Nhìn thấy bộ dáng này của tộc trưởng, A Man lập tức nghĩ đến chính là vu y nói câu nghiêm trọng kia nhiễu loạn tâm thần hắn: dương thọ của tộc trưởng còn lại không nhiều lắm.
“Trình Y! Trình Y mau tới!” A Man hoảng thần quay đầu lại lớn tiếng la lên.
“Ta ở đây.” Trình Y lập tức tiến lên kiểm tra, nhìn thấy vị trí vết thương của tộc trưởng còn có chiều sâu của trường mâu vùi vào trong thịt, trong nội tâm cảm thấy không ổn. Để cho tộc nhân nhanh chóng khiêng tộc trưởng trở về, công cụ chữa bệnh cũng đã chuẩn bị xong, nước đã đun sôi, bây giờ bọn họ trở về là có thể lập tức dùng.
“Trình Y, Ada, Ada hắn sẽ không có chuyện gì, đúng không?” A Man giống như một tiểu hài tử không hề có cảm giác an toàn, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi nhìn Trình Y.
“Cái này. . . . . .” Tình huống của tộc trưởng quá nguy cấp, Trình Y một chút lòng tin cũng không có, cô rất muốn nói thật, nhưng khi nhìn đến A Man biểu lộ yếu ớt đáng thương, lời muốn nói lại nuốt trở vào, bắt buộc chính mình cười nói: “Ta sẽ cố hết sức.”
“Đi cứu tộc trưởng!” Tộc trưởng phu nhân giống như điên rồi xông vào trong phòng vu y kéo nàng bước đi, sức lực của bà không nhỏ không cho phản kháng, đành nhịn đau đi theo.
“Tộc trưởng đã trở lại?” Vu y nghe vậy nhãn tình sáng lên, không có phản kháng nữa, nhịn đau theo tộc trưởng phu nhân đi ra ngoài.
Địa vị tộc trưởng bất đồng, hắn bị thương nặng chính là ảnh hưởng tâm tình tất cả tộc nhân, những người trọng thương khác đều tự động nhượng bộ, để cho Trình Y khám và chữa bệnh cho tộc trưởng trước.
Vu y bị ép buộc lôi kéo chạy ra, đẩy ra đám người đi về hướng tận cùng bên trong, nhìn thấy tộc trưởng hít vào nhiều mà thở ra ít thì vẻ mặt cũng chưa từng biến đổi, lập tức mở mắt, con mắt bắt đầu nhìn quanh bốn phía, kéo người bên cạnh lớn tiếng hỏi: “Búp Bê đâu? Các ngươi không có đem Búp Bê cứu trở về sao?”
Các tộc nhân thấy vu y đối với sinh tử của tộc trưởng không thèm để ý chút nào, đều tức giận, hô to: “Nhanh giúp đỡ Trình Y cứu tộc trưởng!”
“Vì cái gì các ngươi không cứu Búp Bê trở về hả? Tội nghiệp Búp Bê của ta.” Vu y không có để ý tới lời nói của các tộc nhân..., bà chỉ lo lắng cho Búp Bê nhiều ngày không thấy, sau vài ngày rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều, mặt trở nên càng tiều tụy, nước mắt trong mắt chảy xuống.
“Cứu tộc trưởng, chỉ cần ngươi cứu tộc trưởng, chúng ta lập tức sẽ đi cứu Búp Bê.”
“Đúng, chỉ cần cứu sống tộc trưởng, chúng ta liều chết mang Búp Bê về cho ngươi !”
“Ta dùng đầu mình đảm bảo, nếu không đem Búp Bê cứu trở về, ta cũng vậy không trở lại!”
“. . . . . .”
Các tộc nhân ngươi một lời ta một câu đi thuyết phục vu y, lần này tộc trưởng thương thế quá nặng, thấy biểu hiện của Trình Y liền biết nàng không hề nắm chắc, nếu như nhiều người giúp đỡ cứu vãn nói không chừng còn có hi vọng! An nguy của tộc trưởng tác động tâm của cả tộc nhân, ai cũng không hy vọng hắn chết.
Vu y cười lạnh: “Lời của các ngươi có thể tin sao? Nói qua bao nhiêu lần phải cứu Búp Bê mang về, kết quả? Búp Bê ở nơi nào?!”
“Tộc trưởng cũng thành cái dạng này rồi, làm sao ngươi còn không ra tay giúp đỡ?” Miểu nhìn không được, lớn tiếng chất vấn.
A Thái muốn ngăn cản đã cũng đã không kịp, Miểu đã vọt tới trước mặt vu y chỉa tay vào mũi bà mắng.
Vu y nhíu mày: “Như thế nào không có người hướng về phía Búp Bê của ta ra tay giúp đỡ? Các ngươi chất vấn ta, tại sao không đi ngẫm lại chính hành động việc làm của các ngươi để cho ta nhiều thất vọng đau khổ!”
“Chúng ta mặc dù không có cứu được Búp Bê ra, nhưng mỗi người đều rất cố gắng! Không có thờ ơ, càng không có thấy chết mà không cứu được!” Miểu rống to.
“Búp Bê một ngày không trở lại, ta liền thấy chết mà không cứu! Lại nói tộc trưởng căn bản là không cần cứu, hắn đã. . . . . .” Vu y lời còn chưa nói hết, thì có tộc nhân kêu to lên.
“Không tốt, tộc trưởng hắn, hắn đã chết!”
Lời nói vừa ra, ánh mắt mọi người đều hướng về phương hướng tộc trưởng nhìn lại, chỉ thấy đầu tộc trưởng nghiêng ở một bên, con mắt mở to, nhưng đã ngưng hô hấp, không còn cử động nữa.
A Man và A Thái thấy thế, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất nghẹn ngào khóc rống lên.
Trình Y thì hai mắt vô thần ngã ngồi trên mặt đất sững sờ nhìn tộc trưởng không thể gắng gượng qua đi, trong tay cô còn nắm mũi nhọn trường mâu vừa nhổ xuống từ trên người tộc trưởng, máu tươi lại chảy ào ạt, chất lỏng màu đỏ tung tóe đầy hai tay.
Huyệt vị khắp bốn bên vết thương đều được châm cứu, nhưng mà có châm cứu nhiều hơn nữa nếu không có thuốc cũng vô ích. Vết thương cách chỗ hiểm quá gần, chỉ hơi có chút tác động sẽ làm vết thương gặp chỗ hiểm, lại thêm mất máu quá nhiều, loại tình huống này cho dù phát sinh ở hiện đại cũng rất khó cứu sống được!
Các tộc nhân thấy tộc trưởng bọn họ tôn kính kính yêu đã chết, lập tức tất cả liền khóc lên. Tất cả mọi người tự phát quỳ xuống lên giọng khóc, lúc này đã không có người nào đi chú trọng xem người bị thương nặng khác.
Thanh âm khóc nức nở của các tộc nhân đánh thức Trình Y vẫn còn đang thương tâm và tự trách, dùng sức cắn môi dưới để cho suy nghĩ của mình khôi phục sau đó lập tức đem tay còn dính máu vào chậu nước bên cạnh rửa sạch sẽ, đem đao phẩu thuật ngâm trong nước một lúc, rồi cầm hòm thuốc đi cứu người bị thương khác. Lần này người bị thương không nhiều, rất có thể các tộc nhân phát hiện tộc trưởng bị trọng thương liền không hề ham chiến, vội vàng chạy trở về.
Lúc trước khi còn ở trong trường học thì đặc biệt rèn luyện qua năng lực gặp nguy không loạn, là hành vi đủ tư cách làm bác sĩ, điểm này phi thường trọng yếu. Nếu không trong lúc làm phẩu thuật cho các bệnh nhân bên cạnh tùy tiện có một chút động tĩnh liền phân tâm, thì an nguy của bệnh nhân kia sẽ không được bảo đảm. Về điểm này Trình Y làm được cũng không tệ lắm, cho nên cho dù bởi vì tộc trưởng chết đi làm cho cô rất khiếp sợ thống khổ, nhưng nghĩ đến những người khác đã có một chân bước vào quan tài, lập tức liền đem chính mình từ trong cảm xúc bi thương vô lực của mình giải thoát đi ra.
Trình Y đã bắt đầu từ một người đùi bị đâm lỗ thủng, người bệnh được cầm máu trừ độc rồi. Cả người thoạt nhìn rất bình tĩnh, người bên ngoài kêu khóc hô to như thế nào dường như không có mảy may ảnh hưởng đến cô.
Vu y vừa mới nói được một nửa, bây giờ nhìn đến Trình Y, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, hai mắt tỏa ánh sáng, âm hiểm cười lớn tiếng nói: “Đừng khóc nữa! Nhìn thấy không? Là Trình Y hại chết tộc trưởng!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” A Man nghe vậy thì giận dữ, hung hãn trừng mắt với vu y.
“Ta không có nói bậy, nàng bất chấp mà nhổ mũi nhọn trường mâu hại tộc trưởng lập tức tắt thở. Nếu nàng không khám và chữa bệnh lung tung, tộc trưởng còn có thể sống lâu một thời gian!” Vu y rốt cục bắt được cơ hội trả thù Trình Y, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, nói cứ như là thật.
Một số tộc nhân nghe vậy thì ngừng khóc, nghi ngờ nhìn về phía Trình Y.
Trình Y bất vi sở động, trong lòng cô, ngoại trừ cứu người, cái gì cũng không quan trọng.
Vu y thấy mình xúi bẩy có được chút hiệu quả, vì vậy lòng tin nhân đôi, tiếp tục nói: “Vốn tộc trưởng còn có thể tiếp tục sống sót, là nàng một tay hại tộc trưởng! Về phần tại sao muốn hại chết tộc trưởng các ngươi không biết? Hừ, tộc trưởng vừa chết A Man sẽ thuận lợi lập tức kế thừa vị trí tộc trưởng!”
“Xôn xao.” Các tộc nhân bắt đầu nghị luận rối rít, không phải nhẹ dạ tin vu y lời mà nói..., mà là cảm thấy ở phương diện đó bà nói được cũng không phải là không hề căn cứ.
“Ngươi tà thuyết mê hoặc người khác! Ngươi thờ ơ với cái chết của tộc trưởng thì ngươi có tư cách gì vu oan cho Trình Y đã cứu vô số tộc nhân?” Miểu tức giận đến nhảy dựng lên, lau nước mắt căm giận cùng vu y chửi bậy.
“Trước không nói chuyện ta có hay không có tư cách, ngươi nói tộc trưởng có phải là bởi vì nàng cưỡng ép khám và chữa bệnh mà chết?” Vu y chỉ vào Trình Y đầu cũng thèm ngẩng lên quát hỏi Miểu.
“. . . . . .” Miểu trả lời không được, tộc trưởng xác thực là sau khi Trình Y nhổ trường mâu mới chết, nhưng cũng không thể coi như Trình Y hại chết tộc trưởng.
“Trả lời không được đi? Bởi vì ta nói đúng!” Vu y hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía các tộc nhân chung quanh hoặc khóc hoặc thương tâm nói: “Các ngươi đều tín nhiệm Trình Y, có biết nàng có bao nhiêu âm hiểm? Dụ dỗ Búp Bê của ta đi ra ngoài, kết quả hại Búp Bê bị người ngoại tộc bắt đi! Trong khoảng thời gian này luôn luôn cứu người, biểu hiện được giống như có bao nhiêu nhiệt tâm, kỳ thật đều là giả dối! Nàng căn bản là muốn đem những người có thân phận cao trong tộc hại chết mới thoả mãn!”
A Man lau nước mắt, hít sâu một hơi, ẩn nhẫn nói: “Các ngươi đem cái lão vu bà kéo này xuống, ta hiện tại không muốn nhìn thấy nàng.”
“Như thế nào? Không muốn để cho ta nói tiếp? Chẳng lẽ chuyện hại chết tộc trưởng ngươi cũng tham dự trong đó rồi?” Trên mặt vu y dâng lên không thể tưởng tượng nổi, hai mắt di chuyển qua lại trên người A Man và Trình Y.
“Kéo xuống!” A Man khàn giọng quát.
Các tộc nhân như tỉnh lại từ trong mộng, lập tức có ba nữ nhân tiến lên bắt đầu xô đẩy vu y.
Vu y giận dữ: “Ngươi làm cái gì? Bị ta nói trúng thẹn quá hoá giận rồi hả? A Man, ngươi thật là làm cho người ta quá thất vọng rồi.”
A Man không nói lời nào, hai mắt che kín tơ máu trừng mắt nhìn vu y đang liên tục đánh lừa dư luận.
Các tộc nhân không phải người ngu, mấy ngày nay đủ mọi chuyện, còn có biểu hiện của Trình Y mấy ngày nay. Ai tốt ai xấu, so sánh hai người với nhau trong lòng mọi người đều có cân nhắc, cho dù bị vu y rối loạn chút ít tâm thần, nhưng bọn hắn đều có con mắt, tộc trưởng bị thương thành cái dạng kia, căn bản chính là không sống được, không trách Trình Y.
“Vu y ngươi hơi quá đáng.”
“Búp Bê là tự mình muốn đi ra ngoài, Trình Y mới không có dụ dỗ lừa gạt nàng.”
“Trình Y đã cứu vô số người mệnh của chúng ta, mà ngươi lại một mực thấy chết mà không cứu được, ngươi bảo chúng ta làm sao tin ngươi?”
“Tộc trưởng chết, không thấy ngươi khó chịu, chỉ muốn Búp Bê của ngươi. Chẳng lẽ trong mắt ngươi ngoại trừ Búp Bê thì những người khác cũng không phải là người sao?”
Thanh âm phẫn nộ chất vấn của các tộc nhân không ngừng truyền đến, vào lúc này đối với vu y toàn bộ phẫn nộ bạo phát đi ra, cũng bất chấp bởi vì cái chết của tộc trưởng mà khổ sở, bọn họ đều bị sự lạnh lùng của vu y, bị hành vi ác ý vu oan chọc tức.
“Các ngươi dám đẩy ta?!” Bị xô đẩy xuýt chút nữa té ngã làm vu y giận dữ rống to, bà không nghĩ tới các tộc nhân lại có thể dám đối với bà như vậy.
“Cho dù ngươi là vu y thì thế nào? Ngươi coi trọng chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ tôn trọng ngươi, ngươi không thèm chú ý tánh mạng của chúng ta, dựa vào cái gì còn muốn để cho chúng ta tôn kính ngươi?” Miểu đi ra phía trước, trực tiếp nắm chặt cổ áo của vu y so sánh với mình thì vu y nhỏ gầy một ít bước đi.
“Ngươi buông tay.” Vu y giãy dụa lấy tay đánh Miểu.
“Không buông.”
“Các ngươi sẽ có báo ứng!” Vu y bị Miểu lôi kéo đi, tư thế rất khó coi, quen được người khác tôn kính bà làm sao có thể ở trước con mắt nhìn chằm chằm của bao nhiêu người mà tiếp nhận được loại đối đãi này?
Lời này vừa nói ra, có người đột nhiên nhớ tới lúc trước vu y cùng tộc trưởng cãi nhau thì vu y từng nói lời nói nguyền rủa..., quát to lên: “Ta nhớ ra rồi! Mấy ngày hôm trước vu y nguyền rủa qua tộc trưởng chết không yên lành, tộc trưởng mới không phải bị Trình Y chữa trị mà chết, là vu y ngươi nguyền rủa mà chết!”
Một người nói ra, lúc ấy có rất nhiều người có mặt, nghĩ tới, nên đều phụ họa.
A Man đứng lên trấn an các tộc nhân đang kích động, sau đó trầm giọng nói: “Chúng ta đều tôn trọng vu y, chính là nàng không hề xem chúng ta là quan trọng, chẳng những không cứu mạng những người bị thương còn nguyền rủa tộc trưởng, hiện tại lại còn muốn vu oan cho Trình Y! Loại người này tâm địa quá xấu xa rồi, không xem chúng ta là người thì vu y này không cần cũng được!”
A Thái cũng đứng lên, nghẹn ngào nói: “Anh nói đúng! Một người vu y nguyền rủa tộc trưởng chết không yên lành thì giữ nàng lại để làm gì? Nếu như lúc ấy nàng không nguyền rủa Ada của ta, nói không chừng hắn còn, hắn còn. . . . . .”
“Không cần bà!” “Không cần bà!” Các tộc nhân mê tín lúc này đã đem vu y trở thành hung thủ hại chết tộc trưởng, người thường nguyền rủa thì tính là cái gì, nhưng mà không bao gồm cả vu y!
Thấy các tộc nhân đều ủng hộ, A Man làm ra một cái quyết định tương đối gian nan nhưng mà sáng suốt: “Các tộc nhân, ta đề nghị đuổi vu y ra khỏi bộ lạc, mọi người cảm thấy cái đề nghị này như thế nào?”
Các tộc nhân nghe vậy cùng trầm mặc, tuy bọn họ rất giận vu y, đối với nàng có các loại bất mãn, nhưng mà việc đuổi nàng đi ra là việc không có cách nào duy trì được, vu y đi, như vậy trong tộc sẽ không có vu y rồi. Tộc trưởng chết, vu y lại đi, vậy bộ lạc của bọn họ còn có thể được xưng tụng một cái bộ lạc sao?
Chính Miểu đang lôi kéo vu y đi ra ngoài lớn tiếng nói: “Mọi người còn do dự cái gì? Loại vu y không cứu người chỉ có hại người này, nếu như giữ lại thì từ nay về sau không biết còn có thể hại chết bao nhiêu người nữa đâu. Các ngươi đã quên việc hỏa thiêu đồng nam đồng nữ rồi hả? Vu Thần rõ ràng không có muốn đồng nam đồng nữ, chính bà ta nói bừa, nếu không phải Trình Y và A Man cố gắng, bà ta hoàn toàn chính là một hung thủ!”
Được Miểu nhắc nhở, mọi người lập tức nhớ tới chuyện ban đầu, lần này tất cả mọi người gần như dao động. Mặc dù vu y là rất quan trọng, nhưng nếu là nàng không có lòng tốt cả ngày chỉ muốn hại người mà nói..., vậy thì đuổi đi còn tốt hơn so với giữ lại.
Vu y thấy thần sắc các tộc nhân đều có chút buông bỏ thì tức giận đến há miệng cắn tay Miểu, dùng sức mà cắn xé, trong cổ họng phát ra thanh âm tràn ngập cừu hận.
“Miểu!” A Thái thấy vậy xông lên trước một tay nắm cổ vu y, một tay nắm càm của nàng, bắt buộc nàng nhả ra.
Được A Thái trợ giúp, Miểu rút tay ra khỏi miệng của vu y, một cái dấu răng phi thường rõ ràng khắc ở trên tay của nàng, máu tươi lập tức chảy ra. Nếu không có A Thái chạy tới kịp thời, chỉ sợ thịt trên tay nàng đã bị vu y cắn xuống rồi.
Đến lúc này vu y vẫn còn đang hại người, các tộc nhân hoàn toàn phẫn nộ, đều quát to lên: “Không cần bà!” “Đuổi bà đi!”
“Ai đồng ý đuổi vu y đi thì thỉnh giơ tay lên.” A Man nói ra.
Lập tức, gần tám phần mọi người không chút do dự đã giơ tay lên, còn có một số người khác thấy có nhiều người đều đã giơ tay lên, nên cũng chầm chậm giơ tay.
Số người ủng hộ đuổi vu y đi chiếm đa số liền chiến thắng người không có giơ tay lên, vì vậy A Man lớn tiếng tuyên bố: “Ta đại diện cho tộc trưởng vừa mới qua đời tuyên bố, đuổi đi vu y không có cứu người mà còn hại người ra khỏi bộ lạc, từ nay về sau nàng và chúng ta không còn quan hệ!”
“Được!” Các tộc nhân nghe vậy cùng vỗ tay, cá biệt có người quá mức tức giận
còn xông lên đến trước người vu y đang cứng đờ mà nhổ nước miếng.
“Các ngươi! Các ngươi làm sao dám làm như vậy?! A Man ngươi không có tư cách quyết định việc đi hay ở của ta!” Vu y đã tức điên rồi, sắc mặt tái nhợt, kêu gào mà giọng nói khàn khàn giống như không phải bà.
A Man không hề để ý tới bà, quay người lại một lần nữa quỳ xuống trước thi thể của tộc trưởng, không tiếng động mà rơi lệ .
“A!” Từ khi tộc trưởng tắt thở tộc trưởng phu nhân vẫn như tảng đá cứng đờ bất động đột nhiên kêu to lên, hai mắt đỏ bừng mặt mũi tràn đầy phẫn hận chạy về phía vu y: “Ta muốn giết ngươi!”
Tộc trưởng phu nhân vừa xông lên, hai nữ nhân khác của tộc trưởng cũng đi theo xông tới, ba nữ nhân bi phẫn kéo tới đánh lên vu y .
Lấy ba đánh một, mà vu y chưa bao giờ làm công việc gì lại sống an nhàn sung sướng làm sao có thể đánh thắng được các nàng, rất nhanh trên người liền đổ máu. Tiếng rống giận dữ, thanh âm uy hiếp, âm thanh mắng to càng không ngừng từ trong miệng bà nói ra, nhưng vô luận bà nói cái gì cũng không có ích lợi gì. Ba người nữ nhân bị chết chồng cực kỳ điên cuồng, đem vu y đẩy ngã trên mặt đất sau đó một người kéo tóc của bà, một người đánh vào bụng bà, một người mãnh liệt giẫm chân của bà. Vu y không có kêu gào được vài câu thì toàn thân đau đến vô lực, uất ức ôm đầu cầu xin tha thứ .
Mặc cho bốn người các nàng đi lăn qua lăn lại, sau khi giải quyết xong chuyện của vu y, tộc nhân khác lại bắt đầu khổ sở với chuyện tộc trưởng chết đi, lại một lần nữa khóc nức nở nghẹn ngào.
Tất cả mọi người đều đắm chìm ở trong khổ sở, Trình Y lại một lòng cứu người bên cạnh. Có lẽ là ông trời đang chiếu cố cô, ngay lúc cô bởi vì không có cứu sống được tộc trưởng mà bị đả kích lớn, một vài người bị thương khác cũng đã không có nguy hiểm tánh mạng rồi. Rốt cục cô có thể nhẹ nhàng thở ra, sau khi cứu xong người bệnh cuối cùng liền ngã ngồi trên mặt đất, cô mệt mỏi toàn thân như nhũn ra.
“Trình Y.” A Man khóc đến sưng đỏ con mắt lo lắng nhìn về phía Trình Y.
“Đừng lo lắng, ta chỉ là mệt mỏi thôi.” Trình Y suy yếu nói.
A Man yên tâm, cả người lại đắm chìm trong bi thương của cái chết tộc trưởng.
“Anh, chúng ta phải thu xếp gọn gàng cho Ada một chút đi.” A Thái cũng khóc đến khàn cả giọng nói khẽ với A Man đang ở bên cạnh. Tộc trưởng sau khi chết đi phải tắm rửa sạch sẽ toàn thân cho ông, sau đó thay quần áo sạch, đội mũ lông chim lên trên đầu. Vốn là sau một ngày cần vu y làm lễ tang nhưng hiện tại vu y đã bị đuổi đi, tộc trưởng không thể được vu y làm lễ chúc phúc cho linh hồn được siêu thoát, A Thái cảm thấy tự trách.
A Thái tự trách, A Man càng tự trách, tay run run chậm rãi đưa vuốt mắt cho tộc trưởng, mắt đang nửa mở nhẹ nhàng khép lại, thanh âm run rẩy thống khổ trả lời: “Được, hai huynh đệ chúng ta. . . . . . cùng nhau tắm rửa giúp Ada, chúng ta cố gắng một lần. . . . . .hiếu thuận cuối cùng.”