“Ada, ngài như thế nào?” A Man mang theo một đám tộc nhân hướng phương hướng tộc trưởng của bọn hắn chạy tới. Trên mặt đất có vô số thi thể, còn có rất nhiều người trọng thương té trên mặt đất rên rỉ, máu tươi văng khắp nơi. Vội vàng kiểm tra, người trong tộc đại khái lại ngã xuống mấy mươi người, chỉ là một thời gian còn không biết trong đó có bao nhiêu người đã tử vong .
“Ta không sao.” Tộc trưởng lau đi máu trên mặt đang chảy xuống căm giận nói, ông cũng bị thương. Nhưng bởi vì các tộc nhân liều mình bảo hộ, bị thương không nghiêm trọng lắm, trên mặt bị một vết chém nhỏ, trên người cũng không bị thương bao nhiêu. Nói chung một ít vết thương nhỏ sau khi hắn trở về có thể tự mình bôi một ít thảo dược là được.
“Bọn người đáng giận này nửa đêm tập kích! Nếu có lần sau nữa tuyệt đối một người cũng không cho bọn họ có thể quay về!” Tộc trưởng lớn tiếng mắng.
“Có bao nhiêu người bị thương? Mau đem người bị thương nghiêm trọng mang về.” A Man thấy tộc trưởng tâm tình vẫn còn trong sự kích động, vì vậy thay ông ra mệnh lệnh .
Mọi người nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần từ trong tức giận, bắt đầu tìm kiếm xung quanh bốn phía những người bị thương chưa chết mang trở về.
Đêm nay nhất định lại một đêm không ngủ, Trình Y và các tộc nhân lại bắt đầu bận việc. Múc nước, châm lửa, nấu nước, trừ độc các loại, cũng giống như lần trước, mọi người một khắc cũng không dám trì hoãn, e sợ không kịp cứu chữa tánh mạng người bệnh.
Vu y ghẻ lạnh người trong tộc, sau khi cảm giác được an toàn thì đứng người lên phủi phủi đít đi. Đối với tộc nhân vì bảo vệ cả bộ lạc mà bị thương hoặc chết đi cũng không có nửa phần khổ sở. Trong lúc thiếu thốn nhân thủ nghiêm trọng cũng không muốn đi giúp đỡ hỗ trợ, chán ghét trừng mắt nhìn Trình Y đang bận rộn không ngớt sau đó liền trở về phòng .
Các tộc nhân sau khi mất một phen sức lực rốt cục từ trong một đám người ngã xuống đất tìm ra được hơn mười người của tộc còn có hơi thở, nhìn thấy người ngoại tộc còn sống không nói hai lời lập tức giải quyết bọn họ!
Lục tục đem người bị trọng thương tìm được đưa đến chỗ Trình Y. Thi thể quá nhiều, tộc trưởng hạ lệnh đưa bọn họ chất lại cùng một chỗ sau đó một mồi lửa đốt rụi. . . . . .
Trong quá trình Trình Y cứu người, bên tai luôn vang lên tiếng khóc bi thống của người nhà người chết. Nghe tộc trưởng bọn họ xác định cuối cùng nhân số tử vong là bốn mươi sáu, bởi vì điều kiện có hạn, còn lại mười người trọng thương cô có thể nắm chắc cứu sống được một nửa cũng không tệ rồi. Lần này những người bị thương so với lúc nhóm người A Man đánh người ngoại tộc còn nặng hơn rất nhiều.
“Những người ngoại tộc kia chết càng nghiêm trọng, đại khái gần trăm. May mắn các ngươi dùng lửa đến công kích, nếu không trận ác chiến này còn không biết phải đánh tới khi nào.” Tộc trưởng nhìn qua số thi thể trong ngọn lửa hừng hực, hai mắt phiếm lệ nói.
Có người nói cho tộc trưởng là Trình Y nghĩ ra được biện pháp, nếu như là lúc bình thường tộc trưởng chắc chắn khích lệ Trình Y một phen, chỉ là hiện tại hắn đang trải qua rất khó khăn, không có tâm tình.
Trình Y không để ý chuyện bên cạnh, chỉ chuyên tâm bận rộn cứu người, sau nửa giờ trôi qua, cô cứu sống được ba người, có hai người nhịn không được đã chết, còn lại mấy người cũng đang hấp hối.
“Đi tìm vu y đến!” Tộc trưởng lại thấy chết thêm hai người tộc nhân con mắt càng đỏ hơn, đối với vu y không giúp đỡ cứu người có bất mãn thật lớn.
Mọi người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai nguyện ý đi, bởi vì vu y gần đây rất hung( hung dữ), ai cũng không dám trêu chọc. A Man muốn đi, nhưng mà trong đêm bị tập kích làm cho tâm tình của hắn phập phồng quá lớn lại đi đi lại lại một phen. Hậu quả là miệng vết thương còn chưa khôi phục vô cùng đau đớn, A Thái thấy thế xung phong nhận việc, dẫn Miểu cùng đi làm cái nhiệm vụ phí sức lại không có kết quả tốt này. Hơn nữa nhất định là không thể hoàn thành nhiệm vụ .
Các tộc nhân đối sự lạnh lùng của vu y rất bất mãn, một lần rồi lại một lần cự tuyệt không giúp đỡ, hành vi chậm chễ cứu chữa người bị thương đã nặng nề đả kích tình cảm kính trọng các tộc nhân đối với nàng. Nếu không phải chỉ có một mình nàng biết xem bói lại biết y thuật, bọn họ tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ giận mà không dám nói gì.
Vu y vu y, là phải có “Vu” còn phải có “Y”, tên cũng như ý nghĩa, vừa biết vu thuật đồng thời còn có thể làm thầy thuốc cứu người. Tại nơi này, ở cái thời đại lạc hậu này là người biết một thứ cũng đã rất giỏi rồi, có rất ít người có thể biết cả hai. Người biết toàn bộ tự nhiên sẽ được người ủng hộ thành đức cao vọng trọng - vu y, mà chỉ biết một thứ trong đó thì đương nhiên không thành vu y được.
Cũng là bởi vì có “Vu” lại sẽ “Y” người ít lại càng thêm ít, cho nên một cái Bộ Lạc mới có thể kính trọng nhân vật vu y này như vậy. Cho dù lời nói việc làm của nàng làm cho người khác bất mãn, nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt, dù sao không có nàng thì tìm không được người phù hợp đảm đương vu y .
Thật lâu sau, A Thái và Miểu ủ rũ trở về, nói với tộc trưởng đang căng môi: “Thực xin lỗi, Ada, A Thái vô dụng.”
Miểu cũng cúi thấp đầu nói: “Chúng con không thể mời được vu y, nàng nói nàng đã ngủ lại rồi, không cho chúng con lại quấy rầy nàng.”
Tộc nhân ở chung quanh nghe vậy lập tức phát ra thanh âm phàn nàn bất mãn, có người tức giận đến chửi ầm lên, còn chưa có mắng đã ghiền đã bị người bên cạnh ngăn cản ở, vu y mất lòng người nhưng uy vọng vẫn còn, không thể mắng.
Tộc trưởng cương cứng thân thể, trừng mắt phương hướng chỗ vu y, ngực tức giận đến nhấp nhô phập phồng, cắn răng nói: “Ngươi thật sự là người có chí!”
Vu y đang đánh cuộc an nguy cùng cả bộ lạc, ý của nàng rất rõ ràng, chỉ cần tộc trưởng mang theo người đi cứu Búp Bê trở về, thì nàng cũng không chậm chễ cứu chữa người trong tộc, xem ai thiếu kiên nhẫn nhận thua trước!