“Không tốt, lại có người chết nữa!” Một nữ nhân đang ở một bên làm trợ thủ cho Trình Y kinh hô.
Tộc nhân nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người bị thương đang chờ đợi cứu chữa vì bị chậm trễ nên không còn hơi thở im lặng nằm ở chỗ đó.
Sau đó là tiếng khóc rung trời, một đêm này là thời gian làm cho người ta khó quên. Bởi vì nhân số tử vong nhiều lắm, mấy chục người chết, mọi người trong nhà đau lòng gần chết, quỳ trên mặt đất khóc đến chết đi sống lại.
Trình Y đầu đầy mồ hôi, cô cũng muốn khóc, nhưng không thể vì nước mắt quấy nhiễu đến tầm mắt ảnh hưởng khâu vết thương, liều chết cắn răng không để cho mình khóc, bắt buộc chính mình không nghe không thèm nghĩ nữa, hai tay lưu loát khâu vết thương cho người bị thương tổn.
Trong khi toàn bộ thi thể đều được thiêu hết thì Trình Y cũng cứu chữa xong cho tất cả người bị thương. Cuối cùng cô cứu sống chín người, chết năm. Sau khi xong việc tâm tình của cô cực kỳ trầm trọng, hận sự bất lực của mình, rõ ràng để cho nhiều người như vậy lần lượt chết đi dưới mí mắt của mình.
A Man thấy Trình Y ngây dại, lo lắng đi tới kéo cô trở về phòng. Tộc nhân khác đã được tộc trưởng an ủi nên đều tự trở về phòng mình. Lần này bị dày vò ai cũng ngủ không được, ngoại trừ vu y đối với cái chết của tộc nhân không chút nào quan tâm.
Trở lại trong phòng Trình Y khóc, tinh thần khẩn trương căng thẳng cao độ thật lâu, vừa thả lỏng liền cao giọng khóc lớn lên, nước mắt thành chuỗi rơi xuống dưới, môi của cô đã bị cắn nát, tơ máu liên tục thấm ra bên ngoài.
“Đừng cắn, đừng khóc.” A Man đau lòng vô cùng, kéo Trình Y qua ôm cô vào trong ngực an ủi.
“Hu hu, ta cứu không được bọn họ.” Trình Y ôm cổ A Man tự trách vừa khóc vừa nói.
“Không trách ngươi, đều do những người ngoại tộc đáng giận kia! Vu y quái dị không quan tâm tánh mạng tộc nhân!”
“Trong lòng của ta khó chịu.”
“Ta hiểu được, ta cũng vậy khó chịu.”
Hai người thân thiết ôm ở cùng một chỗ giúp nhau chữa thương, một người là tộc nhân quen biết nhiều năm cùng chết đi, có cảm tình thâm hậu tồn tại, một người là y thuật và công cụ chữa bệnh có hạn, cứu không được tất cả mọi người. Hai người ai cũng không có dễ chịu hơn so với ai khác, A Man cũng rơi lệ, hai người giống như thú con bị thương gắt gao ôm cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau.
Thật lâu sau, Trình Y rời khỏi ôm ấp của A Man, lau nước mắt trên mặt nói: “A Man, chuyện tập kích bất ngờ này từ nay về sau có lẽ còn có thể phát sinh, vì để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta đào cạm bẫy đi.”
“Đào cạm bẫy?” A Man nhíu mày, cuối cùng Trịnh Trọng gật đầu: “Qủa thực cần phải đào cạm bẫy!”
“Có thể rất phiền toái hay không? Không biết người ngoại tộc từ nay về sau lại từ một chỗ nào đó tập kích chúng ta, tốt nhất là đào một vòng cạm bẫy vây quanh bộ lạc mới có bảo đảm, nhưng như vậy rất tốn thời gian và công sức.” Trình Y cau mày nói ra, ở đây không có xẻng, công cụ rất nguyên thủy, nhiều lắm thì các tộc nhân một thân cậy mạnh mà có thể đền bù một chút không có công cụ, nhưng chỉ sợ trong quá trình đào cạm bẫy bị người ngoại tộc phát hiện, vậy thì mất đi tác dụng của bẫy rập.
“Dù cố sức cũng phải đào!” A Man cắn răng nói, nghĩ đến tối nay chết đi mấy chục tộc nhân, hắn tức giận đến hận không thể lập tức liền mọc cánh bay đi phân thây nguyên một đám ác nhân kia!
“Miệng vết thương của ngươi lại bị vỡ!” Sờ đến chất lỏng ấm áp trên người A Man, Trình Y kinh hô, không nói lời nào kéo lấy tay của hắn ra bên ngoài: “Đi ra ngoài, để ta khâu vết thương cho ngươi.”
“Thôi, ngươi đã mệt chết đi rồi, ta không sao.” A Man không muốn đi.
“Không được! Ngươi không muốn vết thương khôi phục nhanh chút để đi báo thù cho các tộc nhân sao?” Trình Y hỏi ra một cái vấn đề cực kỳ hấp dẫn.
Ánh mắt A Man trừng to, lớn tiếng nói: “Dĩ nhiên muốn!”
“Vậy nghe lời.”
Bị nghẹn họng, lần này A Man không hề cự tuyệt, thành thành thật thật theo Trình Y đi ra ngoài, hai người nhóm đống lửa một lần nữa, Trình Y nhờ ánh lửa khâu lại miệng vết thương bị vỡ ra.
Bận rộn cả một đêm đến năm giờ sáng, hai người mệt mỏi cực kỳ trở về phòng mang tâm sự nằm xuống ngủ, chết nhiều tộc nhân như vậy ai cũng không thể ngủ yên, lật qua lật lại thật lâu mới ngủ được.
Sáng sớm hôm sau Trình Y rửa mặt xong liền đi xem những người bị trọng thương tối hôm qua thật vất vả cứu trở về, những người này cũng còn đang ngủ. Đổ máu quá nhiều, thể lực cũng tiêu hao quá lớn, trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại, Trình Y dặn dò người nhà của bọn hắn chú ý nhiều một chút, có biến chuyển gì lập tức đi tìm cô.
Miệng vết thương của A Man khâu bằng châm, vốn chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày, nhưng hắn lo lắng quá nhiều, không được nghỉ ngơi. Vừa tỉnh lại liền đi tìm tộc trường, nói ra ý tứ chuẩn bị đào bẫy rập phòng ngừa người ngoại tộc lại tập kích bất ngờ với tộc trưởng. Nghiêm chỉnh đào cạm bẫy vây quanh Bộ Lạc tuy rất hao tổn lực lượng, nhưng an toàn. Cho dù người ngoại tộc không hề tập kích bất ngờ, vậy từ nay về sau cũng có thể ngăn cản bất cứ bộ lạc nào khác xâm lấn. Huống chi còn có thể phòng dã thú, nghĩ như thế nào đều là lợi nhiều hơn hại.
Tộc trưởng suy nghĩ liền đồng ý, điều ông lo lắng chính là trước mắt trong bộ lạc chỉ còn lại có một trăm nam đinh có thể làm việc, trong đó không có bị thương hoặc là thương thế không ngại có khoảng mười người. Trừ bỏ một bộ phận mỗi ngày đi ra ngoài đi săn, còn lại một nhóm người trừ ăn cơm và ngủ ra đào liên tục không gián đoạn mà nói..., tối thiểu cũng phải đào gần ba ngày thời gian. Lại còn công tác sắp xếp vật nhọn sắc bén vào trong cạm bẫy nữa, toàn bộ công việc làm trong âm thầm ba ngày là không được, chỉ sợ bẫy rập chưa có đào xong người ngoại tộc lại đến đây. Như vậy người trong tộc bởi vì đào bẫy rập hao phí hết thể lực, khi đối địch sẽ bị thua thiệt. Còn có một chuyện làm cho người ta lo lắng, đó chính là bị bọn họ phát hiện bẫy rập.
“Đây đúng là vấn đề.” A Man cũng tập trung tư tưởng theo, suy nghĩ một lát nói: “Nếu không lúc chúng ta đang đào cạm bẫy thì cho một nhóm người dạo quanh ở gần đó. Nếu như phát hiện người ngoại tộc đang đến gần lập tức truyền tin, chúng ta mau chóng đánh đuổi bọn họ đi, không cho bọn họ tiếp cận phát hiện chúng ta đang đào cạm bẫy, như thế nào?”
“Chỉ có thể như vậy, ta đây liền đi ra dò hỏi ý kiến của tộc nhân.” Tộc trưởng nói xong liền đi ra ngoài triệu tập tộc nhân.
Đối với chuyện đào cạm bẫy, các tộc nhân đều ủng hộ không có nhiều ý kiến phản đối, sự việc bi thảm đêm qua còn rõ mồn một trước mắt, từ nay về sau ngủ chỉ sợ cũng ngủ không yên ổn, lúc nào cũng lo lắng đến chuyện bị người ngoại tộc lại đánh lén, nếu có cạm bẫy, thì có bảo đảm an toàn cho các tộc nhân.
Bởi vì nhiều người ủng hộ, cho nên quyết định này lập tức liền chia nhau hành động. Nam nhân phân ra một nửa người đi ra ngoài đi săn, còn lại một nửa thì đào cạm bẫy. Người bị thương nhẹ thì đi dạo chung quanh bộ lạc nơi mà người ngoại tộc có khả năng ẩn hiện, nhìn thấy hành tung của bọn hắn thì lập tức kêu gọi, nam nhân trong tộc trước tiên sẽ đuổi qua.
Các nam nhân đều đi đào cạm bẫy, các nữ nhân thì phụ trách chém cỏ chặt cành. Bởi vì công cụ có hạn, cạm bẫy được đào rất chậm, vì vậy các nam nhân tập trung đào trước 50m, từng nhóm luân phiên. Nhóm này người mệt mỏi thì đổi một nhóm người khác thay thế. Bọn họ dự tính đào sâu 1m5, phía dưới chôn vào vật gì đó sắc bén. Nếu sau này người ngoại tộc đến đánh lén rớt xuống bẫy rập nặng thì tử vong tại chỗ, nhẹ thì chân bị đâm bị thương cũng rất khó có thể lập tức leo ra bẫy rập như vậy, một chút trì hoãn khi đó bọn hắn liền lập tức bị giết chết rồi!
Thứ cạm bẫy này tất cả bộ lạc cũng không thường sử dụng, có bộ lạc thậm chí không biết bẫy rập lớn lên trông thế nào. Bởi vì từng xuất hiện qua thảm kịch: sau khi đào xong bẫy rập thì có hài tử bướng bỉnh rớt xuống bẫy rập mà chết, cho nên không đến thời khắc mấu chốt căn bản là không dùng đến nó.
Tộc trưởng đi tìm A Man và A Thái, phụ tử ba người có chuyện thương lượng. Thật lâu sau tộc trưởng đi ra nói với mọi người, giữa trưa sau khi người đi săn trở về mọi người cơm nước xong thì mang người đi tập kích đám người đáng giận kia! Đối phương nhân số thương vong càng nhiều, thừa dịp bọn họ còn chưa có dưỡng thương tốt thì phải đi tập kích bất ngờ. Tạp Tang Bộ Lạc nhiều người cần phải giết cho bọn hắn trở tay không kịp, không có đạo lý bọn họ tập kích bất ngờ, phe mình vẫn ở vào trạng thái bị động!
Từ khi người ngoại tộc đến thực vật cũng càng khan hiếm, người đi săn trở về không có săn được bao nhiêu con mồi. Bởi vì muốn đi công kích người ngoại tộc, các nữ nhân liền tự động ăn ít, đem càng nhiều thực vật để lại cho các nam nhân phải đi chiến đấu, chỉ có ăn được no bụng một chút mới có khí lực giết người.
Vu y nghe nói quyết định này thật cao hứng, đối tộc trưởng nói: “Nhất định phải đem Búp Bê mang về!”
“Chúng ta tận lực.” Tộc trưởng nhàn nhạt nói.
“Nhất định phải đem Búp Bê mang về, nếu không ta sẽ cho các ngươi hối hận!” Vu y liếc trắng tộc trưởng mặt không còn chút máu không chút khách khí cầm lấy một chuỗi thịt nướng chín bình thản ngồi ăn, căn bản không để ý tới ánh mắt bất mãn của người khác nhìn sang.
Các nữ nhân chưa ăn no, các nam nhân ăn được cũng không phải là rất no bụng, chỉ no khoảng sáu bảy phần. Ăn cơm xong tộc trưởng liền dẫn hơn tám mươi nam đinh đi, còn lại hơn hai mươi nam đinh lưu lại bảo vệ bộ lạc.
A Man hận chính mình bị thương không thể cùng đi theo tộc trưởng, ảo não đến vò đầu bứt tóc.
“Đừng tức giận nữa, ở lại trong bộ lạc bảo vệ tộc nhân cũng là chuyện rất trọng đại hơn nữa cũng vĩ đại.” Trình Y một bên thu thập nồi chén một bên an ủi A Man đang cáu kỉnh.
“Ta lo lắng cho Ada, nếu ta không có bị thương thì do ta dẫn đầu các tộc nhân đi.” Tộc trưởng nhất định không còn trẻ tuổi, tuy thân thể vẫn cường tráng như cũ, nhưng thể lực đã không thể so sánh với nam tử trẻ tuổi.
“Có nhiều tộc nhân bảo hộ như vậy, Ada sẽ không có chuyện gì.” Trình Y tiếp tục nói lời dễ nghe.
Sau khi đi tới vu y nghe được thì cười lạnh một tiếng, dùng âm thanh bọn Trình Y có thể nghe được nói: “Ta xem lần này tộc trưởng đại nhân tánh mạng đáng lo à.”
“Ngươi có ý tứ gì?” A Man nghe vậy thì giận dữ, bật người đứng dậy trừng mắt nhìn vu y chất vấn.
“Ta đang nói lời thật.” Vu y ngắm A Man đang phẫn nộ liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Búp Bê ta tính không được, nhưng tộc trưởng thì ta tính ra, quái tượng biểu hiện dương thọ của hắn còn lại không nhiều lắm.”
A Man lung lay, choáng váng kịch liệt: “Ngươi nói Ada hắn. . . . . .”
Vu y dùng khóe mắt quét qua Trình Y đang cau mày, trào phúng cười nói: “Có người luôn luôn nói ta tà thuyết mê hoặc người khác sẽ không bói toán được sao? Đã như vậy, ngươi cần gì phải bị lời nói lừa đảo của ta đây mà lo lắng chấn kinh?”
Trình Y làm bộ nghe không hiểu vu y châm chọc, con mắt nhìn về phía nơi khác.
“Ngươi không phải đang nói giỡn?” A Man lo lắng nhìn qua vu y, hô hấp dồn dập .
“Có tin hay không thì tùy ngươi.” Vu y không muốn nhiều lời, sau khi nói xong liền bỏ đi, không để ý tới A Man đang kêu to ở sau lưng.
“Không nên bị lời của nàng nhiễu loạn tâm thần, ngươi trước tiên chờ một chút, ta đi tìm người. Một khi ta chưa trở về ngươi ngàn vạn đừng xúc động làm chuyện điên rồ đó.” Trình Y mắt nhìn A Man, một miệng vết thương đã vỡ ra dặn dò.
A Man nhìn về phương hướng tộc trưởng rời đi, hít sâu một hơi gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta còn muốn bảo vệ các tộc nhân trong bộ lạc an toàn .”
Trình Y nghe vậy thì yên tâm, dùng ánh mắt cổ vũ trấn an A Man sau đó bước nhanh rời đi, cô muốn đi tìm lão phụ nhân có thể bói toán hỏi một chút lời vu y nói là thật hay không.
Lão phụ nhân chưa ăn no, không có tinh lực làm gì khác, đang nằm trong phòng nhắm mắt dưỡng thần.
Trình Y đi vào nóng vội hỏi: “Bà, ngài lần trước tính cho Búp Bê không về được, vậy lần này tộc trưởng thì sao? Ngài còn có tính qua chưa?”
Lão phụ nhân chậm rãi ngồi dậy, nhìn qua vẻ mặt lo lắng của Trình Y nói: “Không thể là người nào cũng tính toán, huống chi có một số việc tính đến lại không thể nói ra, nếu không sẽ phạm ý trời.”
Đây là cái gọi là “Thiên cơ bất khả lậu” sao? Phàm là người biết đoán số mạng đều không thể lộ ra quá nhiều, nếu không sẽ bị giảm tuổi thọ, rất nhiều sự việc đều muốn giấu diếm. Trình Y hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà rất vội: “Bà, về chuyện của tộc trưởng thì không thể hơi chút lộ ra một chút nào sao?”
(Thiên cơ bất khả lậu: không thể tiết lộ chuyện bí mật)
Lão phụ nhân kiên quyết lắc đầu: “Nếu là thiên tai ta nói ra không sao, nhưng về phần cá nhân thì không thể nhiều lời, lần trước ta không cẩn thận nói chuyện Búp Bê, kết quả hại ta xương sống thắt lưng đau vài ngày, lần này nhất định không thể nói.”
Trình Y không tiện làm khó người khác, đành tạm biệt lão phụ nhân rồi rời đi.
Lời nói nặng nề của vu y ảnh hưởng tới tâm tình A Man và Trình Y, cũng bởi vì không biết nàng nói thật hay giả nên càng sốt ruột, Trình Y luôn để cho A Man trong phòng nghỉ ngơi, còn cô thì ngồi ở cửa ra vào dùng đao gọt đầu gỗ chuẩn bị cho cạm bẫy.
Mọi người ở lại trong tộc không có nhàn rỗi, các nam nhân đào lấy cạm bẫy, các nữ nhân vội vàng gọt đầu gỗ, lão nhân giúp đỡ trông chừng hài tử, ai ai cũng đều có việc bề bộn. Nhưng mỗi người đang làm việc đều đang lo lắng đến tộc trưởng bọn họ, đang làm công việc cũng làm không yên, cuối cùng nhịn không được liên tiếp nhìn qua phương hướng con đường về tộc.
Cạm bẫy được đào rất chậm, các nữ nhân gọt nhánh cây cũng chậm, có người đã đợi không kịp mà chạy đi ra đứng ở con đường tộc trưởng bọn họ trở về sẽ đi qua bồi hồi cùng đợi.
Lời nói khẳng định của vu y ảnh hưởng A Man, tộc trưởng bọn họ đi ra ngoài đã lâu rồi, A Man không thể đợi trong phòng, đi ra ngoài cùng đến nơi với các tộc nhân cùng nhau chờ đợi .
Đến khoảng xế chiều ba giờ rưỡi, cũng là lúc sau ba giờ các tộc nhân đi ra ngoài rốt cục đã trở lại.
“Đã trở lại, đã trở lại.” Người đang chờ đợi ở đầu đường xa xa nhìn thấy tộc nhân trở về thì giương giọng hô to.
Người trong bộ lạc nghe vậy tất cả chạy ra như ong vỡ tổ hướng tới chỗ A Man đang đợi.
Nhân số trở về giảm đi không ít so với lúc đi ra ngoài, rất nhiều người trên người dính máu, có vài người đi đường cũng không lưu loát được người khác dìu dắt. Tộc nhân chờ đợi nghênh đón nhìn thấy rõ ràng có một người là được khiêng trở về, người nọ hấp hối nằm ở trên cáng, trên người có rất nhiều máu, trước ngực cắm một mũi nhọn của trường mâu bị đứt cán. Người nọ không phải người nào khác, chính là tộc trưởng trong miệng vu y “Sống không được bao lâu”!
“Ada!” A Man thấy thế hai mắt trợn lên, chạy qua đau đớn kêu gọi.
A Thái là một trong số người khiêng tộc trưởng trở về, hắn cũng bị thương, cũng may không nặng lắm. Nhìn thấy A Man, A Thái hổ thẹn đau lòng nói: “Anh, A Thái vô dụng, không thể bảo vệ tốt Ada, hắn, hắn. . . . . .”
A Man cứng người ở một bên nhìn chăm chú người nằm trên cáng, nửa người trên của tộc trưởng cơ hồ tất cả đều là máu. Tuy ngực còn phập phồng yếu ớt, nhưng mà vị trí trường mâu cắm vào đó là chỗ hiểm! Người sáng suốt vừa nhìn cũng biết tánh mạng của tộc trưởng bị đe dọa, khả năng có thể còn sống sót cơ hồ là không. . . . . .